Đường Đại thành thân đến ngày thứ sáu, Ôn tổng quản
đến Phù Vân tiểu trúc, nói là Vương gia truyền lời, thành thân nhưng dù sao
cũng nên thường xuyên quay lại thăm Phù Vân tiểu trúc . Đường Đại tiễn Ôn
quản gia về, tạo thành loại cục diện khó cả đôi đường như ngày hôm nay, nếu nói
nàng một chút cũng không hận hắn, làm thế nào cũng không nói nổi. Lòng dạ Đường
Đại không có rộng rãi như vậy.
Chỉ là hận hắn rồi có thể thế nào đây?
Đường Đại càng nghĩ, tối đa cũng chỉ có thể cắt một
hình nhân giấy, đánh tiểu nhân, niệm mấy lời chú, còn phải làm sau lưng, sợ tai
vách mạch rừng.
Sau khi Hàn Phong lại mặt, đối với Phó Vân Dao
lãnh đạm như lúc trước. Bình thường hắn cũng không đặt chân qua Hàn lộ trai,
hàng đêm ở bên này của Đường Đại ngủ lại. Đường Đại tự nhận hoa mắt ù tai, chỉ
là người này còn có cái chỗ tốt —— tâm tình nàng vẫn không tệ. Thói quen của
người viết ngôn tình, biết nên làm thế nào để bản thân vui vẻ.
Nếu như ngay cả bản thân mình tâm tình cũng không tốt,
người bên cạnh ngươi cho dù yêu thương sâu sắc như thế nào, qua một thời gian
lâu, tất cũng chán ghét. Đại Ngọc muội muội là chết sớm, nếu nàng ấy có thể
sống lâu hơn một chút, chắc hẳn Bảo Ngọc ca ca sớm muộn gì cũng di tình biệt
luyến.
Khí trời lạnh, Hàn Phong hàng ngày luôn cùng nàng ở
trong thư phòng viết bản thảo, nàng tiếp tục hoàn thành >, hắn cũng viết >, lúc này gia nhân vào
đổi trà cũng nhẹ chân nhẹ tay, dường như sợ kinh động cái gì đó.
Thỉnh thoảng hai người trao đổi bản thảo, lời bình
từng người, góp ý cho nhau, lảm nhảm tán dóc, cuộc sống coi như là mãn nguyện.
Đường Đại một lần nữa nhìn thấy Dụ vương là nửa tháng
sau ở Vạn Tượng thư cục..
Tháng 12, thành Trường An lạnh lẽo vô cùng.
Nàng cùng Hàn Phong một đường đi đến, vẫn không ngờ
hắn đã ở đó. Đều nói phụ nữ trực giác nhạy cảm, kỳ thật đàn ông cũng không kém.
Hàn Phong lúc này liền cảm thấy ánh mắt hắn khác thường. Dụ vương phong lưu,
mọi người đều biết, thế nhưng nếu đối tượng là thê tử của mình thì lại không
giống nhau.
Đường Đại cũng có chút khẩn trương, nàng nghĩ mình ở
trước mặt hắn chính là một con thỏ rừng, nhìn qua coi như là đã thoát khỏi tầm
bắn của hắn, nhưng như trước mỗi ngày qua đều phải dựng đứng lỗ tai, lo lắng
không biết đến lúc nào hắn lại kéo cung bắn một mũi. Hàn Phong nắm tay nàng,
mười ngón tay mang theo hơi ấm làm nàng thoáng thả lỏng, vẫn đeo gương mặt mỉm
cười cùng Dụ Vương gia chào hỏi: “Vương gia.”
Thọ vương Thẩm Dụ vứt ánh mắt về chỗ tay hai người nắm
lấy nhau, thoáng gật đầu, thần sắc hời hợt.
Nàng cũng gặp qua Hồ Lang và Ngụy Thanh Sơn, Ngụy
Thanh Sơn rất là than thở, một tay hắn bồi dưỡng lên mấy tay viết, vậy mà giờ
chỉ còn lại Hồ Lang thượng vị.
Hắn không ngừng ân cần dạy bảo Đường Đại và Hàn Phong:
“Không nên chỉ lo nùng tình mật ý, phải có chương mới, phải viết nhiều hơn…”
Hàn Phong cùng Đường Đại đều mím môi, cúi đầu cười
quan sát đối phương.
Khí trời rất lạnh, bãi cỏ sau hậu viên Vạn Tượng thư
cục không thể ngồi, vài người trong kho sách hàn huyên một trận, Hàn Phong nắm
tay Đường Đại chuẩn bị về, Dụ vương cũng chỉ để lại một câu: “Lúc rãnh rỗi thì
quay về Phù Vân tiểu trúc thăm Hà Hinh.”
Đường Đại rất là ngoan ngoãn lên tiếng, nàng không
phải không nhớ Hà Hinh, chỉ là không muốn lại xuất hiện trước mặt hắn, không
thể trêu vào ta trốn còn không được sao. Vì vậy trăm phương nghìn kế, không
muốn có liên quan nữa. Mà Hà Hinh, nàng cũng phái gia nô ở Hàn phủ đi đến Phù
Vân tiểu trúc thăm viếng, cũng trong mong nàng ấy đi đến Hàn phủ một
chút, nhưng Hà Hinh mỗi lần phúc đáp đều là —— lúc rãnh rỗi nhất định đến.
Đường Đại cũng không biết tình hình của nàng gần đây,
quả thật là có chút lo lắng, mỗi lần đều hỏi lại gia nhân có hay không nhìn
thấy Hà Hinh, nhìn qua khí sắc ra sao vân vân, trả lời của gia nhân cũng là
không thấy cái gì bất thường.
Chỉ là… Nàng ấy làm sao không chịu qua Hàn phủ thăm
Đường Đại, cho dù là tụ họp ăn uống trong chốc lát?
Đường Đại nghĩ không ra, nàng thật không yên lòng,
nhưng Phù Vân tiểu trúc đối với nàng, chính là một cái lồng chim, đã bay
ra, nàng sợ hãi trở lại. Vì vậy hai người từ biệt, dĩ nhiên đã có vài ngày
không gặp.
Nhoáng một cái đã là hai tháng.
Trong thời gian đó Ôn quản gia ba lần bốn lượt đến
mời, Đường Đại cuối cùng cũng không quay về Phù Vân tiểu trúc, chuyện ở trạm
quảng cáo lúc đầu giao cho Hà Hinh, có người nghị luận nói có khả năng hai
người bất hòa. Thậm chí có người phân tích nguyên nhân nàng bị dụ vương gả đi
ra ngoài, chỉ là bởi vì hai người tranh thủ tình cảm, mà nàng bại vào trong tay
Hà Hinh.
Do có đam mỹ > ở trong bảng
hỏa nhiệt tiêu thụ, lập tức cũng có tác giả linh hoạt viết một quyển> mang khuynh hướng bách hợp, Đường Đại ở Công Khai Đình
xem câu chuyện nhiều kỳ này, bên trong đem những chuyện xưa của hai người kể
rất là sống động.
Tình bạn giữa phụ nữ, trong mắt người đời vốn là mỏng
manh, chuyện trở mặt thành thù, đã có nhiều lắm. Vì vậy đoạn bách hợp trong thế
giới nam quyền này, đương nhiên được nhiều đọc giả truy đuổi tán tụng.
Đường Đại theo Hàn Phong hăng hái bừng bừng đến Công
Khai Đình xem bát quái, kết quả thấy thiên tiểu thuyết dài kỳ này, từng chương
từng chương tác giả hành văn không tệ, những đoạn ướt át, làm cho Đường Đại đọc
cũng muốn xịt máu mũi. Lật đến trang thứ mười hai, khi đọc thấy “Nàng ôm nàng
ấy,khẽ hôn lên vành tai của nàng” miêu tả như vậy Đường Đại tức giận đến dựng
lông.
Ngược lại Hàn Phong bật cười: “Chờ sách này xuất ra,
vi phu xác định sẽ mua hai bản cất kỹ.”
Chuyện xưa, luôn luôn làm cho người ta nghĩ là thật.
Vì vậy liền có không ít người thực sự tin quan hệ giữa hai người, do ngay từ
đầu có tình bạn, rồi đồng bệnh tương liên đến tình yêu, đến sau cùng địch không
lại quyền thế dục vọng.
Mà Hà Hinh bên kia vẫn trầm mặc, chuyện quảng cáo nàng
luôn luôn làm, Đường Đại cảm giác nàng ấy dường như tạo thành một loại bất hòa
giữa hai người, quan hệ cá nhân giả vờ lạnh nhạt. Điều này làm cho Đường Đại mơ
hồ nghĩ không rõ.
Vì vậy ngày hôm đó hạ tuần tháng 1, sau khi tuyết rơi
trời quang, nàng quyết định đi đến Phù Vân tiểu trúc một lát.
Đường Đại làm việc, cũng là một loại người rất cẩn
thận, nàng muốn đi tự nhiên cũng kêu Hàn Phong dẫn đi. Hàn Phong đương nhiên không
nói hai lời, cho tới giờ Thìn, hai người cùng đến Phù Vân tiểu trúc .
Dụ vương không ở đây, dù sao đây chỉ là biệt viện của
hắn, không phải Thọ vương phủ, hắn không có khả năng thường xuyên ngây ngốc ở
chỗ này. Đường Đại cũng thở dài một hơi.
Lúc đó vậy mà Hà Hinh còn chưa rời giường, đây không
giống như phong cách của nàng. Đường Đại để cho Hàn Phong ở thư phòng chờ, nàng
tự đi đến phòng Hà Hinh. Hàn Phong còn có chút lo lắng, nhưng Đường Đại biết
được ít việc riêng của Hà Hinh, dù sao cũng không thể cho hắn biết. Nếu lúc này
đi gặp, trong phòng Hà Hinh có người khác, sợ là sẽ xấu hổ, nên cố ý cho Hàn
Phong ở lại thư phòng.
Mà lúc đó trong phòng Hà Hinh lại không có người khác,
nàng thấy Đường Đại đi vào, trên mặt chỉ ngạc nhiên trong chốc lát: “Ngươi sao
lại trở về?”
Tâm tình Đường Đại rất tốt: “Ta nhớ ngươi a, không
được trở về sao? Được rồi, ngươi biết…” Nàng với Hà Hinh đã lâu không gặp, lúc
này vừa gặp liền nói liên thiên: “Mấy ngày hôm trước ta ở Công Khai Đình thấy
một thiên tiểu thuyết, viết về hai chúng ta là đồng nghiệp, mà còn một chút
cũng không giống , tức chết ta…”
Hà Hinh nửa tựa ở trên giường, cười nghe nàng nói
chuyện, Đường Đại nói hết nửa ngày, mới vỗ giường: “Ngươi còn không dự định rời
giường sao?”
Hà Hinh lấy khuỷu tay chống đỡ thân thể đi qua
ngồi trên chỗ tựa lưng ở tú tháp chạm khắc hoa điểu, Đường Đại thấy hình như ở
cổ tay nàng có dấu vết, nàng vươn tay nắm lấy cổ tay Hà Hinh, trên cổ tay
có một vết bầm xanh, kéo dài tới trong tay áo.
Hà Hinh muốn giãy tay thoát ra, Đường Đại nghiêm mặt
đem tay áo vén lên trên, lộ ra vài đường vết máu, nàng vén lên nội y tơ tằm,
trên người càng có nhiều vết thương giao thoa. Nàng cho rằng nàng sẽ tức giận,
nhưng thực tế thanh âm của nàng lạnh lẽo đến đáng sợ: “Chuyện gì xảy ra?”
Hà Hinh cười buông ống tay áo xuống: “Hắn phát hiện
chuyện của ta và Hình Viễn, đánh ta một trận.”
Nàng nói xong lại lộ vẻ lạnh nhạt hiển nhiên, giống
như là đi chợ mua rau.
Đường Đại dè dặt hỏi: “Vậy… Hình Viễn thì sao?”
Hà Hinh không có trả lời, dung nhan của nàng vẫn như
cũ xinh đẹp tuyệt trần, mỉm cười phảng phất như trăm hoa đua nở, đại địa hồi
xuân: “Đại tử, ngươi nói bên kia bầu trời là cái gì?”
Đường Đại biết sự tình nghiêm trọng, nàng rất sợ Hà
Hinh như thế phát điên, vẫn cẩn thận dè dặt nói thuận theo nàng ấy: “ Bên kia
bầu trời… Hẳn vẫn là trời đi? Hay là núi…”
Hà Hinh cười yếu ớt nhìn nàng: “Hình Viễn nói hắn mang
ta đi xem, chỉ đáng tiếc…”
Đáng tiếc bầu trời này quá lớn, không có một đôi cánh
nào có khả năng đo được nó.
Đường Đại đột nhiên không dám hỏi Hình Viễn như thế
nào, nàng cùng Hình Viễn thật ra không có giao tình gì, nàng không ngừng thuyết
phục chính mình, không cần biết hắn ở nơi nào, nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Hà Hinh cũng không có nói, nàng thậm chí không có bao
nhiêu bi thương, chỉ là trong lúm đồng tiền, trong đôi mắt như bích thủy triều
xuân kia mỹ lệ mà đau đớn: “Sau này… Không nên về đây nữa, mọi thứ của ta, cùng
ngươi không có nửa điểm can hệ.” Nàng năm tay Đường Đại, nhẹ nhàng mà ôm vào:
“Ta cũng sẽ không tạm biệt Hàn Phong, các ngươi đi đi thôi.”
Đường Đại như cũ nhìn vào vết thương trên cổ tay nàng,
Hà Hinh nhẹ kéo khóe môi, sau cùng vẫn không cười: “Hắn sẽ không làm gì ta,
muốn giết đã sớm giết.”
Đường Đại thực sự cùng Hàn Phong rời khỏi Phù Vân tiểu
trúc , nàng đi rất nhanh, giống như là phía sau có cái gì truy đuổi. Hàn Phong
thấy sắc mặt nàng rất tệ, vượt qua nắm lấy tay nàng: “Làm sao vậy?”
Đường Đại ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng rất vất vả nói
với bản thân không được để ý Hình Viễn, nhưng nàng luôn nhớ tới hắn, nàng đã có
thể hiểu rõ, có thể Hình Viễn muốn mang Hà Hinh đi, nhưng thất bại.
Ý nghĩa của hắn đối với Hà Hinh, giống như ý nghĩa của
Hàn Phong đối với nàng. Nếu như sau cùng một cọng rơm là thứ cứu mạng ngươi,
cho dù thực ra nó không có khả năng mang ngươi lên bờ, nhưng nó có thể cho
ngươi nắm lấy nó, cho dù là cùng chìm xuống.
Nếu như người gặp chuyện không may là Hàn Phong, Đường
Đại không thể tưởng tượng mình mong muốn cỡ nào có người cứu hắn đem ra, dù cho
chỉ là một phần hy vọng. Thế nhưng Hà Hinh không nhắc đến, cho dù Đường Đại
đứng ra, hy vọng này cũng chỉ là một phần rất nhỏ. Hà Hinh biết Đường Đại cùng
Dụ Vương gia có tồn tại loại quy ước giao dịch gì.
Nếu là trước đây Đường Đại có thể lập tức đi tìm Thẩm
Dụ, không chút do dự, thế nhưng hiện tại bất đồng, nàng có một người chồng.
Nếu như nhất định phải tìm hiểu tình yêu của phụ nữ là
gì, có lẽ là từ cổ chí kim nó chỉ bao gồm hai chữ —— trung thành.
Cho nên mặc dù nghiêm túc tính toán ra, Đường Đại cứu
hay không cứu Hình Viễn căn bản không có bất luận tổn thất cái gì, nhưng nàng
vẫn không muốn đi, nàng đã không thể tưởng tượng tình cảnh ở dưới thân hắn khom
lưng hầu hạ. Vì vậy nàng thậm chí không dám hỏi Hà Hinh, Hình Viễn có còn sống
hay không.
Buổi tối Đường Đại trằn trọc khó ngủ. Hàn Phong cũng
cảm giác được sự khác thường, ôm lấy nàng hỏi, nàng chỉ ghé vào trong ngực hắn,
nhẹ nhàng lắc đầu.
Mà Hàn gia gần đây cũng không yên ổn, Hàn Phong vắng
vẻ Phó Vân Dao làm cho nhị lão Hàn gia rất sợ hãi. Hàn phụ cùng hắn đơn độc nói
chuyện một lần, Đường Đại không biết nội dung, nhưng kết quả là hắn bị lão phụ
thân nhà mình đánh cho một trận.
Buổi chiều Hàn mẫu lại qua cùng Đường Đại tán gẫu,
Đường Đại cũng hiểu biết, sao không đoán được ý đồ của bà. Bà chẳng qua chỉ là
chuyển hướng qua Đường Đại làm cho Đường Đại khuyên Hàn Phong phải “mưa móc
quân ân.”
Đường Đại qua quýt nghe theo bà, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Ngày rét đậm, trong Ngưng hương viên đốt lò sưởi, cũng không cảm giác lạnh.
Nàng nẳm ngửa trên giường, bất giác đã ngủ gật.
Lúc này Dụ vương cũng bề bộn nhiều việc, hắn lấy chút
thuốc trị thương đưa cho Hà Hinh, trấn an tâm tình không tốt của Vương Thượng,
dĩ nhiên không có nhàn hạ đi quản Đường Đại. Hai người ở trong tiểu đình ở ao
sen của Phù Vân tiểu trúc chơi cờ, chậu lửa cháy rất lớn, thỉnh thoảng
phát sinh ra âm hưởng lép bép. Vương Thượng đối với chuyện Hà Hinh lén bỏ trốn
cùng hạ nhân vẫn canh cánh trong lòng, nhất là cái người này cư nhiên lại là
tâm phúc của Dụ vương, vì vậy tên đệ đệ này của hắn cũng bị tội liên đới.
Dụ vương cũng rất đau đầu, người bị hắn nhốt ở hình bộ
đại lao, Vương Thượng đánh Hà Hinh, hắn không nỡ, khuyên can mọi cách, kiến
nghị Vương Thượng đánh Hình Viễn, nghĩ thầm dù sao hắn da dày thịt béo, khổ sở
vài cái cũng không sao.
Ai biết hoàng huynh vẫn luôn ở trong thâm cung của hắn
cũng có chút khí lực, xúc động phẫn nộ lại dùng hình, thiếu chút nữa lấy luôn
cái mạng nhỏ của Hình Viễn. Vì vậy hắn lại có chút không nỡ, rốt cục cũng là
người theo bên cạnh mình, bồi dưỡng ra một tâm phúc không dễ dàng. Thật ra nếu
nói về nữ nhân, hắn so với cái hoành huynh này thông suốt hơn. Trước đây Hình
Viễn cùng Hà Hinh cấu kết làm bậy, hắn không phải không biết, nhưng cũng mở một
con mắt đóng một con mắt.
Sau này Hình Viễn giết một nhà Thương Hãn thay Hà Hinh
báo thù, hình bộ của hắn có bao nhiêu người? Mặc dù Hình Viễn ra tay cẩn thận
trăm bề, không lưu lại đầu mối, nhưng làm sao có thể tra không ra Thương Hãn
từng cưới một xuyên không giả làm vợ, sau chủ động khai báo?
Chỉ là hắn hồng nhan rất nhiều, nên cũng không tính
toán mà thôi.
Mà Vương Thượng này lại không giống, Hứa thị lúc trước
mất đi, hắn đối với Hà Hinh thật ra có vài phần thật tình. Hơn nữa quân lâm
thiên hạ, mấy năm nay quen được người ta bợ đỡ, tam cung lục viện hơn một nghìn
giai lệ, ai không trông ngóng hắn sủng hạnh? Hắn có thể dung hạ sự phản bội như
vậy, chỉ là trừng phạt nặng nề, đã là chuyện khó có được. Hà Hinh tuy rằng da
thịt bị thương, chí ít nàng vẫn còn tay chân hoàn hảo, còn sống đúng không.
“Ngươi rốt cục xử lý Đường Đại kia thế nào?” Vương
Thượng nắm một quân cờ trắng, hạ cờ: “Trung nghĩa hầu đã cùng trẫm nói qua vài
lần, hắn là cựu thần, ngươi biết có bao nhiêu là dài dòng.”
Bốn bề vắng lặng, Dụ vương ở đây trước mặt anh cả cũng
không quan tâm cấp bậc lễ nghĩa: “Hắn còn không biết xấu hổ nói ra sao. Dạy con
gái như thế nào, ngay cả tướng công mình cũng bắt không được! Còn để cho bọn họ
động phòng!” Hắn lần đầu tiên đối với những điều này cư nhiên có chút canh cánh
trong lòng: “Gỗ mục không thể điêu khắc!”
Vương Thượng trầm ngâm: “Ngươi đây là chơi đùa cái
gì?”
Có hạ nhân dâng trà, Dụ vương yên lặng nhìn cờ, một
lát sau hạ cờ: “Con chim nhốt lâu, luôn luôn nghĩ bên ngoài lồng tốt hơn so với
bên trong. Thần đệ là muốn cho nàng bay bay ra ngoài, miễn cho nàng cả đời sống
không yên ổn.”
Vương Thượng liếc thấy chỗ hắn hạ cờ, cuối cùng cũng
mỉm cười, hắn lấy tay khẽ gõ bàn cờ: “Hẳn là nên đi ở đây, chỗ sơ hở rõ ràng
như vậy mà không nhìn thấy, thật không rõ ngươi trước đây mang binh đánh trận
như thế nào.”
Dụ vương buông tay: “Thần đệ nông cạn.”
Vương Thượng rõ ràng tâm tình tốt hơn một chút, hỏi
cũng tương đối tùy ý: “Cả đời, ngươi từ khi nào thì bắt đầu đối với phụ nữ dự
định lâu dài như vậy?”
Dụ vương cũng giật mình, đúng vậy, cái gì là cả đời?
Hắn là hoàng tộc Đại Huỳnh, phụ nữ của hắn, chỉ có Thọ
vương chính phi mới có thể nói cả đời.
Trong chốc lát, hắn nhẹ cong khóe môi, bất động thanh
sắc nói sang chuyện khác: “Được rồi, bắt đầu từ ngày mai thần đệ cam đoan làm
cho Trung nghĩa hầu không làm phiền hoàng huynh nữa.”
Một ván kết thúc, Vương Thượng đại thắng, tâm tình rất
tốt: “Như vậy là tốt nhất.”
Hắn đứng dậy rời khỏi tiểu đình, bước qua cây cầu hình
bán nguyệt đi qua mãn viện mai hoa, phải đi hướng gian phòng của Hà Hinh. Dụ
vương cũng đứng dậy, hắn nhận biết ánh mắt, tự nhiên không cùng đi theo.
Gió lướt qua mặt hồ xanh nhạt nước trong ao cùng rèm
sa, hắn chắp tay đứng ở trong tiểu đình, cẩm y tố sắc bên ngoài khoác áo lông
chồn tía, hơi có chút mệt mỏi đóng mắt. Mai rụng không tiếng động, hồng nhạt,
tím đậm, tuyết sắc, mép tóc trên vai hắn lộn xộn tung bay như loạn tuyết.
(Spoil: Chap sau có ngược, có H, có máu
me, hehe...)