Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 1: Không thành




"Thiên bất dung gian. Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát”.
—---------------
Biển và gió biển luôn mang trong mình hương thơm và màu sắc của sự yên bình. Đặc biệt là những bến bờ vắng lặng, nơi không phải là chốn tề tụ cho khách du lịch.
Quế Anh là một cô gái vừa tròn hai mươi. Tâm hồn mười năm nay của cô lớn lên dưới sự chở che của những ngọn sóng xanh nơi biển cả. Đối với cô, nơi này không chỉ là cát, là nước, mà còn là một mái nhà. Mỗi lần có chuyện buồn, Quế Anh đều ra bờ biển ngắm nhìn. Chẳng hiểu sao hình ảnh mặt nước óng ánh phản chiếu các tia sáng của mặt trời, mặt trăng lại trở thành liều thuốc tốt nhất cho tâm trí rối bời của cô.
Hôm nay cũng vậy, Quế Anh ngồi ủ rũ trên một tảng đá ngắm nhìn biển đêm. Dường như đang có một áp lực vô hình mà cô phải gánh chịu...
"Không biết đi dọc hết bờ biển này sẽ đến nơi nào nhỉ?"
Quế Anh tự hỏi. Ánh mắt cô nhìn về hướng xa xăm.
Ngày mai chính là ngày cưới của Quế Anh, nhưng trong lòng cô lại nặng trĩu. Ông bà chủ đem cô về từ năm cô 10 tuổi, trước giờ đối xử với cô như một con ở đợ cũng đành, nay còn bán cô cho một tên nhà giàu có tiếng là sa đoạ trong khu này. Cuộc sống của Quế Anh đã vốn tăm tối, bây giờ lại càng tuyệt vọng hơn.
Ngồi mãi rồi Quế Anh cũng phải vác mặt về nhà. Đây chỉ là một căn nhà nhỏ của khu ngư dân đánh cá thưa thớt ven biển, bên trên có một gác xép cho cô chui ra chui vào.
Quế Anh còn chưa kịp lên gác, mới bước vào nhà đã gặp một tên đàn ông gầy nhom, gương mặt đầy nét xảo quyệt, đằng sau có thêm một tên hầu cận. Hắn ta đứng kế ông bà chủ. Thấy vậy, Quế Anh mới lên tiếng:
- Sao anh lại ở đây vào giờ này? Nửa đêm rồi.
Tên đàn ông đáp:
- Tôi đến báo tin vui cho cô đây.
Hoá ra đây là người mà cô sẽ phải kết hôn vào ngày mai. Quế Anh đưa đôi mắt xinh đẹp đầy sự hoài nghi nhìn một lượt sang ông bà chủ, họ liền vui vẻ sấn tới:
- Ây da, Quế Anh à! Thật ra chúng tôi đã bàn bạc, ngày mai không phải cưới xin gì nữa.
Có một tia sáng loé lên khiến khoé miệng Quế Anh vô thức cười mỉm:
- Th-Thật ạ?
Còn chưa kịp nghĩ vì sao hôm nay ông bà chủ tốt như thế thì cô đã nghe thêm:
- Chỉ cần đêm nay con ngủ với thiếu gia Hi Thành, hôn lễ sẽ lập tức bị huỷ bỏ.
Quế Anh cau mày:
- Gì cơ?
- Ngủ một đêm và nhà ta sẽ nhận được tiền sính lễ mà không phải cưới xin gì cả!
Đôi mắt của cô gái nhỏ quay ngoắt sang liếc tên sở khanh Hi Thành:
- Anh đưa ra yêu cầu như vậy là ý gì đây? Anh xem tôi như một con phò à?
Bà chủ vỗ nhẹ vào bắp tay cô:
- Quế Anh! Cẩn thận cái mồm! Thiếu gia mà giận ai là người đó sống không yên ở cái đất này đâu!
Nói rồi bà ghé sát vào tai cô thì thầm:
- Đừng quên, khi xưa là bọn tao cứu mày khỏi chết đuối. Một đêm của mày chẳng đáng giá bằng cái mạng sống và bao nhiêu năm ăn nhờ ở đậu ở nhà tao đâu!
Quế Anh sững người lại thì bị đẩy về phía tên thiếu gia kia. Hắn đưa cánh tay gầy nhom chộp lấy cô rồi cười khà khà:
- Sao? Nghĩ kĩ đi! Cơ hội ngàn năm có một. Tiền sính lễ cũng đâu có ít. Hơn nữa còn hủy hôn theo ý cô còn gì?
Cô gái hất tay đối phương ra rồi tỏ rõ thái độ ghê tởm:
- Tôi biết anh huỷ hôn để đường đường chính chính “chơi” thêm được nhiều em nữa. Đừng tỏ ra là đang ban ơn cho tôi!
Gương mặt cợt nhả của Hi Thành bỗng trở nên nghiêm lại. Hắn có vẻ hơi bực bội:
- Rượu mời lại không uống à? Hay cô muốn đêm nay tôi phải dùng vũ lực?
Đây rõ ràng là hắn đang công bố sẽ “hấp diêm" cô. Nhưng gia thế của tên này khá lớn, hắn hoàn toàn có thể dùng tiền để giảm và thậm chí là chạy án. Chưa kể là ông bà chủ còn đứng về phía hắn. Nếu họ làm chứng cho Hi Thành, làm sao cô đấu lại được?
Tình thế bây giờ chính là một mình Quế Anh chống lại cả một gia tộc hùng mạnh.
- Được rồi… nhưng sau đêm nay thì đừng có tìm gặp tôi nữa đấy.
Cô gái bỗng gật đầu khiến ai cũng bất ngờ. Chưa đầy một giây sau, họ nhanh chóng nhe răng ra cười:
- Đồng ý rồi kìa! Tốt quá! Tốt quá!
Quế Anh đưa đôi mắt đẹp tựa biển nhìn Hi Thành, cô hạ giọng như thể đang cầu xin:
- Nhưng mà anh này… hôm nay tôi làm việc nhà cả ngày, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thật sự không sạch sẽ chút nào. Hay là… anh đợi vài phút cho tôi tắm rửa rồi mình hãy vào việc?
Thiếu gia Hi Thành đồng ý nhưng với một điều kiện là phải để cho thuộc hạ của hắn canh chừng bên ngoài phòng tắm, tránh trường hợp cô bỏ trốn.
Đương nhiên là Quế Anh có kế hoạch. Nhà tắm nằm biệt lập ở cách nhà chính khoảng mấy chục mét, là cơ hội thuận lợi để bỏ trốn, nhưng trước tiên phải tìm cách dụ tên thuộc hạ kia rời đi đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.