Tịch Tâm Vi Mộc

Chương 4:




7.
Tôi nhìn Cổ Mộ Nhất ngồi xuống bên cạnh Tịch Nghiệp cười cười nói nói, hai tay đặt bên hông nắm thành quyền.
“Dư Mộc, cô làm cái gì đó?” Đạo diễn hô cắt, “Cô là đi gặp người yêu lâu ngày không gặp, chứ không phải đi giết người.”
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí thoắt chùng xuống.
Lâm Thanh Vũ đang diễn với tôi chợt cười xòa nói: “Có thể là tôi ăn chùa cô ấy một bữa cơm nên cô ấy không phục.”
Lúng túng của vừa rồi lập tức tan không còn chút bóng.
Tôi nhìn Lâm Thanh Vũ nở cụ cười cảm kích, quyết định tạm thời coi nhẹ Tịch Nghiệp.
Mặc dù khả năng diễn xuất của tôi không thể so sánh với Tịch Nghiệp nhưng thành tích ở trường đại học luôn đứng đầu, bằng không cũng không được người đại diện của Tinh Đảo liếc mắt liền chấm.
Vì vậy đạo diễn cũng xem như khá hài lòng với người mới như tôi, mấy ngày sau thái độ ông ấy dành cho tôi rõ ràng đã tốt lên.
Chỉ là chúng tôi ở trong đoàn quay phim không ngừng không nghỉ, bên ngoài lại dấy lên một trận phong ba điên khùng từ lâu.
Đợi đến khi chúng tôi phát hiện ra, thì mấy chữ “Tịch Nghiệp từng bị bao nuôi” này đã leo lên hot search suốt cả buổi sáng.
Nên đến vẫn đã đến.
Dĩ nhiên tôi cũng chẳng khá khẩm hơn chỗ nào.
Gương mặt giống mẹ năm phần này của tôi chính là minh chứng hùng hồn nhất.
Mấy bức ảnh nhòe đến mẹ ruột cũng nhận không ra trên Weibo vẫn bị người ta nhận ra đó là Tịch Nghiệp và mẹ tôi.
Bộ phận quan hệ công chúng của Tinh Đảo cũng không ăn chay mà đã xóa bỏ vài cái hot search.
Ngay cả tên CP của tôi và Mạc Kiệt cũng bị lôi lên hot search một lần nữa, chỉ để chặn súng cho Tịch Nghiệp.
Thế nhưng lần này giống như có người cố ý làm như vậy, chứng cứ lần lượt được tung ra hết cái này đến cái khác.
Hot search đã xóa cũng chẳng thấm vào đâu.
Đúng lúc này, tài khoản Weibo chính thức của Cách Điệu đăng trạng thái, nói rằng cựu chủ tịch quả thật từng bao nuôi một nghệ sĩ họ Tịch.
Lời này thiếu điều chưa chỉ tay vào mặt Tịch Nghiệp thôi.
Mà cái Cách Điệu này, chính là công ty của mẹ.
Ha.
Giờ hẳn là công ty của đám sói mắt trắng(*) kia rồi.
(*) Vô tình vô nghĩa.
Quả thật cắn rất đúng lúc, như thể bọn họ khăng khăng chờ chực thời khắc này vậy.
Tôi ngồi đối diện với Tịch Nghiệp, dùng một tay đỡ má nhìn anh, “Tịch Nghiệp, anh không định giải thích thật à?”
Tịch Nghiệp ngẩng đầu nhìn tôi. Con ngươi xinh đẹp của anh giống như bị người ta xé toạc lộ ra một lỗ hổng, nhìn vào đó có thể trông thấy bên trong lưa thưa ánh sáng nhỏ vụn.
Tần Phong ngồi bên cạnh lo đến sứt đầu mẻ trán, nhưng anh vẫn có thể nhẹ tựa mây gió y như cũ.
Tần Phong thật là xui xẻo, đi theo Tịch Nghiệp nhiều năm như vậy.
Ngay lúc fans Tịch Nghiệp chuẩn bị muốn thoát fans, tôi bỏ qua bộ phận quan hệ công chúng của Tinh Đảo, đăng một trạng thái lên Weibo, bên trong là mấy tấm hình.
Đó bưu kiện tôi nhận được từ tổ chức từ thiện sau khi mẹ tôi qua đời năm năm.
Mẹ tôi luôn lén mọi người làm từ thiện, mà Tịch Nghiệp là đối tượng giúp đỡ ngang hàng.
Mặc dù tôi không biết tại sao mẹ không làm sáng tỏ quan hệ giữa bà và Tịch Nghiệp, cũng không biết tại sao bà sẽ mua cho Tịch Nghiệp một căn biệt thự lớn như vậy nhưng chắc chắn bà đã giúp đỡ Tịch Nghiệp từ tiểu học đến đại học.
Chỉ là giúp đỡ.
Không phải tình nhân.
Tịch Nghiệp đứng ở cửa phòng tôi, anh nhìn tôi, “Em biết từ bao giờ?”
“Năm anh muốn đưa tôi ra nước ngoài.” Tôi tiện tay ôm bức ảnh của mẹ vào lòng.
Năm đó, tôi cho rằng Tịch Nghiệp vì Cố Mộ Nhất mà không cần tôi nữa, nên ngày nào tôi cũng nhốt mình ở nhà, không đồng ý xuất ngoại, cũng không muốn đến trường.
Nhưng vào một ngày nào đó tôi nhận được một bưu kiện từ tổ chức từ thiện.
Ở địa phương tôi không biết, mẹ từng quyên góp giúp đỡ cho rất rất nhiều học sinh.
Bà yêu nhiều trẻ con như vậy, nhưng duy chỉ bàng quan không màng với tôi.
Khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều có chốn về, chỉ có tôi là không ai cần.
Tịch Nghiệp đi vào, ngồi xuống mạn giường.
Anh rút bức ảnh trong tay tôi ra, đặt trở lại chiếc tủ thấp cạnh giường.
“Mộc Mộc, mẹ em là một người rất tốt.” Ánh mắt anh êm dịu.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, tôi biết rõ tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến anh.
Tôi biết rõ anh đã làm hết trách nhiệm anh nên và không nên làm, thế nhưng tôi vẫn tức giận.
Cho nên dù cả biết rõ anh không phải tình nhân mẹ nuôi, cũng vẫn sẽ dùng cái này đâm anh.
“Tịch Nghiệp, không có mẹ tôi, anh vẫn sẽ đưa tôi về nhà chứ?” Tôi không biết tôi muốn hỏi cái này để làm gì.
Khẳng định sẽ không nhỉ.
Nếu không có mẹ, thì sao tôi có thể liên quan đến anh đây?
Tịch Nghiệp đưa tay xoa xoa tóc tôi, trong mắt anh lấp lánh ánh sáng bé xíu: “Vào cái hôm đến đồn cảnh sát đón người, em ngồi trên ghế, như một con nhím nhỏ không chốn để về, rành rành bị mưa xối ướt sũng cũng không chịu tỏ ra yếu đuối.”
“Rất giống tôi.” Anh hơi hướm cười, “Nếu như không có mẹ em mà khéo thay tôi đi ngang qua đó, tôi cũng muốn đưa em về nhà.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Anh lấy một viên kẹo trong túi ra, xé vỏ, đút vào miệng tôi.
“Mộc Mộc, không có ai sẽ nỡ lòng không mang một con nhím nhỏ dầm mưa về nhà.”
8.
Đây là một câu trả lời bất ngờ, nhưng là câu trả lời tôi muốn.
Tôi vươn tay kéo góc áo Tịch Nghiệp, lộ ra nét mặt mềm mại hiếm thấy, “Tịch Nghiệp, vậy anh nuôi tôi cả đời này được không?”
Bàn tay đặt trên đỉnh đầu tôi rút về, nhất thời không lên tiếng.
Vào lúc tôi cho rằng anh sẽ không trả lời tôi, anh nhìn tôi cười vô cùng ấm áp, “Mộc Mộc, tôi có thể nuôi em cả đời. Nhưng em đã trưởng thành, phải cưới chồng.”
Tôi vội tới mức sáp đến trước mặt anh, “Vậy cưới anh được không?”
Dễ nhận thấy Tịch Nghiệp không ngờ tôi sẽ nói như vậy, anh thoáng khựng lại.
Câu nói này đã được tôi nói rất nhiều lần ở trong mộng, chỉ có lần này là tôi mới thực sự nói ra với anh.
Tôi thích anh.
Có lẽ là bắt đầu từ biết anh đã làm rất nhiều như vậy chỉ để tạo điều kiện tốt hơn cho tôi.
Có lẽ là bắt đầu từ biết anh rõ rành rành bận bịu với lịch trình dày dặc nhưng vẫn bớt thì giờ bay đến Mỹ thăm tôi.
Cũng có lẽ là từ từng chút từng chút ấm áp trong những tháng ngày bơ vơ ấy bồi nên.
Song đây chỉ tình cảm của mình tôi, từ trước đến giờ tôi chưa từng nói với anh.
Đây là lần đầu tiên.
Nhưng anh không tin.
Tịch Nghiệp khẽ cười, xoa xoa trán tôi, “Đứa nhỏ ngốc, đừng nói những lời ngốc nghếch nữa.”
Sau chót anh cảm thấy bởi vì gần đây tôi quá mệt mỏi nên mới suy nghĩ lung tung như vậy, nói một câu bảo tôi nghỉ ngơi sớm chút rồi ra khỏi phòng tôi.
Với Tịch Nghiệp mà nói, những lời tôi giấu kín trong lòng chỉ là câu chuyện hài của trẻ con.
Song chả sao cả, một ngày nào đó, anh sẽ phát hiện từ lâu tôi đã không còn còn là đứa nhỏ đụng đâu cáu đó nữa rồi.
Hôm sau tỉnh dậy, liền nhìn thấy những người từng nghi ngờ Tịch Nghiệp bắt đầu tới tấp xin lỗi.
Những người trung thành với Tịch Nghiệp đều chạy đến Weibo tôi, nói muốn thần tượng ủng hộ cổ vũ tôi cả đời.
Tôi lướt tất cả các bình luận, suýt chút cười ra tiếng.
Đợi đến khi bọn họ biết, tôi vì muốn có được tình yêu của Tịch Nghiệp mới làm tất cả những chuyện này, bọn họ có còn nói rằng sẽ thần tượng ủng hộ cổ vũ tôi cả đời không nhỉ?
Càng ngày càng có nhiều người nổi tiếng lên tiếng ủng hộ Tịch Nghiệp, đẩy Cách Điệu lên đầu sóng ngọn gió.
Trong đó có một Weibo rất thu hút sự chú ý của người khác, chính là bài đăng ủng hộ của Cố Mộ Nhất.
Người khác đều chỉ @Tịch Nghiệp, chỉ có cô ta là @Tịch Nghiệp và @tôi cùng một lúc.
Đại khái ý tứ của bài đăng là nhìn từ góc độ khác, tôi thật sự là con gái của bạn Tịch Nghiệp, Tịch Nghiệp có thể nuôi tôi lớn không hề dễ dàng.
Đồng thời cứ một câu là cô ta lại chèn cụm từ cháu gái nhỏ, gọi tới là thắm thiết.
Như thể cô ta rất quen thân với Tịch Nghiệp, cho nên cũng rất quen thân với tôi.
Mấy minh tinh nữ khác ước gì có thể viết tuổi tác mình càng nhỏ càng tốt, cô ta thì càng tốt hơn, mới chạm ba mươi liền gọi tôi là cháu gái nhỏ.
Mục đích Cố Mộ Nhất mười mươi ra đó, chính là nhắm vào Tịch Nghiệp nên mới đến.
Bài đăng ủng hộ của cô ta đã phá tan hằng hà các Weibo khác, trực tiếp thu hút sự sự chú ý của tất cả mọi người.
Người hâm mộ bắt đầu suy đoán mối quan hệ của cô ta và Tịch Nghiệp, còn đào ra cả tin đồn năm xưa của cô ta và Tịch Nghiệp.
Không còn ai thảo luận thân thế của Tịch Nghiệp nữa.
Tin đồn này nhanh chóng truyền khắp đoàn phim.
Ngay cả Mạc Kiệt đến thăm đoàn cũng bừng bừng hứng thú với tin đồn của Tịch Nghiệp và Cố Mộ Nhất.
“Nghe nói thầy Tịch và Cố Mộ Nhất đã ở bên nhau rồi?” Nhân lúc tôi nghỉ ngơi, Mạc Kiệt đi tới cạnh tôi.
Tôi nhìn Tịch Nghiệp đang tập diễn với Cố Mộ Nhất, quyển kịch bản trong tay bị tôi siết tới nhăm rúm.
“Cậu nghe từ đâu?” Tôi quay sang Mạc Kiệt.
Tôi sống cùng một nhà với Tịch Nghiệp mà tôi còn không biết, cậu ta nghe từ đâu hả.
Mạc Kiệt không hề phát giác ra tôi không vui, càng sáp tới gần tôi hơn, “Bọn họ đều đang nói kìa, nói là bí mật ở bên nhau lâu rồi.”
Bí mật ở bên nhau lâu rồi…
Câu nói này lọt vào tai tôi, khiến sự tự tin thuở đầu của tôi biến mất sạch sành sanh.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng hỏi cuộc sống riêng của Tịch Nghiệp.
Trước kia không hỏi, bởi vì xem thường.
Bây giờ không hỏi, bởi vì không dám.
Nếu anh thật sự cùng Cố Mộ Nhất bí mật ở bên nhau thì tôi cũng không thể biết, giống như tôi không biết anh còn biết hút thuốc vậy.
Tôi đi đến cạnh Tịch Nghiệp, rút điếu thuốc trong miệng anh ra.
“Bắt đầu hút thuốc khi nào?” Tôi dụi điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh thùng rác, quay đầu nhìn Tịch Nghiệp.
Rõ ràng lúc mới quay phim tinh thần anh rất phấn chấn, nhưng lúc này trên mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Tịch Nghiệp liếc tôi rồi quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là một góc khuất, nếu không phải tôi luôn để ý đến nhất cử nhất động của anh thì cũng không phát hiện ra vị trí khó bị phát hiện này.
Đứng ở đây nhìn ra ngoài chính là đường lớn phồn hoa, người tới người đi tưng bừng như hội.
Chỉ là tưng bừng kia không liên quan gì đến chúng tôi.
“Vừa rồi em nói gì với Mạc Kiệt thế?” Lời của Tịch Nghiệp nhẹ nhàng tản ra trong không trung.
Giọng anh từ tốn, tựa hồ đang hỏi tôi, thời tiết hôm nay như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.