Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 147: Thiếp sai rồi, chàng trở lại đi (2)




Bàn tay Duyệt Nhi cẩn thận nắm lấy, một tay khác nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên đó, lệ trong mắt lại nhanh chóng trào lên, chỉ là kiên cường quyết không rơi xuống.
Nàng duỗi tay đem chiếc túi gấm trên cổ mở ra, lấy ra bùn hoa bên trong.
Nàng sáng sớm liền cùng Sở Từ đi đến Vụ Hoa sơn hái dạ lương hoa trải qua tuyết lạnh nở rộ lúc sáng sớm, cất vào trong túi càn khôn, kế đó chạy tới dòng sông bên cạnh tạo thành từ tuyết tan, để nước đem cánh hoa biến thành bùn, lại mang trở về.
Nàng để bùn hoa nhẹ nhàng thoa lên tay Tức Mặc Ly, không bỏ sót một đầu ngón tay nào, ngay cả một chút kẽ hở cũng thoa đầy bùn hoa, rất lâu sau đó, mới sững sờ nâng tay y lên phát ngốc.
Đôi bàn tay tựa ngọc tạc, đã từng nhẹ nhàng xoa nắn tai nàng, rửa mặt cho nàng, thay y phục, mang giày cho nàng… Chính vì sự tùy hứng của nàng, nên bây giờ vết sẹo chằng chịt.
Con người phong hoa tuyệt đại, đã từng ôm nàng vào lòng, thay nàng chắn mưa che gió, bất luận là khi nào, cũng sẽ dịu dàng gọi một tiếng ‘Duyệt Nhi’…Chính vì sự tùy hứng của nàng, nên hiện giờ đã ngủ mãi không tỉnh.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng nhất định sẽ không tùy tiện làm càn như vậy nữa, sẽ nhất định ngoan ngoãn nghe lời chàng, ngoan ngoãn ở bên cạnh chàng.
Qua một lúc lâu, Duyệt Nhi mới lấy lại tinh thần, thấy thời gian cũng đã được rồi, liền đem bùn hoa trên tay y rửa sạch, đưa tay triệu tới chậu ngọc bên trong chứa đầy nước ấm, cẩn thận lau rửa sạch sẽ rồi mới nhẹ nhàng đặt bên môi, từng ngón từng ngón tỷ mỷ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Mấy năm trước nàng xem thấy trong sách ghi tộc tử hổ toàn thân đều là bảo bối, giết đi có thể bán được rất nhiều tiền, còn nói nếu có vết thương nhỏ gì, liếm liếm liền sẽ chẳng để lại sẹo.
Thiên đạo dù sao cũng khác, bàn tay kia đã bị thương tổn đến độ hoàn toàn thay đổi, chẳng dễ dàng gì mới khôi phục được một chút, Duyệt Nhi cố gắng suốt mấy năm, cảm giác quả thực không tồi, nhưng chỉ sợ sẽ còn cần đến rất nhiều thời gian.
Đợi đến khi tất cả các ngón tay đều liếm qua một lượt, Duyệt Nhi đem bàn tay lại đặt vào bên trong nước ấm rửa sạch qua một lần rồi mới nhẹ nhàng đặt bên giường.
Chăm chú nhìn gương mặt ấy, chỉ thấy trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn.
Rất lâu sau, thanh âm dịu dàng mới lan truyền bên trong điện, mang theo chút nức nở rất khẽ: “Mặc Ly, thực ra nói với chàng nhiều như vậy, điều muốn nói nhất với chàng…”
Lại ngưng một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: “Thiếp sai rồi, Mặc Ly, thiếp sai rồi…Chàng mau tỉnh lại đi mà…”
Cửu Kiếm đứng bên ngoài cửa điện, nghe thấy tiếng khóc rất khẽ bên trong, mắt cũng đỏ lên, ngước mắt nhìn Sở Từ trên tàng cây bên cạnh đang yên lặng nhìn vào trong điện, nhưng chỉ thấy hỏa phượng cúi đầu, không hề nhúc nhích, không biết là đang nghĩ gì.
Mỹ nam tử từng nổi tiếng khắp ngũ giới, hiện giờ hóa về nguyên hình, lặng lẽ đứng trước điện, bảo vệ cô nương cả đời mình yêu nhất.
Nếu không phải năm đó tiểu tử hổ nơi dãy núi Lạc Thủy ham chơi chạy ra ngoài, vậy làm sao lại diễn ra đoạn tình duyên rối rắm không rõ này?
Nàng từng cười hỏi Duyệt Nhi cô nương: “Vì sao hiện giờ rốt cuộc lại thích hóa về nguyên hình?”
Cũng chính lần đó, nàng lần đầu tiên phát hiện, tiểu cô nương đơn thuần khả ái này thì ra cũng không phải không chút suy tư.
Duyệt Nhi nhìn hỏa phượng nơi xa, thấp giọng đáp: “Sở Từ đã trở về nguyên hình…Muội không thể theo y…Nhưng cũng không muốn dùng hình người ở bên cạnh y, muội hóa thành tiểu tử hổ, chung quy có thể ở bên cạnh y nhiều hơn. Muội…Rốt cuộc là muội không phải với y…”
Haizzz, một chữ tình, ai lại nói được rõ ràng, hồng nhan bạch cốt 1, kết quả, bất quá cũng là một tràng thở dài mà thôi.
1Hồng nhan bạch cốt, phấn đại cô lâu: Thời gian trôi qua, sắc đẹp đến mấy rồi cũng tàn phai, vì vậy đâu cần tham luyến sắc đẹp làm gì.
Cửu Kiếm lắc lắc đầu, nghe tiếng khóc nghẹn ngào thỏ thẻ bên trong điện thì vội cao giọng nói: “Duyệt Nhi cô nương…Túc Tịch vừa mới truyền âm đến, nên dùng ngọ thiện thôi…”
Tiếng khóc nức nở trong điện quả nhiên ngừng lại, không bao lâu, bóng dáng nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đã lướt qua lớp lớp bình phong trướng rũ, chạy ra ngoài điện, chỉ có đôi mắt to tròn còn hoe hoe đỏ.
Duyệt Nhi đến trước điện, ngước mắt nhìn Sở Từ còn đứng trên tàng cây, vẫy vẫy tay: “Sở Từ, qua đây, ăn gì đi.”
Hỏa phượng vỗ vỗ cánh, bay tới trên vai Duyệt Nhi. Duyệt Nhi vỗ vỗ đầu y, cười khì khì hướng Ngũ Hương Điện mà đi.
Tứ đại thần sứ quy củ đứng ở phía trước bàn không xa, Duyệt Nhi tự mình chậm rãi ăn, thỉnh thoảng lại đút cho Sở Từ, ăn đến hài lòng mãn nguyện, vui vẻ sung sướng.
Cơm xong, Duyệt Nhi vừa định đến tới Vân Tưởng Thạch ngồi một chút thì Ngưng Không liền bước lên nói: “Duyệt Nhi cô nương…”
Duyệt Nhi quay đầu lại: “Ừm? Sao vậy?”
Ngưng Không vội đáp: “Đông Khải Thần quân mời Duyệt Nhi cô nương lúc hoàng hôn đến trên Vạn Lý lầu tập hợp.”
“Đông Khải Thần quân?” Duyệt Nhi lúc lắc đầu, cho thấy chưa nghe nói qua người này.
Túc Tịch vội bước lên trước đáp: “Đông Khải Thần quân và Tây Tiêu Thần quân đều là thần sứ của Hạo Thiên Thần đế. Năm đó sau khi Hạo Thiên Thần đế ra đi, Tây Tiêu Thần quân bị phong ấn tại Tây Tiêu chi cảnh Ma vực, người hẳn là đã gặp qua ông ấy rồi.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Ừm. Ta sẽ đi, buổi chiều mọi người lại tới tìm ta nhé.”
Đám Túc Tịch cúi đầu đáp ‘vâng’.
Chủ thượng ngủ say đến nay đã hơn năm mươi năm rồi, người bọn họ nghe lệnh cũng từ chủ thượng đổi thành Duyệt Nhi cô nương. Điều khiến họ kinh ngạc chính là vị tiểu cô nương thoạt nhìn cái gì cũng không hiểu này xử lý sự việc thế nhưng lại giống chủ thượng đến độ khiến người khác ngạc nhiên, chỉ ở những điểm quan trọng thoáng đề cập một chút, còn thì toàn bộ quá trình đều giao cho bọn họ giải quyết.
Chả trách đám thủ hạ tiên giới Bồng Lai Doanh Châu dưới tay tiểu cô nương này đều tận hết sức lực, khắp lục giới cũng được xem là tiểu địa chủ nổi danh đỉnh đỉnh.
Lúc chập tối, Duyệt Nhi dưới sự hướng dẫn của tứ đại thần sứ đến Vạn Lý lầu, nàng cũng không cưỡi Sở Từ, chỉ để Sở Từ vẫn như cũ đứng trên vai mình, nói cách khác chính là rất rêu rao. Thượng cổ thần thú hỏa phượng, toàn bộ lục giới chỉ có vỏn vẹn một con mà thôi. Ài, tử hổ tộc của nàng còn được nàng và Thất Mệnh thúc thúc.
Duyệt Nhi ngồi trên một đóa ngọc liên, là vật khi đó Mặc Ly cho nàng. Đóa ngọc liên của Vu Hồng lúc trước nàng ôm về, những phiến lá bị vặt trụi sau khi được nàng khâu lại đàng hoàng, thả trong hồ nước bên cạnh Vân Tưởng Thạch vẫn sinh trưởng rất mạnh mẽ. Sau này kể từ khi Mặc Ly ngủ say, nàng mới phát hiện đóa ngọc liên đó thì ra dựa vào sinh khí Mặc Ly hằng ngày độ cho nên mới sống được, Mặc Ly ngủ say rồi, nó chỉ sau một đêm liền héo rũ.
Thì ra, tất cả mọi thứ chàng cho nàng đều là thứ tốt nhất, thế giới chàng cho nàng, cũng đẹp nhất.
Duyệt Nhi đang tưởng nhớ thì Cửu Kiếm đã hạ đóa ngọc liên của nàng xuống, cười bảo: “Duyệt Nhi cô nương, thả hồn tận đẩu tận đâu, đụng phải tường thì sẽ đau rất lâu đấy nha.”
Duyệt Nhi có chút xấu hổ, từ trên ngọc liên nhảy xuống, theo bọn họ bước vào bên trong Vạn Lý lầu.
Đại điểm gặp mặt được bố trí ở tầng lầu cao nhất. Ài, thông thường nơi tiêu pha tiền bạc đều là lầu cao nhất, Duyệt Nhi đẩy cửa bước vào nhã gian liền nhìn thấy một nam tử tuấn tú phi phàm đang ngồi ngay ngắn trước bàn.
Đông Khải Thần quân lúc này cũng nhìn Duyệt Nhi, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, sao Duyệt Nhi cô nương trong lời đồn đãi lại có bộ dáng của một cô nhóc thế này? Nghe nói công chúa tộc tử hổ U Duyệt Nhi cũng là vương hiện giờ của hổ tộc. Theo lý mà nói, chẳng phải nên uy vũ ngang ngược sao? Thêm nữa, nàng không phải còn là sủng thê của Lạc Thủy Thần quân à? Ai ya, dáng dấp còn hơi nhỏ nhắn nữa chứ, y vốn tưởng rằng Lạc Thủy Thần quân thích nữ thần xinh đẹp tuyệt mỹ như Tử Dao Thần quân, không ngờ…
Ánh mắt Đông Khải Thần quân dừng lại trước ngực Duyệt Nhi, òa, cũng không nhỏ…
“Người xấu!”
Đông Khải ngạc nhiên khôi phục lại tinh thần, liền phát hiện Duyệt Nhi đã ngồi bên cạnh mình, đôi mắt to tròn nhìn mình lom lom, trong suốt sáng ngời, Đông Khả hơi đỏ mặt, vội nói: “Duyệt Nhi cô nương, tại hạ Đông Khải.”
Duyệt Nhi cũng trên dưới đánh giá y một lúc, gật đầu đáp: “Rất ưa nhìn.”
Đầu Đông Khải ngước lên, tiểu cô nương còn rất biết nhìn hàng, y ở Thần giới cũng chỉ xếp sau Lạc Thủy Thần quân và Đạp Vũ Thần quân, là mỹ nam tử nổi danh ngang với Tây Tiêu đó…
Nào ngờ Duyệt Nhi quay đầu vỗ vỗ hỏa phượng trên vai, tổng kết lại: “Nhưng vẫn không đẹp bằng ngươi…”
Đông Khải sao biết Sở Từ chính là mỹ nam tử đỉnh đỉnh đại danh khắp ngũ giới, hiện giờ nghe Duyệt Nhi nói y vậy mà không đẹp bằng con chim sắc lông đỏ kia, người luôn tự phụ về vẻ ngoài như y nhất thời bị tắc một ngụm khí nơi cổ họng, bắt gặp đôi mắt to tròn tinh khiết đơn thuần của Duyệt Nhi, quả thực là có khổ mà không nói được lời nào. Trên bàn bày đầy cao lương mỹ vị, Đông Khải sớm đã nghe qua Duyệt Nhi yêu thích mỹ thực, hiện giờ muốn đàm phán, đương nhiên trước phải thử lấy lòng.
Duyệt Nhi vừa ăn vừa đút Sở Từ, Đông Khải nhìn mà khóe miệng thiếu điều méo xệch, đợi Duyệt Nhi dùng xong, Đông Khả cười nói: “Duyệt Nhi cô nương, có hài lòng không?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Không hài lòng. Vì sao ông không đặt ở Tô nhục nhục tửu lâu?”
Đông Khải sững người, trên đầu một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, bất đắc dĩ nói: “Lần tới lại đi, thế nào? Hiện giờ chúng ta trước bàn bạc chính sự.”
Duyệt Nhi gật đầu, trong tay không biết từ khi nào đã cầm một món đồ chơi tinh xảo, loay hoay đùa nghịch, chỉ nói: “Mời nói.”
Một canh giờ…
Đông Khải uống một chung trà, thở dài: “Duyệt Nhi cô nương, đã rõ rồi chứ?” Làm ơn đi, y nói hết một canh giờ đó, cho chút phản ứng đi mà.
Duyệt Nhi từ trong món đồ chơi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Đông Khả: “Ông nói nhiều như vậy, liệu có phải chính là muốn Đế vương châu?”
Đông Khải gật đầu, trong lòng thở phào một hơi, xem ra nàng đã nghe rõ ràng, tiểu cô nương này thoạt nhìn rất dễ lừa, hầy, Đế Vương châu dường như cũng không khó lấy lắm.
Duyệt Nhi lắc đầu: “Không đưa.”
Hơi thở Đông Khải đông lại, nào có người cự tuyệt dứt khoát như vậy, ngay cả lý do cũng không có? Vội hỏi: “Vì sao không cho? Đế vương châu đối với cô đã vô dụng.”
Duyệt Nhi lại liếc y một cái, nhìn đến độ trái tim nhỏ bé của Đông Khải run rẩy, mới nói: “Thứ nhất, vật Mặc Ly cho ta, ta sẽ không cho ông. Thứ hai, ta cảm thấy ông không có hảo tâm.”
Đông Khải:…
Kế đó liền kề sát Duyệt Nhi, ung dung nở nụ cười, thấp giọng nói: “Duyệt Nhi cô nương, cô cho rằng không cho ta thì ta sẽ không cướp được sao? “
Duyệt Nhi đứng bật dậy, tách ra một chút, tay vừa phất lên, Cửu Kiếm, Phất Dung, Ngưng Không, Túc Tịch liền từ bên ngoài tiến vào đứng ngay sau lưng. Duyệt Nhi cũng cười đến là đáng yêu: “Đông Khải Thần quân, ông cho rằng, đồ của ta, ông muốn cướp là cướp sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.