Đông Khải Thần quân:…
Cho dù y không có tu vi chỉ với một chiêu thôi đã tiêu diệt tứ đại
Thiên thần như Lạc Thủy Thần quân, nhưng nếu cùng đám người Cửu Kiếm từng người từng người một so chiêu thì vẫn không lo ngại
gì, có điều nếu cả đám Cửu Kiếm cùng xông lên thì…
Duyệt Nhi cũng dương dương đắc ý nhìn y, triệu ngọc liên đến, ngồi
lên đó rồi lắc la lắc lư hướng bên ngoài rời đi, đám Cửu Kiếm
bên môi cũng đều là ý cười, vội vàng theo sau.
Còn chưa cách Vạn Lý lâu một quãng xa thì một nam tử tuấn dật ở
phía đối diện đã bay tới, sở dĩ Duyệt Nhi còn cảm giác y
dùng từ ‘tuấn dật’ để hình dung, là bởi vì dáng vẻ Tây Tiêu
và Đông Khải quả thực khá giống nhau…
Duyệt Nhi run run dừng ngọc liên, không rõ y sao lại chặn trước mặt mình.
Nam tử kia ăn vận cũng giống Đông Khải, thế nhưng Duyệt Nhi cũng
không nhận nhầm…Ài, vì Đông Khải thần quân đại nhân đang ở ngay
đằng sau nàng, bộ dạng nhất định muốn nhìn nàng đi xa.
Nam tử ấy gặp Duyệt Nhi, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương, vẫn đáng yêu xinh đẹp như thường ngày…”
Duyệt Nhi khó hiểu: “Ông là?”
Nam tử có chút không nhịn được, cười bảo: “Tại hạ Tây Tiêu, là
người ở Tây Tiêu chi cảnh thường nói chuyện với cô nương.”
Trái tim Đông Khải giật thót, gã này vậy mà lại nhanh chân đến
thế, đã có giao tình với tiểu cô nương? Làm sao mới được đây?
Duyệt Nhi chợt hiểu ra: “Bệnh thủy đậu của ông trị khỏi rồi à!”
Mọi người:…
Tây Tiêu tiến lên trước cười bảo: “Duyệt Nhi cô nương, liệu có thể đến Tô nhục nhục tửu lâu nói chuyện?”
Y vốn chần chừ đã lâu, từ trên người Lạc Thủy Thần quân muốn
lấy Đế vương châu? Vậy khẳng định chính là không cần mạng nữa
rồi. Lạc Thủy Thần quân mặc dù là Thần quân trẻ nhất trong
lịch sử, nhưng tu vi lại khiến cả y và Đông Khải – nhị vị thần
quân hơn hai mươi vạn tuổi phải toát mồ hôi. Chẳng dễ gì mới
nghe nói Lạc Thủy Thần quân bị trọng thương ngủ say, y thấy Đông Khải không có động tĩnh gì, liền cũng im hơi lặng tiếng.
Không ngờ hôm nay y vừa thức dậy liền nhận được tin Đông Khải hẹn
Duyệt Nhi đến Vạn Lý lâu bàn bạc, lập tức trong lòng hết sức
hối hận. Nếu y trước đó gặp gỡ, đoán chừng Duyệt Nhi tiểu cô
nương sớm đã đem Đế vương châu giao cho y! Vì vậy mới như thiêu
như đốt chạy tới gặp Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi lắc đầu: “Ta vừa mới cùng Đông Khải Thần quân ăn no rồi.”
Lỗ tai nhỏ cong cong, cho thấy coi như thỏa mãn.
Tây Tiêu đương nhiên có đối sách, cười nói: “Hôm nay Tô nhục nhục
tửu lâu mời đào kép giỏi nhất của Hồi Âm Các tới…”
Lời còn chưa dứt, ngọc liên đã xiên xiên vẹo vẹo hướng phía Tô nhục nhục tửu lâu mà đi.
Tây Tiêu đắc ý quay đầu, đối diện với ánh mắt muốn xuyên thấu y
của Đông Khải, tức thì uất khí mấy vạn năm qua nháy mắt liền
không còn chút gì, biến mất một cách rất chi là triệt để.
Nhị vị thần quân hơn hai mươi vạn tuổi thế nhưng chưa từng nghĩ qua, tiểu tử hổ mấy trăm tuổi này thế nhưng cũng không dễ lừa
gạt.
Tây Tiêu bước lên con đường trước đó của Đông Khải…
Một canh giờ sau…
Tây Tiêu uống hớp trà, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương nghe rõ rồi chứ?”
Duyệt Nhi gật đầu: “Ừm.” Đôi mắt to không hề chuyển động.
Tây Tiêu thấp thỏm, lại cười càng sáng lạn: “Vậy cô thấy sao?”
Đôi mắt to như hạt châu chuyển sang phía y, lại quay trở về: “Không cho.”
Tây Tiêu:…Hãy còn định nói thêm chút nữa, Duyệt Nhi đã bất mãn liếc y, nghiêm túc nói: “Nghe diễn!”
Sau đó…chính là không có sau đó.
………………………………….
Ngã trái ngã phải lại mất không biết bao nhiêu thời gian, Duyệt Nhi dùng
linh lực nâng Tức Mặc Ly trong ngọc trì, một bức mỹ nam tử lõa
thể xuất dục đồ liền xuất hiện ngay trước mắt, ngay cả cô hổ
nhỏ ngây thơ cũng nhịn không được mà đỏ mặt, tim đập thình
thịch, vội vàng mặc y phục chỉnh tề vào cho y rồi mới nhẹ
nhàng để y trở lại giường.
Duyệt Nhi ngồi bên giường, cầm bàn tay tựa ngọc tạc đang gác bên
cạnh, bàn tay ấy đã dần khôi phục lại dáng vẻ trước đây. Mười mấy năm qua, Duyệt Nhi tận tâm chăm sóc, sẹo đã một chút cũng
không trông thấy, ài, quả nhiên tử hổ khắp toàn thân đều là
trân bảo a.
Duyệt Nhi trái sờ sờ, phải vuốt vuốt, có chút yêu thích đến độ không nỡ buông tay. Mấy năm qua khi nàng thoa bùn hoa cho y, tình cờ
phát hiện có dấu hiệu cử động, theo lý mà nói chính là đã sắp tỉnh lại, nhưng vì sao hiện giờ một chút động tĩnh cũng không có. Ngay cả Cửu Kiếm cũng nói với tu vi như vậy của Tức Mặc
Ly, nhất định không cần lâu đến thế.
Duyệt Nhi phiền não kéo kéo lỗ tai mình, bất mãn nói: “Mặc Ly,
cũng gần trăm năm rồi đó, sao còn chưa tỉnh lại. Thiếp rất
buồn chán…”
Vừa nói lại vừa thở dài, ngơ ngẩn để đầu áp vào nơi ngực y, quả
nhiên tiếng trái tim đập vẫn truyền tới. Duyệt Nhi thở phào,
nhìn quanh đại điện trống trải một lúc, một mảnh tĩnh mịch.
Ngày tháng không có Tức Mặc Ly thì ra lại khổ sở như thế, dĩ vãng
đều đã sắp phai nhòa lạnh lẽo, vậy hơi ấm phải chăng sẽ đi vào giấc mộng? Đáng tiếc là, nàng chưa bao giờ gặp được y trong mộng.
Đang lúc rầu rĩ thì tiếng trò chuyện của Cửu Kiếm và Túc Tịch ở
bên ngoài thỉnh thoảng truyền tới, bất quá mới một lúc, đã
nghe thấy tiếng Cửu Kiếm ở bên ngoài điện: “Duyệt Nhi cô nương,
Đông Khải Thần quân đến rồi…”
Duyệt Nhi cúi đầu cắn cắn làn môi mỏng gần kề ngay trước mắt rồi
vội vàng hướng bên ngoài điện chạy đi, cười nói với Cửu Kiếm
và Túc Tịch: “Hai mươi năm trước chẳng phải y và Tây Tiêu Thần
quân đã nói không tới gặp ta nữa sao?”
Cửu Kiếm lắc đầu: “Y hiện giờ đang ở trong điện trước núi đợi cô nương.”
Duyệt Nhi lắc đầu, bay đến ngồi trên tàng cây, đem Sở Từ ôm vào
lòng, vuốt ve bộ lông vũ đỏ rực của nó: “Không gặp. Trong lòng ta có cảm giác, Mặc Ly sắp tỉnh lại rồi.”
Cửu Kiếm và Túc Tịch đưa mắt nhìn nhau, Duyệt Nhi cô nương hơn năm
mươi năm trước cũng đã nói vậy, tiếc là đến tận bây giờ chủ
thượng vẫn chưa hề tỉnh lại. Có điều nghĩ là nghĩ thế, nhưng
Cửu Kiếm vẫn hướng bên ngoài bay đi báo một tiếng.
Bất quá một lúc, Cửu Kiếm lại trở về: “Đông Khải Thần quân nói… Y mấy năm nay âm thầm hành tẩu lục giới, thu thập được không ít
đồ chơi vui…” Ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt to tròn trong suốt
sáng rỡ của Duyệt Nhi không chút chuyển động đợi nàng nói
hết, Cửu Kiếm biết Đông Khải Thần quân lần này dùng đúng cách rồi.
Tô nhục nhục tửu lâu.
Duyệt Nhi ăn uống no nê, nhìn dáng vẻ bình tĩnh đến độ không thể
nào bình tĩnh hơn của Đông Khải Thần quân ở bên cạnh, trong lòng có chút không yên, nói: “Đông Khải Thần quân, Đế vương châu ta
sẽ không đưa cho ông.”
Đông Khải rất hòa nhã: “Ừ, ta biết.”
“Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, được không?Ta không chịu nổi đâu.” Cô hổ nhỏ kháng nghị.
“Hửm? Liệu có phải sắp chìm đắm trong ánh mắt ôn nhu và vẻ ngoài
tuấn tú của ta hay không?” Đông Khải mừng thầm, nếu như mỹ nam
kế thành công, vậy thì cảm giác thành tựu khi y sống hơn hai mươi vạn năm sắp đạt tới đỉnh điểm rồi ấy.
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi nhìn y, lấp la lấp lánh, thuần lương đáng yêu nói không nên lời, thanh âm dịu dàng ngọt ngào, nói:
“Ông nhìn ta như vậy, ta rất muốn…”
Đông Khải nhiệt huyết dâng tràn, sốt ruột nói: “Rất muốn thế
nào?” Nhào tới? Chòng ghẹo? Mỵ lực của nam thần được xếp
hạng ở Thần giới của y vào thời khắc này sắp bùng phát ư? Ánh mắt Đông Khải lượn lờ trên gương mặt Duyệt Nhi, lại nhìn nhìn
ngay trước ngực nàng, uầy, không tệ…
Duyệt Nhi chậm rãi hớp một ngụm trà, bình thản nói: “Rất muốn gọi ông một tiếng phụ thân…”
Nháy mắt một thùng nước tuyết so với dãy núi lạc thủy còn lạnh
lẽo hơn tưới xuống, Đông Khải tức khắc chỉ cảm thấy sống
chẳng có gì lưu luyến.
Y đờ đẫn một lúc lâu, Duyệt Nhi thong thả đút chút tiên quả cho Sở Từ, ây da, cũng không tồi, rất tươi.
Một lúc sau, sau khi Đông Khai chia buồn với mỵ lực nam thần của
mình xong, y quyết định đem trọng điểm của mình đặt vào sự
nghiệp, gượng cười nói: “Duyệt Nhi, cô nương không đưa Đế vương
châu cho ta?” Duyệt Nhi không chút ngoài dự đoán, gật đầu.
Đông Khải nhìn Cửu Kiếm và Túc Tịch ở bên ngoài đã chẳng thể
động đậy, không ngừng dùng ánh mắt đem y chém nghìn đao vạn
nhát mà nhìn y thì trong lòng sảng khoái, cười bảo: “Vậy ta chỉ
có thể cướp thôi!”
Duyệt Nhi phẩy phẩy tay, bên cạnh không một ai, lại phẩy phẩy tay, bên
cạnh vẫn không có ai, vội vàng quay đầu nhìn, nhưng thấy Cửu
Kiếm và Túc Tịch đã không thể nào cử động…Vội quay đầu gấp
gáp nói: “Đông Khải Thần quân, ông làm gì vậy?”
Đông Khải từ tốn tiến lại gần Duyệt Nhi, cười đáp: “Cướp Đế vương
châu.” Quyết chí phải đoạt được. Nhìn thấy Duyệt Nhi đứng dậy, từng bước từng bước lùi về sau, trong lòng Đông Khải càng vui
mừng, chẳng qua là một tiểu cô nương mà thôi, chế ngự được Cửu
Kiếm và Túc Tịch nhị vị thiên thần thì toàn bộ chẳng phải
là nước chảy thành sông rồi sao?
Duyệt Nhi lùi đến trước bình phong bằng thần mộc được điêu khắc đẹp đẽ, nhìn Đông Khải đang từng bước một sát lại gần, chỉ thấy
trên mặt Đông Khải đều là ý cười, hầy, tình cảnh này sao mà
giống cảnh tượng chú cừu nhỏ bị một con sói lớn ăn sạch thế
không biết.
Đông Khải vươn tay ra, chậm rãi đến giữa trán Duyệt Nhi. Vật như Đế vương châu bình thường đều cất trong nội đỉnh, nếu như muốn thu
lấy thì chỉ có thể thông qua mi tâm để triệu hoán. Đông Khải có chút kích động, Đế vương châu cùng với truyền thừa của Tử
Dao, hơn hai mươi vạn năm cô tịch này của y, rất nhanh thôi sẽ trở nên viên mãn, thấy Duyệt Nhi có hơi run rẩy thì cười nói: “Đừng sợ, ta cũng vẫn luôn xem cô như một đứa trẻ mà đối đãi, chưa
từng có suy nghĩ khác…A!!”
Y trừng to mắt, nhìn dáng vẻ Duyệt Nhi đáng yêu đang cười tủm
tỉm ngay trước mắt, lý nào còn chút đáng thương run rẩy vừa
rồi, tiếc là vật kia vào miệng liền tiêu hóa, sớm đã bị nuốt xuống, vội sốt ruột nói: “Cô cho ta ăn cái gì?”
“Ta dù gì cũng là Uy Vũ đại tướng quân khí phách nhất trong lịch sử Tiên giới, hắc hắc, ông cho rằng cứ như thế mà chế ngự
được ta? Thứ ta cho ông ăn chính là ám khí của ta!”
Đông Khải nhíu mày, ám khí gì lại có thể ăn được, y thế nhưng chưa từng nghe qua.
“Triền miên đan- lục giới xưng là còn mạnh hơn một đêm bảy lần, ông
liệu có từng nghe qua? Ám khí của ta chính là do Lạc Thủy
Thần quân chỉ dạy.”
Đông Khải chỉ thấy toàn thân bị một ngọn lửa từ từ thiêu đốt,
nóng vô cùng, nhưng chết vẫn còn muốn mặt mũi, cười nói:
“Chẳng lẽ Lạc Thủy Thần quân ngủ say lâu như vậy, bé cưng, cô
muốn cùng ta có một đoạn nhân duyên mong manh ngắn ngủi?”
Duyệt Nhi nhíu mày: “Ta có nhân duyên với Mặc Ly, với ông thì không.”
Nghĩ thấy cô hổ nhỏ cũng không hiểu nhân duyên mong manh ngắn
ngủi nghĩa là gì.
Đông Khải càng lúc càng không chịu được, gương mặt tuấn dật đỏ
bừng, quả nhiên mỵ dược gì đó thực sự khá lợi hại, thời gian bất quá mới một chung trà đã khiến thần quân thanh tâm quả
dục, không gần nữ sắc như y trái tim nhộn nhạo không thôi. Thấy
Duyệt Nhi càng cười đến là rạng rỡ, Đông Khải mới hiểu tiểu cô
nương này cũng không dễ chọc, nơi đây cũng không nên ở lâu, gượng cười nói cáo từ rồi liền chuẩn bị từ bên cửa sổ phóng đi
về phủ đệ tìm đan dược.
Thế nhưng tóc dài của y đã bị kéo lại, Đông Khải quay đầu, đối diện
với gương mặt khả ái ngập tràn ý cười của Duyệt Nhi: “Đông
Khải Thần quân phải chăng muốn đi Hợp Hoan lầu tìm cô nương?”
Vừa nói hai luồng ánh sáng đã bắn ra, pháp thuật giam cầm Cửu Kiếm và Túc Tịch liền được giải trừ, Đông Khải tức thì càng
kinh ngạc, tiểu cô nương này có thể giải bỏ pháp thuật của y,
tu vi nàng ta như thế!
Chỉ nghe thấy Duyệt Nhi quay đầu cười nói với Cửu Kiếm: “Cửu
Kiếm, phương pháp tỷ nói thật sự rất vui, chúng ta hiện giờ
cũng đi Hợp Hoan lầu dạo thử, có được không?”
Túc Tịch vừa nghe liền quay đầu lo lắng nói với Cửu Kiếm: “Cửu
Kiếm, cô điên rồi, thế nhưng dám dạy Duyệt Nhi cô nương mấy thứ
này!”
Cửu Kiếm bước tới phía trước Duyệt Nhi, cười bảo: “Có gì không
dám, những việc này vốn dĩ nàng nên hiểu, ài, kể ra thì ta
cũng chưa từng nói điều gì quá đáng…”
Tục Tịch vội khuyên Duyệt Nhi, mặt đầy mồ hôi, lo lắng nói: “Duyệt Nhi cô nương, đừng nghe Cửu Kiếm…Nơi đó không phải là chỗ tốt,
nơi đó rất nhiều người ăn người…”
“Không sao, các người không đi, ta dẫn Đông Khải Thần quân đi thoải mái một chút, theo đó cũng học hỏi một phen. Muộn một tí ta tự
mình quay về là được rồi, mọi người đi trước đi.” Dứt lời đã
kéo Đông Khải gần như không chút khí lực hướng Hợp Hoan lầu mà đi.
Cuối cùng bỏ qua nỗ lực đấu tranh của Túc Tịch, Duyệt Nhi và Cửu
Kiếm thay nam trang, dẫn theo Đông Khải Thần quân gương mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn, hướng Hợp hoan lầu lớn nhất gần đây mà
đi.
Hợp Hoan lầu, người có tu vi đều biết là chốn nào, bên trong nam
có nữ có, đều có thể trở thành lô đỉnh thì sẽ được giao cho
khách tới thực hành song tu, có điều loại song tu này không
phải song tu đôi bên cùng có lợi như phu thê, chốt lại, chính là lô đỉnh hết sức bi thảm, địa vị thấp kém, Hợp Hoan lầu không
khác gì so với thanh lâu chốn phàm gian.
Duyệt Nhi từ từ tốn tốn đến trước Hợp Hoan lầu, thở dài, nói:
“Rất thơm.” Bên ngoài một dặm đều là mùi son phấn sực nức.
Túc Tịch nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh, chỉ sợ Duyệt Nhi xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Chủ sự Hợp Hoan lầu ra nghênh đón, là một nữ tử xem ra không tệ,
thanh tú sạch sẽ, thấy mấy người Duyệt Nhi đều y phục bất
phàm, đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt dừng lại trước ngực Duyệt Nhi, tức thời liền thông suốt, nhưng cũng không vạch trần, cười nói: “Các vị đại nhân có cần gì không?” Dù sao có tiền là
được, lại nói, nữ thần đến nơi này tìm nam lô đỉnh cũng không
phải ít.
Duyệt Nhi từ trong túi càn khôn vốn định lấy lá vàng ra, nghĩ nghĩ
lại cầm một tờ ngân phiếu: “Chừng này tiền đủ chưa? Ta muốn cô
nương tốt nhất nơi này, hai mươi người!”
Chủ sự cầm lấy tờ ngân phiếu kếch xù đó, trời ơi, Hợp Hoan lầu
này dưới tay nàng, số ngân phiếu thu được suốt nửa năm cũng
không nhiều bằng tờ này, vội vàng cười đến càng rạng rỡ:
“Không thành vấn đề.” Dứt lời gọi một xà cơ tới dẫn đường,
dẫn Duyệt Nhi đến một nhã gian trên tầng cao nhất.
Duyệt Nhi và Đông Khải lần lượt ngồi xuống, hai mươi vị cô nương của Hợp Hoan lầu liền ồ ạt đẩy cửa vào.
Duyệt Nhi vừa nhìn thì có chút sững người. Mấy vị cô nương này căn
bản đều là dáng vẻ của huyễn thần, chân thần hay nữ thần có
tu vi không cao, đương nhiên cũng không có gì lạ, lại là hai mươi vị cô nương xinh đẹp nhất của Hợp hoan lầu, tất nhiên là cô hổ
nhỏ nhìn hoa cả mắt.
Cô hổ nhỏ nuốt nước miếng, bàn tay chọc chọc Đông Khải Thần quân: “Rất đẹp nha…”
Đông Khải Thần quân chỉ lướt mắt qua liền thu về, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Đến chỗ này làm gì? Còn không nhanh dẫn ta
quay về dãy núi Lạc Thủy dùng nước lạnh tắm một phen?”
Duyệt Nhi dùng ánh mắt ‘ngươi là đồ ngốc’ liếc Đông Khải một cái:
“Dẫn ông tới kiếm giải dược đó! Cửu Kiếm nói…”
Đông Khải bất đắc dĩ khép mắt: “Cô cho rằng ai cũng có thể?”
Cô hổ nhỏ không hiểu: “Ông hiện giờ khó chịu, không phải ai cũng có thể sao?”
Đông Khải thở dài, rõ ràng có chút đồng tình với Tức Mặc Ly:
“Việc song tu là với người yêu mới có thể được. Ta đương nhiên
không muốn cùng mấy…cùng nhau.”
Duyệt Nhi bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ rất may từ sớm đã kêu Sở
Từ quay về dãy núi Lạc Thủy, bằng không đã làm hư y rồi. Thấy mấy nàng ấy người người đều thẹn thùng nhìn Túc Tịch và
Đông Khải, nàng móc ra một nắm vàng lá, lại cầm một tờ ngân
phiếu, đặt lên bàn, chỉ vào Đông Khải Thần quân cười nói: “Ai
có thể khiến y dễ chịu, những thứ này đều là của các cô.”
Dứt lời kéo Đông Khải ngồi lên giường, sau đó ngồi trên chiếc ghế
bên cạnh giường, bàn tay nhỏ bé chống cằm, đôi mắt to tròn long lanh, hết thảy đều là dáng vẻ tò mò yêu thích học hỏi.
Mọi người:…
Đáng tiếc cô hổ nhỏ còn không thể như ý nguyện mở mang kiến thức
một phen thì đã phải kết thúc chuyến du ngoạn đến Hợp Hoan lầu
lần duy nhất trong đời.
Cô nương xinh đẹp đầu tiên đến trước giường, Đông Khải theo bản
năng liền tránh, lúc trò hay sắp diễn ra thì nơi chân trời kình lôi chợt lóe lên, ngay sau đó vô số ánh chớp liền giao thoa
giữa không trung.
Duyệt Nhi ngạc nhiên từ bên cửa sổ nhìn ra, khắp bầu trời đều là mây tía bao phủ.
Thần giới thế nhưng cũng có mây tía phương đông1?
Nguyên văn: Tử khí đông lai: dấu hiệu của điềm lành.
Đang ngơ ngác thì Cửu Kiếm đã kéo nàng dậy, gấp gáp nói: “Duyệt
Nhi cô nương, chủ thượng…chủ thượng sắp tỉnh rồi!”
Duyệt Nhi sửng sốt, kế đó là một trận gió lốc màu phấn hồng,
‘bang’ một tiếng liền biến mất khỏi Hợp hoan lầu, ngay cả ngọc liên cũng không dùng, trực tiếp bay về hướng dãy núi Lạc
Thủy.
———————–