Dụ vương ngày hôm sau giá lâm Hàn phủ, người Hàn gia
thụ sủng nhược kinh, tự nhiên là bằng mọi cách khoản đãi, ân cần vô hạn.
Đường Đại vốn không muốn đón chào, nhưng tốt xấu nàng
cũng là Dụ vương ban hôn, hôm nay bà mối tới cửa, trốn mà không gặp thực sự là
thất lễ. Nàng liền cùng Hàn Phong ra sảnh trước, nhưng thật ra cùng Dụ Vương
gia uống trà tụ họp chỉ chốc lát.
Mà Phó Vân Dao vốn là ái nữ của Trung nghĩa hầu, cùng
Dụ vương tất nhiên là có hiểu biết, cũng đi ra ngồi hầu một trận. Dụ vương đối
xử với nàng như cháu gái, cùng nàng nói chút chuyện gia đình, thậm chí thay lão
hầu gia mang giúp quần áo cùng đồ dùng hằng ngày qua, cho hạ nhân bưng cho
nàng.
Đường Đại không rõ vì sao cùng ở trong thành Trường
An, đi đường chỉ mất ba khắc, Phó gia đưa đồ dùng cho con gái mình lại phải nhờ
Dụ vương đưa đến, thế nhưng nàng tự nhiên là không tiện mở miệng hỏi.
Dụ vương rãnh rỗi ngồi một trận liền tự ý rời đi,
Đường Đại trong lòng an tâm một chút, nàng thậm chí nghĩ là Thẩm Dụ thật buông
tha nàng, hắn hồng nhan vô số, sở dĩ quan tâm nàng, đơn giản là bởi vì lòng của
nàng từ đầu đến giờ không ở trên người hắn. Hắn vẫn cho rằng nữ nhân như mã,
hắn thích chinh phục chúng nó, nhốt vào chuồng. Thỉnh thoảng gặp một con cao
ngạo, lại nổi tâm tư, không chỉ muốn cưỡi nó, còn phải cưỡi đến nó cam tâm tình
nguyện, cưỡi đến khi nó nhìn thấy mình phải một bộ khom lưng uốn gối, cưỡi đến
khi nó rời khỏi mình là sống không bằng chết.
Mà đến nay thời gian qua lâu, tính tình của nàng cũng
đã như phụ nữ nhu thuận, hắn cũng nên mất hứng.
Vừa nghĩ như thế, nàng thoáng yên tâm, chỉ là vẫn nhớ
Hà Hinh. Nàng đoạn tuyệt với Hà Hinh cái việc này không tính là cao thượng, nên
dù sao cũng khó tránh khỏi một tia áy náy.
Buổi chiều, hạ nhân báo lại, Phó Vân Dao có chút đau
đầu. Hàn Phong lệnh cho hạ nhân tìm đại phu, Hàn mẫu đưa hắn từ Ngưng hương
viện đi ra, xách theo cái lỗ tai hắn kéo tới cửa Hàn lộ trai. Dưới cổng vòm tam
giác gốc mai leo lên mà thành, hoa rụng màu đỏ tía mang theo vẻ lạnh lẽo điêu
tàn, hương thơm thấp thoáng.
Hàn Phong ở trước cửa chần chừ một hồi, mùa đông đối
với Đường Đại mà nói cũng đồng dạng không phải là một mùa vui thích, tật cũ ở
tay trái nàng thường xuyên phát tác, nàng tuy rằng không nói ra, nhưng Hàn
Phong có thể cảm giác được. Hắn hận không thể dính bên người nàng.
Thế nhưng Phó Vân Dao cũng là thê tử của hắn, là hắn
đã lạy thiên địa, nhập qua động phòng, thê tử danh chính ngôn thuận cưới vào.
Nàng từ một thiên kim vượng tộc gả cho hắn đến thư hương hàn xá này, chỉ vì một
quyển >.
Hàn Phong tới cuối cùng vẫn bước vào trong sân, Phó
Vân Dao thấy hắn quả nhiên thụ sủng nhược kinh, nàng nằm ở trên giường, đối với
sự thăm hỏi theo lễ của hắn trả lời xem như chất phác.
Hàn Phong có chút sợ đối mặt với nàng, ánh mắt của
nàng quá mức trong suốt, có thể soi thấy hình ảnh của hắn, hắn ngồi ở ghế đẩu
bên giường nàng, bọn nha đầu đều rất thức thời mà lui xuống, trong phòng chỉ
còn có hai người —— một đôi phu thê.
Trong phòng đốt chậu than, trong lư hương chạm trổ
khắc hoa không biết đốt cái hương liệu gì, có lẽ chậu than cháy quá lớn, Hàn
Phong cảm thấy buồn bực, hắn vô ý thức muốn đi mở cửa, mới nhớ tới Phó Vân Dao
đang bệnh, không biết là có trúng gió hay không.
Hắn ngồi một hồi lại có ý muốn đi: “Ngươi nghỉ ngơi
cho khỏe, ta đi trước.”
Giữa màn gấm Phó Vân Dao thấp giọng gọi: “Tướng công.”
Hắn thấy trong mắt của nàng, mang theo sự đau thương
thật sâu cũng dày đặc quyến luyến. Hắn cũng không biết vì sao mình tinh thần
không tập trung, Phó Vân Dao nắm tay hắn, tay nàng thực sự là quá nhỏ, ngay cả
da thịt trên ngón tay cũng mềm mại trơn bóng.
Trong phòng rất im lặng, Hàn Phong thấy cổ họng phát
chặt, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, trong miệng phát khô, tư duy có chút tán
loạn, hắn thậm chí có thể thấy cổ áo Phó Vân Dao hơi mở ra, lộ ra một khoảng da
thịt như tơ như gấm, cùng một cái khe rãnh thâm sâu.
Hắn nghĩ ánh mắt mình dường như bóng ma trầm luân tại
khe rãnh đó, bụng dưới phát hỏa, Hàn Phong thấy mình nhất định là bị ma ám. Hắn
nghĩ hắn phải rời khỏi đây.
Đi… Đúng, Đại tử nơi đó, nàng nhất định đang đợi hắn.
Hắn không ngừng tự nói, nhưng chân bước không ra, ánh
mắt hắn như cũ ở nơi nhũ câu ẩn hiện giằng co cũng khó rời đi. Phó Vân Dao
dường như cũng phát hiện nơi lực chú ý của hắn tập trung, trên mặt nàng cũng đã
hồng như say rượu: “Tướng công…”
Nàng đứng dậy, chăn tơ lướt xuống, lộ ra cái yếm hàn
mai nguyệt sắc bao vây lấy tư thái lả lướt, đó là vẻ đẹp của một cô gái mười
sáu tuổi, như nụ hoa sắp nở.
Nàng đứng dậy ôm hắn, da thịt phần lưng gần kề, Hàn
Phong cảm giác được tay mình mất đi khống chế rơi vào trên mảng lớn da thịt mềm
nhẵn. Phó Vân Dao má như nhiễm sương, nàng lui ra phía sau vài bước, chỉ dùng
một chút lực, đã dắt Hàn Phong ngã vào trên giường.
Xử nữ mười sáu tuổi, với việc này đề kháng mạnh hơn
rất nhiều, nàng liếc mắt qua lư hướng ám hương lượn lờ, khẩn trương mà chờ
mong. Hắn hiện tại ngay trên người nàng, thân mật như vậy hôn lên mỗi tấc da
thịt của nàng, nàng lục lọi kéo đi quần áo hắn, lộ ra da thịt màu mật ong, hắn
hôn xuống ngực nàng, bụng dưới, nàng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn.
Thế nhưng nàng đúng là hạnh phúc, đây là nam nhân nàng
muốn, nàng còn nhớ rõ dưới >, dưới lời bình
luận xoa dịu của nàng nhận được phúc đáp cứng cáp hùng hồn: ta tâm không thẹn,
không sợ hãi thị phi.
Hắn khẩn cấp tiến nhập vào nàng, cảm nhận truyền đến
sâu sắc, nàng thở nhẹ một hơi, cuối cùng cắn chặt răng, trong phòng nhiệt độ
thực sự rất cao, chỗ da thịt dán vào nhau mồ hôi một mảnh, hắn ôm thắt lưng của
nàng, rong ruổi trên người nàng, lực độ kia dường như muốn đem nàng nhào vỡ.
Từng giọt mồ hôi của hắn rơi trước ngực nàng, Phó Vân
Dao vươn tay nhẹ chạm vào gương mặt hắn, khuôn mặt anh tuấn kia đã bị dục vọng
bao trùm.
Khắp phòng xuân sắc.
Đường Đại đang ngủ, bị tiếng mưa rơi trên mái hiên làm
giật mình tỉnh giấc. Tỉnh lại thì theo thói quen tìm người ôm, nhưng phát hiện
bên kia giường không có một bóng người. Đây là sau ba tháng thành thân, buổi
tối đầu tiên Hàn Phong không có ngủ bên người nàng.
Đường Đại vẫn rất chán ghét phụ nữ nghi thần nghi quỷ.
Vì vậy nàng chỉ là muốn đứng lên uống miếng nước. Còn không có mò lấy đồ đốt
lửa, nàng đã cảm giác có gì đó không đúng —— trước giường của nàng một người
đang đứng.
Đường Đại sợ run một chút, thử tính toán gọi một
tiếng: “Hàn Phong?”
Người trước mặt không nói lời nào, qua một lát, đôi
mắt của Đường Đại nỗ lực thích ứng với bóng tối, mơ hồ thấy đường nét người
trước mặt, trong lòng cũng kinh hoàng, nàng gắng sức làm cho thanh âm mình
không run: “Vương gia?”
Dụ vương kỳ thực đã đứng rất lâu, chủ ý ban đầu của
hắn là tới nghiệm thu thành quả của Phó Vân Dao ở Hàn lộ trai. Vốn chuyện
này để cho ám vệ vẫn đi theo Đường Đại, Diệp Độc Thành đi làm là được, nhưng
lần này hắn có chút lo lắng —— từ chuyện lần trước Đường Đại cùng Hàn Phong
thuận lợi động phòng, hắn đã bắt đầu hoài nghi hiệu suất của Diệp Độc Thành.
Đó là hắn tự nói với bản thân như vậy, thế nhưng đến
tột cùng vì cái gì mà đến đây, chính trong lòng hắn cũng không rõ. Ý định ban
đầu là đi ngang qua đây, thuận tiện đến xem Đường Đại —— hắn càn rỡ đã quen,
cũng không cảm thấy nửa đêm leo cửa vào phòng ngủ của nữ tử có gì không thích
hợp, hắn tự nói với chính hắn nhìn xong sẽ đi.
Chỉ là nhìn một cái lại lâu như vậy, đến khi Đường Đại
tỉnh lại, đồng thời nhận ra hắn.
Nàng sợ, mặc dù thanh âm đó cố gắng trấn định, hắn còn
nghe rất rõ ràng. Trong lòng đột nhiên khó chịu, đối với cái loại muốn né tránh
xa lánh này, bất mãn tích tụ đã lâu sau cùng bộc phát: “Ngươi còn nhận ra
được bản Vương sao?”
Bóng tối làm người ta sợ hãi, Đường Đại rất sợ động
tác tiếp theo của hắn, rút lui về phía giường đề phòng: “Vương gia nói cái gì
vậy, tiểu dân… Tiểu dân đối với ân đức của Vương gia, khắc sâu vào trong ngũ
tạng.”
Dụ vương sao không nhìn ra động tác nhỏ của nàng, hắn
đột nhiên cực kỳ hận sự bằng mặt không bằng lòng này, vươn tay ra kéo cái chăn
đang che đậy nàng. Đường Đại kinh hãi, thanh âm cũng trở nên run rẩy: “Vương
gia, Vương gia đừng như vậy…”
Dự tính ban đầu của Thẩm Dụ thực ra không muốn làm bất
cứ cái gì, thế nhưng sự chống cự của nàng lúc này, nàng mềm giọng muốn xin, hắn
lại ma ám đem chăn của nàng kéo xuống dưới, nàng vẫn không quen mặc yếm, áo ngủ
vải bông trên người rất là rộng rãi.
Hắn đem chăn ném ra xa đầu giường bên kia, phủ người
đặt trên người nàng. Nàng lạnh run, vẫn còn mạnh miệng chống đỡ: “Dụ Vương gia,
ngươi còn như vậy ta gọi người đến!”
Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, ăn chắc rồi, nàng không dám
nói toạc móng heo, ngay cả miệng của nàng cũng không thèm che: “Ngươi gọi đi,
tốt nhất là cả nhà Hàn gia đều gọi tới.”
Tay hắn dùng lực, vải bông chịu không được lực đạo của
hắn, trực tiếp xé rách, hắn khẩn cấp đưa tay đi vào, da thịt này đã lâu lắm
không gặp vẫn mềm mại trơn nhẵn. Đường Đại liều mạng giãy dụa, trong lúc hỗn
loạn đã trúng hắn một cái, móng tay từ cái mũi cào thẳng kéo đến xương gò má.
Dụ vương bị đau, thuận tay rút dây lưng váy, gắt gao buộc lại hai tay nàng.
Hắn thật lâu không có kích động như vậy. Đường Đại có
thể cảm giác được cự vật nóng như lửa nhảy lên để ở u kính khẩu, nàng không dám
phát sinh bất luận âm thanh gì. Lưng váy ở cổ tay thắt rất chặt, nhưng nàng
không cảm giác đau đớn, người đàn ông dùng sức thẳng tiến vào thân thể nàng,
nàng nước mắt như sông.
Ai cũng không thể gọi, ở thế kỷ 21 có một câu truyện
cười là Ma vương nói với công chúa: “Ngươi cứ kêu đến rách cổ họng cũng không
có ai đến cứu ngươi.” Mà nàng nếu kêu lên một tiếng, những người tới cứu nàng
sẽ theo nàng cùng chết.
Thẩm Dụ cũng cảm giác nàng đột nhiên yên lặng, thân
thể của nàng rất khô khan, điều này làm cho hắn có chút không dễ chịu, hắn vùi
đầu trước ngực nàng, muốn thêm khúc dạo đầu để cho cả hai cùng sung sướng hơn,
vừa mới cúi người xuống phía dưới, thình lình nàng đột nhiên ngẩng đầu, một
ngụm cắn lên cổ hắn.
Thẩm Dụ tuy hồi triều đã vài năm, nhưng hắn ngày trước
khiên ưng lưu cẩu, bản lĩnh vẫn chưa mai một. Khi phát hiện ra nguy hiểm hắn
lui về một tấc, bằng không một ngụm này của nàng tuyệt đối có thể đem động mạch
cổ hắn cắn đứt.
Nàng sống chết cắn cổ hắn không chịu nhả ra, hắn còn
đang trong thân thể nàng, đau nhức ngay cổ làm cho hắn vươn tay xiết cổ nàng,
há biết nàng nghiễm nhiên chết cũng không nhả ra. Thẩm Dụ đau quá hừ một tiếng,
cuối cùng hắn thu lực, năm ngón tay hướng lên trên, tá hàm dưới nàng,
khớp hàm mất lực, hắn lúc này mới có thể từ trong miệng nàng đoạt lại cái cổ
của mình. Mà nàng miệng đã đầy máu tươi.
Thẩm Dụ chưa từng có cơn thịnh nộ nào như vậy, hắn từ
nhỏ đến lớn vẫn tiếp thu nghiêm ngặt gia giáo hoàng gia, lễ nghi, lời nói và
việc làm, rèn luyện hằng ngày, đều thong dong ưu nhã, cho dù là ở trên giường
với phụ nữ cũng quý khí ung dung. Hiện giờ hắn phi thường tức giận, hoàn toàn
đã quên mất tự mình đêm khuya xông vào phòng dân phụ muốn phi lễ gây rối.
Hắn không còn cố kỵ Đường Đại khô khốc nữa, dùng sức
rút ra, lại nặng nề mà công thành, một lần lại một lần tận gốc mà chìm
vào. Hắn có thể cảm giác mình xé rách nàng, nhưng hắn đành phải vậy, con liệt
mã khó thể thuần này đã triệt để chọc giận hắn.
Đường Đại cảm thấy mình khả năng sống không nổi nữa,
đau đớn tới cực hạn cảm giác cũng đần độn đi, mùi tanh trong miệng làm nàng
muốn ói. Hắc ám trước mắt bắt đầu khởi động, ngoài cửa sổ mưa vẫn như cũ gõ lên
mái hiên kiểu xưa.
Tư duy của nàng lần thứ hai trở nên rõ ràng, đến Đại
Huỳnh bốn năm này, nàng vậy mà chỉ có một người đàn ông có thể tưởng nhớ.
“Hàn Phong…” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, nhưng chỉ là môi
nhẹ nhàng di chuyển không nên lời.
Đập vào mắt đều là bóng đêm âm trầm. Vì vậy tầm mắt hư
vô.
Hắn tồn tâm địa dằn vặt, cho nên lúc này đây giao hợp
đặc biệt lâu.
Thế nhưng nàng chung quy không có chết, mặc dù khi hắn
từ trên người nàng xuống tới nàng vẫn phải cong đầu gối lui thành một đoàn để
làm giảm bớt sự đau đớn của thân thể. Nàng có thể cảm giác được máu từ trong
chân của mình chảy ra thấm vào ra giường. Nhưng mà nàng bò dậy không nổi, nàng
thầm nghĩ cứ như thế cong người nằm một hồi.
Hắn cũng không lại để ý nàng, rất nhanh sửa sang y
phục, tự ý rời đi.
Ngoài cửa sổ mưa còn đang rơi, Đường Đại lúc này mới
khóc thành tiếng, tay nàng còn bị cột, lưng váy đã thít chặt vào da thịt, nàng
khóc một trận, rốt cục vẫn ngừng lại. Đại Huỳnh không phải nhà của nàng, Hàn phủ
cũng không phải nhà của nàng, nhà của nàng ở một nơi rất xa cách thời đại này
hơn một ngàn năm. Cho nên dù là nàng có khóc chết ở chỗ này, cũng không có
người nào đến an ủi nàng.
Mà nàng không thể để cho bất luận kẻ nào thấy bộ dạng
của mình hiện tại, nàng ôm theo một tia mong muốn nhẹ giọng gọi: “Diệp Độc
Thành? Tây Môn Xuy Ngưu ? Các ngươi ai ở ngoài?”
Ngoài cửa sổ có một thanh âm rất nhanh vang lên: “Chủ
tử.”
Là Diệp Độc Thành. Đường Đại còn đang khóc nức nở,
nàng nỗ lực để cho thanh âm không mang theo giọng nghẹn ngào: “Ngươi vào đây.”
Người bên ngoài dường như do dự trong chốc lát, cuối
cùng đẩy cửa tiến vào. Đôi mắt hắn từ lâu đã thích ứng với bóng đêm, ban đêm
nhìn đồ vật so với Đường Đại rõ hơn rất nhiều. Khi đó Đường Đại trên người che
một tấm chăn mỏng, hai tay lại bi cột chặt, tóc đen dính trên cái trán đẫm mồ
hôi, trên giường một mảnh ngổn ngang. Động tĩnh vừa nãy, hắn tự nhiên là nghe.
Xảy ra cái gì, trong lòng hắn rõ ràng, cũng không nói nhiều, khom người tiến
lên mặt không biểu tình cởi lưng váy ngay cổ tay Đường Đại.
Dụ vương vội vội vàng vàng vốn là cột một cái nút
chết, nàng lại giãy dụa, cái nút này càng xiết chặt, mà trong bóng tối, cho dù
hắn có thị lực tốt trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà gỡ ra cái nút chết
này.
Thời gian qua lâu, Đường Đại cũng không kiên nhẫn, cố
sức nỗ lực gỡ tay ra khỏi, mà lưng váy khảm vào càng sâu. Diệp Độc Thành đem
hai tay của nàng kéo ra ngoài giường, thình lình áo ngủ bị trượt xuống dưới, lộ
ra thân mình xinh đẹp dưới chăn. Đường Đại không cho rằng hắn có thể thấy rõ,
bóng tối luôn là màu sắc bảo hộ tốt nhất.
Diệp Độc Thành đem cả người nàng di chuyển ra bên
ngoài thêm một ít, vô ý làm cho chăn trên người cũng kéo xuống ra ngoài, thành
công giở ra xuân quang bị che đậy, thanh âm hắn rất thấp: “Cứ như vậy, đừng
nhúc nhích.”
Đường Đại vì thế nghe lời không nhúc nhích, nàng không
thể cứ như vậy đợi đến hừng đông, Hàn Phong tùy thời đều có thể trở về. Nàng
không thể để cho hắn thấy dáng dấp hiện tại, mà nhìn ra bên người, chỉ có thể
có người đàn ông xa lạ này để cầu viện.
Diệp Độc Thành lui ra phía sau hai bước, lại đo đạc vị
trí, lần thứ hai nhắc lại: “Đừng nhúc nhích.”
Dứt lời, hắn lấy tốc sét đánh không kịp bưng tai rút
kiếm vung lên, Đường Đại chỉ thấy hàn quang chợt lóe, còn chưa kịp sợ, lưng váy
ở cổ tay đã bị đứt đoạn.
Hắn cất kiếm vào vỏ, tiến lên kéo lưng váy ra, vô ý
thức thay nàng xoa xoa cổ tay, tiện tay bẻ lại khớp xương hàm của nàng. Đường
Đại khản giọng: “Vừa nãy ngươi nhìn thấy.”
Nàng không rõ lúc này vì sao lại tính toán chuyện buồn
cười như thế. Diệp Độc Thành trả lời rất nghiêm túc: “Thuộc hạ sẽ không cười
chủ tử.”
Đường Đại cảm thấy tất cả xấu hổ như thế tiêu tán,
nàng phất tay: “Lui ra đi.”
Diệp Độc Thành khom người lui ra ngoài.
Đường Đại cố gắng chống đỡ xuống giường, đem tất cả
quần áo bị rách thu dọn, trong phòng không có nước nóng, nàng rót nước trong
bình trà súc miệng, lấy khăn lau mồ hôi trên người một lần, trải lại ra giường,
bao gối vỏ chăn liên quan đều bị gỡ ra, lấy đồ dự bị trong tủ thay lên.
Nàng không ngừng nói với chính mình vừa rồi chỉ là cơn
ác mộng, thực sự chỉ là một hồi ác mộng, kỳ thực cái gì cũng không có phát sinh
qua.
Nghĩ như vậy, nàng liền bắt đầu tin tưởng kia thật sự
là cơn ác mộng, chịu đựng đau đớn sâu sắc trên người lại nằm xuống, có lẽ là
dính nước lạnh, tật cũ ở tay trái lại bắt đầu phát tác.
Lúc đó đã là canh tư, đêm mưa lác đác, nàng trằn trọc,
khó mà ngủ lại.
(PS: Mệt chưa mọi người, tình hình là hết
vui rồi, chỉ còn có ngược, ngược thảm.)