Lan Nhược Tự hoang phế đã lâu, cây cát đằng cỏ dại
chịu không nổi khí lạnh mùa thu, hiện ra tình thế rơi rụng. Đường Đại bình
thường nửa đêm bò ra viết tiểu thuyết, ngọn đèn suốt đêm không tắt. Liền có
người đi đường ngang qua nghĩ Lan Nhược Tự này nhất định là có chuyện ma quái,
nếu không phải sao hàng đêm đều có ngọn đèn dầu chứ?
Có người gan lớn không tin quỷ thần, ẩn nấp muốn tra
tìm chân tướng, nửa đêm thấy trong tự quả nhiên có ngọn đèn dầu, trong đầu đã
yếu đi ba phần. Lại ghé vào khe hở nhìn xung quanh, nhưng thấy trong phòng có
một người con gái, tóc dài cúi xuống án viết văn, trong miệng còn rên rỉ không
dứt điệu hát quái dị. Người đến lúc này bị dọa hồn phi phách tán, lảo đảo thối
lui.
Đến ban ngày trở lại trong chùa tìm, không có một bóng
người. (Đường Đại đi xin ăn.)
Trong chùa không có đồ dùng gia đình, không có vết
tích nào, chỉ có một án sách cũ, bị ma sát sạch sẽ, mặt trên có giấy và bút mực
xếp đặt chỉnh tề.
Một vạn người cũng không nghĩ đến người ở đây là một
tên ăn mày, người căn bản không cần tự mình nấu cơm. Hắn suốt ngày sợ hãi, sợ
bị quỷ thần giáng tội, sau cùng thân thể bị tiêu chảy, bệnh không dậy nổi.
Tin đồn chuyện ma quái ở Lan Nhược Tự, dần dần truyền
ra.
Nơi đây càng yên lặng.
Đường Đại nghĩ như vậy rất tốt, hoàn cảnh an tĩnh là ưa
thích của tay viết.
Nơi này không có MP3, nàng không nghe được nhạc đang
lưu hành, càng không mời nổi người đến hát, nên chỉ có thể tự mình lầm bầm, sau
đó viết đến nửa đường hoa chân múa tay vui sướng, coi như là niềm vui của riêng
mình.
Mà Dụ vương gia cũng không tin quỷ thần, từ tần suất
hắn đến thăm Công Khai Đình không khó nhìn ra, cái người này thích bát quái. Kỳ
thực con người khi còn sống bất luận phú quý hay bần cùng, đều rất là buồn
chán, hắn là người ngỗ ngược trong tám vị hoàng tử, cũng là người hiện nay có
quan hệ tốt nhất với Vương Thượng.
Nguyên nhân do hắn, Dụ vương rất tùy tính, tùy tính
đến vương vị cũng giữ không được. Cho nên mặc dù tiên đế vẫn coi trọng hắn,
Vương Thượng hiện nay đối với em trai của mình vẫn chân thành —— bởi vì hắn đối
Vương Thượng hoàn toàn không có uy hiếp cùng ý đồ gì.
Dụ vương hiện tại đang ghé vào góc tường, tên thị vệ
‘hài bạt tử’ bất di bất dịch của hắn rõ ràng không hiểu rõ ý đồ của chủ nhân
mình, nhưng hắn không nói lời nào, hắn luôn luôn làm nhiều lời ít.
Bên trong chùa đèn dầu yếu ớt, xuyên thấu qua song cửa
sổ nhìn vào, cổ án thanh đăng, một người con gái xỏa tóc dài, chuyên chú chấm
mực viết nhanh, gió đêm lẻn qua cửa sổ, vung lên tay áo, tay áo màu hồng thêm
vài phần phiêu dật.
Đây… thực sự không xem là nhất kiến chung tình, người
như Thẩm Dụ, quan to như vậy, có cái dạng phong tình nào mà chưa gặp qua?
Thế nhưng sau đó rất nhiều năm, hắn vẫn nhớ rõ tình
cảnh này.
Đương nhiên khi đó hắn cũng không biết cô gái này đang
viết cái gì…=.=
Hai người chậm rãi rời khỏi chùa, Dụ vương gia phất
tay: “Chuyện ngày hôm nay, không nên nhắc tới với bất kỳ kẻ nào.” Hắn không đợi
người phía sau trả lời, đó là thị vệ sát mình của hắn, tính cách gì đó hắn rất
rõ ràng: “Đi thăm dò tra xét xem nàng là ai.”
Thị vệ ‘hài bạt tử’ mặt không biểu tình : “Chủ nhân,
Thọ vương phủ đã có bốn mươi mốt vị phu nhân, còn có mười vị danh kỹ.”
Dụ vương gia cảm thấy rất đau đầu: “Ta có nói muốn kết
hôn với nàng sao? Lúc nào ngươi trở nên dài dòng bát quái như vậy?”
Vì vậy thị vệ mặt không biểu tình ly khai.
Hài
bạt tử: Tác giả có dùng từ này để miêu tả khuôn mặt của người thị vệ mà mình
không hiểu rõ lắm nên giữ nguyên. Cái từ đó đây 鞋拔子脸 : http://baike.baidu.com/view/1451614.htm .
Ngày nào đó > đã gần đến kết
cục, Đường Đại nghĩ khai thác câu chuyện mới, khi kết thúc cần lưu lại tên tác
giả, nàng dùng bút lông trên tay nhẹ nhàng phác thảo lại bút danh mình đã từng
dùng tại Tấn Giang: : Đại Sắc Yên Thanh.
Tại Tấn Giang rất nhiều đọc giả thích xưng hô tác giả
là đại đại, sau đó liền ở trong bút danh tác giả chọn ra một chữ dễ nghe, phía
sau thêm một chữ đại, ví dụ như Yêu Chu, bình thường có người gọi nàng là Yêu
Đại, Thiên Lại Chỉ Diên, bình thường có người kêu nàng là Chỉ Đại.
Đường Đại nghĩ cũng hay oa, nàng nghĩ bút danh của
mình có thể xưng là Yên đại, Thanh đại, nghe thật hay a. Nhưng khi ngày thứ hai
nàng xin ăn thì, nàng khóc, bọn họ đều gọi nàng là —— Sắc đại.
…
Ngày thứ hai, Đường Đại mặc vào trang phục ăn mày nàng
vất vả làm ra, lau mặt, cảm thấy chưa đủ đen, không đủ bẩn, lại lau thêm bùn
đất dưới chân tường, cảm thấy mỹ mãn đi ra cửa.
Đây không phải nàng giả vờ cao thâm gì, thật sự là
nghề nghiệp ăn xin cần, ngươi nếu ăn mặc sạch sẽ ra cửa, ai bố thí ngươi a. Thứ
hai, bản thân nàng là con gái, nếu rất sạch sẽ, sẽ bị lưu manh khốn nạn đùa
giỡn, làm sao bây giờ?
Cho nên một thân trang bị này là rất cần thiết.
Đường Đại vẫn như cũ sớm đi tới Công Khai Đình, trước
đem đại kết cục của > dán lên, lại tại phía sau bản thảo
đại kết cục dán lên chương mới của tân văn.
Sách mới gọi là > , chiêu bài H đương nhiên không ít, thế nhưng càng thêm đáng
chú ý là đề tài. Đây là một thiên tiểu thuyết xuyên không, loại ảo tưởng đến
tương lai.
Cổ nhân viết qua rất nhiều huyền huyễn, quỷ quái, bao
gồm cả ngôn tình, nhưng chưa từng có người viết qua bộ dáng của thế giới sau
này.
Chúng ta sau này, sẽ là bộ dạng gì?
Cho nên… Đây đối với mọi người ngay lúc đó là một
thiên truyện khoa học viễn tưởng.
> là
nói về một cô gái xuyên qua đến thế giới của nhiều năm sau đó.
Có một ngày, xã hội này có thể không còn nam tôn nữ
ti, có một ngày xã hội này phụ nữ có thể cùng đàn ông giống nhau, tự mình có
nghề nghiệp, tình yêu cùng tự do.
Có một ngày thế giới này đạt được hòa bình, giữa các
quốc gia không hề có chiến tranh.
Quyển sách này được nữ giới ra sức truy đuổi tán tụng,
tình tiết vẫn như cũ dạng tình cảm nồng nàn ướt át cay đắng của Đại Sắc Yên
Thanh. Giữa những hàng chữ mang theo sự hài hước của Đại Sắc Yên Thanh, nhẹ
châm biếm, cùng một ít thói quen ý dâm của tác giả internet.
Thời đại có thể tạo nên anh hùng, thời đại cũng có thể
tạo nên văn hào.
Lỗ Tấn tiên sinh, nếu như sinh ra ở thế kỷ hai mươi
mốt, cũng căm giận mà liều chết chống đỡ. Mà Mao Thuẫn tiên sinh của> nếu như đăng tải tại Tấn Giang, Hồng Tụ, Khởi
Điểm (là các mạng văn học của Trung Quốc), phỏng
chừng cũng không có khả năng vượt hơn sách giáo khoa sơ trung và > của học sinh tiểu học.
> nếu đăng nhiều
kỳ tại khu online VIP, một ngày thu nhập cũng không đến mười đô la đâu.
Đường Đại mỗi khi văn chương ít được quan tâm sẽ ngẫm
lại những điều này, sau đó nàng có thễ đương nhiên cho rằng: Không phải bản
thân không được, bất quá chỉ là “Thì bất lợi hề, trùy bất thệ” mà thôi.(UHCC:
đại khái là thời cơ không thuận lợi không phất lên được á.)
Mà nay đột nhiên xuyên qua tới Đại Huỳnh vương triều
này, bỗng nhiên có những người này, nàng viết ra cũng có một phần tự tin.
> viết
đến nửa đường, Công Khai Đình bắt đầu có rất nhiều thân ảnh tiểu thư khuê các,
đại gia phu nhân, các nàng mang theo sự rụt rè của phụ nữ thời đại này, không
tiện đứng lâu tại bản thông cáo của Đường Đại, thế nhưng các nàn mỗi ngày đều
đi lại, mỗi lần lại đều xốc nón vải sa ra, tại phía sau bản thông cáo ấn
hạ dấu tay.
Lời bình luận nhắn lại càng ngày càng nhiều, từ một ít
chữ viết của nam nhân bỉ ổi chậm rãi bổ sung thêm nét bút của cô nương thanh
tú.
Đại Sắc Yên Thanh, tại Công Khai Đình một thời cực
hot.
Lúc đó nói đến, mọi nữ tử khuê các đều biết.
Các độc giả đối với giới tính bản tôn phỏng đoán, làm
dấy lên tranh luận khiêu khích. Thậm chí có người trời còn chưa sáng đã ẩn núp
tại lân cận Công Khai Đình, nỗ lực nhìn lén vẻ mặt chân thật.
Nhưng bất đắc dĩ không có cách nào sáng sớm người
tuyên bố tin tức thật sự nhiều lắm, phân không rõ ai là ai. Lại thêm Đường Đại
luôn luôn bẩn thỉu, ngay cả viên quản lý phát tiền thưởng cũng khó nhận biết, còn
nữa, xem như là hắn nhận ra, Công Khai Đình cũng có quy định rỏ ràng
không thể tiết lộ tư liệu cá nhân người lĩnh thưởng a.
Vì vậy giới tính của Sắc Đại vẫn làm chúng đọc giả
tranh luận không ngớt, vô số người tại phía sau bản thông cáo bình luận hỏi, Đường
Đại nghĩ thói quen lẫn lộn trên internet, bản thân nên bảo trì một chút cảm
giác thần bí mới làm cho người khác mơ mộng.
Sự thực chứng minh, bất lận loại thế đạo thế nào, luôn
luôn không ai có thễ biết trước tiên cơ. Cho nên cùng ngày khi > đăng đến chương thứ hai mươi mốt thì có
người tìm được nàng.
Đường Đại biết người đến này lai lịch nhất định phi
phàm, hắn có thể ở mấy nghìn người tụ tập tại Công Khai Đình tìm được một tên
ăn mày hoàn toàn không chớp mắt, hơn nữa hắn còn biết tên ăn mày này là Đại Sắc
Yên Thanh mọi người đều biết.
“Đại Sắc Yên Thanh, ta là phó chủ biên của Vạn Tượng
thư cục Ngụy Thanh Sơn.” Người đến đi thẳng vào vấn đề, dường như đã cùng với
văn nhân trải qua nhiều cuộc giao tế: “Tác phẩm tốt hẳn là phải cho người trong
thiên hạ cùng thưởng thức, chí hướng của ngươi hẳn là sẽ không tại một cái Công
Khai Đình tại Trường An này, Ta nghĩ ngươi cũng mong muốn tác phẩm tâm huyết
của ngươi có thể lưu danh muôn đời không chỉ là một xấp bản thảo như thế này.”
Hắn mở miệng thì đem văn học thăng cấp thành tín
ngưỡng cao độ hắn đem những tâm tư thâm sâu của văn nhân lôi ra, những người
này nội tâm đều có vài phần ngạo khí, ngươi mở miệng nhắc tới tiền, bọn họ sẽ
nghĩ là bị sỉ nhục. Thế nhưng hắn rõ ràng đã nhìn lầm rồi, Đường Đại ngay từ
đầu đã nghĩ tới tiền trợ cấp VIP trên mạng Tấn Giang, Đường Đại nghe hắn thao
thao bất tuyệt một trận về tầm quan trọng của văn học, thụ sủng nhược kinh một
hồi dè dặt hỏi: “Vạn Tượng thư cục nhuận bút tính như thế nào a?”
Phó chủ biên Ngụy ngã ầm xuống đất.
Một lúc lâu, hắn một lần nữa đứng lên: “Bởi vì ngươi
là nhân vật mới trong giới văn học, lúc này mới là quyển sách thứ nhất, thêm là
Vạn Tượng thư cục trước đây chưa từng xuất bản loại này… Khụ
khụ, loại sách này thể văn bạch thoại. Thêm hỏng bét là quyển sách này đã
dán ra phần cuối rồi, rất nhiều người đều xem qua…. Cho nên như vầy đi> ta trước đưa hai vạn đồng tiền bán đứt. Về sau mặc kệ
lời hay lỗ, ta mạo hiểm cũng không quá lớn. Bán ra nhiều hay ít bản, cũng không
có quan hệ gì tới ngươi
Đường đại đứng dậy: “Thành giao!”
Hắn cũng sớm có chuẩn bị, lập tức gọi người chuyển văn
phòng tứ bảo, hai người tại chỗ viết hợp đồng làm chứng cứ, sau đó Đường Đại
quay về Lan Nhược Tự cầm bản thảo >, hai người tiền trao
cháo múc xong.
Khi tiễn Phó chủ biên Ngụy đi về hắn cũng để lại đường
sống: “Viết cho tốt, nếu như bản này thị trường phản ứng tốt, ta có thể ký thêm
với Đại Sắc Yên Thanh ngươi. Vạn Tượng thư cục thật là rất có tên tuổi, từng
xuất bản rất nhiều tác phẩm, hẳn là ngươi đều biết, ví dụ như《 Sử Ký 》, hoặc
như 《 Xuân Thu 》, hoặc
như 《 Tả Truyện 》, còn
có lão Khổng《 Luận
Ngữ 》…”
Đường Đại rơi lệ đầy mặt —— xuyên qua cái thời đại hỗn
loạn lộn xộn gì thế này.
Bởi vì là người mới thời gian >được đưa ra thị trường so với mấy lão tác giả bị kéo dài lâu hơn, mãi cho đến
tháng tư mới được xuất ra.
Đời này Đường Đại cũng thật không ngờ, quyển sách đầu
tiên của nàng vậy mà lại dựa vào thuật in ấn ở thời cổ đại mà mua được. Bản
sách dầy dầy đó ngoại trừ mặt ngoài có ấn lên “Đại Sắc Yên Thanh – viết”, tiền
lời và cái gì gì đó cùng nàng kỳ thật cùng nàng không có nửa điểm quan hệ, thế
nhưng nàng vẫn hưng phấn nhảy nhót.
Quyển sách ấn bản đầu tiên của nàng, Đường Đại mua một
mạch ba quyển, cầm lại Lan Nhược Tự cẩn thận từng li từng tí cất giấu.
Sách ban đầu xuất bản ra, mấy người biên tập Vạn Tượng
thư cục đều bất an, dù sao loại sách này, cũng không có nội hàm gì, không giống
như thơ của Lý Bạch, Bạch Cư Dị lời văn như thế cần nhiều lần đọc, ôn cái
cũ để biết cái mới, nó chỉ là đồ ăn nhanh, ăn xong rồi chùi mép, tư nhiên lãi
xuất bản loại sách này, thực sự sẽ không lỗ vốn sao…
Ngươi không sai sự thực chứng minh > > > điển tịch các loại vân
vân… mấy quyển sách đó ở trên kệ đã lâu, vẫn còn có rất nhiều người cam tâm
tình nguyện ôm theo một bộ diễm thư ý dâm về nhà.
Dù sao sách gối đầu giường, > mấy thứ này thật không thích hợp.
Mà bởi vì tiểu thuyết nhiều kỳ, có kỳ xem bị sót, có
kỳ xem xong lại quên, tự nhiên cần phải ôn lại một lần. Cho nên > năm trăm ấn bản đầu tiên, rất nhanh bán hết.
Các người bán sách đều gởi đến đơn đặt hàng, không
ngoại lệ > là đơn hàng đầu bảng.
Phó chủ biên Ngụy lập tức sai người tái bản>, lần này một mạch in một ngàn quyển, một tháng sau lại
bán hết.
Các người thăm dò ý kiến của Vạn Tượng thư cục ra
ngoài nghe ngóng, mua sách ngoài các nam giới, còn có nhiều khuê các tiểu thư,
phu nhân các đại gia truy hỏi >Ngụy phó chủ biên lập tức bội phục mình nhìn xa trông rộng, hắn quyết định hôm
sau lập tức đi tìm Đường Đại, ký hợp đồng.