Trộm coi thần tình của Tiêu Vân Khởi giờ phút này, hẳn đã nhận ra hắn là người ra tay tập kích đêm qua tại chợ đêm.
Ánh mắt của họ Tiêu kia, quả thật rất tinh tường. Lôi Hải Thành hừ một tiếng dưới đáy lòng, quay đầu.
Tần Khương ngồi ở vị trí thứ hai, bên dưới Kim Hà quốc. Quan viên cử hành lễ đang dẫn sứ thần Tần Khương vào điện.
Liên minh năm nước chư hầu chia cắt Phong Lăng, sớm chấn động thiên hạ, Tần Khương thân là kẻ đứng đầu liên minh, lại càng lộ rõ tài năng. Nghe được ti lễ quan kêu đại danh Phượng Ly Quân, phần đông ánh mắt trên kim điện đều đồng thời bắn về phía sứ thần Tần Khương, muốn ngắm nghía con người tài giỏi đã thúc đẩy được liên minh năm nước kia ──
Một nho sinh vóc dáng gầy yếu đi theo sau ti lễ quan chầm chậm bước lại gần.
Tại lễ cưới, mọi người đều ăn mặc hết sức xa hoa tươi đẹp, người này lại chỉ phủ một chiếc áo dài nửa bám bụi, không chút trang sức, một mình so với cả điện lộng lẫy, quả đúng là “Con gà lạc giữa bầy hạc”.
Dung mạo người này cũng chẳng có chút mảy may bắt mắt, hai hàng mày hơi xếch, lộ rõ vài phần khổ não. Trong Thiên Tĩnh quần thần có vài người trong lòng bất mãn, vốn là ngày mừng hoàng đế đại hôn, Tần Khương cư nhiên lại phái một gã mặt mũi u ám xúi quẩy đến chúc mừng, thật quá mức thất lễ.
Phía sau hắn, còn có hai người nối bước đi theo, song trang phục lại vô cùng diễm lệ, tay áo vạt áo dài đều cùng điểm xuyết bằng tua rua trân châu, lóng lánh lướt trên đất. Hai gò má phớt son mỏng, mi như đại vũ, thần nhược hàm đan[21]. Chúng nhân mới nhìn, còn tưởng rằng là hai nàng vũ công, nhìn lại mới thấy bộ ngực hai người bằng phẳng, mới hay là hai thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp.
Lôi Hải Thành không chịu được nhất là đám gay bôi son trát phấn, không khỏi một trận buồn nôn, vội vàng dời tầm mắt, xem xét sứ thần nước khác.
May sao người vào điện kế tiếp là Hứa Xương quốc chủ, ưỡn ra cái bụng phệ béo ú dày mỡ, song thân lại cao đến tám thước, cũng được tính là lực lưỡng uy phong.
Lương Duẫn sứ thần ngồi ở ghế thứ tư. Lôi Hải Thành liếc mắt một cái liền thấy U Vô Thương cũng chen lẫn trong đó, phủ trang phục tùy tùng bình thường, hiển nhiên không muốn để lộ thân phận.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền lúc trước cũng chẳng hề nhìn thấy cái tên U Vô Thương ở trên danh sách, nhưng nghĩ rằng dù sao nhi tử của bằng hữu cũ cưới vợ, tên gia khỏa này nói thế nào đi nữa cũng sẽ muốn đến góp vui, quả nhiên không ngoài dự tính.
Đám sứ thần Cảnh Quốc, Hô Điền, Đàn Kha...... tấp nập vào chỗ, trên điện tấu lên hồi đàn sáo, Minh Chu nói qua vài câu hàn huyên khách sáo, liền mời chúng nhân nâng chén uống rượu.
Trận quốc yến này, Thiên Tĩnh dụng ý để thể hiện quý khí to lớn của đại quốc, đương nhiên là phải phô trương đến hết mức.
Minh Chu liên tiếp mời rượu, uống được vài tuần, Kim Hà thái tử buông chén ngọc, lấy tay áo che miệng, ho nhẹ một tiếng.
Lôi Hải Thành từ lúc yến hội bắt đầu, liền lưu ý nhất cử nhất động của Phượng Ly Quân trên bàn tiệc Tần Khương.
Vốn tưởng rằng người này nhất định phải như Tô Tần Trương Nghi[22], chờ không bao lâu, sẽ liền xảo thiệt như hoàng[23], đứng dậy say sưa nói về thiên hạ thế cục. Ai ngờ Phượng Ly Quân này dung mạo không đặc biệt, tửu lượng rốt cuộc lại không tồi, một ly tiếp một ly, cắm đầu ăn uống, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên khỏi đồ ăn thức uống, khác xa một trời một vực với hình tượng mưu sĩ trong ấn tượng của Lôi Hải Thành.
Hắn nhíu mày, lại nổi lên vài phần hứng thú đối với người này. Đang muốn mở miệng ép Phượng Ly Quân nói chuyện, chợt nghe tiếng ho nhẹ của Kim Hà thái tử kia.
Tiêu Vân Khởi vẫn luôn thẳng lưng quỳ bên cạnh bất chợt đứng dậy, trước mục quang sửng sốt của chúng nhân sải bước tiến đến dưới bậc thềm chu sa, cất cao giọng nói: “Nhân đại hỉ của Lãnh bệ hạ, Kim Hà thái tử ta cũng có hỉ sự, muốn thỉnh bệ hạ thành toàn.”
Tâm tư Minh Chu vừa nãy cũng đều dồn trên thân Tần Khương sứ thần, đột nhiên nghe thấy một câu không đầu không đuôi như thế, hắn ở sau mành châu đế miện nhíu mày lại, “Tiêu tướng quân là nói chuyện gì vậy?”
“Quý quốc Liệt bệ hạ thân chinh Phong Lăng Tây Kì, tung hoành chiến trường, dũng mãnh phi thường vô địch. Kim Hà thái tử ta ngưỡng mộ đã lâu, có lòng muốn cùng quý quốc kết thân, các thế hệ lưỡng quốc từ nay về sau giao hảo, chẳng hay ý bệ hạ thế nào?”
Lời Tiêu Vân Khởi vừa xuất ra, trên kim điện tức khắc lặng ngắt như tờ. Sắc mặt mỗi quần thần Thiên Tĩnh lại càng thêm cổ quái, đều âm thầm lấy mục quang đảo qua đảo lại giữa Liệt bệ hạ cùng Định Quốc vương.
Lôi Hải Thành sửng sốt.
Nữ nhân này, thế nhưng lại đến cầu hôn Lãnh Huyền? Dự tính này, cũng thật là quá mức thái quá đi!
Cái gì mà ngưỡng mộ đã lâu, tất cả đều chó má! Hắn nếu mà không nhìn ra được mưu ma chước quỷ trong bụng nữ nhân đối diện, thì đúng là sống đã uổng phí rồi.
Muốn làm lên hoàng thái hậu Thiên Tĩnh, rồi tìm cơ hội diệt trừ phụ tử Lãnh Huyền, trở thành nữ hoàng nhiếp chính ư?
Hắn rất ưa thích những kẻ có dã tâm mạnh mẽ, nhưng tuyệt không bao gồm những kẻ có ý định xoắn xuýt với Lãnh Huyền.
Chậm rãi nhấp một ngụm rượu ngon, Lôi Hải Thành liếc nhìn phía Lãnh Huyền ngồi thẳng trên nơi cao.
Chạm phải ý tứ chiếm hữu trong mắt Lôi Hải Thành, Lãnh Huyền chỉ có thể cười khổ ở trong bụng.
Trên mặt hắn lại hoàn toàn bất động thanh sắc, đối diện với Tiêu Vân Khởi. Mục quang kẻ kia lấp láy không chút buông lơi, đang đợi hắn hồi đáp.
Trên kim điện, mấy trăm ánh mắt cũng đều chằm chằm vào Lãnh Huyền.
Hắn khẽ mỉm cười, “Thịnh tình của Kim Hà thái tử, bổn hoàng xin nhận lấy tấm lòng. Chính là bổn hoàng gần đây chuyên tâm tu đạo, không hề thân cận nữ sắc, chỉ e phải phụ ý tốt của Kim Hà thái tử rồi.”
Ai cũng đều nghe được ra rằng hắn đang thoái thác, sắc mặt Tiêu Vân Khởi bất chợt lạnh ngắt, lại nghe trên điện có kẻ phì cười.
Cười cái gì? Lôi Hải Thành cho U Vô Thương một ánh mắt cảnh cáo, bất quá ruột gan bản thân cũng nhịn không được rút gân. Lúc trước còn đang định thay Lãnh Huyền nghĩ ra vài lý do cự tuyệt, chẳng dè nam nhân cư nhiên lại quăng ra một câu này.
Dao sắc chặt đay rối, không tồi!
Hắn không tin, nói đến mức này rồi, nữ nhân kia còn có thể tiếp tục mặt dày mà dây dưa.
“Liệt bệ hạ, ngươi chính là xem thường Kim Hà tiểu quốc ta sao?” Tiêu Vân Khởi mặt xanh mét, lệ khí dâng đầy trong mắt.
Bảo thạch buông rủ xuống từ trên vành mũ Kim Hà thái tử cũng lay động ra một trận rực rỡ chói mắt, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiêu tướng quân, ngươi lui ra đi.”
Tiêu Vân Khởi vốn đã nộ khí tứ phía, nghe vậy hỏa khí quanh thân chốc lát đã tan thành mây khói, cung kính lui về bên người Việt Tiêu, bộ dạng phục tùng cụp mắt không hề lên tiếng nữa.
Việt Tiêu tựa hồ dưới bóng mờ vành mũ cười cười, nói: “Việt Tiêu đối với tu đạo cũng rất tâm đắc, Liệt bệ hạ nếu không chê Việt Tiêu là con dân tiểu quốc, thân phận hèn mọn, Việt Tiêu nguyện cùng làm bạn với bệ hạ, tĩnh tâm tu đạo.”
Lời nàng dịu dàng nhỏ nhẹ, trong ngôn từ lại mơ hồ mang mũi nhọn, ám chỉ thẳng Thiên Tĩnh kỳ thị tiểu quốc biên cương.
Quả nhiên trên khuôn mặt mấy sứ thần nước khác, nhiều ít đã lộ ra vẻ không vui.
“Liệt bệ hạ là cảm thấy rằng Việt Tiêu dám trèo cao sao? Hay là lo lắng Việt Tiêu dung mạo xấu xí, không được vừa mắt?” Việt Tiêu vẫn từng bước áp sát, bàn tay ngọc trắng như tuyết vươn ra từ trong tay áo ngân lam, tháo mũ xuống.
Dưới ánh nến đèn ***g, chiếu ra khuôn mặt trái xoan gần như hoàn mĩ không tỳ vết, nước da mịn màng vô cùng. Trên gò má bên trái nàng, còn dùng son phấn vẽ nên dây hoa văn, ở bên khóe mắt còn nở ra một nụ hoa hồng, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng, quỷ mỵ duyên dáng không nên lời, còn vượt xa cả nữ chủ nhân Nguyên Từ Quân của hôn lễ hôm nay.
Lôi Hải Thành cách thật xa, cũng nghe được tiếng ực nuốt nước miếng trong cổ họng Hứa Xương quốc chủ mập mạp cao lớn kia.
Người này háo sắc, thủ hạ Lãnh Huyền nếu có vài mỹ nhân, thì cũng không khó đối phó với Hứa quốc quốc chủ.
Hắn quay đầu lạnh nhạt nhìn Việt Tiêu, nữ nhân đang vén tóc hai bên má, cười nói với Lãnh Huyền: “Việt Tiêu thật lòng ngưỡng mộ bệ hạ, nếu như ngài không ghét bỏ, Việt Tiêu nguyện đem Kim Hà dâng tặng cho Thiên Tĩnh.”
Trên đài cao, sắc mặt Lãnh Huyền cứng lại, mục quang chợt lóe.
Tên gọi Kim Hà quốc, nước bắt nguồn từ một con sông.
Kim sa đào từ đó mãi không can kiệt, vậy nên xưng là Kim Hà. (kim sa có thể là bụi vàng)
Kim Hà quốc, cũng dựa vào tài nguyên mà trời ban thưởng nuôi sống hàng vạn hàng nghìn dân chúng. Lịch đại quốc chủ coi Kim Hà như mạch máu, nghe nói đã dùng dị thuật kì lạ để tăng thêm thủ hộ. Trong lịch sử cũng đã có nước khác ham muốn Kim Hà, ào ạt xâm lấn, nhưng quân đội chỉ cần hơi tiếp cận con sông, liền chết bất đắc kỳ tử một cách lạ lùng.
Nếu như có thể có được con sông vàng đó, Thiên Tĩnh quốc khố vĩnh viễn cũng không phải lo lắng một ngày thiếu thốn trống rỗng. Đăng bởi: admin