Chiến dịch này của Thiên Tĩnh tiêu diệt hết mười lăm vạn đại quân Tây Kì, sĩ khí dâng cao chưa từng có, mừng công khao thưởng, tướng sĩ đều cùng uống rượu ca hát, ồn ào đến tận nửa đêm, trên doanh trại vẫn hừng hực lửa trại, tiếng người huyên náo như cũ.
Hoàng trướng to lớn của Lãnh Huyền nằm ở chính giữa nơi đóng quân, ngoài trướng trọng binh nghiêm ngặt, kiếm quang kích ảnh, ngăn cách với náo động.
Trong trướng, đốt nến mỡ bò lớn, chiếu bốn phía sáng choang.
Lôi Hải Thành đã tắm gội thay y phục, rửa mặt chải đầu xong xuôi, ngồi ở bên giường lót da gấu, để cho đại phu quân đội chuẩn trị hai mắt cho hắn.
Lãnh Huyền đứng ở một bên, cũng đã đổi nhuyễn bào gấm, tóc đen xõa tung trên vai lưng, vẫn chưa khô hết, ánh nến chiếu vào lộng lẫy như tơ lụa.
“Lục thái y, sao rồi?” Lần này thân chinh, Minh Chu sợ hắn có sơ sảy, kiên trì bắt Lục thái y y thuật cao thâm nhất cũng như tuổi tác lớn nhất trong cung đi theo quân phụng dưỡng, hiện giờ chính là đang phát huy công dụng.
“Hồi Liệt bệ hạ, mắt Vương gia là bởi vì bị chấn động nên mới nhìn không rõ.” Lục thái y kia sát ngôn quan sắc, thấy sắc mặt Lãnh Huyền đột ngột trầm xuống, hắn vội nói: “Nếu điều trị tĩnh dưỡng đầy đủ, sau này vẫn là có cơ hội hồi phục thị lực.”
Mục quang Lãnh Huyền đông lại, “Vậy cần bao lâu?”
“Điều này mỗi người mỗi khác, vi thần không dám cam đoan.” Lục thái y âm thầm lau đi mồ hôi lạnh.
Lãnh Huyền sao lại không nghe ra sự chống đỡ lấy lệ trong lời hắn, không khỏi im lặng.
Mắt của Lôi Hải Thành, có lẽ sau này cũng vô pháp thấy lại được ánh mặt trời......
Hắn hơi khép mắt lại, khẽ phất tay. Lục thái y như trút được gánh nặng, cung kính cáo lui, tự đi kê đơn sắc thuốc.
Trong trướng nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bấc nến nổ lách tách.
“Phỏng chừng là tụ huyết đè lên thần kinh thị giác, chờ khi tụ huyết tan đi, là có thể khôi phục.” Lôi Hải Thành xoa dịu Lãnh Huyền, vươn tay kéo bóng dáng mơ hồ trong tầm mắt kia ngồi xuống bên người, ôn nhu nói: “Chuyện này căn bản không liên quan đến ngươi, ngươi không cần lại suy nghĩ lung tung.”
Nam nhân cái gì cũng chưa nói, chỉ duỗi cánh tay trái, ôm chặt lấy hắn.
Lôi Hải Thành không nhìn được biểu tình của Lãnh Huyền, nhưng từ thân thể khẽ run của nam nhân liền biết, tâm tình Lãnh Huyền vẫn chưa bình phục.
Trong lòng hắn, chẳng phải cũng là mừng tủi đan xen hay sao?
Nắm lấy tay trái thon dài hữu lực của Lãnh Huyền, vuốt ve vết chai trên ngón nam nhân, ***g ngực tràn đầy, quý trọng vô cùng.
“Huyền, ngày đó tại Vãn Thư lĩnh ta khăng khăng muốn đi, là bởi vì ta đã quên đi hết sự tình lúc trước.”
“Gì chứ?” Lãnh Huyền chấn động.
“Là Công tử Tuyết, hắn dùng châm phong bế kí ức của ta.”
Lôi Hải Thành nhắc tới cái tên này, trong lòng chung quy cũng nhịn không được nổi lên một trận phiền muộn chua xót khi bị phản bội lừa gạt. Trấn định lại tinh thần, đem tình hình sau khi vào cung thăm dò đêm đó gặp được Công tử Tuyết nói hết cho Lãnh Huyền.
Hắn cũng tận lực giải thích vắn tắt đơn giản, nhưng cũng nói hết thời gian một chén trà nhỏ. Lãnh Huyền chẳng hề nói một lời, cánh tay ngươc lại càng lúc càng xiết chặt, hô hấp cũng càng lúc càng kiềm nén.
“Ta trở về kinh thành tìm ngươi, kết quả ngươi đã xuất chinh rồi.” Hồi tưởng lại cuộn tranh cùng tấm da người mai táng ở dưới tàng cây dành dành, Lôi Hải Thành cũng không kiềm nổi u ám bi thương, thấp giọng cười khổ, “Minh Chu đưa ta đi xem những thứ ngươi đã chôn...... Huyền, ngươi lúc ấy, thật sự là muốn kết thúc với ta sao?”
Hô hấp của nam nhân bên tai hắn bỗng chốc tạm dừng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
“...... Huyền?”
Lôi Hải Thành có điểm lo lắng, khẽ gọi, đột nhiên nghe thấy Lãnh Huyền nói thật thấp: “Ta ngày đó lẽ ra nên giữ ngươi lại...... Là ta sai......”
Thanh âm ám ách không lưu loát, mỗi một chữ giống như dùng hết toàn lực mới có thể phát ra.
Khuôn mặt nam nhân kề sát vào hắn, vừa lặp lại thêm một lần.”Là ta sai.”
Trên mặt, chậm rãi, có cảm giác ướt át.
Lôi Hải Thành giật mình, phát giác dòng nước chảy bên khóe miệng kia mang theo vị mặn chát, hắn cuối cùng mới tỉnh ngộ, đó là Lãnh Huyền đang lặng lẽ rơi lệ.
Lãnh Huyền cư nhiên khóc ở trước mặt hắn?!
Hắn khó mà tin nổi, thử sờ lên mặt Lãnh Huyền, quả nhiên một tay đầy lệ nóng.
Tựa hồ biết đã bị Lôi Hải Thành phát hiện, vô pháp che dấu nữa, hai vai Lãnh Huyền cũng bắt đầu run rẩy, sự nghẹn ngào vốn dĩ vẫn đang cố nén dần dần tràn khỏi yết hầu, cuối cùng thành thất thanh khóc lớn, tựa như muốn đem hết thảy đau thương cùng oán hận chồng chất suốt cuộc đời phát tiết hết tại khoảng khắc này.
Chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành nam nhân, Lôi Hải Thành nhất thời luống cuống chân tay. Trong hoảng loạn nghe thấy Lãnh Huyền cứ luôn ngắt quãng nói điều gì đó, hắn kề sát vào bên miệng nam nhân, cuối cùng cũng nghe được rõ ──
“...... Ôm ta...... Lôi Hải Thành, ngươi ôm ta đi......” Nam nhân hoàn toàn tháo xuống diện cụ lãnh ngạo trước người khác, khóc không thành tiếng.
Lãnh Huyền như vậy, bảo hắn sao có thể buông ra được chứ? Lôi Hải Thành mở hai tay, dùng sức ôm chặt lấy nam nhân toàn thân run rẩy kịch liệt.
Bất luận khuyên giải an ủi gì, kỳ thật cũng không cần thiết. Bởi vì hắn biết, người trong lòng hắn còn hiểu rõ cách điều chỉnh cảm xúc hơn xa hắn. Mà sự yếu đuối giờ phút này, cũng chỉ biểu lộ vì một mình hắn.
Khi ngọn nến thiêu cháy đế chỉ còn một tấc, Lãnh Huyền cuối cùng chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, nâng tay vuốt ve mái tóc dài của Lôi Hải Thành, giọng khàn khàn, nói từng chữ một. “Chờ năm Chu nhi đủ hai mươi, có thể chân chính một mình nắm giữ triều chính, ta nhất định sẽ đi theo ngươi.”
Chân trời góc biển, cũng đi theo ngươi.
Hôm sau ánh mặt trời mới hé, đại quân đã chuẩn bị nhổ trại, cờ quạt phần phật, tư thế hào hùng, mang theo sĩ khí hừng hực tiến quân thần tốc vào lãnh thổ Tây Kì.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền ngồi chung trong hoàng liễn, nghe nhịp bước hành quân chỉnh tề bên ngoài xe, tiến rất xa so với quân dung tại Vân Đồng quan trước kia, xem ra đợt cải cách trong quân kia ít nhiều cũng đã có công hiệu, hắn nhịn không được mỉm cười, hỏi Lãnh Huyền bên cạnh: “Ta nghe Minh Chu nói, ngươi lúc trước đã chiếm lĩnh được hai tòa thành trì của Tây Kì, nhưng sau đó lại bị ép lui, kỳ thật là ngươi cố ý giả bại, muốn dẫn dụ hết toàn bộ chủ lực của đại quân Tây Kì để một lần diệt sạch phải không?”
“Đúng! Nếu trước tiên không thắng một trận, trực tiếp vờ thua dụ địch, đối phương chưa hẳn đã tin là thật.”
Lôi Hải Thành cười than nói: “Ngươi quả nhiên là đã làm quá mức chân thực. Ta dọc đường nhìn thấy không ít dân vùng biên giới chạy nạn, bách tính đều tưởng rằng Thiên Tĩnh quân tình nguy kịch, lo lắng không yên.”
“Nếu như không giống y như thật, bị đối phương nhìn ra sơ hở, sao còn có thể dễ dàng mắc câu cho được?”
Lãnh Huyền đang nói chuyện, nhưng mục quang lại chưa từng ly khai khỏi hai tròng mắt tiêu tán của Lôi Hải Thành, ân hận vương vấn dưới đáy lòng thủy chung không mất đi, tay trái nắm chặt lấy tay Lôi Hải Thành, hít khí thật sâu.
Nghe thấy Lãnh Huyền bỗng nhiên yên lặng, Lôi Hải Thành dùng ngón chân cũng đoán được nam nhân tám phần là lại đang tự trách mình. Thật vất vả mới khiến cho Lãnh Huyền mở rộng nội tâm với hắn, hắn cũng chẳng muốn Lãnh Huyền lại rút vào bóng ma áy náy mang tội, khẽ cười nói: “Ngự y kia cũng đã nói mắt ta vẫn có cơ hội hồi phục thị lực. Tương lai, ta còn muốn cùng ngươi đi khắp danh sơn đại xuyên, nhìn ngắm hết thiên hạ.”
Tay bị nam nhân mạnh mẽ nắm đến sinh đau, tóc của Lãnh Huyền vương trên gương mặt hắn, dao động theo hô hấp......
Hắn cùng Lãnh Huyền, ở trong sự chuyển động tiến lên đơn điệu của bánh xe, hưởng thụ một khắc yên tĩnh khó mà có được. Thật lâu sau, bên tai vang lên chất giọng thấp trầm êm tai dễ nghe của nam nhân.”Năm năm, qua năm năm nữa, ta vĩnh viễn sẽ là người của một mình ngươi......”
Nếu lại không nghe ra được tình ý trần trụi trong lời nói của Lãnh Huyền, kiếp thứ hai này của Lôi Hải Thành cũng coi như là sống uổng phí rồi, trong ***g ngực cũng giống như khi đêm qua nghe được Lãnh Huyền nói nguyện ý muốn đi cùng hắn, vui mừng đến trướng đau.
Hắn nhắm mắt, ôm lấy Lãnh Huyền, thấp giọng nói: “Ta cũng là của ngươi vậy.”
Sinh tử luân hồi, đều do thiên mệnh. Hắn không biết mộng chập thời điểm nào sẽ lại tái phát, cũng không biết bản thân có thể đợi đến ước hẹn năm năm kia hay không, nhưng chỉ cần vẫn còn sống, hắn tuyệt đối không để cho Lãnh Huyền lại cô độc một mình.
—————-Hoàn quyển 2——————-
[1] họa khởi tiêu tường: họa từ trong nhà —> nội bộ lục đục
[2] Nghị sự các: Phòng bàn luận chính sự
[3] Hương phỉ tảo nê cao: bánh hương phỉ nhân mứt táo là mình edit word by word thôi chứ vẫn chưa rõ nó là cái bánh gì cả ^^!
[4] Sơ sơ qua thì là: cả một đời người chìm đắm trong những giấc mộng về những chuyện xưa trong quá khứ. Không sắc không vị, như loài ấu trùng giòi bọ đục khoét vào trong xương, dây dưa một đời kẻ trúng độc.
[5] Thuận thủy thôi chu: thuận dòng đẩy thuyền trôi >
[6] Nguyên văn là: dĩ phòng tọa đại. Chỗ này mình nghĩ là anh Thành cứ cho quan viên chuyển chức vụ liên tục là để các bố ấy không cắm rễ lâu được một chỗ mà chuyên quyền, lập bè kết cánh rồi sau đó là tham nhũng, lũng đoạn gì gì đó ^^!
[7] Lai giả bất thiện: Đầy đủ là “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”. Sơ lược là: Người tốt chẳng thấy đến, mà chỉ có thằng xấu nó đến Đăng bởi: admin