Khi Đường Đại quay về Phù Vân tiểu trúc, đã là thời
điểm ăn cơm tối.
Hà Hinh ở ngay cửa chờ nàng, chủ vị nhà ăn là Dụ vương
gia.
“Ngày hôm nay đi đâu?” Dụ vương gắp một miếng cá bỏ
vào trong bát nàng, ngày hôm nay Đồng Bình rất tự giác mà đem vị trí bên phải
Dụ vương cho nàng.
Đường Đại vùi đầu lùa cơm: “Gặp Hàn Phong.”
Dụ vương với đáp án này rất thỏa mãn: “Tháng sau thu
săn, bản Vương mang ngươi cùng Hà Hinh đi xem cho biết.”
Đường Đại không giải thích được: “Muốn dẫn cũng là
mang theo cơ thiếp trong phủ ngươi chứ? Mang chúng ta để làm chi, chơi trạch
đấu a.”
Dụ vương lại gắp một miếng cá bỏ vào bát nàng: “Bản
Vương cũng là chủ biên của ngươi mà, mang theo thuộc hạ cũng tốt. Dù sao hoàng
huynh cũng không quản ta mang ai.”
Nhưng ngược lại Đồng Bình nhi tiếp lời: “Gia, Vương
thượng cũng đi a?”
Nàng đứng ở phía sau Dụ vương chia thức ăn, Dụ vương
xoay người lại vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Hắn chưa năm nào mà không
đi.”
Chuyện vốn là thuận miệng nhắc tới, thế nhưng lời nói
vô ý người nghe cố tình. Trì Dung Sơ đêm khuya liền đem tin tức phát cho Lê
Kiều. Dụ vương như trước cùng Hà Hinh và Đồng Bình nhi đi ngủ, liệu rằng hai
người này so với Đường Đại thuận theo hơn, muốn chơi cái tư thế gì, đều hoàn
toàn tùy theo hắn .
Đương nhiên cái này Đường Đại cầu còn không được.
Sáng sớm Đường Đại mới rời giường, Hà Hinh đến gõ cửa:
“Này, Dụ vương nói đây là Tây Vực tiến cống vào cung, cái này đưa cho ngươi.”
Đường Đại còn đang buồn ngủ tiếp nhận lấy, là một viên
huyền châu, cỡ như nắm tay trẻ con, viên châu màu vàng giữa có ánh xanh, giữa
ánh sáng ban mai rực rỡ nổi bật, vật này trong lúc đó chỉ có hoàng thất mới có
quyền cầm giữ, Đường Đại trước đó chỉ là nghe nói, một viên lớn như vậy là lần
đầu tiên nhìn thấy.
Nàng đem hạt châu buông tay, thưởng thức: “Hắn nhiều
hồng nhan như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền mới đủ a.”
Một câu nói xong Hà Hinh cũng cười rộ lên: “Cho Đồng
Bình nhi là một cái lược ngà voi, ta là hương liệu, hắn nói cái này hẳn là
ngươi thích nhất.” Nàng đem âm thanh hạ thấp, cười nói: “Dù sao hắn cũng là lấy
từ anh hắn ra, một chút cũng không đau lòng.”
Hai người bọn họ cười một trận, Dung Sơ đưa đến nước
rửa mặt, Đường Đại xoa mặt, nương theo tiếng nước, Dung Sơ ở bên tai Hà Hinh
nhẹ giọng nói: “Bọn họ quyết định…” nàng làm một cái động tác cắt cổ, “…Vương
thượng.”
Hai người cả kinh, Đường Đại cao giọng nói: “Đem bữa
sáng đến trong đình ngoài ao sen đi, Hà Hinh chúng ta đến đó ăn.”
Hà Hinh đương nhiên là không có ý kiến gì, Dung Sơ rõ
ràng là có lời muốn nói, rất nhanh liền lui ra chuẩn bị.
Giữa ao sen trong tiểu đình, Đường Đại cùng Hà Hinh ăn
bữa sáng, Dung Sơ hầu hạ đứng bên cạnh. Nàng thẳng thắn: “Dung Sơ ta thấy như
vậy không thích hợp, xưa nay muốn kiến công lập nghiệp, chí ít trước tiên cũng
phải bồi dưỡng phe cánh của mình, chứ không phải là tiêu diệt tổ chức đối địch
trước. Hơn nữa cá nhân ta cho rằng, hiện tại Thái Bình Thiên Quốc chưa có căn
cứ địa của mình, …ít nhất… Các ngươi nên trước tiên chiếm một vùng xa xôi nào
đó, tốt nhất là ngoài tầm tay của Đại Huỳnh, tránh cho việc binh đao. Đợi thực
lực tích trữ tốt lại dựng cờ chiêu binh mãi mã.” Nàng một tay gắp món ăn, trong
tay còn nắm viên huyền châu: “Vương thượng rời cung, không phải là chuyện đùa.
Hàng năm trị an xung quanh khu vực săn bắn như một cái thùng sắt, trước không
nói các ngươi sẽ tổn hại bao nhiêu nhân mã, chỉ nói nếu như giết được hắn, cũng
không phải còn thái tử sao?”
Dung Sơ có chút do dự: “Thế nhưng Lê Kiều nghĩ thái tử
còn nhỏ, như vậy có thể khiến cho Đại Huỳnh náo động.”
Hà Hinh không chớp mắt: “Bọn họ dự định phái bao nhiêu
người đi? Trường săn bắn có thể đi vào được sao?”
Dung Sơ đứng rất quy củ, mỗi khi trả lời đều khom
người, như là nha đầu trả lời câu hỏi của chủ tử: “Bao nhiêu người ta không rõ
lắm, thế nhưng Lê Kiều nói trong trường săn có nội ứng của chúng ta. Mặt khác…”
Dung Sơ nhìn Đường Đại một chút: “Hắn muốn mời các ngươi trợ giúp một việc, đến
lúc đó không phải các ngươi đi cùng Dụ vương sao, hắn muốn nhờ các ngươi thừa
dịp Dụ vương không chuẩn bị, giết chết hắn.”
Lần này Hà Hinh không mở miệng, nàng đánh mắt nhìn
Đường Đại, Đường Đại cầm khăn lụa xoa miệng, một lát mới nói: “Xin lỗi Trì tiểu
thơ, chúng ta không phải người của Thái Bình Thiên Quốc, không cần nghe theo
hiệu lệnh của Lê Kiều. Dụ vương gia hồng phấn tuy nhiều nhưng đối với tỷ muội
chúng ta xem như không tệ. Cái này… thứ lỗi cho chúng ta khó theo lệnh.”
Trì Dung Sơ không giải thích được: “Thế nhưng Đường
Đại , các ngươi cũng là xuyên không giả, tuy rằng tình cảnh các ngươi so với
những người khác tốt hơn, thế nhưng…”
Nàng có chút sốt ruột, lường trước phía sau là nói về
các loại lún vào an nhàn, Đường Đại trên đường cắt đứt: “Dung Sơ mỗi người đều
có suy tính, những cái khác không cần nhiều lời.” Nàng phất tay: “Xuống dưới
đi.”
Trì Dung Sơ rất không hiểu, nàng vẫn tưởng rằng, Đường
Đại cùng Hà Hinh đồng ý ủng hộ Thái Bình Thiên Quốc hào phóng như vậy, mà Dụ
vương đối với các nàng như là thứ đồ chơi, các nàng hẳn là nên nghĩa bất dung
từ mới đúng, vạn lần không nghĩ tới bị một lời từ chối. Nàng có chút thất vọng,
lúc đầu nhìn hai người, tài năng xuất chúng, nguyên tưởng rằng là loại người
cân quắc, lại không nghĩ rằng…
Nhưng dù sao ở đây vẫn là Phù Vân tiểu trúc, nàng khom
người, vẫn là lui xuống.
Đồng dạng không giải thích được còn có Hà Hinh: “Ta
nghĩ ngươi sẽ đáp ứng, Đại tử.” Nàng nhìn Đường Đại mỉm cười mặt như hoa đào:
“Ngươi không phải là bị hắn cảm động chứ? Tuy nhiên hắn đối với phụ nữ của hắn
xác thực không tệ.”
Đường Đại cắn đũa trúc, thần sắc rất là ngưng trọng:
“Hà Hinh, ngươi không cảm thấy chuyện này có chỗ không thích hơp sao?” Nàng lấy
chiêc đũa đâm vào mặt bàn đá: “Ngươi nói Dung Sơ từ lúc nào thì biết chuyện
Vương thượng thu săn?”
Hà Hinh nở nụ cười: “Còn phải hỏi, đương nhiên là tối
hôm qua nghe Dụ vương nói ra. Hắn lần này ra ngoài phụ trách an toàn phòng ngự
khu sắn bắn, đây chắc là đầu tiên được nghe.”
“Như vậy ngươi nói Trì Dung Sơ lúc nào đem tin
tức truyền ra ngoài?”
Hà Hinh thật muốn lấy đũa gõ vô đầu nàng: “Sớm nhất
cũng phải đợi Dụ vương đi ngủ chứ?”
Đường Đại lại vỗ đầu nàng: “Như vậy Trì Dung Sơ lúc
nào đến nói cho chúng ta biết kế hoạch ám sát của Thái Bình Thiên Quốc?”
Hà Hinh lại đang muốn cười nữa, đột nhiên nàng nghĩ
đến cái gì, sắc mặt cũng ngưng trọng lên: “Đúng vậy, kế hoạch ám sát trọng đại
như vậy, bọn họ cư nhiên thương nghị không đến ba canh giờ liền định ra.” Nàng
nhíu mày: “Thế lực Thái Bình Thiên Quốc có người nói trải rộng khắp phân nửa Đại
Huỳnh, loại chuyện này Lê Kiều hẳn là nên triệu tập tất cả tinh anh thương nghị
mới đúng. Nếu là chờ người lấy ngựa thông báo, không dưới nửa tháng thì không
lập kế hoạch ra được. Nếu như hắn ở gần Trường An cùng mấy người thân thiết
nghị liệu một phen, cũng quá liều lĩnh đi. Nếu thất bại, bọn họ bị tóm thì làm
cái gì bây giờ?”
Nàng đột nhiên thấy kinh hoàng: “Đại tử, ngươi nói
Dung Sơ này có phải là người của Thái Bình Thiên Quốc hay không? Có khả năng
hay không nàng là Dụ vương phái đến thử chúng ta?”
Đường Đại lắc đầu: “Không biết, hôm nay điều chúng ta
duy nhất có thể làm là yên tĩnh xem biến đổi, dù sao đi nữa trong lúc này,
không nên đáp ứng bất luận yêu cầu nào của Trì Dung Sơ.”
Sau bữa trưa Đường Đại đi đến chỗ Hàn Phong. Hàn Phong
đang ở thư phòng, lần này gia nhân rất có lễ phép mới nàng đi vào. Lúc do, Đại
Huỳnh vương triều tuy rằng chịu ảnh hưởng của người xuyên không, lễ chế đã cởi
mở rất nhiều, nhưng cô nam quả nữ ở cùng một chỗ một phòng vẫn là cực kỳ không
hợp lễ phép. Cho nên Hàn Phong đem sách dời đến trong vườn đọc.
Trong vườn có trồng một gốc cây mai, năm tuổi đã thật
lâu, khi đó là tháng chín, lá cây dày đặc bắt đầu ố vàng, làm cho cảnh sắc tươi
đẹp dần dần khô héo. Dưới tàng cây có một gốc cây điêu khắc thành hình ghế nhỏ,
bởi vì thời tiết không nóng lắm, cũng không cần đệm, Đường Đại trên ghế ngồi
xuống, gia nhân mang trà lên, bàn cũng là một cọc gỗ mặt trên còn tỉ mỉ khắc
lại một vòng năm tuổi.
Đường Đại thấy bầu không khí tốt: “Chàng đang xem sách
gì đó?”
Hàn Phong cùng nàng sóng vai ngồi, giọng điệu ấm áp:
“>, muốn xem sao?”
Đường Đại rất bất đắc dĩ: “Vừa nhìn loại sách này thì
lại muốn đi ngủ.”
Hàn Phong rốt cục cười ra tiếng: “Ta đây đọc cho nàng
nghe.”
Đường Đại vì vậy tựa trên đầu vai hắn, nghe hắn đọc>, nàng học thức nông cạn, thỉnh thoảng lại xen mồm
vào đó là: “Ặc, tê thủ là ý nghĩa gì?” Hàn Phong cũng không thấy phiền: “Ý là
giữ vững.”
Nàng hiểu rõ gật đầu, hắn lại tiếp tục đọc.
Gió thu thổi qua cây mai, làm rơi vài phiến lá xanh
xuống vào vai Hàn Phong, tay Đường Đại thay hắn phủi xuống dưới, Hàn Phong quay
đầu nhìn nàng, nàng dựa vào vai hắn, trong lúc đó đã là tư thái hết sức thân
mật. Hàn Phong sờ sờ đầu nàng, trong mắt bất ngờ phát sinh vài phần lưu luyến
triền miên: “Vạn Tượng thư cục thi đấu, sao nàng cũng rút lui?”
Đường Đại trên đầu vai hắn cọ cọ: “Không có ý nghĩa.”
Vì vậy trong thanh âm hắn cũng mang theo một tia thở
dài: “Hàm Châu bị chặt tay, trục xuất văn đàn.”
Đường Đại giật mình ngẩn ra, lập tức lại thư thái: “Ta
lúc này nói thương cảm, có phải rất giả nhân giả nghĩa hay không?”
Hàn Phong quay đầu, gương mặt ấm áp dán ngay trán
nàng: “Có, cho nên nàng không cần phải nói. Dù sao đi nữa rơi vào loại kết cục
này, không phải ta và nàng là tốt rồi.”
Đường Đại cười ngẩng đầu hôn lên gương mặt hắn, Hàn
Phong bị đôi môi ủi nóng lên, lấy tay ấn trụ nàng: “Đừng lộn xộn, bị hạ nhân
nhìn thấy không tốt.”
Đường Đại cười đến cành cây loạn chiến —— (Quân Hoa:
Ta biết mọi người rất là bi thống, nhưng mà cành cây loạn chiến thật không phải
là lỗi chính tả.), nàng chạm vào vành tai Hàn Phong: “Chàng sợ sao? Chàng sợ
sao?”
Hàn Phong nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt hắn rất đen,
rất sáng sủa, Đường Đại có thể thấy sâu trong ánh mắt ngưng trụ hình dáng tươi
cười của mình. Đột nhiên hắn trở tay đem Đường Đại đặt trên bàn đá, hai ly trà
bị hất rơi trên mặt cỏ dưới tàng cây, hai người đều không rảnh đi quản. Hắn đặt
trên người Đường Đại, dồn sức hôn lên cánh môi của nàng, Đường Đại chỉ có ôm
thắt lưng hắn, nàng nghĩ không ra một Hàn Phong vẫn tao nhã nếu như khai phóng
ra, cũng có thể nhiệt tình đến trình độ này.
Cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, hắn mới buông
nàng ra, hôn lên vành tai của nàng: “Như thế nào?”
Đường Đại đôi má nhiễm sương, hắn kéo nàng lại, như cũ
để ngồi trên ghế, hắn nắm tay nàng, vẻ mặt trịnh trọng: “Đại tử, gả cho ta đi?”
Đường Đại dùng một thời gian rất lâu, tiêu hóa những lời nói này, nàng đột
nhiên đứng dậy: “Ta đi về trước.”
Hàn Phong kéo lấy tay nàng, nàng lại rút ra: “Ta còn
có chút việc, phải đi trước.”
Hắn vẫn đuổi tới cửa, cũng không rõ ràng nàng vì sao
đột nhiên tức giận.
Đường Đại mới vừa đi tới trên đường cái, ám vệ Diệp
Độc Thành của nàng đã theo kịp, hắn tay ấn giữ kiếm, ngữ khí ủ dột: “Chủ tử,
sau này đừng cùng nam nhân khác gần gũi như thế, đừng làm thuộc hạ khó xử.”
Đường Đại buồn bực: “Ngươi khó xử cái gì, ngươi cứ
trực tiếp nói cho hắn là được rồi, dù sao không phải các ngươi vẫn luôn báo cáo
cho hắn sao?”
Diệp Độc Thành cũng không thấy giận, ngữ khí yên lặng:
“Làm ám vệ, xưa nay chỉ bảo hộ an toàn cho chủ tử, không can thiệp vào sinh
hoạt của chủ tử. Thế nhưng, việc này đối với các ngươi đều không có gì tốt.”
Hắn không nói thêm nữa, xoay người nhập vào dòng người, rất nhanh tan biến
không thấy nữa.