Đường Đại theo Diệp Độc Thành bước nặng bước nhẹ ra
tới sơn đạo, nếu như nói đường lên núi gồ ghề, như vậy con đường xuống núi này
cũng không gọi là đường.
Đến cuối cùng Diệp Độc Thành một tay kéo trụ nàng, một
tay ôm đứa trẻ vừa mới ra đời, gần như là chạy xuống núi.
Lan Nhược Tự ở ngoại ô, ánh trăng mặc dù sáng, nhưng
cư dân đa phần đều đã ngủ.
Thỉnh thoảng có tiếng mấy con ếch kêu lên, đêm yên
tĩnh mà tịch liêu.
Diệp Độc Thành ôm đứa nhỏ đi nhanh về trước. Đường Đại
lúc này lại đặc biệt tỉnh táo: “Diệp Độc Thành!” Nàng theo sau: “Chúng ta tìm
một gia đình, nó… Nó khả năng phải ăn chút gì trước.”
Diệp Độc Thành thần sắc nghiêm trọng: “Ta phải mang nó
quay về Thọ vương phủ.”
Đường Đại biết mình tranh không lại hắn, hắn sở dĩ lấy
ra đứa bé này, mà không trực tiếp bắt đi Hà Hinh cũng chỉ là không muốn dính
đến Đường Đại. Nếu Hà Hinh sống, trong triều có người tranh luận sẽ nương theo
nàng lôi ra Đường Đại, lại kéo theo Thẩm Dụ.
Tội hành thích vua, đủ để lay động địa vị trong lòng
nhân thần vủa Thọ vương. Cho nên Thẩm Dụ cũng chỉ có thể hạ ra hạ sách, chính
là muốn Hà Hinh vĩnh viễn câm miệng, chết không đối chứng.
Hà Hinh làm sao không rõ đạo lý này, khi nàng hạ thủ
đã biết trước kết quả. Thực ra Vương thượng từ trước đến giờ đối với nàng không
tệ. Hắn nỗ lực dùng hết thảy sủng ái để bù lại cho cái người mất đi trước đó,
chỉ là đáng tiếc hắn gặp phải Hà Hinh.
Trong thế giới của Hà Hinh, yêu hận vĩnh viễn không có
khả năng dùng hòa.
Đường Đại cũng không dự định cùng Diệp Độc Thành tranh
chấp: “Coi như là muốn đem nó về Thọ vương phủ, chí ít cũng nên cho nó ăn chút
gì đó, ngươi dù sao cũng không muốn mang về một cái xác trẻ con chứ?”
Cước bộ Diệp Độc Thành liền chậm lại: “Tìm một hộ gia
đình đi.”
Đêm khuya gõ cửa, gia đình bình thường cũng không dám
trả lời. Hai người sau cùng chỉ có thể tìm một gia đình rất nhỏ, còn là một cái
khách sạn đang kinh doanh, đưa cho tiểu nhị mấy đồng tiền thưởng, kêu hắn vo
chút gạo, nấu thành cháo lỏng.
Đường Đại với Diệp Độc Thành chưa từng chăm sóc qua
trẻ con, nó thật sự là rất yếu đuối. Diệp Độc Thành mang áo mặc cởi ra, đem nó
dán vào trong ngực, duy trì nhiệt độ cơ thể nó.Đường Đại đợi cho nước cháo
nguội, liền chuẩn bị một cái muỗng lại đút, nàng múc một muỗng đầy, Diệp Độc
Thành nhìn nửa ngày rốt cục mở miệng: “Sẽ sặc chết nó!”
Đường Đại ho nhẹ một tiếng, đem cái muỗng cháo đổ bớt
phân nửa, nhẹ nhàng dính bên môi nó, khi đó nó cũng đã khóc mệt, da mặt nhăn
nheo, toàn thân đỏ hồng, còn không lớn bằng con thỏ rừng Thẩm Dụ săn được lần
trước.
Đường Đại dè dặt đút vào, nó còn không ăn được một
chút, đút một lát cũng không được bao nhiêu. Ngược lại trên y phục Diệp Độc
Thành dính toàn cháo lỏng.
Đường Đại rất lo lắng: “Nó… Nó hình như không ăn vào.”
Diệp Độc Thành cũng mò không ra: “Hay là ăn không được
bao nhiêu…” Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Đại: “Ngươi đi trước đi, chuyện
này cùng ngươi không quan hệ.”
Đường Đại chỉ có thể lắc đầu: “Chuyện này không có khả
năng cùng ta không quan hệ.”
Diệp Độc Thành đem nó lần nữa ôm vào trong ngực:
“Ngươi biết Hà Hinh làm cái gì không? Đó là tội lớn tru di cửu tộc. Nếu dính
dáng đến ngươi, toàn bộ Hàn phủ đều phải bị liên lụy.”
Đường Đại lấy ngón tay chạm vào khuôn mặt nhăn nhó của
nó: “Vương gia nhà ngươi không ngốc, nếu một ngày hắn phát hiện Vương thượng
chết ở Phù Vân tiểu trúc, chuyện thứ nhất là tìm Hà Hinh, Hình Viễn bây giờ còn
ở trong hình bộ đại lao, muốn tìm được Hà Hinh người thứ nhất hắn tìm là ta.
Phỏng chừng hiện tại hắn đã sớm phái người bao vây Hàn phủ. Ta có trở về hay
không… không có khác nhau.”
Diệp Độc Thành thất kinh trước sự bình tĩnh của nàng:
“Ngươi đã nghĩ ra đối sách ứng phó?”
Nàng đùa giỡn đứa bé trong lòng hắn, hỏi một đằng trả
lời một nẻo: “Người đời nói cọng rơm cứu mạng, thực ra cọng rơm không cứu được
mạng, nó chỉ khiến người ta hy vọng… Phí công hy vọng.”
Khi hai người trở về thành, cửa thành Trường An đã
đóng, quân đội thủ thành đã đổi thành ngự lâm quân hộ vệ hoàng cung, toàn thành
Trường An giới nghiêm.
Diệp Độc Thành đưa cho quân coi giữ thành lệnh bài Thọ
vương phủ, có người cho bọn họ vào thành, quan binh thủ thành sau khi kiểm tra
nghiêm ngặt mới cho họ vào.
Khi đó Hàn phủ quả nhiên đã bị tầng tầng lớp lớp bao
vây, Thọ vương đang bận tối mày tối mặt, cũng may hắn vốn phụ trách phòng thủ
thành Trường An, các trạm gác đa số là người của hắn, mới không có đến mức nước
đến chân mới nhảy.
Tin Vương thượng chết được bảo mật nghiêm ngặt, của
cung sớm phong tỏa, cũng may trong phủ hắn vốn huấn dưỡng trước tử sĩ, ám vệ,
phòng ngừ dị động, lập tức liền đem các ngoại thích nắm giữ binh quyền ở thành
Trường An khống chế.
Chư thần trong triều, có Phan Liệt con của Phan thái
sư nắm trong tay binh quyền nhiều nhất, Thẩm Dụ sao không biết người này làm
khó mình khắp nơi, nhưng dù sao vẫn ngại hắn một nhà trung liệt, không đáng
tính toán. Hôm nay Vương thượng chết sớm, thái tử mới bốn tuổi, không thể trọng
dụng.
Thời kỳ bất thường, Phan phủ liền bị canh giữ nghiêm
ngặt, một con ruồi cũng bay không lọt.
Chuyện vụn vặt khó nói hết, Thẩm Dụ một đêm chưa ngủ,
cho đến sắc trời không rõ mới trở về Thọ vương phủ.
Mà trong thành Trường An, bách tính một đêm mộng đẹp,
triều đại giang sơn đổi chủ, trong hoàng thành phát sinh chuyện gì, bọn họ kỳ
thật cũng không quan tâm.
Đây là lần đầu tiên Đường Đại chính thức đi vào Thọ
vương phủ, năm vừa xuyên qua nàng tham gia hội thơ mừng thọ Thọ vương, còn xui
xẻo đem bài thơ > ra giả mạo khiến cho bị thương.
Lúc đó còn không kịp nhìn cảnh trí trong phủ, liền bị Dụ vương đuổi ra ngoài.
Mà nay, khi một lần nữa ngồi ở phòng khách Thọ vương
phủ đã qua bốn năm.
Nàng ôm trong lòng đứa trẻ nho nhỏ mới sinh, khi Thẩm
Dụ bước nhanh vào phòng thì nàng đang cúi đầu xuất thần nhìn nó, tình cảnh này
không giống một khâm phạm phạm trọng tội đến tự thú, mà giống như là Tần Hương
Liên thiên lý ôm con tìm chồng.
Gia nhân cũng biết tính tình chủ tử nhà mình, mặc dù
Diệp Độc Thành đã sai người đến Lan Nhược Tự lấy thi thể Hà Hinh, nhưng khi
thấy nàng ôm đứa trẻ mà tới, chưa từng dám thất lễ. Mà Đường Đại cúi đầu cũng
không phải đang nhìn vật nhỏ kia —— nàng chờ đến độ muốn ngủ gục.
“Vương gia.” Nàng lần này rất ngoan, nghe tiếng bước
chân hắn liền đứng lên.
“Ừ.” Hắn dường như thờ ơ lên tiếng, hai người có hơn
nửa năm không gặp. Đường Đại đương nhiên là không muốn thấy hắn, có thể trốn
thì liền trốn là hay nhất. Hắn cũng hiểu được không thể không để ý thể diện,
hắn dù sao cũng là hoàng tộc, cũng không phải là lưu manh thổ phỉ trên Phục hổ
sơn hay cái sơn linh tinh gì đó, chuyện bá vương ngạnh thượng cung, chính hắn
cũng biết không vẻ vang gì. Vì vậy cũng lười cùng nàng đối mặt.
Hắn đi tới trước mặt Đường Đại vươn tay, Đường Đại một
lát mới để ý đưa đứa bé đang ngủ say cho hắn. Nàng rất sợ hắn mô phỏng theo
tình cảnh trong Triệu thị cô nhi, đem đứa nhỏ ném chết tại chỗ, khi đưa qua
liền nói: “Nó mới hơn tám tháng, rất yếu.”
Thẩm Dụ như có chút suy nghĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
đầy nếp nhăn trên tay: “Hơn tám tháng?”
Đường Đại gật đầu thanh âm rất là do dự: “Hà Hinh
không muốn nói cho ta biết phụ thân nó là ai.”
Thẩm Dụ đương nhiên là còn nghi vấn, hắn cũng không
thập phần tin tưởng những gì Đường Đại nói, thế nhưng Đường Đại cũng hiểu đạo
lý hư hư thực thực, giống như là thư không có lạc khoản mà Hà Hinh đưa cho
nàng. Chỉ có vật giả tạo mới có thể làm cho người ngoài nghi vấn, vì thế càng
làm càng thêm có chứng cứ. Thẩm Dụ sẽ không muốn cho đứa bé này sống sót, mẫu
thân của nó hành thích vua, là tội nhân thiên cổ của Đại Huỳnh vương triều, nó không
có tư cách sống sót. Mà người chấp chính tự nhiên cũng không lưu lại cái người
này để gây họa, chờ cho hắn mười năm sau có thể báo thù.
Nhưng thời cổ hoàng tử hết sức quý báu, chỉ cần đứa
trẻ này có một phần là cốt nhục của Vương thượng, hắn ra tay sẽ có vài phần lo
lắng.
Thẩm Dụ quả nhiên trầm ngâm một trận, một lát sau ngữ
thanh băng lãnh: “Người đâu, đem Đường Đại nhốt vào đại lao hình bộ,đợi sau này
thẩm tra.”
Có thị vệ đi lên tóm Đường Đại, dùng còng sắt cột lại,
chuẩn bị dắt đến hình bộ, trước khi ra cửa hắn phân phó một tiếng: “Còn nữa đây
là trọng phạm, bản vương chưa cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được thẩm
vấn.”
Thị vệ cung kính trả lời, mang theo Đường Đại ra
ngoài, Đường Đại còn có hai sự kiện không yên lòng, thế nhưng nàng chỉ nói một
câu: “Vương gia, người của triều đình khẳng định sẽ yêu cầu kiểm liệm thi thể
Hà Hinh, đứa bé…”
Dụ vương vẫn không xoay người: “Đi thôi.”
Đường Đại suy nghĩ nửa ngày,tình huống ở Hàn phủ nàng
cuối cùng vẫn không dám hỏi. Hay là lúc này, chỉ có thờ ơ không đề cập đến mới
là bảo hộ.
Đường Đại liền ở trong hình bộ đại lao, ở đây cùng Đại
lý tự đại thể tương đồng. Chỉ là nàng không bao giờ có thể gặp gỡ cô gái gọi là
Hà Hinh kia nữa.
Do trước đó dẫn binh, Thẩm Dụ quản lý cấp dưới nghiêm
cẩn, bầu không khí ở hình bộ đại lao thật ra tốt hơn rất nhiều, chí ít ngục tốt
không dám tùy ý ngược đãi nữ tù. Toàn bộ đại lao vẫn có người tuần tra, thời
gian giữa mỗi lần là hai khắc.
Đường Đại cứ như thế ngồi ở trên đống rơm rạ, bên
ngoài sắc trời hiện ra, song cửa sổ trong lao hiện ra vài chùm sáng lờ mờ của
ánh nắng chiếu vào.
Đây là ánh bình minh tháng sáu, dường như có thể nghe
được vài tiếng ve kêu.
Đường Đại đột nhiên hối hận, nàng cảm thấy mình không
nên mang Hà Hinh ra ngoài, cứ như vậy ở trong lao so với chết oanh liệt ở
ngoài, cũng không biết là kết cục nào viên mãn hơn.
Trong lao với ngoài lao, cách một bức tường dày đã
ngăn thành hai thế giới.
Tin Vương thượng chết ngày hôm sau công khai, hoàng
thành đánh chuông báo tang từng tiếng từng tiếng, trang trọng nặng nề, vang
vọng nửa thành Trường An.
Đại Huỳnh vương triều để tang.
Tiên vương Thừa Minh đế không mê nữ sắc, hậu cung giai
lệ có hơn sáu trăm người, nhưng con có được chỉ hai nữ một nam mà thôi. Đông
cung thái tử Thẩm Hi năm đó bốn tuổi, trong triều ngoài mặt không sóng, lời đồn
ngầm nổi lên bốn phía.
Hài đồng bốn tuổi đăng cơ, cho dù đội đế quan, mặc
hoàng bào chịu triều bái của vạn thần, cuối cùng chỉ là một con rối gỗ. Một đứa
trẻ còn đang đái dầm, hiểu được cái gì gọi là giang sơn? Cái gì là xã tắc?
Mà huynh đệ Thừa Minh hoàng đế có sáu người, hiện nay
chân chính chỉ còn một Thọ vương, hắn hiện giờ mặc dù là quan văn, tay không
binh quyền, nhưng trong quân đại bộ phận vẫn còn, hơn nữa hắn nắm giữ phòng hộ
Trường An, binh lực trong hoàng thành, đa phần ở trong tay hắn, thái tử khó có
thể được việc,nếu chỉ nghe lệnh của đế quân, ngự lâm quân như rắn mất đầu. Mọi
người tuy không nói rõ, nhưng ngầm xem hắn làm sao cướp đoạt chính quyền đây.
Cho nên sáng ngày kế, khi Thọ vương tiến vào đông
cung, hoàng tẩu hắn cố gắng biểu hiện trấn tĩnh, nhưng khi bưng trà, tay bưng
ly cũng đều run rẩy.
Nàng thực ra đã nhìn hắn thành hồng thủy mãnh thú.
Đây là tín nhiệm, quyền thế trước mắt, nguy nan trước
mắt, nó không phải chỉ là một xấp giấy A4.
Chỉ có thái tử Thẩm Hi bốn tuổi, vẫn như bình thường
lao đến, thanh âm còn mang theo hơi sữa: “Dụ hoàng thúc!” Hắn nhào tới trước
mặt Dụ vương, ôm lấy chân hắn, ngửa đầu nhìn hắn: “Dụ hoàng thúc, người đến đưa
Hi nhi đi cưỡi ngựa sao?”
Hoàng hậu vươn tay muốn kéo nhi tử về, rồi lại e ngại
Dụ vương, không dám làm gì, nàng chỉ có thể cười: “Hi nhi, mẫu hậu đi cùng con,
Dụ hoàng thúc có việc cần làm.” Nàng rất tự nhiên tỏ ý bảo nhũ mẫu đem thái tử
đi, nhưng Dụ vương giơ tay ôm đứa bé lại: “Hoàng thúc vài ngày nữa sẽ
mang ngươi đi cưỡi ngựa, đến lúc đó hoàng thúc còn dạy ngươi bắn tên!”
Bốn tuổi, Thẩm Hi cũng không biết xảy ra chuyện gì, nó
thấy sắc mặt mẫu hậu bi thương, lưu ý nhưng lại vẫn cùng cung nhân vui đùa một
hồi: “Vậy Hi nhi muốn bắn gấu chó, phụ hoàng nói gấu chó là con mồi hung mãnh
nhất!”
Thẩm Dụ trong lúc nhất thời không biết nên trả lời nó
như thế nào, kỳ thực con mồi hung mãnh nhất, thực sự rất khó nói rõ ràng. Tỷ
như Thừa Minh hoàng đế từng giết qua sáu con gấu, tới cuối cùng lại chết trên
tay một phụ nữ không biết võ công.
Hắn đem Thẩm Hi thả xuống đất, nhũ mẫu nhanh chóng bế
thái tử nhỏ tuổi lui xuống phía dưới. Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, bởi vì người
ta là dao thớt, mình là thịt cá, nàng lựa chọn cách bảo vệ mình: “Dụ Vương gia,
những cái khác ai gia không nói, Đại Huỳnh này vốn của họ Thẩm. Hi nhi
tuổi nhỏ, ngôi vị hoàng đế nó…”
Đang là mùa hè, Khôn Trữ cung có đặt khối băng làm
mát, mà hoàng hậu chỉ cảm thấy mồ hôi nhễ nhại. Một khắc trước vẫn là một thần
tử kính cẩn nghe lời, cũng không biết một khắc sau có thể lấy tính mạng của
nàng hay không.
Ngày đó Thẩm Dụ một thân triều phục thân vương màu tím
sậm, ánh mắt hắn như hồ sâu, mặt ngoài bình tĩnh, ngầm ở dưới là dòng nước xiết
hung hiểm. Hắn duyệt qua vô số người, làm sao nhìn không ra tâm tư hoàng tẩu,
nhưng mỗi chữ mỗi câu, thong thả rõ ràng: “Thần đệ đã lệnh cho lễ quan chuẩn bị
đại lễ đăng cơ cho thái tử điện hạ, quốc không thể một ngày không quân, thái tử
tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng có chúng thần phụ tá, dù sao cũng sẽ lớn lên.”
Hắn không cần nói nhiều, lời vừa ra khỏi miệng, hoàng
hậu sắc mặt như sương: “Hoàng thúc!” Nàng vậy mà lại không để ý lễ nghi kéo tay
áo Dụ vương, ngữ thanh gần như cầu xin: “Hoàng thúc… Hi nhi còn nhỏ, xin… Xin
ngươi buông tha cho nó.”
Nàng ở lâu trong cung, âm mưu quỷ kế gặp qua nhiều
lắm. Hơn nữa… Hơn nữa Thọ vương với Thừa Minh đế lúc trước cũng có một đoạn oán
xưa, mặc dù người ngoài không hề biết được, nàng lại rõ ràng —— khi đó nàng đã
là thái tử phi.
Thái tử bốn tuổi, ngây thơ vô tri. Phụ thân của nàng
là khi xưa là tể tướng, hiện giờ nhàn rỗi ở nhà, trong triều không có thế lực,
không thể làm gì khác hơn là cầu bình an. Nếu Dụ vương muốn đăng cơ, thả mẹ con
nàng là hay nhất, nhưng chỉ sợ hắn tâm tư hung ác.
Trước chuẩn bị đại điển thái tử đăng cơ, sau đó thái
tử đăng cơ vài ngày sau sẽ không hiểu làm sao chết đi, che miệng cựu thần trong
triều, hắn còn thu được cái danh trung hiếu.
Tâm tư nàng chuyển biến hơn trăm lần, ngữ thanh đã
thành cầu xin, mà cái tên ma quỷ nắm tính mạng của mẹ con nàng trong tay chỉ
lẳng lặng đứng ở giữa cung điện, gió hè thổi qua rèm lưu ly vào phòng, bay lên
áo bào tường vân thêu kim tuyến của hắn, mây tía lay động, như thiên thần hạ
xuống trái đất. Hắn tựa hồ như không chú ý đến sự sợ hãi của nàng, thần sắc như
trước sóng lớn không sợ: “Ba ngày sau, là ngày lành. Hoàng tẩu chuẩn bị đi.”
Năm Tân Mão, Tháng Bính Thân, Ngày Bính Thân, thích
hợp tế tự, thượng sách, thụ phong, lâm chính.
Ấu đế Đại Huỳnh Thẩm Hi chính thức đăng cơ, niên hiệu
Thuận Long, sửa quốc hiệu Phong Xương.
Song song đó, thái hậu thay mặt tân đế nghĩ ra
đạo thánh chỉ thứ nhất, xưng nhân thái tử quá mức nhỏ tuổi, đặc biệt ban tặng
quyền dám quốc cho Thọ vương, thay mặt đế quân xử lý tất cả chính vụ của Đại
Huỳnh vương triều.
Giang sơn thật ra vẫn chưa đổi chủ, nhưng lo lắng
miệng đời, khó tránh khỏi vu cho Thẩm Dụ tội danh cướp đoạt chuyên quyền. Cựu
thần trong triều cũng có chút ý kiến, thế nhưng đứa bé bốn tuổi, thật là quá
nhỏ.
Suy nghĩ, trừ như vậy ra, đúng là không có phương pháp
khác. Cũng may hắn vốn là huyết mạch dòng chính hoàng thất, việc này cứ như vậy
định ra.
Tân quân lâm triều, một phen thay đổi này, nhìn chung
không dẫn tới phong ba gì.
Dụ vương mãi đến nửa tháng sau mới đi đến thiên lao,
khi đó hắn đã là giám quốc, thi thể Hà Hinh tự nhiên cũng có người yêu cầu kiểm
nghiệm, nhưng đã bị dã thú ăn chỉ còn một cái đầu lâu, vái cái xương khô. Vì
thế việc này, dĩ nhiên là vu oan cho dư nghiệt của Thái Bình Thiên Quốc, sau
cùng không giải quyết được gì.
Mà Đường Đại với Hà Hinh kết giao sâu đậm mọi người
đều biết, nói theo lý tội này phải đem ra đồng tru. Giám quốc đại nhân Thẩm Dụ
lấy nửa tháng thời gian hạ quyết tâm, người này nếu lưu lại, việc tiên đế chết
sợ là cùng hắn khó thoát khỏi can hệ. Vì vậy Đường Đại nói như thế nào cũng
không lưu lại được.
Hắn đứng ở cừa đại lao hình bộ, thần sắc nghiêm túc.
Ngục tốt không dám chậm trễ, chăm chú mở cửa ngục, phía sau có người cầm khay,
bên trong đương nhiên là mấy món nhắm khoái khẩu, một bầu rượu.
Nguyên nhân là có Dụ vương ở đây, lính canh ngục mang
một cái bàn nhỏ tiến vào, đem tám món ăn tỉ mỉ dọn lên, nhưng lại chỉ để một
đôi chén đũa. Hai người đối diện mà ngồi, Thẩm Dụ tự tay mình thay nàng rót
rượu, ngữ thanh không nhanh không chậm: “Trước khi chết có cái tâm nguyện nào
không?”
Đường Đại trong lòng hoài nghi, tỉ mỉ nghiên cứu thần
sắc hắn, đã thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, không giống nói chơi, trong lòng cũng
ảo não. Nàng biết nếu mình tội danh định ra, người Hàn phủ tuyệt đối chạy không
thoát. Ám sát thủ lĩnh quốc gia, ở thời đại nào cũng là tội lớn tru di cửu tộc.
Nàng cẩn thận từng li từng tí uống nửa ly rượu, rốt
cục nhịn không được nhỏ giọng nói: “Tiểu dân thật có một nguyện vọng.”
“Sao?” Thẩm Dụ ngồi vào bên người nàng, dùng đôi đũa
của nàng gắp một miếng rau :”Nói.”
Đường Đại đáng thương hề hề nhìn hắn: “Xin Vương gia
chấp thuận cho tiểu dân chết già đi.”
Thẩm Dụ cầm bầu rượu tinh xảo, ngửa đầu đổ vào trong
miệng hơn nửa bình, rót cho nàng thêm một ly nữa: “Ngươi rốt cục là cầu bản
Vương sao?”
Đường Đại chậm rãi uống ly rượu: “Tiểu dân cầu Vương
gia, để cho tiểu dân chết già đi.”
Đang khi nói chuyện Thẩm Dụ lại đem bình rượu uống hết
không còn một giọt, hắn ném bình về trong góc phòng, phịch một tiếng rơi vỡ âm
thanh vang giòn. Bầu rượu vỡ thành một đống sứ trắng. Tiếng vang kinh động lính
canh, nhưng thấy hắn vô sự, không ai dám đi vào. Hắn đột nhiên thấy hết giận,
ngữ thanh cũng mang theo mùi rượu: “Bản Vương chuẩn!”
Hắn dùng nửa tháng thời gian hạ quyết tâm xử tử Đường
Đại, lại sau một bầu rượu thành công đổi ý.
Đường Đại chỉ là nhìn một đống mảnh sứ trắng đó, chúng
nó vốn là đất sét, ngày nào đó do cơ duyên xảo hợp biến thân thành đồ gốm, sau
đó lại hoàn nguyên trở về thành đất sét. Địa cầu hình tròn, ngươi cho rằng
ngươi có thể đi rất xa, mà trên thực tế ngươi cũng chỉ ở trong một vòng tròn.
Đến sau cùng, phát hiện điểm kết thúc cũng là điểm
khởi đầu.