Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 207: Phiên Ngoại – Thương Hoàng 1




“! Lang!”
Cửa sắt nặng nề chậm rãi mở ra, ánh đuốc chói mắt tức khắc từ khe hở dần mở rộng chiếu thẳng vào hai mắt ta.
Ta không chút bất ngờ ngẩng cổ lên, nhìn hắn dưới sự bảo hộ của hai thị vệ thân tín theo sau đi về phía ta.
Mỗi một bước, hắn đều bước thật vững vàng mà tràn ngập tự tin. Giống như dưới chân không phải là địa lao âm u ẩm thấp, mà là thảm gấm trăm trượng dẫn thẳng đến ngai vàng kim điện.
Ta nở nụ cười, khóe miệng bị thương nứt ra, vị tanh nhàn nhạt lập tức tràn vào trong khoang miệng, tràn xuống đầu lưỡi. Trong lòng ta vẫn kiêu hãnh như cũ.
Đế vương đứng trên thiên hạ Thiên Tĩnh, vốn phải như vậy. Huống chi, trên người hắn, đang chảy xuôi huyết mạch của ta.
Gông xiềng xích sắt quấn chặt trên thân theo tiếng cười phát ra tiếng va chạm lạnh như băng, tạo thành hồi âm trong địa lao trống trải.
Thân ảnh thẳng tắp của hắn dừng lại trước mặt ta, hai tròng mắt tối đen thâm trầm, không chút độ ấm như thường nhật, lẳng lặng chờ ta ngừng cười.
“Khỏi cần lãng phí thời gian nữa.” Ta chuyển động cổ tay dưới gông xiềng, “Động thủ đi! Đêm nay, ngươi tính toán cắt ngón tay nào của ta đây?”
Hai bàn tay mười ngón, ta hiện giờ chỉ còn lại có ba.
Bắt đầu từ bảy ngày trước, mỗi ngày tra khảo hắn lại tự tay chặt đứt một ngón của ta.
Hắn cưa thật chậm, chậm giống như muốn đem oán hận tích góp sâu đậm trong suốt mười năm phóng thích từng chút một.
Nhưng hôm nay, trong ánh mắt hắn lại có điểm bất đồng so với ngày thường.
“Phụ hoàng.”
Hắn đột nhiên mở miệng, vẫn luôn thấp trầm dễ nghe. Ta lại nghe ra sự đắc ý mơ hồ dưới đáy lòng hắn.
Trên đời này, không có người nào hiểu hắn hơn ta.
Từ sau khi ta bị hắn giam vào địa lao, đây là lần đầu tiên hắn gọi ta phụ hoàng, thanh âm cung kính giống như trước kia, song lòng ta, lại từ từ chìm xuống.
“Hết thảy, đều đã có thể kết thúc rồi.” Hắn dùng đôi con ngươi đen vô cùng giống ta chăm chú nhìn ta, ánh mắt như nhìn thấu ta, làn môi mỏng hơi kéo lên chế giễu.
“Ta đã có được vật giải độc.”
Những lời này, chẳng khác nào đã định sẵn tử vong cho ta.
Thắt lưng đao sáng như tuyết lấp lánh hàn quang, được thân vệ đưa đến bàn tay đang mở của hắn.
Ta sững ra một khắc, tiếp sau đó liền cười.
Kết cục này, từ mười năm trước đã được định sẵn.
Hắn đăm đăm nhìn ánh lạnh lưu chuyển trên lưỡi đao, thật lâu sau, đưa tay hất chỗ tóc dính máu trên trán ta ra, nhìn ta, không nói lời nào.
Ta biết hắn đang suy nghĩ điều gì, liền càng cười vang.”Ngươi còn do dự gì vậy? Không dám hạ thủ thì sai thị vệ làm! Ta không có cái thứ nhi tử yếu đuối như đàn bà giống ngươi đâu.”
Tóc bất chợt bị hắn tàn nhẫn kéo, hắn dùng lực vặn phần tóc trong tay, tựa hồ hận không thể lột toàn bộ da đầu ta xuống.
Làn môi mím căng thành một đường thẳng, lợi hại sắc bén như một lưỡi kiếm. Nhưng trên khuôn mặt bị hỏa quang chiếu tối sáng mơ hồ của hắn, lại để lộ sự đau thương chỉ ta mới thấy được.
Ta nhăn mày, nhưng không phải vì sự đau nhức truyền đến từ da đầu.
Quân vương một nước, sao có thể để lộ vẻ mặt như vậy chứ?
Ta tiếp tục cười lạnh, khiêu khích cực hạn của hắn.”Dù sao ta cho tới bây giờ cũng không xem ngươi là nhi tử của ta. Ngươi còn có điều gì tiếc nuối nữa chứ? Ngươi──”
Ngực bỗng chốc chợt lạnh, theo sau là sự đau đớn gần như tê liệt chậm rãi khuếch tán toàn thân.
Nửa thanh đao đã cắm vào trong ngực ta, lạnh băng sắc bén như ánh mắt hắn giờ khắc này.
Rốt cục...... Ta há miệng, nghĩ muốn cười thêm một cái với hắn, nhưng trào ra khỏi miệng chỉ có dòng máu tanh nóng.
Mu bàn tay nắm chuôi đao của hắn nổi gân xanh, cánh tay vốn bất động lại dần dần có tia run rẩy khó lòng phát hiện.
Dòng suy nghĩ như bức họa ố vàng, không hề báo trước liền hỗn độn tranh nhau lấp đầy trước mắt. Ta nhìn thần sắc dao động của hắn, bỗng nhiên cảm thấy trái tim đau nhói kỳ lạ ──
Mười năm nay, ta vẫn chưa từng gọi tên hắn lấy một lần.
“...... Huyền......” Hiện tại gọi, có lẽ đã quá trễ. Để cho ta lần đầu cũng là lần cuối chân chính dành cho hắn hết một phần tình cảm của người cha.
Hơi thở ta mong manh, nhưng hắn vẫn nghe được, kinh hoàng nhìn ta.
Tựa như mười năm trước, cái ngày ta phá cửa xông vào mật thất, hắn cũng như vậy, không dám tin tưởng chăm chú nhìn ta, chẳng hề chớp mắt.
Có lẽ chính hắn vĩnh viễn sẽ không biết, trong mục quang hắn nhìn ta, có bao nhiêu khát vọng......
────────────────- Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.