Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 37:




Tề Thiếu Xung miếng màn thầu như nghẹn lại ở cổ họng, khó khăn uống vài ngụm nước ấm mới nuốt xuống được, nghẹn đến mức lệ quang lòe lòe: “Ngươi chán ghét ta vậy sao?”
Mục Tử Thạch nhíu mày không trả lời, nhưng đưa tay lau khóe miệng hắn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi, bất luận… Không nói có thể hồi cung hay không, chỉ tại nơi hương dã này, cũng phải hảo hảo sống sót.”
Tề Thiếu Xung hàm lệ mang theo ý cười dùng sức gật đầu: “Cùng ngươi, ta sẽ không sợ.”
Đợi hai người ăn uống xong, Mục Tử Thạch thu thập nhuyễn thiết oa, rồi sửa sang lại bao hành lý, cẩn thận đem chỗ trống hộ tịch cùng lộ dẫn Lạc thị chuẩn bị tốt phân ra làm hai giấu bên người, nói: “Đến thôn trấn phía trước, đầu tiên tìm một cây bút, điền danh tự sinh thần hai ta mới được.”
Đem số ngân lượng chia ra giấu vào tay áo và miên áo, phủi phủi quần áo, bên ngoài không lộ chút manh mối, Tề Thiếu Xung không cần hắn nói, cũng học bộ dáng bận rộn, Mục Tử Thạch nhìn mặt trời giữa trưa, nói: “Nghỉ ngơi một lát chúng ta tiếp tục đi.”
Tề Thiếu Xung hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Dương quang ấm áp dạt dào, Mục Tử Thạch híp mắt, ngược lại hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Tề Thiếu Xung suy nghĩ trầm ngâm hồi lâu, trong mắt xẹt qua tia lãnh tĩnh quyết đoán: “Chúng ta có thể đi Ung Lương, Phong Tĩnh Vương cùng phụ hoàng…”
Mục Tử Thạch ngắt ngang: “Các loại xưng hô phụ hoàng mẫu hậu về sau không được nhắc nữa, ngươi sửa miệng lại đi.”
Tề Thiếu Xung mâu quang ảm đạm rồi chớp mắt nói: “Nhị bá cùng phụ thân ta… Cảm tình rất tốt, trong tay lại nắm trọng binh, Đại Tĩnh Cung sinh biến, trong thiên hạ, chỉ có hắn mới bảo hộ được chúng ta, tốt nhất là thỉnh hắn lãnh binh vào kinh lấy lại Càn Khôn.”
Mục Tử Thạch nghe xong cười tủm tỉm, khen: “Ngày thường luôn cảm thấy đầu óc ngươi giống như gỗ mục, hôm nay nhận ra thật cũng không phải không có thuốc chữa, ít nhất câu này coi như cũng có vài phần đạo lý.”
Tề Thiếu Xung giương miệng, bất quá chưa kịp phản ứng, đã nghe hắn chuyển giọng: “Nhưng ngươi kiến thức vẫn còn quá thiển cận… Ung Lương chúng ta đi không được.”
Tề Thiếu Xung vội hỏi: “Vì sao đi không được?”
Mục Tử Thạch tiếu dung chợt tắt, chậm rãi nói: “Đại Tĩnh Cung sinh biến, trừ bỏ kinh thành, sớm nhận được tin tức nhất chính là Ung Lương.”
Tề Thiếu Xung sửng sốt: “Sao có thể?”
Mục Tử Thạch nói: “Phong Tĩnh Vương ở kinh thành tự lập tuyến báo, này cũng là Hoàng thượng ngầm đồng ý.”
“Nhưng Ung Lương cách kinh thành đến ngàn dặm…”
“Địa phương bình thường tin tức thông qua dịch mã, mà Ung Lương tự có quân mã, ngươi nói ai nhanh? Theo ta thấy, chậm lắm là tối nay, Phong Tĩnh Vương liền biết chuyện cung biến.”
Tề Thiếu Xung nghi ngờ không tin: “Này… Ngươi như thế nào biết?”
Mục Tử Thạch thấp giọng nói: “Tề Vô Thương từng đề cập qua với ta, Thái tử điện hạ cũng từng chỉ điểm.”
Tề Thiếu Xung thẳng thắn nói: “Sau này nhắc đến Tứ ca ta, không được kêu Thái tử điện hạ… Ngươi theo ta gọi Tứ ca là được rồi.”
Nhãn thần Mục Tử Thạch giấu dưới lông mi, ba quang lân lân lóe lên: “Hảo.”
Nghĩ đến Tề Dư Phái, Tề Thiếu Xung trong lòng có chút chua xót, một lúc sau mới buồn thanh nói: “Phong Tĩnh Vương biết được tin tức nhanh nhất, thì có liên quan gì đến chúng ta đi không được Ung Lương?”
Mục Tử Thạch thản nhiên nói: “Phong Tĩnh Vương nếu muốn cần vương cứu giá, không cần chúng ta đi khẩn cầu cũng sẽ dẫn quân vào kinh, Ung Lương kỵ binh vừa xuất, chắc chắn thiên hạ chấn động, chúng ta bất luận đang ở nơi nào, đều có thể dễ dàng biết được, đến lúc đó im lặng đi gặp hắn cũng không muộn.”
“Nhưng vạn nhất hắn có nhị tâm… Hắn là nhị bá của ngươi, nhưng lại cùng Tề Hòa Phong đồng khí chí thân, vô luận Tề gia ai làm hoàng đế, chỉ cần hắn an phận, thủy chung làm Phong Tĩnh Vương bình định biên cương không thể xem thường… Hắn rất có thể ở Ung Lương án binh bất động, vậy chúng ta đi chẳng khác nào chui đầu vào lưới, hắn liền tặng cho Tề Hòa Phong đăng cơ đại lễ.”
Tề Thiếu Xung tâm tính tuy rằng chất thuần, dẫu sao cũng là đứa nhỏ lớn lên trong cung, tự nhiên hiểu được thâm ý trong đó, sắc mặt trắng bệch, nói: “Kia chúng ta ra ngoại ô tìm chỗ ở, chờ tin tức trong thành, ta thật sự rất lo lắng…”
Mục Tử Thạch quả quyết nói: “Nơi này cũng không ở được. Ngươi đừng thấy hôm nay môn quan canh phòng không nghiêm chúng ta chạy thoát hữu kinh vô hiểm, liền nghĩ thủ đoạn Tề Hòa Phong bất chỉ có như vậy… Đợi sự tình trong cung xử lý ổn thỏa, hắn nhất định sẽ nghĩ ra kế hoạch chu tường để đối phó ngươi, đến lúc đó trong ngoài kinh thành, chỉ cần mấy ngàn quan sai chặt chẽ như răng lược, hành tung chúng ta tuyệt không có khả năng lẩn trốn.”
Tề Thiếu Xung gấp đến khuôn mặt đỏ bừng, tay nhỏ siết thành quyền, lớn tiếng nói: “Nhưng ngươi không biết an nguy của bọn họ, trong bụng như có dầu sôi.”
Mục Tử Thạch nói: “Sự hoãn tắc viên, ngươi gấp thì có ích gì? Xử nguy nhược an, hoài ưu nhược nhạc, cử trọng nhược khinh, thân trọc tâm tịnh, ngươi không nghe Thái tử… Tứ ca nói qua sao?”
Tề Thiếu Xung lắc đầu: “Tử ca rất ít khi giảng cho ta.”
Mục Tử Thạch cười thầm có điểm đắc ý, giống như trộm được bảo bối mà người khác không thấy, thần sắc cũng nhu hòa một ít: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta có một chỗ tốt để đi, ở nơi giao giới Thâm Châu và Hạ Châu, có một điền trang tốt, chúng ta tới đó trú thân.”
Tề Thiếu Xung vội hỏi: “Điền trang kia dám thu chúng ta sao? Là nhà của ai? Có thể tin tưởng không?”
Mục Tử Thạch đeo bao vải trên lưng, chỉ vào chính mình: “Chủ nhân điền trang chính là ta.”
Tề Thiếu Xung nghĩ nghĩ, tâm vẫn còn nghi vấn cùng lo lắng: “Nguyên lai là nhà của ngươi… Bất quá Thanh Bình hầu phủ cùng Tề Nhược Phác qua lại mật thiết, chúng ta vừa đến, chỉ sợ Tề Hòa Phong sẽ biết.”
Mục Tử Thạch cười lạnh: “Điền trang này cùng Mục Miễn không có nửa điểm quan hệ.”
Tề Thiếu Xung tất nhiên tin hắn, nhất thời vừa mừng vừa sợ: “Ngươi thế nhưng âm thầm ở bên ngoài mua sản nghiệp a! Mua từ lúc nào?”
Mục Tử Thạch vừa đi vừa nói: “Năm năm trước… Ngươi yên tâm, trừ bỏ ta, kinh thành không còn người sống nào biết việc này.”
Tề Thiếu Xung nhanh chân đuổi theo, dường như có chút đăm chiêu: “Ngươi cũng thật thần, chẳng lẽ năm năm trước ngươi đã đoán được sẽ có ngày cần đến điền trang kia tị nạn?”
Mục Tử Thạch im lặng không đáp, trong lòng lại run lên, chẳng lẽ Tề Dư Phái sớm dự liệu chính mình vừa chết, rất có khả năng họa khởi tiêu tường (họa từ trong nhà) thình lình sinh cung biến? Kia hắn vì sao không cùng Lạc thị nói rõ quan hệ lợi hại trong đó? Đột nhiên nghĩ tới Vạn Kinh rơi vào con đường cửa nát nhà tan coi kẻ thù là ân nhân, không khỏi đầu ngón tay đều lạnh, chẳng dám nghĩ sâu thêm nữa, lại nghe Tề Thiếu Xung nói: “Ngươi như thế nào càng đi càng chậm? Có phải bao vải nặng quá không?”
Mục Tử Thạch nhìn đôi mắt đen lay láy hắn lộ ra vẻ thân thiết, khóe miệng hơi giương lên, hòa nhã nói: “Hoàn hảo…”
Tề Thiếu Xung dùng sức túm lấy bao vải trên lưng Mục Tử Thạch: “Ta đến, thân hình ta so với ngươi khỏe mạnh hơn.”
Mục Tử Thạch cau mày đẩy hắn ra: “Thể hiện cái gì? Nói nhảm nhiều như vậy, mau đi thôi! Cũng không biết hôm nay có thể tìm được nhà nào tá túc không…”
“Ta không phải thể hiện.”
“Vậy ngươi chính là lo lắng bạc trong bao vải của ta? Sợ ta ôm bạc chạy trốn?”
“Đương nhiên không phải! Ta một mảnh hảo tâm…”
“Được rồi được rồi, nói chuyện bình thường đi, cãi cái gì mà cãi? Bày vẻ mặt đó cho ai xem?”
“Ta không phải sợ ngươi mệt sao? Ai kêu ngươi trước kia lười biếng không chịu đến tập tràng luyện trung bình tấn đánh quyền cước? Rõ ràng lớn hơn ta ba tuổi, sức lực lại chẳng lớn bằng ta!”
“Xuẩn ngưu mộc mã khí lực còn lớn hơn ni, sao ngươi không đi mà so sánh?”
“…”
Mục Tử Thạch cùng Tề Thiếu Xung đi một chút lại đấu mồm một chút, hai gò má lẫn sau ót đều đổ mồ hôi, đâu còn bộ dáng sạch sẽ tôn quý bất nhiễm bụi trần nữa, nhưng dương quang ấm áp, tứ phía đồng hoang trống trải khôn cùng, miên hài thanh bố giẫm nát bùn đất trên con đường nhỏ thôn quê, đạp từng bước kiên định đi về phía trước, hai người ngẫu nhiên một phen dìu đỡ lẫn nhau, nhìn nhau cười —— trong khốn cảnh tầng tầng lớp lớp chẳng biết phía trước là họa hay phúc, có thể thong dong mỉm cười, liền có thể ngủ đông nhẫn nại, để năm sau hoa xuân lại về.
Đêm đó hai người không tìm được nhà nông gia hay trang viện nào tá túc.
Sau khi đêm xuống bốn bề vắng vẻ chỉ có tiếng gió, may mắn trăng sáng sao thưa cũng không phải là tối mịt, hai người mở to mắt, muốn tìm một chỗ tránh gió an thân.
Mục Tử Thạch trước đây bởi vì thường xuyên bị Diêu Đại Đầu nhốt vào trong phòng tối bỏ đói, nên có phần sợ bóng tối, Chiêu Húc Điện vừa vào đêm liền đèn đóm huy hoàng, chính là khi đi ngủ Bích Lạc cũng không quên ở trước giường lưu lại một trản đăng, lúc này đi ở dạ lộ đồng hoang, trong lòng bàn tay siết chặt đã chảy đầy mồ hôi lạnh, đúng lúc không biết từ đâu bên kia rừng đột nhiên truyền đến tiếng điểu kêu đêm ai oán bi thương, trong yên tĩnh tựa như tiếng quỷ khóc, Mục Tử Thạch chỉ cảm thấy hồn phi phách tán, “A” một tiếng, sau đó ngã sấp xuống đất.
Tề Thiếu Xung vội dừng lại đỡ hắn đứng dậy, Mục Tử Thạch chân nhuyễn không đứng lên nổi, không cẩn thận kéo luôn Tề Thiếu Xung ngã xuống đất, cái mông nhỏ tròn đập vào nền đất cứng rắn. 
May mắn mặc quần áo dày nên không bị thương, Tề Thiếu Xung đi cũng mệt mỏi, dứt khoát ngồi tại chỗ thở hổn hển mấy hơi, nhìn Mục Tử Thạch buồn bực chẳng hé môi, vội hỏi: “Ngã trúng chỗ nào? Có đau lắm không?”
Dứt lời nương theo ánh trăng tỉ mỉ đánh giá một phen, Mục Tử Thạch trên mặt dính chút bụi, càng lộ rõ màu da ngưng bạch trong suốt, môi hơi run, lại miễn cưỡng cười: “Không sao.”
Nâng mắt nhìn Tề Thiếu Xung một chút, mạnh mẽ nắm lấy tay hắn: “Chúng ta cứ đi thêm vài bước, chắc hắn sẽ tìm được một chỗ qua đêm.”
Tề Thiếu Xung cảm giác bàn tay hắn vừa ướt vừa lạnh, không khỏi hoảng sợ, còn tưởng hắn ngã rách tay chảy máu, liền lật tay nhìn xem, nhưng không có vết máu, nhịn không được vô cùng khó hiểu, chỉ biết nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mục Tử Thạch.
Mục Tử Thạch thẹn quá hóa giận: “Nhìn cái gì?”
Tề Thiếu Xung cũng không ngốc, lập tức minh bạch, cười nói: “Nguyên lai Tử Thạch sợ tối a?”
Mục Tử Thạch cắn môi: “Hừ!”
So với hắn Tề Thiếu Xung chỉ lớn hơn về khí lực, cuối cùng phát hiện ra mình lại có thêm một ưu điểm, trong lòng thập phần tự hào, đứng dậy vỗ đất trên mông, nói: “Nói đến quỷ thần, hết thảy đều là vọng ngôn hư cấu, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ còn tin trên thế gian này có quỷ thần sao?”
Mục Tử Thạch không phục, đang định phản pháo, Tề Thiếu Xung đã túm hắn đứng dậy: “Chúng ta đi nhanh, phía trước hình như có ánh lửa!”
Mục Tử Thạch phóng mắt nhìn qua, quả nhiên xa xa mơ hồ có ánh sáng chập chờn, lập tức tinh thần đại chấn, nắm chặt tay Tề Thiếu Xung nói: “Nơi ấy hẳn là có phòng trống, tới đó rồi ta sẽ làm thịt thang cho ngươi uống!”
Tề Thiếu Xung không tham thịt thang, nói: “Kỳ thật màn thầu kẹp dưa muối sợi ăn cũng rất ngon.”
Mục Tử Thạch phát cáu: “Ta muốn ăn, được không?”
Hoạn nạn sống chung bất quá ước chừng một ngày một đêm, hai người đã so với mấy năm cùng học ở thư phòng Đông cung khắng khít thân mật hơn rất nhiều.
Đi đến gần phía ánh sáng kia, đúng là có ánh lửa lớn từ kẽ nứt vách tường trong tòa miếu sơn thần nhỏ lộ ra, trong lòng liền ấm áp.
Mục Tử Thạch thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, rồi lại tâm an hoan hỉ.
Người đang lúc băn khoăn giữa đêm dạ hành, luôn phá lệ yếu ớt lại vô cùng dễ thỏa mãn, tựa như hết thảy an toàn kiếp này, đều ký thác cho một mái ngói tầm thường nhưng có thể che mưa gió, một ánh lửa nhưng có thể sưởi ấm hai tay này.
Trong mắt Tề Thiếu Xung rõ ràng hiện lên tia kinh hỉ: “Xem ra trong miếu này có người!”
Mục Tử Thạch gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đề phòng chút.”
Lớp sơn trên cửa miếu bong ra từng mảng cực kỳ cũ nát, Mục Tử Thạch nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh bên trái chi nha một tiếng liền mở, có vẻ người bên trong chưa chốt cửa hảo.
Khinh thủ khinh cước đi vào, chỉ thấy dưới miếu thờ có một đống lửa đang cháy, trên đống lửa còn treo một khẩu oa, bên cạnh có tấm ván gỗ lót đệm rơm, một người nằm nghiêng phía trên, đắp áo lông cừu màu đen tuyền, khuôn mặt khuất bóng nhìn không thấy chân mục.
Mục Tử Thạch do dự hồi lâu, khẽ ho khan một tiếng, người kia nghe động tĩnh cũng không xoay đầu lại nhìn, chỉ sờ soạng bên hông không biết lấy ra vật gì rồi hướng khuôn mặt che đậy.
Tề Thiếu Xung đóng cửa miếu lại, xoay người, vừa vặn người nọ cũng ngồi dậy nhìn qua, giữa ánh lửa có thể trông thấy rõ ràng, nửa khuôn mặt người này bị diện cụ màu xanh đen che khuất âm sâm vô cùng ghê rợn, khiến người khác sợ hãi, Tề Thiếu Xung thoáng ngẩn người, hắn lá gan lớn, liền theo thói quen vênh mặt, tức thì quát hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao che giấu dung mạo? Chẳng lẽ là khâm phạm triều đình?”
Mục Tử Thạch tim đập thình thịch loạn nhảy, vội lách mình ngăn trước người Tề Thiếu Xung, run giọng nói: “Vị đại thúc này, huynh đệ chúng ta đến phương Bắc nương nhờ họ hàng, giờ đã quá đêm… Nếu là quấy rầy ngài, chúng ta liền đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.