Kỳ thực có một đoạn thời gian Đường Đại hời hợt với
Hình Viễn, nhưng từ sau chuyện Bồ Lưu Tiên, quan hệ của hai người lại giằng co.
Thật ra không thể tính là yêu, chỉ là một loại gởi gắm khi con người trống
rỗng. Khi Đường Đại tuổi còn trẻ, vẫn nghĩ mình còn có hi vọng, dù sao đi nữa
có một ngày nào đó mình có thể tìm một chỗ tự do an tĩnh, cùng phu quân sống
quãng đời còn lại nơi sơn dã.
Thế nhưng thời gian lâu lắm, lâu đến dần dần già đi,
rất nhiều sinh mệnh của người khác đều thành khách qua đường, khi hiện thực
từng chút một làm tiêu tan đi mộng tưởng cùng mong muốn. Phát hiện mình chính
là con mèo rơi xuống nước, liều mang giãy dụa, khờ dại cho rằng mình có thể bơi
qua biển lớn.
Nhưng mà là mèo, làm sao có khả năng bơi qua biển rộng
vô ngần đây?
Cho nên chỉ có thể trầm mê vui thích trước mắt, lại
hoan tẫn hôm nay, không hỏi quả ngày mai…
Hình Viễn kỳ thật hiểu rõ Thẩm Dụ, Thẩm Dụ cái người
này thích nhất thứ đồ vật có tính khiêu chiến. Đến khi hoàn toàn chinh phục ,
lại cảm thấy đần độn vô vị.
Hà Hinh cùng Đường Đại thật ra hắn đều thích, chỉ là
Hà Hinh có đôi môi đỏ vạn người nếm, hắn mặc dù thích vẻ mặt xinh đẹp nhu
thuận, nhưng cũng không để ý cùng thuộc hạ chia xẻ.
Lúc Hình Viễn cùng Hà Hinh lưỡng tình tương duyệt cũng
là lúc trực tiếp nói với hắn. Mà Đường Đại từ trong thời gian chung sống với
tất cả những hồng phấn hắn sở hữu, có thể thấy được hắn đúng là tương đối để
tâm.
Hình Viễn không dò xét được điểm mấu chốt của hắn, tự
nhiên không dám cùng hắn nói ra.
Ngày hôm đó Thái hoàng thái hậu bệnh tình nguy kịch,
Thẩm Dụ cực nhọc ngày đêm không hề ngơi nghỉ mà hầu hạ.
Thái độ làm người của hắn mặc dù không được tốt lắm,
nhưng hắn đối với người mẫu hậu này hết sức hiếu đạo. Trong cái hoàng cung cả
ngày đấu tới đấu lui này, chỉ có người phụ nữ này, từ trước đến giờ luôn vì hắn
mà sống. Trên đời này cũng sẽ không có người phụ nữ nào, có thể thương hắn đến
như vậy.
Trong cung thị vệ có thừa, Hình Viễn liền không cần đi
theo. Hắn tới Phù Vân tiểu trúc thì Đường Đại vẫn chưa đi ngủ, chỉ đang ở trong
phòng mài mực. Hắn từ ngoài cửa sổ nhảy vào, cũng rất quen thuộc.
Đường Đại gác bút xuống: “Ngày hôm nay có gặp qua Quả
Nhi không?”
Hình Viễn cởi áo khoác, thấp giọng đáp: “Uh, nó vẫn
tốt.” Đường Đại xoay người nhìn về hắn khoa chân múa tay: “Nó đã nhanh lớn tới
bả vai.”
Hình Viễn bế lên giường, thuận tay tắt đi ánh nến:
“Ngày hôm nay còn cùng Vương thượng đi bắn tên, tiểu tử tư chất không tệ.”
Hắn hôn lên bờ vai Đường Đại, cởi áo ngủ qua một bên,
Đường Đại cũng không thèm nói lại, hai người ở trong bóng tối tận lực thỏa mãn
cho nhau. Hình Viễn thủ đoạn đương nhiên không bằng Thẩm Dụ, nhưng thể lực của
hắn hiện nay so với Thẩm Dụ dư thừa nhiều lắm. Đường Đại ôm vai hắn, thân thiết
đều biến mất trong bóng tối, không thèm nghĩ đến người này là ai. Có thể lúc
này Hình Viễn căn bản cũng không cần biết ai là ai.
Phút cuối cùng, Hình Viễn đứng dậy mặc quần áo thì
Đường Đại ôm thắt lưng hắn: “Cùng ngủ đi.”
Hình Viễn lại lần nữa nằm xuống phía dưới kéo Đường
Đại ôm vào trong lòng, Đường Đại ở trong ngực hắn tìm một tư thế thoải mái
nhất: “Hình Viễn.”
Hình Viễn dùng giọng mũi đáp: “Sao?”
“Còn nhớ rõ Hà Hinh bề ngoài như thế nào không?” Hình
Viễn giật mình, lấy tay xoa lên tóc: “Vì sao đột nhiên hỏi cái này?”
Đường Đại buồn vô cớ: “Đêm qua ở trong mộng nhìn thấy,
ngay ở tiểu đình ngoài ao sen, còn như ngày thường cùng uống trà nói chuyện
phiếm. Thế nhưng khi ở trước đình quay đầu lại thì phát hiện nhớ không rõ mặt.
Ngoại trừ gọi là Hà Hinh, bề ngoài rất đẹp ra, cái gì cũng không nhớ rõ.”
Hình Viễn ôm nàng càng thêm chặt: “Hôm nào đó dắt Quả
Nhi đi bái tế đi.”
Đường Đại cũng gắt gao ôm hắn, trên giường hai người
vai gáy ôm nhau, nhưng đều khó có thể ngủ đi. Hồi ức tàn khốc ở chỗ ngươi liều
mạng muốn nhớ kỹ tất cả, kết quả là lại chậm rãi mơ hồ…
Đến khi sắc trời gần sáng, Hình Viễn cũng mới đi vào
giấc mộng.
Không bao lâu, hắn bị một trận tiếng bước chân kinh
động, mới phản ứng thức dậy, mặc vào y phục qua loa. Mà khi đó ngoài cửa đã có
người gõ cửa: “Mẫu thân! Mẫu thân! Quả Nhi đã trở về!”
Đường Đại cũng có chút kinh hoảng, lúc này cho dù Hình
Viễn nhảy cửa sổ ra ngoài tất cũng bị nó nhìn thấy. Mà Đường Quả Nhi chín tuổi,
từ lâu đã không còn là đứa bé vô tri xưa kia…
Hai người giương mắt nhìn nhau, đều mặc xong quần áo
rời khỏi giường, Đường Đại sửa lại đầu tóc, rốt cục mím môi đi mở cửa, ánh mắt
mừng rỡ của Đường Quả Nhi khi nhìn thấy Hình Viễn thì ngưng kết lại…
Đường Đại miễn cưỡng cười ôm lấy nó: “Mẫu thân cùng
Hình thúc thúc đang nói chuyện…”
Đường Quả Nhi có chút căm ghét đẩy tay ra: “Nói chuyện
ở trên giường sao?!” Hình Viễn nhanh chóng phòng ngừa bên ngoài, gia nhân ở Phù
Vân tiểu trúc đã bị tiếng la gọi của Đường Quả Nhi triệu qua đây. May mà nó
cũng không tiếp tục nói gì, Đường Đại dù sao cũng là mẫu thân của nó, trên cuộc
đời nó, là người thân duy nhất…
Trong mắt nó đã tuôn ra lệ, độ tuổi này không hiểu
được thế gian, cố chấp cho rằng thị phi cùng hắc bạch cần phải phân minh rõ
ràng. Nhìn không thấy ánh mặt trời đằng sau bóng ma, không biết cái gì là chấp
nhận, không rõ cái gì là bất đắc dĩ.
Nó đẩy Đường Đại ra, khóc trở về trong cung. Từ nhỏ
đến lớn, nó đã khóc vô số lần, duy nhất lần này, làm cho Đường Đại không biết
phải làm sao.
Đường Quả Nhi chưa bước vào cửa cung, Hình Viễn liền
ngăn cản nó. Nếu nói nó đối với Đường Đại là oán thì đối với Hình Viễn là hận:
“Đi ra!”
Hình Viễn nắm được tay nó: “Chuyện ngày hôm nay ngàn
vạn lần không được nhắc lại trước mặt nghĩa phụ, bằng không hắn sẽ giết mẫu
thân.”
Đường Quả Nhi cố sức giằng ra, nhưng đâu phải là đối
thủ của Hình Viễn, đấu tranh nửa ngày cũng là phí công: “Gạt người, nghĩa phụ
rất thương mẫu thân, làm sao nghĩa phụ giết!”
Hình Viễn ngồi xổm bên người nó, biểu tình nghiêm túc:
“Hắn thật sẽ giết mẫu thân. Mẫu thân không có sai, chờ sau này lớn hơn, có thể
lý giải được. Hình thúc thúc mới sai, nhưng mà cho dù không phải là Hình thúc
thúc, cũng sẽ là một người đàn ông khác. Chỉ có Hình thúc thúc bên cạnh, đúng,
đối với mẫu thân, đối với nghĩa phụ, đều là tốt nhất. Nếu muốn rõ ràng, trên
đời này chỉ có một người là thuần khiết, nếu đã chết, cái gì cũng không còn.”
Đường Quả Nhi cuối cùng khóc đẩy hắn ra, đi vào trong
cung. Hình Viễn lúc này mới thả lỏng, chí ít nó cũng sẽ không ở trước mặt Thẩm
Dụ nhắc tới việc hôm nay.
Ngày kế, Thái hoàng thái hậu băng hà trong Đức Hinh
cung, Thọ vương rất đau buồn, Đại Huỳnh để tang.
Tháng bảy, Vương thượng thấy hoàng hậu Vũ Đàm nóng
lòng nhớ nhà, đặc biệt truyền Hộ Công mang theo thê tử quay về Trường An, cùng
Hoàng hậu gặp gỡ vài ngày, trong lúc đó nhiều lần thiết yến trong cung, đế hậu
ân ái, người đời đều ao ước.
Trong lúc thăm viếng, Vũ Diên trước sau ba lần được
phong thưởng, thăng chức làm Binh mã đại nguyễn soái, thống lĩnh binh mã Đại
Huỳnh. Nhà Vũ thị, một thời hiển hách.
Đường Đại mặc kệ chuyện thiên hạ, mà trong thời gian
này Cỗ Máy Thời Gian quả nhiên dần vượt qua Hồ Lang, trở thành tay viết có nhân
khí ngang hàng với Hàn Phong tại Công Khai Đình. Dưới tiểu thuyết, những bình
luận tiêu cực vẫn còn, đồng thời còn đang tăng nhanh, hắn rốt cục không giơ
chân ra nữa. Còn có thể cùng Đường Đại nói giỡn: “Lão đại, nếu như ngày nào đó
vượt qua được, sẽ như thế nào?”
Đường Đại cười nhạt: “Cái người này thực ra cái gì
cũng tốt, chỉ là để tâm tới công danh lợi lộc quá nặng.”
Cỗ Máy Thời Gian dùng ánh mắt xem kỹ: “Lão đại, thực
sự một chút để ý cũng không có? Không tin được.”
Bút chấm vào mực, Đường Đại lẳng lặng viết xuống lời
bình luận bản sách trên án, lời nói than thở: “Sẽ không để ý. Thời Gian, từng
thời đại đều bất đồng văn thể cùng thẩm mỹ, có thể đứng ở đỉnh văn đàn này, thế
nhưng mặc kệ đứng cao tới đâu, thiên hạ, dù thế nào tới cuối cùng cũng không có
khả năng là thiên hạ của một cá nhân.”
Tình hình ngày đó, Cỗ Máy Thời Gian ngay cả nhan sắc,
mặc quần áo gì trên người đều quên, hắn chỉ nhớ kỹ những lời này.
Vì vậy hắn lại hoang mang rất nhiều năm, từng thời đại
đều bất đồng văn thể cùng thẩm mỹ, cho nên có Hán triều phú, Lục triều biền
văn, Đường thi Tống từ Nguyên khúc, thậm chí tiểu thuyết Minh Thanh. Đào Uyên
Minh, Lý Bạch, Tô Đông Pha, Âu Dương Tu, Lục Du… Những biển sao mênh mông trên
văn đàn kia, cho tới bây giờ không từng thiếu tay cự phách.
Vô số tay viết đều vì trở thành đại thần mà phấn đấu.
Thế nhưng cái gì là đại thần đây?
Khuất Nguyên nói “Ngô tương thượng hạ nhi cầu tác”*
tại thời khắc ông nhảy vào sông Mịch La, ông hiểu rõ được sao?
Gốc
gác từ bài Ly tao 离骚 của Khuất Nguyên 屈原, nguyên là:
路曼曼其修远兮, 吾将上下而求索
Lộ
mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác
Hiểu
là: con đường phía trước xa xăm dằng dặc, (nhưng) ta vẫn sẽ đi cùng trời cuối
đất tìm kiếm thái dương trong lòng.
Ý tứ nói: việc truy tìm chân lý là một con đường rất dài lâu, nhưng ta
sẽ kiên trì, nhẫn nại, dốc sức theo đuổi