Khi Đường Đại còn viết văn ở Tấn Giang cũng thường xem
tiểu thuyết, nàng tự nhiên là biết ba vợ bốn nàng hầu ở cổ đại là chuyện rất
bình thường. Nàng biết cổ đại đa số đều là đàn ông nuôi sống gia đình. Vì vậy
toàn gia đều do hắn định đoạt, cơ thiếp vân vân, đều là sủng vật.
Nàng không phải là đứa nhỏ rất thuần khiết, diễm thư
thời cổ đại cũng không ít, biết cổ nhân có thể cởi mở, thê thiếp cùng an ủi lẫn
nhau, biết cổ nhân có thể vài nữ đồng sàng mà ngự. Thế nhưng nàng ở dưới xã hội
một vợ một chồng mà lớn lên, chuyện nhị nữ đồng sàng cùng hầu hạ nhất phu, biết
cùng phải làm là hai chuyện khác biệt.
Dụ vương kéo tay nàng tới trước giường, hắn hiếm khi
tự hạ thấp địa vị thay nàng cởi những nút thắt vướng bận trên áo, động tác này
rất không thành thạo: “Đãi ngộ này ngay cả trắc phi của bản vương cũng không có
đâu.”
Đường Đại trả lời cứng rắn không có cảm xúc:
“Nói như vậy tiểu dân nên cảm thấy vinh hạnh?”
Hà Hinh thay nàng bỏ đi trâm cài trên đầu, lơ đãng vỗ
vỗ tay nàng, Dụ vương chặn ngang bế lấy nàng, hắn hơi thấp đầu, môi chạm vào
bên tai nàng, nhẹ cắn cắn vành tai của nàng: “Không có gì phải để ý Đại tử.”
Hắn đem nàng đặt trên giường, nụ hôn ngọt ngọt ngào ngào rơi vào gáy nàng: “Ở
đây mọi người đa phần đều như vậy, thật sự, không có gì đáng phải để ý.”
Hắn hôn tới bờ môi nàng, Đường Đại gắt gao cắn môi,
máu từ khóe môi thoắt rơi xuống, ở trên cần cổ hiện lên diễm sắc gai mắt. Dụ
vương nhíu mày, rút cái gối lụa bạch lau lau khóe môi của nàng: “Đừng như vậy,
tin tưởng ta, ta sẽ làm cho ngươi vui vẻ.” (vui
vẻ cái éo. Edit cái chap này kích động chịu không nổi.)
Màn trướng buông xuống, tia sáng đột nhiên mù mịt. Hà
Hinh thay Đường Đại để ý gỡ ra mái tóc đen trên gối, trong nháy mắt nàng thấy
trong đôi mắt kia có sát khí. Hà Hinh trong lòng cả kinh, nàng quay đầu trong
lúc Đường Đại muốn giơ tay phải lên thì ấn đè lại, thuận lợi đoạt đi cây trâm
cài trong tay Đường Đại, nhìn nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
Dụ vương vẫn hôn từ cổ Đường Đại xuống, Hà Hinh hôn vành
tai nàng bên kia, bọn họ mùi vị mây mưa trước đó vẫn chưa tán đi, giống như xạ
hương ở trong màn trướng thỉnh thoảng ngưng tụ hoặc tản mạn, Đường Đại vẫn nghĩ
môi Hà Hinh trơn mọng, nhưng đặt trên cái lỗ tai giống như giun bò. Rốt cục khi
Dụ vương chuẩn bị công thành đoạt trại, nàng xoay người ọe một tiếng ói trên
mặt đất.
Dụ vương liền ngừng thế tiến công, bên gian phòng này
tự nhiên là không thể ngủ được nữa,hắn lấy tấm sa bọc Đường Đại lại, ôm ngang
đổi qua phòng Đường Đại, ra khỏi cửa thì phân phó Hình Viễn: “Cho người vào dọn
dẹp một chút, mặt khác đem nước nóng lên đây.”
Đường Đại súc miệng xong, Dụ vương nhẹ vỗ lưng của
nàng, giọng điệu thân thiết: “Tốt hơn chưa?”
Đường Đại thấy trong lòng phiền muộn, nàng muốn la lên
không tốt, thế nhưng la lên như vậy thì có thể thế nào? Kinh Kha thích
Tần, lòng nàng nổi lên một lần, Hà Hinh ngăn trở, quyết tâm thấy chết không sờn
một lần bị chọc thủng, khó mà tập hợp lại.
Nàng không thể làm gì khác hơn là cười: “Ta nói không
khỏe, Vương gia liền sẽ thu binh? Tuy nhiên Vương gia, tiểu dân trời sinh hưởng
thụ không nổi bách hợp, ngài nếu thật thương ta… Cho Hình Viễn vào chơi BL, ta
khẳng định thần thanh khí sảng, bách bệnh toàn tiêu!”
Dụ vương cười nhạo, đợi nàng súc miệng xong hắn tiếp
tục đại kế công phạt, chỉ phân phó Hà Hinh bên cạnh: “Quên đi, ngươi nghỉ ngơi
đi.”
Hà Hinh liền ở trên góc giường sát tường nằm xuống
ngủ, động tĩnh của hai người kia truyền vào lỗ tai nàng, nhưng không chút nào
tạo thành quấy nhiễu —— nàng trải qua nhiều lắm. Trong tù các lính canh
ngục có đôi khi thu bạc của các hương thân bên ngoài, lại chọn nữ tù xinh đẹp
hiếu kính, thậm chí lấy nữ làm tiệc, những trận chiến loại này, nhiều đến mức
nàng có thể bách biến bất kinh.
Nửa canh giờ sau, vân thu vũ trụ.
Dụ vương bên trái ôm Đường Đại, bên phải bế Hà Hinh,
ba người đồng sàng mà ngủ. Đường Đại từ trong lòng hắn giãy đi ra ngoài, hắn rõ
ràng như đang ngủ, nhưng hết mức kìm chặt tay nàng không tha. Đường Đại giãy
dụa quá dữ tợn, hắn uy hiếp bỏ thêm lực, ban đêm rất yên tĩnh, liền có thể nghe
được âm thanh khanh khách từ cổ tay nàng truyền đến. Đường Đại cắn răng không
có kêu đau, nàng không dám khẳng định, nếu như vẫn giãy dụa như vậy hắn có thể
trực tiếp bóp nát cổ tay nàng hay không.
Sau cùng chỉ có thể yên lặng quay về nằm trong lòng hắn,
tay hắn liền giống như kìm sắt, như trấn an vỗ nhẹ lưng nàng, lại như ngủ say,
không có động tác gì khác.
Đường Đại vẫn không có ngủ, nàng chỉ cảm thấy lồng
ngực phiền muộn. Bóng đêm quá đậm, có hoa nến nổ lên, phát sinh âm hưởng yếu
ớt, nàng trợn mắt đến hừng đông.
Dụ vương thức dậy rất sớm, ở đây không ai hầu hạ, hắn
cũng rất nhanh sửa sang y bào, chạy lại trên mặt Đường Đại thơm một cái, lại vỗ
vỗ mặt Hà Hinh, cuối cùng ra cửa.
Hà Hinh lấy ngón tay chọt chọt Đường Đại: “Không có
việc gì chứ?”
Đường Đại cảm thấy trong đầu ảm đạm, trên trán gân
xanh nổi lên giựt giựt, nói ra lại cậy mạnh: “Không có việc gì… Vì sao không
cho ta…”
Hà Hinh che miệng nàng lại, chỉa chỉa lên trên mái
phòng, Đường Đại lúc nà mới nhớ tới phía trên chí ít còn có 4 ám vệ 8 cái lỗ
tai. Nàng phẫn nộ mím môi. Hai người lần đầu tiên đồng sàng, vậy mà lại dưới
tình huống như thế này. Hà Hinh cũng không muốn ngồi dậy, vẫn nằm nói: “Đại tử,
trinh tiết đối với ngươi quan trọng sao?”
Đường Đại đối với thứ này chẳng đáng lo đến: “Ta nếu
tam trinh cửu liệt, cũng sẽ không bị hắn hù cái liền hiến thân.”
Hà Hinh bay người qua nhìn nàng, thanh âm hạ rất thấp:
“Ngươi biết hắn và Phan thái sư vì sao thề không lưỡng lập không?”
Đường Đại phất tay: “Lúc này không nên nhắc đến hắn,
ta cảm thấy mắc ói.”
Hà Hinh càng muốn nói cho nàng, hai người trên giường
lặng lẽ nói: “Bởi vì hắn còn trẻ mang binh, Phan Dũng con trai lớn Phan thái sư
là tiên phong trận tiền của hắn, cùng hắn lần thứ nhất giao chiến với Đại
Nguyệt tử vong. Phan thái sư trong lòng vẫn nghi ngờ hắn hại chết con trai
mình, còn dâng sớ tấu vạch tội qua hắn, Đại Huỳnh vương triều người người đều
biết. Tiên đế khi đó còn tại vị, lo lắng thế lực trong triều, để trấn an cựu
thần, mới phải triệu hắn về, lấy lại binh quyền. Nay là anh hắn thượng vị, mới
đem hình bộ cùng hộ bộ giao cho hắn.
“Vậy thì thế nào, hắn vốn cũng không có tốt lành gì.”
Đường Đại càng nghĩ càng thấy vô lực, tư duy bắt đầu có chút mơ hồ, Hà
Hinh chọc chọc đầu nàng: “Ngốc nha, hắn nếu xuất thân võ tướng, thân thủ tất
nhiên rất cao, bằng ngươi há có thể làm được việc?”
Đường Đại trong tiếng nói liền dẫn theo vài phần mờ
mịt: “Không làm được thì thế nào? Hà Hinh chúng ta cứ phải cả đời như thế này
tiếp sao?” Nàng đột nhiên thấy có chút lạnh lẽo, vô ý thức co vào chăn: “Ngươi
không rõ ý tứ của hắn sao Hà Hinh, hắn từng bước một tướt đoạt giới tuyến của
chúng ta, chính là muốn chúng ta tha thứ thành thói quen. Ngày hôm qua
chúng ta nghĩ cùng hầu hạ nhất phu có thể nhẫn, ngày hôm nay hắn muốn
chúng ta nhẫn ba người đồng hoan, ngày mai sao? Hay là ngày mai, người chúng ta
hầu hạ không chỉ một mình hắn. Hà Hinh …” Nàng ngữ thanh rất thấp, ánh nến đã
hết, sắc trời chưa sáng, Hà Hinh không thấy rõ biểu tình của nàng: “Hắn bồi
dưỡng nô tính của chúng ta, chúng ta từng bước một thối lui, một ngày nào đó sẽ
thành thói quen, lấy hắn làm trời, xem việc thuận theo hắn là đương nhiên. Hà
Hinh, ngươi xem qua cung đấu chưa? Chúng ta sẽ giống như đa số cơ thiếp hắn sở
hữu đối xử với hắn như chủ, vì hắn yêu mà sống, mất đi tôn nghiêm, mất đi yêu ghét,
mất đi liêm sỉ…”
Nàng thanh âm càng lúc càng thấp, Hà Hinh thấy có gì
đó không đúng, tay sờ lên trán nàng, nóng dọa người, nhưng như vầy nàng thật ra
yên tâm —— nàng rất sợ Đường Đại không nghĩ thông uống thuốc độc tự sát.
Nàng lúc này cảm giác thực sự Đường Đại nói đúng, các
nàng là chiến hữu, nếu là tư tưởng không như nhau, Đại Huỳnh này tuy lớn, chỉ
sợ không thể ở. Nàng đột nhiên rất sợ Đường Đại sẽ chết như thế, nhanh nhanh
khoác áo đứng dậy, gọi người đi mời đại phu.
Đường Đại thân thể thực ra không yếu, trải qua một
đoạn đời xin ăn, nàng lớn lên có phần khỏe mạnh, thật sự không thể gọi là yếu
đuối. Cho nên đại phu nói xong cũng rất chắc chắn: “Chúc mừng phu nhân, phu
nhân đây là có thai, hơn nữa chợt cảm phong hàn, sau này phải cẩn thận, không thể
để cảm lạnh. Lão phu kê hai đơn thuốc tức thuyên giảm.”
Hắn nói xong vui sướng, Hà Hinh cùng Đường Đại sắc mặt
như sương.
Buổi sáng hai người vốn nên tiếp tục bồi huấn người
mới, Hà Hinh đem phương án hoạt động phát cho bọn họ liền trở về phòng Đường
Đại. Khi đó Đường Đại đang viết, >,
sách này đã kéo dài lâu lắm, mà nàng sau cùng đã có thể viết ra kết cục.
Bởi vì không dự định ra ngoài, nàng chỉ lấy dây lụa
buộc tóc trên người tùy ý khoác một chiếc áo gấm bạch sắc, bàn tay trắng trẻo
cầm bút, sợi tóc trên trán buông xuống, cả người dạt dào phong cách cổ, dường
như bức tranh sơn thủy, nhiễm hương mực nhàn nhạt.
Hà Hinh có chút yêu thương: “Ngươi hẳn là nên nghỉ
ngơi…Làm sao không cẩn thận như thế.”
Đường Đại cũng rất vô tội: “Ta làm sao biết a, cuối
cùng là thiếu kinh nghiệm.” Nàng cúi đầu gạt nghiên mực, khóe miệng như cũ xóa
đi ý cười, vẫn là trẻ con kiêu ngạo Đường Đại: “Cái thời đại này không có áo
mưa… Thật sự rất không an toàn.”
Hà Hinh ở đối diện nàng ngồi xuống: “Muốn phái người
thông báo cho hắn không?”
Đường Đại cười bắn lên: “Ê ê ê, ngươi thật hồ đồ hay
giả vờ hồ đồ a? Trong Phù Vân tiểu trúc này phát sinh chuyện, còn cần chúng ta
báo cho hắn sao?” Nàng cười đến cố sức, hạ bút không nặng không nhẹ, mực trên
trang giấy ánh lên, hơn hai năm viết hơn mười vạn chữ, chữ viết bút lông của
nàng cuối cùng cũng có tiến bộ, không hề như khi mới xuyên qua, kinh thiên động
địa, quỷ thần khiếp sợ: “Mời đại phu đi, phải giỏi nhất tốt nhất. Ta không nên
lưu lại bệnh căn gì, MD, đến lúc đó thân thể lão tử cũng không được quá khó
chịu.”
“Hay là… Hắn không có nhẫn tâm như vậy, đây dù sao
cũng là cốt nhục hắn, Đại tử.” Hà Hinh mở miệng cũng không lo lắng, nàng trong
khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào khuyên Đường Đại. Thật ra nên giữ
hay nên bỏ, nàng cùng Đường Đại đều hiểu đạo lý này, một người ăn no toàn gia
không đói bụng, là người khi không có kẽ hở, cùng lắm chỉ là một cái mạng thối
rữa, phơi thây trong quan tài mà thôi. Cho nên khi Đường Đại ở trong ngục của
đám quý tộc AB bề ngoài luôn tươi cười.
Mà nếu có một người để quyến luyến thì có kẻ hở.
Dụ Vương gia sau khi thu nạp Đường Đại chuyện thứ nhất
là cấp cho nàng một gia đình, chỉ cần nàng cũng những người trong nhà này sản
sinh cảm tình, thế gian này liền có vật có thể quẩn chân nàng. Vì vậy hùng ưng
không thể bay đi, vô vướng vô bận.
“Ta không thể sinh con cho tên đàn ông này.” Đường Đại
trước một khắc rất nghiêm túc, sau một khắc lại càng nghiêm túc: “Hắn sẽ làm
bẩn huyết thống cao quý thuần khiết của Đường Đại ta!!!”
Khi nàng nói lời này, nghiễm nhiên vẻ mặt cao quý lãnh
diễm như Bạch Liên Hoa!
Bạch
Liên Hoa nữ anh hùng phong trào vũ trang nhân dân tự phát trong một bộ phim của
Trung Quốc http://baike.baidu.com/view/934307.htm
Hà Hinh cũng nhịn không được cười dùng cái chặn giấy
nhẹ gõ đầu của nàng, gõ xong nàng cảm thấy quả thật như vậy: “Chỗ của ta có bài
thuốc tránh thai… Đến lúc đó gọi Ôn quản gia cũng chuẩn bị cho ngươi. Được rồi,
còn có…” Mặt nàng sắc vi đỏ hồng, như mây trắng nhiễm yên hà, hồng lệ phi
thường: “Còn có phương thuốc trừ cái kia cùng bổ… nhũ, ngươi muốn không?”
Đường Đại đang múa bút thành văn, nghe vậy nàng phản
ứng tới: “Thuốc trừ cái gì?”
Hà Hinh mặt càng đỏ hơn: “Là cái kia a…”
Đường Đại rớt cằm: “Ngươi không thể nào, muốn trừ cái
kia của hắn?”
Hà Hinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Là trừ cái
này của ngươi, ngu ngốc!! Rất đơn giản, dùng vỏ cây lựu cùng hoa cúc rang khô
nấu lấy nước,thấy hiệu quả nhanh, cũng không có tác dụng phụ.”
Đường Đại rốt cục hiểu được, lần này là nàng cười rất
hài lòng: “Không cần, ngươi giữ đi.”
Nhìn nàng cười đến sang sảng, Hà Hinh cũng cảm thấy
tốt hơn, nàng giơ tay gõ đầu Đường Đại: “Cười nè, quên đi, ta ra ngoài mời đại
phu.”
Đường Đại tiếp tục viết phần cuối nữ tù, sau cùng của
câu chuyện, “Nữ sản tử nan biện kỳ phụ, vu hiểu phanh nhi đạm chi.”
Một nét bút rất là hời hợt.