“Huyền......” Nhìn đến nhân ảnh ngồi ở bên án thư, Lôi Hải Thành kêu nửa tiếng liền ngừng lời lại.
Lãnh Huyền đã ăn vận chỉnh tề, thần sắc bình tĩnh, cầm chén trà bích ngọc trong tay, đang chậm rãi thưởng trà cùng với U Vô Thương ngồi ở đối diện.
Thần kinh căng thẳng đến cùng cực của Lôi Hải Thành nhất thời buông lỏng, thầm giễu bản thân đã quá mức khẩn trương. Nếu Lãnh Huyền thực sự xảy ra chuyện bất trắc gì, đám thị vệ trong sân cũng không có thời gian nhàn nhã để thỉnh an hắn.
“Là thích khách sao?” Hắn đến gần án thư, kéo ghế dựa đến ngồi.
“Tổng cộng mười hai người, toàn bộ đã chém đầu.” Lãnh Huyền trong lúc nhấp trà lãnh đạm nói.
U Vô Thương liếc xéo Lôi Hải Thành một cái, tràn đầy ý trách cứ. “May mà ta tối hôm qua đến tìm Huyền huynh ôn chuyện, bằng không ──”
Lãnh Huyền thình lình ho nhẹ, U Vô Thương tức khắc lĩnh hội, phẫn nộ thu thanh.
Lôi Hải Thành nhìn huyết tích trong sân, liền biết trận giao đấu tối hôm qua chắc chắn kịch liệt dị thường, bản thân mình lại hết lần này đến lần khác không ở bên người Lãnh Huyền, mặc dù nam nhân không lộ ra nửa phần hờn giận, hắn lại nhịn không được xấu hổ, nói xạo dăm ba câu rằng mình đi dò xét ban đêm, rồi nhíu mày suy nghĩ về mục đích của đám thích khách.
Dù có muốn hành thích, đối tượng hẳn phải là hoàng đế chính thức hiện giờ của Thiên Tĩnh Minh Chu, chứ không phải là thái thượng hoàng đã ẩn cư lui vào sau trướng.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi Lãnh Huyền: “Thi thể của thích khách đâu? Nhóm thị vệ có kiểm tra qua hay không?”
Có ý mưu sát khẳng định sẽ không lưu lại manh mối để người truy ra, Lôi Hải Thành cũng bất quá là ôm theo kỳ vọng mà hỏi, quả nhiên thấy Lãnh Huyền lắc đầu.
“Những người đó trên người trừ bỏ y phục cùng mê hương dùng để làm thị vệ bên ngoài hôn mê, thì không còn thứ đồ gì khác.”
Lãnh Huyền buông chén trà, lẳng lặng nói: “Y phục cùng binh khí, đều là kiểu dáng bình thường có thể mua được trong kinh thành Thiên Tĩnh, diện mạo của thi thể, đã sớm bị đồng bọn may mắn sống sót trong trận chiếm phá hủy, vô pháp nhận rõ.”
Hắn duỗi ngón, khẽ gẩy trên chén ngọc bích, chăm chú nhìn trà khí mịt mù quanh quẩn. “Ta vừa mới nãy đã kêu Chu nhi đến thương nghị qua, sau khi lâm triều, liền đem chuyện ta suýt nữa bị ám sát công bố cho triều đình. Cũng vừa vặn có lý do để có thể đối phó Kim Hà.”
Lôi Hải Thành nghe được câu cuối cùng, khẽ rùng mình, mắt dán vào nụ cười mỉm tính kế trên khóe miệng Lãnh Huyền.
Kim Hà thái tử cầu hôn bị cự tuyệt, ánh mắt sứ thần các nước trên kim điện đều nhìn rõ. Lúc này lại xảy ra đại sự thái thượng hoàng bị hành thích, Kim Hà quốc đích thật là có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Nếu như không phải biết rằng Lãnh Huyền sẽ không giấu giếm hắn, Lôi Hải Thành quả thực còn muốn cho rằng đám thích khách chính là khổ nhục kế do tự bản thân Lãnh Huyền sắp xếp, lấy cớ giây khó dễ cho Kim Hà.
Một chiêu này, chẳng những dập được sự kiêu ngạo hung hăng của Kim Hà, mà còn có thể nhân cơ hội quan sát đánh giá phản ứng của sứ thần các nước, bắt được thủ phạm chân chính nấp sau màn.
Một hòn đá ném hai con chim, quả thật là hảo chủ ý.
Bất quá chỉ bằng thi thể mấy thích khách, không đủ để định tội, nhưng xem dáng bộ định liệu kỹ càng của Lãnh Huyền, hiển nhiên là đã có tính toán.
Nói chuyện một hồi, trời đã sáng rõ.
Thị nữ dâng điểm tâm. Ba người dùng trà bánh, vừa sắp đặt lai lịch thích khách.
Lôi Hải Thành thủy chung không tin hai sư huynh đệ Băng Nguyệt Minh Nguyệt kia, hỏi ra lại biết được tối hôm qua không ít thị vệ bên ngoài đều vì trúng mê hương mà tay chân nhũn ra, trái lại hai người Băng Nguyệt Minh Nguyệt lại cùng ám ảnh liên thủ tác chiến, sát thương mấy tên thích khách. Hai sư huynh đệ cũng bị thương không nhẹ, may mắn U Vô Thương chạy tới kịp, cùng Dạ Ưng giết địch.
Hai sư huynh đệ sau đó, liền được đưa đi thái y viện cứu chữa.
Trong lòng Lôi Hải Thành chung quy vẫn mơ hồ cảm thấy được có chút bất an, nhất thời không thể nói rõ được ra nguồn cơn, trầm ngâm, bất chợt trộm nhìn phía U Vô Thương.
Gia khỏa này, sớm không đến, muộn không đến, thích khách vừa gây náo loạn đã liền xuất hiện.
Chờ lúc đám người đi hết, hắn phải cùng Lãnh Huyền hảo hảo trao đổi một chút, cho dù có khiến Lãnh Huyền mất hứng cũng còn hơn không.
Rót một vòng trà, Dạ Ưng hắc y bồng bềnh, trở lại Khai Nguyên cung phục mệnh.
U Vô Thương mặc dù bất cẩn bừa bãi, cũng biết sự tình nhận được chắc chắn dính dáng đến Thiên Tĩnh cùng Kim Hà, hắn là kẻ ngoài cuộc theo lý thường nên tránh mặt, liền lập tức đứng dậy cáo từ.
Lôi Hải Thành đóng cửa điện lại, quay đầu thấy Dạ Ưng đang đem một thanh thắt lưng đao trình lên án thư.
Vỏ đao cùng chuôi đao đều được rèn từ hoàng kim, lại được khảm không ít trân châu bảo thạch, xa xỉ vô cùng.
Thanh đao này, Lôi Hải Thành tuyệt đối không xa lạ. Chính là thắt lưng đao tùy thân của Tiêu Vân Khởi, mà hiện giờ lại rơi vào trong tay Dạ Ưng.
Lôi Hải Thành cả kinh, liền sau đó nhớ ra Tiêu Vân Khởi tối hôm qua đều lưu lại trong phòng Việt Tiêu công chúa, vừa là tình nhân lén lút lại kiêm chủ tử, bên người đương nhiên sẽ không mang theo hung khí, thắt lưng đao này hẳn là bỏ lại trong phòng ngủ của Tiêu Vân Khởi, bị ám ảnh giám thị Kim Hà sứ thần thừa cơ trộm mất.
Dạ Ưng lúc trước không thấy bóng dáng, nguyên lai là phụng mệnh Lãnh Huyền đi thu thập tang vật giá họa cho Kim Hà.
Thắt lưng đao châu quang bảo khí, chiếu vào con ngươi đen của Lãnh Huyền lóe ra ánh sáng chói mắt.
Ý cười nhàn nhạt hiện ra tại nơi sâu trong đồng tử nam nhân.
“Kim Hà thái tử, lần này, xem ngươi trả lại công đạo cho Thiên Tĩnh ta như thế nào đây?”
Sau ngày Thiên Tĩnh hoàng đế đại hôn, tẩm cung thái thượng hoàng liền bị thích khách tập kích ban đêm, máu tươi bắn đầy vườn ngự uyển.
Tin tức này, sau khi từ chính miệng Minh Chu tuyên bố lúc lâm triều, chưa đến nửa ngày đã bay đến từng góc kinh thành.
Điều chúng nhân nghị luận nhiều nhất, chính là thanh thắt lưng đao sang quý thích khách lưu lại tại hiện trường hành hung.
Thắt lưng đao khi được đưa ra trên kim điện, không ít người trong bách quan đều nhận ra đó là vật Phục tàng tướng quân Kim Hà quốc mang theo lúc tham gia cung yến đêm đó, rồi lại nhớ đến chuyện Thiên Tĩnh cự tuyệt hôn sự với Kim Hà thái tử, hơn phân nửa rước lấy mầm tai vạ là bởi vậy. Có mấy người tính tình vốn nóng nảy đã mắng chửi thành tiếng ngay tại chỗ, cực lực tấu thỉnh Minh Chu lập tức hạ lệnh truy bắt. Đăng bởi: admin