Giờ ngọ tam khắc, xa giá dừng lại nghỉ ngơi và chỉnh
đốn, người bên trong xe cũng bắt đầu bước xuống đi lại, ăn cơm uống nước linh
tinh. Đường Đại bên này cách xa giá Vương thượng rất xa, đa số đều là nữ quyến
của Thọ vương phủ, nàng cùng Hà Hinh liền hưởng thụ một chút ánh mắt tò mò của
mọi người. Có người nói ra nghị luận, nhưng cơ thiếp của Vương phủ, giáo dưỡng
không tệ, trước những việc không rõ chân tướng cũng không dám nói ẩu nói tả.
Cơm canh đều thống nhất do quan binh làm, theo phân
phối bưng đến, Đường Đại cùng Hà Hinh tìm được một tảng đá thật cao, trải ra
một tấm vải trắng, đem cơm nước cùng đồ ăn vặt bày lên mặt, đối mặt mà ngồi lại
uống chút rượu trái cây, cũng xem như là vui vẻ.
Con thỏ ác ma kia bị Đường Đại dùng cái cạp váy quấn
chắc bảy tám vòng, một đầu ở trên tay, nhưng nó vẫn cố gắng chạy ra. Nó liều
mạng nỗ lực giãy khỏi sợi dây, nhưng cuối cùng chỉ là phí công.
Đường Đại lẳng lặng xem nó dùng móng vuốt cào sợi dây,
thỉnh thoảng móng vuốt kéo mạnh, rớt ra một túm lông, vết thương trên đùi cũng
chảy máu ra. Nàng đột nhiên vươn tay ôm nó, không nhìn đến trên tay mình lại
thêm vết máu mới, đem cạp váy trên người nó cởi ra, sau cùng túm ngay lớp lông
tơ trên ót nó, đem nó đến vùng núi vắng người thả đi.
Nó chạy trốn mãnh liệt, rất nhanh đã biến mất ở cuối
ruộng giữa núi rừng. Hà Hinh nhấp một ngụm rượu: “Làm sao đột nhiên trở nên
thánh mẫu như vậy?”
Đường Đại ha ha cười: “Chơi đủ thì thả đi thôi.” Nàng
vẫn như cũ cười ngóng nhìn về vùng sơn dã bao la, ngữ thanh đột nhiên dẫn theo
chút thở than: “Hôm nay ta thả ngươi, lại không biết ngày sau, ai tới thả ta.”
Cơm xong, xa đội tiếp tục tiến lên, nhưng có nữ quyến,
tốc độ thật sự không gọi là nhanh. Buổi chiều hạ trại ở một nơi địa hình trống
trải, Đường Đại cùng Hà Hinh được phân ở trong một tòa lều vải ở khu nữ quyến
Thọ vương phủ. Bên ngoài quân sĩ ngồi dọc theo đống lửa, người có chức trách
trọng đại, không cho phép uống rượu, nhưng phần lớn trên đống lửa có nướng đùi
dê, thịt bò các loại, Đường Đại thật muốn ra ngoài ăn BBQ, thế nhưng nàng cùng
tất cả mọi người không quen, hơn nữa Đại Huỳnh vương triều, một phụ nữ xen lẫn
giữa đám đàn ông là chuyện tuyệt không cho phép, nên cũng chỉ có thể ngồi chờ
trong lều.
Không lâu sau liền có binh sĩ mang thịt quay tiến đến,
còn mang cho hai bình rượu Hồ Thiêu, mấy món ăn nhẹ, đã có ba đôi đũa, ba bộ ly
chén. Đường Đại cùng Hà Hinh liền rất hiểu rõ. Không bao lâu quả nhiên Dụ vương
gia vén rèm tiến vào, hắn rõ ràng vừa rửa mặt chải đầu, trên người quần áo đã
thay đổi là cẩm y tố sắc, ăn mặc rất đơn giản, chỉ là áo ngoài thêu hoa văn
tường vân tinh xảo, áo bào dài nhẹ bay, càng làm cho hắn toát ra phong thái
thanh quý hiên ngang: “…mấy kẻ ăn hại này, không làm cho bọn họ yên lặng được
sao, dọa thú vật chạy hết sạch.”
Hắn lầm bầm tiến vào, Hà Hinh đem rượu hâm nóng:
“Vương gia hà tất sốt ruột, còn chưa tới trường săn bắn mà, tự nhiên là không
có bao nhiêu con mồi.”
Dụ vương ở giữa Đường Đại và Hà Hinh ngồi xuống:
“Ngươi thì biết cái gì, về mấy thứ ở trường săn bắn, cũng là bản Vương nước đến
chân mới nhảy tập họp, có cái gì vui đâu? Không bằng trên đường đi bắn vài con
gà rừng thỏ rừng nữa.”
Hắn vừa nói vừa hướng Đường Đại, Hà Hinh gắp một miếng
thịt trong dĩa: “Đến, hầu bản Vương uống một chén.”
Hà Hinh đem ba cái ly đều rót rượu vào, Đường Đại vốn
không giỏi uống rượu, cũng cùng bọn họ uống một ly. Đường Đại tâm tình không
tệ, ba người uống xong một hồi, hắn đem hai người ôm vào, đứng dậy đi ra ngoài.
Một chuyến đi săn này, hắn phụ trách phòng vệ, lại có
Vương thượng không thể xem thường việc này được.
Đến ban đêm, Đường Đại cùng Hà Hinh nói chuyện tán gẫu
một hồi, đến canh hai mới ngủ. Ngủ đến giở Sửu đột nhiên giật mình tỉnh giấc,
nhưng kinh sợ cảm thấy mình đang nằm trong lòng người khác, nàng ngủ mơ mơ màng
màng, còn tưởng rằng bao bọc mình chính là Hà Hinh, đẩy đẩy ra ngoài mới phát
hiện không đúng —— ngực của Hà Hinh sao lại bằng phẳng như thế này?!
Nàng kinh hãi xong, buồn ngủ toàn bộ không còn, đang
muốn ngồi dậy, bị một cánh tay người ôm lấy, thanh âm của Dụ vương giữa đêm
khuya cũng mang theo ba phần buồn ngủ: “Là bản Vương, nằm ngủ đi.”
Đi đã một ngày đêm, hắn cưỡi ngựa, buổi chiều còn săn
gà thỏ một trận, hiện giờ vừa tuần tra đến canh ba, cuối cùng Dụ vương vẫn hay
dư thừa tinh lực hiện cũng không còn bao nhiêu, cho nên hắn cũng không định làm
gì khác. Hắn tay trái ôm Hà Hinh, trong ngực hai người đều nằm úp nửa mặt, đây
vốn là tư thế đã thành thói quen qua nhiều đêm. Đường Đại không biết vì sao bắt
đầu để tâm đến cái tư thế này.
Chuyến này, đi tới trường săn bắn, dùng hết ba ngày đi
đường.
Đại Huỳnh phong tục dân chúng mặc dù cởi mở, nhưng nữ
quyến đi theo không thể nghi ngờ là không thể cưỡi ngựa bắn cung săn thú,
chỉ là xem như đi dạo mùa thu. Thọ vương phủ không có chính phi, chỉ có một
quận chúa mà phụ mẫu đều đã chết, cái loại này vô quyền vô thế. Nhưng do Thọ
vương nhận được sự tin cậy của thánh giá, nên cũng có nhiều nữ quyến thường
xuyên qua lại quan hệ.
Trong số đó có những quý nữ quan lại chưa có hôn phối,
đa số đều nhìn chằm chằm vào cái ghế Thọ vương phi đang để trống này. Lại thêm
Dụ vương cái người này, không thể không có mỹ nhân, trong lúc đó xung quanh một
đám hoàn phì yến sấu, tay áo đầy hoa phấn ám hương, nhưng một phiến lá cũng
không dính thân.
Người đến bình thường cùng nữ quyến của Thọ vương phủ
dạo chơi, thỉnh thoảng cũng ngâm thơ đối câu.
Đường Đại cùng Hà Hinh đối với những điều này không có
hứng thú, các nàng ngồi giữa cây cỏ không đồng đều, uống chút rượu, ăn quà vặt,
tự mình mãn nguyện vui vẻ.
Tự nhiên cũng có người ngầm chỉ vào các nàng hỏi có
phải là nữ quyến của Thọ vương phủ hay không, thế nhưng ngay cả Mộc Uyển Từ
cũng không nhận ra, mọi người cũng biết Dụ vương phong lưu, liền cũng không khó
suy đoán đây là tân sủng hắn đột nhiên nổi hứng muốn mang ra ngoài.
Loại sự tình này đã phát sinh qua nhiều lắm, các nàng
ghen tuông cũng phai nhạt. Mà Dụ vương cái người này ít nhất còn có một mặt
tốt, hắn vui cái mới, cũng vẫn nhớ chuyện xưa, đối với các hồng nhan tri kỷ
trong ngoải phủ bất luận là thật tình hay giả ý, cuối cùng cũng chưa từng bạc
đãi. (mình có điều thắc mắc, cái lúc Dụ vương
bạo cúc hoa Đường Đại hắn nghĩ cái gì? Cái đó không tính là bạc đãi sao?)
Các nàng cảm thấy đây cần phải cảm ơn, còn Đường Đại
cảm thấy như vậy cần đem ra ngoài chặt thành tám khúc. >_
Săn bắn tiến hành đến ngày thứ ba, sáng sớm.
Dụ vương lần thứ hai bước vào trong lều của Hà Hinh và
Đường Đại, lúc đó Hà Hinh đã trang điểm xong, Đường Đại còn chưa có rời giường.
Dụ vương tiến vào liền đến thẳng bên giường, giường chỉ là chế tạo tạm thời, tự
nhiên không so được với ờ Phù Vân tiểu trúc, chỉ là trên mặt có lớp da hổ làm
đệm, Đường Đại rất là thích. Dụ vương cả người phủ lên người nàng, khi đó nàng
vạt áo mất trật tự, tóc dài rối tung, trên má do ngủ đầy đủ nên nhiễm vẻ yên
hà.
Hắn không để ý Hà Hinh ở bên cạnh, đưa tay với vào vạt
áo Đường Đại, Đường Đại kinh hãi, né trái né phải. Hắn nhẹ thở gấp, gắt gao
ngăn chặn, tay phải lưu luyến trên tấc tấc da thịt trơn mềm của nàng.
Đường Đại giãy dụa hết mức, vốn tính đóng con mắt. Tay
hắn trước bộ ngực no đủ của nàng di động, đến bên hông, sau cùng dừng ở bụng
dưới. Hắn cúi đâu hôn lên con mắt vẫn đóng chặt của nàng, thanh âm mang theo
một chút hổn hển: “Ngoan, nhanh rời giường, ngày hôm nay bản vương mang bọn
ngươi đi chơi.”
Hắn thu tay xong xuôi, đứng dậy ly khai khỏi thân thể
nàng, Đường Đại mở mắt ra, trong nháy mắt thấy trong ánh mắt hắn có phần lưu
luyến, hình như là… Hình như là không đành.
Đường Đại trong lòng kinh nghi bất định, ngoài mặt
cũng không dám lộ ra thanh sắc: “Đi đâu?”
Dụ vương vẫn như cũ trang phục săn bắn màu đen, dưới
mang ủng ngắn, hơi có chút mùi vị thợ săn hoang dã: “Đi theo sẽ biết.”
Đường Đại cùng Hà Hinh ngồi trên xe ngựa của Dụ vương
dẫn đi rời khỏi xa đội của Thọ vương phủ, chậm rãi đi vào trường săn bắn. Đường
Đại nhìn lại một mảnh cẩm xa giai nhân kia, đột nhiên hiện ra dự cảm bất
thường.
Dụ vương gia rất khó có dịp cùng các nàng ngồi chung
xe, hắn tay trái nắm Hà Hinh, tay phải ôm Đường Đại, tự như thuyết minh viên
trong viện bảo tàng dọc theo đường đi các phong cảnh điển cố đều chỉ cho các
nàng xem: “Bên này có rất nhiều con mồi, đều là bản Vương phí hết tâm huyết
cống nạp lên.”
Đường Đại chỉ vào một con gà đang chạy ven đường:
“Vương gia có lầm không, kia rõ ràng là gà nuôi trong nhà.”
Dụ vương cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán nàng, dáng
tươi cười chầm chầm thả ra, như nước sông mùa xuân ấm áp: “Đó là bản Vương mua
từ các hộ nông gia. Mỗi lần đều nhiều người đi săn như vậy, lấy đâu ra nhiều
con mồi a.” Hắn buông tay, rất nghiêm túc bày ra bộ dạng không biết làm sao.
Hà Hinh nhịn không được cười ra tiếng, gắp một miếng
thịt trên bàn gỗ đút hắn, hắn nhận lấy, ở bên má Hà Hinh hôn một cái, Hà Hinh
má vừa xoa phấn, lại thêm vẻ nõn nà, như sen hồng tháng sáu. Hắn đột nhiên thở
dài một hơi, Đường Đại giả bộ không thèm để ý đến vẻ mặt của hắn, từ lúc quen
biết tới nay, hắn vẫn thần thái phi dương, hoa gian phong lưu, ít khi than thở
thế này.
Nàng luôn nhớ tới ánh mắt của hắn lúc sáng sớm, là cái
gì làm cho người ta không đành?
Đại khái… Có lẽ là lúc chờ đợi ly biệt đi.