Toàn thân Lãnh Huyền run rẩy, khuôn mặt vốn dĩ trắng bệch không huyết sắc lại càng thêm tái mét, ngây người một hồi lâu, mới dùng thanh âm khó khăn như thể không phải tự bản thân phát ra nói: “Hải Thành sẽ không thích đâu, hắn sẽ hận ta......”
“Hắn sẽ không đâu!” Minh Chu đột ngột cất cao giọng, nhưng lập tức phát giác bản thân thất thố, liền chậm ngữ khí lại.”Nếu Hải Thành quên đi hết thảy, không còn nhận biết được phụ hoàng nữa, thì sao có thể hận ngươi được đây?”
Hắn xoay người, cách tấm màn thưa nhìn lá rụng hoa bay lả tả bên ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Nhi thần biết, phụ hoàng ngươi hiện giờ chính là dựa vào những độc dược ấy để kéo dài mạng sống, chịu đựng thật sự khổ sở, nhi thần, nhi thần không muốn lại thấy ngươi sống mà như giày vò như vậy......”
Hai giọt bọt nước rơi trên tay áo Minh Chu, lan ra thành vệt nước nhạt.
Minh Chu hít sâu mấy lần, khôi phục bình tĩnh, quay đầu lại nói: “Phụ hoàng, Hải Thành quên đi quá khứ, quên đi ngươi, là có thể bắt đầu lại những ngày tự do tự tại mà hắn mong muốn một lần nữa. Phụ hoàng ngươi...... cũng có thể chân chính giải thoát, an tâm mà ra đi.”
Câu cuối cùng, chậm rãi phun ra từ miệng hắn, giống như đã lấy đi của hắn vô số khí lực. Nói xong, Minh Chu không nói thêm gì nữa.
Mục quang Lãnh Huyền như tro tàn, không tìm ra chút cảm xúc dao động. Năm ngón tay nắm chặt gối cùng dần dần buông ra, bất chợt cười, mơ hồ mang ý mỉa mai, nhìn hết tang thương mệt mỏi của chốn hồng trần......
“Để cho hắn quên hết đi. Đưa hắn đến Tây Kì Phạm Hạ, Lan vương cùng Bích Kiều chắc chắn sẽ đối xử tử tế với hắn. Ba năm này, có ta nhớ rõ, vậy là đủ rồi.”
Hắn nhìn thần sắc kinh hoàng của Minh Chu, lãnh đạm nói: “Không nghĩ rằng phụ hoàng cư nhiên lại đáp ứng sao? Ngươi có phải là cảm thấy phụ hoàng rất tàn nhẫn hay không?” Sau khi dùng sức ho một hồi, hắn sức cùng lực kiệt, khẽ thở gấp cười.”A, phụ hoàng chỉ hận bản thân vẫn chưa đủ nhẫn tâm! Bằng không, sẽ có thể đem Hải Thành vĩnh viễn giữ ở bên người, vĩnh viễn cũng không thả hắn đi, vĩnh viễn cũng không cho phép hắn yêu thích người nào khác.”
Minh Chu đờ đẫn nghe Lãnh Huyền nói một hơi càng không ngừng những lời độc thoại, xót thương không kìm nổi, nghĩ muốn khuyên giải an ủi lại căn bản không biết bắt đầu từ đâu, lại càng vô pháp ngồi lâu tại tẩm điện, hắn qua quýt lau đi nước ướt trên mặt, đứng dậy nói: “Nhi thần sẽ ra lệnh cho ngự y chuẩn bị thuốc cho Hải Thành. Phụ hoàng ngươi cũng mệt mỏi rồi, nhi thần không quấy nhiễu ngươi nghỉ ngơi nữa.”
Đi được hai bước liền bị thanh âm khàn khàn của Lãnh Huyền gọi lại, Minh Chu quay người, chờ Lãnh Huyền chỉ bảo.
“Chu nhi, lại đây.” Lãnh Huyền gắng gượng nâng nửa người trên dậy.
Minh Chu theo lời bước về bên giường, tay trái gầy gò thon dài của Lãnh Huyền sờ lên khuôn mặt hắn lạnh ngắt.
Chu nhi của hắn, thật sự đã trưởng thành rồi...... Tài năng sắc sảo, khí khái ngày một đoạt người, không còn giống đứa bé khi xưa thích bám áo hắn, khóc với hắn rằng muốn mẫu thân...... Lãnh Huyền khuây khoả buông tay, xuất thần nhìn Minh Chu chăm chú.
Hồi lâu không nghe thấy Lãnh Huyền lên tiếng, Minh Chu hơi chút ngập ngừng, hỏi: “Phụ hoàng? Ngươi còn có gì phân phó nữa không?”
Lãnh Huyền cuối cùng tỉnh ra từ trong ngơ ngẩn, không tiếng động cười cười, nói: “Ta đi rồi, ngươi hãy đem y quan của phụ hoàng cùng di cốt của mẫu thân ngươi đi hợp táng tại hoàng lăng.”
“Vậy phụ hoàng ngươi thì sao?” Minh Chu bật thốt lên nói, lại thấy Lãnh Huyền đã mệt mỏi nhắm mắt lại.
“...... Hóa cốt thành tro, cùng với bức họa Hải Thành, an giấc ngàn thu dưới tàng cây......”
Minh Chu ngây ngẩn nhìn dung nhan u ám của Lãnh Huyền nửa ngày, làn môi run rẩy muốn nói gì đó, song Lãnh Huyền chỉ lẳng lặng hất tay, tuyên cáo chấm dứt đàm thoại.
Chỉnh trang lại y phục phong thái, Minh Chu bước ra khỏi tẩm điện. Trong sân, bầu trời cuối thu nắng đẹp, dưới đất phủ đầy những vụn vàng, rào rạo khẽ vang dưới bước chân hắn.
Lôi Hải Thành lặng im đứng thẳng trong bóng râm, vài chiếc lá rơi dính trên áo hắn, run rẩy không đi.
Hắn cũng không đưa tay phủi xuống, chỉ nhìn Minh Chu chậm rãi đi tới, khi đến gần cước bộ dừng một chút, sau đó đi lướt qua bên người.
“Ngươi muốn đi biển cát Mạc Bắc?” Lôi Hải Thành ngạc nhiên buông bát cháo xuống, nhìn con người đang tắm mình trong ánh tịch dương sót lại.
Lãnh Huyền ngồi dựa vào, gò má chụp trong dương quang thành sắc đỏ nhạt như có như không, tinh thần sảng khoái lạ thường, gật đầu nói: “Ta nói rồi, muốn dẫn ngươi đi Mạc Bắc xem biển cát, chúng ta ngày mai liền khởi hành.”
“Chính là......” Nghĩ muốn bác bỏ đề nghị hoang đường này của nam nhân, nhưng trông thấy sự ôn nhu cùng kỳ vọng nơi đáy mắt Lãnh Huyền, tất cả ngôn ngữ đều nghẹn lại tại cổ họng Lôi Hải Thành.
Đây, có lẽ là lần cuối cùng Lãnh Huyền yêu cầu hắn điều gì......
“Hảo.” Hắn lại cầm bát lên, cười nói: “Uống xong bát cháo thuốc này, ta sẽ đi thu dọn hành lý.”
Hết thảy thu xếp sẵn sàng, trở lại bên giường, Lãnh Huyền đã ngủ say.
Lôi Hải Thành bỏ giày, để nguyên y phục nhẹ tay nhẹ chân nằm ở bên cạnh nam nhân, nghe hơi thở mỏng manh của Lãnh Huyền, để mặc cho ánh trăng ánh nến đan xen nhau chiếu rọi, phủ đầy trong cung điện lạnh lẽo mênh mông.
Suốt cả đêm, hắn đều không hề chợp mắt.
Giữa trưa hôm sau xuất phát, Minh Chu nghe được tin tức liền chạy tới, biết rằng phụ hoàng cố ý xuất hành, trong lòng hắn tuy rằng ngàn vạn lần không muốn, nhưng cũng không nỡ trái ý Lãnh Huyền, dặn dò người hầu đi theo phụng dưỡng Lãnh Huyền chu đáo, lưu luyến không rời tiễn đưa tới tận cửa cung.
Lôi Hải Thành trước khi lên xe ngựa quay đầu lại thoáng nhìn, cùng tầm mắt Minh Chu giao nhau.
Thiếu niên thiên tử được rất nhiều thị vệ vây quanh cố gắng trầm ổn, trong mắt lại có ánh nước chớp động.
Hắn cùng Minh Chu, đều minh bạch, hành trình Mạc Bắc vĩnh viễn không có ngày trở lại......
Nhìn chín tầng cung điện mái cong chạm trổ lần cuối cùng, Lôi Hải Thành xoay người, đỡ Lãnh Huyền lên xe ngựa. Đăng bởi: admin