Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 138: Ngôn ngữ đả thương người nhất




A Sơ đi qua, ngồi bên cạnh hắn. Trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Tròn Vo. A Sơ cố ý không để ý tới, không nghĩ tới cảnh tượng Tròn Vo đùa giỡn với Mục Thanh, bình tĩnh hỏi Hoắc Quân “ngày đó, vì sao ngươi không hỏi thân phận của ta?”
Hoắc Quân bình tĩnh nói “tuy ta rất ngạc nhiên nhưng ngươi chính là ngươi, cần gì phải hỏi ngươi thật ra là ai. Chẳng lẽ ngươi không phải phàm nhân thì ngươi không phải là ngươi sao”
A Sơ thật sự rất thích nghe những lời này, cười nói “sư huynh ngươi lại là người không biết nói lý, hắn rất cứng nhắc”
“Rất cứng nhắc nhưng ngươi vẫn thích hắn đó thôi. Mỗi người đều có điểm hấp dẫn riêng của mình, giống như con mèo kia, thích hắn thích ngươi, chỉ không thích ta”
Thật ra Tròn Vo đều không thích tiếp xúc với người lạ, bởi vì Mục Thanh là phụ thân hắn, sau khi chuyển thế bộ dáng cũng không thay đổi nhiều cho nên hắn mới thân cận. mà Hoắc Quân kiếp này cùng kiếp trước lại khác nhau hoàn toàn, kiếp trước là một đại ma đầu còn bây giờ lại là một tiểu sư đệ luôn ỷ lại sư huynh. Có lẽ kiếp trước hắn cũng vốn có bộ dáng này, cũng mong kiếp này sẽ không đi vào vết xe đổ.
“Ở chung lâu, con mèo nhỏ kia sẽ tín nhiệm ngươi rồi thích ngươi thôi, có điều mèo nhỏ tình cảm đơn thuần, thích chính là thích, không giống chúng ta, thích còn chia nhiều loại”
Nói đến đây, A Sơ lại nhớ tới mình trước kia. Lúc trước, nàng đối với cảm tình cũng rất đơn thuần, thích chính là thích, không thích thì là không thích, ban đầu cảm giác với Mộ Khanh cũng không hiểu lắm. Lúc đó, tuy hắn làm cho người ta tức giận, chán ghét nhưng giờ nghĩ tới lại thấy ngọt ngào.
Đêm nay, A Sơ và Tròn Vo ngủ trong phòng, Mục Thanh và Hoắc Quân nằm ở gian ngoài. Trời vừa sáng, không biết Hoắc Quân đi đâu mãi đến khi mặt trời lên cao mới thấy hắn vội vã trở về, còn cầm theo một thanh kiếm. Hắn quăng kiếm cho Mục Thanh “ta đã giúp ngươi lấy lại, bây giờ đụng phải quân địch thì không cần khách khí với bọn họ”
Mục Thanh cầm kiếm, lộ vẻ khó xử “chuyện này cuối cùng cũng phải có kết quả, bọn họ không biết hoàng tử thật đã chết, ta nên giải thích thế nào với bọn họ đây”
Hoắc Quân đề nghị “hay là quay về Mao Sơn đi, Quân chủ địch quốc tin quỷ thần cũng thập phần kính trọng người tu đạo, nếu để sư phụ ra mặt giải thích có lẽ dễ nói chuyện hơn”
Mục Thanh nhíu mày nói “nếu không giải quyết được chẳng phải sẽ liên lụy Mao Sơn sao? việc này ta phải tự mình giải quyết”
Hoắc Quân thở dài, biết Mục Thanh tính tình cứng nhắc, đã quyết định chuyện gì thì không dễ thay đổi đành phải nghe theo hắn ‘được rồi, chúng ta cùng nghĩ cách khác”
Đã hơn mười ngày không dùng đến kiếm nên Mục Thanh tìm một khối đá, nhẹ nhàng mài. A Sơ ở trong phòng ôm Tròn Vo, dùng vải dệt làm một cái giường nhỏ tạm thời cho hắn. Tròn Vo thích nằm trên giường lớn mềm mại mà cái giường trong phòng này quá cứng, cho nên lúc này cảm nhận được sự êm ái của cái giường nhỏ, vô cùng hưng phấn, không ngừng lăn qua lăn lại.
Mèo con thích lăn lộn trong hòm, dù là lớn nhỏ rộng hẹp thì nó đều thích. Tròn Vo nằm trong cái hộp nhỏ, tận tình hưởng thụ, đột nhiên thân mình bị di dời, A Sơ đang mang cái hộp đi ra khỏi phòng.
Trong viện, Mục Thanh vẫn đang mài kiếm, A Sơ ôm cái hộp nhỏ ngồi bên cạnh hắn, “Mục Thanh, ngươi xem, ta làm cái giường nhỏ cho mèo con, thấy thế nào?”
Mục Thanh nhích lại gần “ha haha”
A Sơ hưng phấn giới thiệu mấy thứ trong hộp nhỏ “ngươi xem, đây là gối đầu, đây là chăn đệm”
Mục Thanh nhìn thoáng qua: “Ha ha. Rất tốt.”
A Sơ không thú vị buông
tiểu hộp gỗ, nhìn hắn lau kiếm: “Ta giúp ngươi chuẩn bị nước?”
Mục Thanh cũng không ngẩng đầu lên: “Ha ha.”
Từ tối qua tới giờ hắn đều như vậy, A Sơ nhịn không được, tức giận nói “ngươi có thể đừng có việc gì cũng ha ha, không có việc cũng ha ha, nói chuyện cũng ha ha, ăn cơm cũng ha ha được không. Hai chữ này được dùng nhiều lần trong lúc hai người nói chuyện phiếm là đả thương người nhất đó, có biết không hả?ngươi có thể dùng nó để chọc giận đối phương cũng có thể dùng nó để tiêu diệt toàn bộ nhiệt tình của đối phương, Ngươi cứ ha ha như thế làm ta muốn phát điên, ta chấp nhận bị ngươi đâm một kiếm còn hơn nghe ngươi tiếp tục ha ha, ha ha”
Không ngờ A Sơ lại có phản ứng lớn như vậy, Mục Thanh mở to mắt, tràn đầy kinh ngạc, ngừng tay mài kiếm, khóe miệng co rút “ta đã biết, ta tiếp tục mài kiếm”
A Sơ trầm thấp “Ân.”
Mục Thanh kích động nhìn nàng rồi ôm kiếm chuyển sang một tảng đá khác ngồi.
Sau giữa trưa, Mục Thanh cùng Hoắc Quân thảo luận xem giải quyết thân phận hoàng tử thế nào, Mục Thanh nói “hay là ta lẻn vào hoàng cung, từ từ giải thích với bọn họ? Quốc quân địch quốc cũng không phải người không phân phải trái, nói không chừng hắn nguyện ý điều tra chân tướng”
A Sơ nghe xong, nói “Không được, quý phi và hoàng tử thật đã chết, không ai có thể làm chứng cho ngươi, lần này mà đi e là chui đầu vào lưới ah”
Mục Thanh còn nói “ta đi tìm người họ Lục kia, mời bọn họ làm chứng, nói cho địch quốc biết ta không phải là hoàng tử”
A Sơ lắc đầu “Không được, vì hoàng tử thật đã chết, cho nên Lục gia đối với chuyện hoàng tử thật giả vô cùng kiêng kị. Ngươi chưa chắc thuyết phục Lục gia mà quân chủ địch quốc cũng sẽ không tin ngươi. Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì làm gì có chiến tranh và âm mưu?”
Mục Thanh vỗ bàn, sẵng giọng “cách nào cũng không được, chẳng lẽ muốn ta liều mạng với bọn họ mới lấy lại được trong sạch sao?ngươi đi chỗ khác đi, đừng ở chỗ này thêm phiền”
A Sơ dở khóc dở cười “sao có thể là thêm phiền chứ?ta lo lắng cho ngươi nên mới hỏi nhiều như vậy”
Mục Thanh lạnh lùng nói “ta không cần ngươi lo lắng”
Thân hình run run, A Sơ cười khổ “chúng ta…tốt xấu gì cũng là bằng hữu, mấy ngày này ngươi đối với ta như người xa lạ, ngươi còn cố ý gây chuyện với ta”
Giống như sắp không ức chế được gì đó, Mục Thanh kêu lên “đừng nói nữa, nếu không ta liền…”
Hắn đột nhiên im bặt, trợn mắt nhìn nàng. A Sơ mặt không đổi sắc, thản nhiên nói “liền làm gì? Ngươi sợ người khác biết được suy nghĩ thật của ngươi sao? ta thì không, ta không sợ, ta thích ngươi, chuyện này có gì đâu phải sợ”
“Câm miệng!” Gầm lên giận dữ, Mục Thanh rút kiếm ra
Hoắc Quân giữ chặt tay hắn “Sư huynh dừng tay!”
“Meo meo ô!” con mèo nhỏ đột nhiên nhào lên, tạo ra một màn sương trắng, tiếp theo la thanh âm non nớt la lên “không được tổn thương mẫu thân ta”
Sương trắng tan ra, đứng trước A Sơ là một tiểu tử trắng noãn, hai tay giang rộng, bĩu môi, oán hận nhìn chằm chằm trường kiếm trên tay Mục Thanh. Tròn Vo dùng hình mèo đi theo Mục Thanh mấy ngày nay, hắn cũng có cảm tình với nó nhưng đột nhiên từ mèo biến thành người, Mục Thanh trợn mắt há mồm kêu lên “mèo…ngươi là mèo yêu?” sau đó quay sang nhìn A Sơ ngây ngốc “mẫu thân? Đây là hài tử của ngươi? Ngươi đã có đứa nhỏ, ngươi…ngươi cũng là mèo yêu?”
Nghe vậy, Tròn Vo chống nạnh, đúng lý hợp tình nói “ai nói chúng ta là mèo yêu? Mẫu thân là tiên nữ, ta là tiên đồng, chúng ta từ Thiên giới xuống, muốn đi tìm phụ thân”. Thấy Mục Thanh vẫn cầm kiếm đứng yên, vẻ mặt hắn lập tức suy sụp, ủy khuất “phụ thân là người xấu, chỉa kiếm vào mẫu thân và Tròn Vo”
Trường kiếm run lên, Hoắc Quân ở bên cạnh ôm đầu thét chói tai “phụ thân?mẫu thân?”
Sắc mặt Mục Thanh hết trắng lại hồng, trường kiếm run lên “nói bậy, ta nào có đứa nhỏ lớn như vậy, cho dù có cũng…Dù sao ta cũng không có đứa nhỏ lớn như vậy, còn là đứa nhò do mèo biến thành”. Hắn nói như vâ, trong đầu lại không ngừng nghĩ: nàng là tiên? chẳng lẽ tiên không phải mang thai chín tháng mười ngày? Thân thể tiên đồng trưởng thành nhanh hơn tiểu hài tử nhân gian sao?chẳng lẽ mới một lần đã có kết quả sao? hơn nữa…lần ở trong hồ hình như rất thuận lợi, đại sư huynh từng nửa đêm dạy hắn một ít chuyện, cho nên hắn…nàng không chỉ có một nam nhân là hắn.
Nghĩ tới đây, Mục Thanh vô cùng giận dữ, vung kiếm tiến tới gần “yêu ngôn hoặc chúng, đây căn bản không phải là hài tử của ta”
Tròn Vo kêu lên “ngươi là người tu đạo sao có thể giết tiên” sau đó quay đầu nhìn A Sơ, hai mắt đẫm lệ mông lung “nương, chúng ta về Thiên giới đi, không cần phụ thân này nữa, sau này có Tròn Vo cùng ngươi”
Sợ phụ tử hai người có khúc mắc, sau này Mộ Khanh quay về vị trí cũ, Tròn Vo không tiếp nhận hắn, A Sơ ghé vào tai hắn nhẹ giọng giải thích “Tròn Vo, phụ thân ngươi không nhớ chuyện kiếp trước, cái này không thể trách hắn được”
Tròn Vo khóc thương tâm “nhưng hắn muốn giết ngươi, ô ô oa oa”
Tròn Vo càng khóc càng lớn tiếng, nước mắt như từng giọt trân châu rơi xuống, A Sơ đưa tay ôm hắn vào lòng. Hoắc Quân cũng đã lấy lại tinh thần, quát lên với Mục Thanh “còn không buông kiếm xuống, hở chút là động dao kiếm, làm cho hài tử sợ rồi kìa”
Mục Thanh bị tiếng khóc của Tròn Vo làm cho do dự ‘thân phận bọn họ rất khả nghi”
Hoắc Quân lập tức cắt ngang lời hắn ‘cho dù khả nghi thì bọn họ cũng đâu có hại chúng ta, nếu nghe ngươi nói bọn họ là yêu thì ta tình nguyện tin rằng bọn họ là tiên”
Mục Thanh buông kiếm, tâm tư A Sơ sớm không để trên người hắn, chỉ lo dỗ dành Tròn Vo. Tròn Vo mà khóc nháo lên, mấy người cũng không ngăn được. A Sơ ôm hắn, lại không thể đằng vân giá vũ, đành phải đi đi lại lại trong sân dỗ hắn.
Hoắc Quân cười nói với Mục Thanh “khóc lợi hại y như ngươi, sư phụ nói trước kia ngươi cũng hay khóc lớn tiếng như vậy”
Mục Thanh liếc mắt xem thường hắn rồi ôm kiếm, ngồi quay lưng lại.
Tròn Vo khóc đến tâm tê phế liệt, chân tay đá lung tung, càng khóc càng thương tâm, đột nhiên một làn sương trắng xuất hiện, Tròn Vo lại biến thành mèo con, nhảy vào bụi cỏ. A Sơ nóng nảy, vội đuổi theo. Hoắc Quân cũng muốn đuổi theo nhưng lại dừng bước, quay đầu bất đắc dĩ nhìn Mục Thanh. Mục Thanh sắc mặt lúc xanh lúc đen, trường kiếm rơi xuống đất, ngồi ngây ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.