Tịch Tâm Vi Mộc

Chương 7:




13.
Tịch Nghiệp bị bệnh, là vì lâu ngày không được nghỉ ngơi tốt, thêm phần uống rượu gây nên.
May mà《Vẻn vẹn mình anh》đã đóng máy, tôi nói Tần Phong hoãn hết lịch trình mấy ngày kế để Tịch Nghiệp có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Tôi bận tới bận lui trong phòng bếp, sau khi nắp xoong rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vang lớn, Tịch Nghiệp kéo cơ thể ốm yếu của anh đi tới.
“Anh quay về nằm đi, em có thể.” Tôi ngồi xổm trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Tịch Nghiệp.
Tôi không thể.
Nhiều năm như vậy, Tịch Nghiệp chưa từng để tôi bước vào phòng bếp.
Ngay cả mấy năm ở Mỹ thì lúc mới bắt đầu tôi ra ngoài ăn, sau đó luôn qua nhà hàng xóm ăn.
Tôi chưa từng nấu một bữa cơm ra hồn ra dáng.
Tịch Nghiệp cũng ngồi xổm xuống, anh đưa tay xoa xoa đầu tôi.
Nhiệt độ lòng ban tay anh vẫn rất nóng, là bởi vì anh sốt.
“Gọi Tần Phong đến đây đi.” Mắt mày anh đều là cưng chiều, tựa hồ phòng bếp bừa bãi này không phải là kiệt tác của tôi.
Tôi không muốn.
Phải khó khăn lắm mới biết được tâm tư của Tịch Nghiệp, đây chính là thời khắc xúc tiến tình cảm.
Nếu ai dám đến quấy rầy, tôi sẽ giết người đó.
Ấy vậy mà đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tôi nhìn nhìn Tịch Nghiệp.
Trên gương mặt tái nhợt của Tịch Nghiệp đều biết không biết là ai.
Tôi thở dài, đứng dậy đi tới cửa, bật điện thoại có hình lên.
Người đứng ngoài cửa, là Cố Mộ Nhất.
“Anh nói cho cô ta biết anh bị bệnh?” Tôi quay lại nhìn Tịch Nghiệp.
Có thể là vẻ mặt tôi hơi dữ và mất kiên nhẫn khiến Tịch Nghiệp sững sờ một lúc, sau đó mới lắc lắc đầu.
Vậy Cố Mộ Nhất đến làm gì?
Tôi đành phải mở cửa.
Vừa nhìn thấy người đứng sau cửa là tôi, biểu cảm trên mặt Cố Mộ Nhất cứng lại.
“Mộc Mộc.” Cô ta gọi tôi một tiếng, nhưng không xiết bao ân cần của trưởng bối giống như trước kia mà ngữ khí này giống như bạn cùng tuổi với nhau khiến tôi thoáng thả lỏng cảnh giác với cô ta, song lúc này cô ta đến, cũng đủ khiến cho tôi xù lông.
“Chị đến đây làm gì?” Tôi đứng ngay cửa, không cho cô ta đi vào.
Cố Mộ Nhất nhìn nhìn Tịch Nghiệp ở trong nhà, mới cúi đầu lấy ví tiền trong túi xách ra.
“Ví tiền của Tịch Nghiệp rơi ở phim trường, chị đi tìm Tần Phong, cậu ấy nói Tịch Nghiệp bị bệnh, nên chị tiện thể ghé qua một chút.” Cô ta đưa ví tiền cho tôi.
Ví tiền kia, là tôi mua cho Tịch Nghiệp vào năm tôi ra nước ngoài.
Tôi đã đến rất nhiều trung tâm thương mại, sau rất nhiều lần chọn chọn lựa lựa rất nhiều thứ mới mua ví tiền. Sau khi về nhà lại nói với Tịch Nghiệp rằng do tôi thấy chủ quầy hàng nhỏ nọ quá đáng thương nên tiện tay mua.
Tôi đón lấy ví tiền thoạt nhìn liền biết được bảo quản rất tốt, nhìn Cố Mộ Nhất cười, “Cảm ơn.”
Cố Mộ Nhất vội vàng nói không cần cảm ơn.
“Tịch Nghiệp anh ấy…” Cô ta há há miệng, cuối cùng vẫn không hỏi.
Tôi nắm chặt ví tiền, trả lời cô ta: “Chỉ là bị sốt nhẹ, còn lại không bị gì.”
“À à, tốt, vậy thì tốt.” Cố Mộ Nhất gật gật đầu.
Cuối cùng tôi cũng không cho cô ta vào nhà, cô ta tạm biệt đơn giản rồi rời đi.
Tôi vừa đóng cửa lại, Tịch Nghiệp liền xuất hiện trước mặt tôi.
Anh duỗi tay lấy ví tiền từ trong tay tôi.
Tôi muốn cướp lại theo quán tính, lại không ngờ Tịch Nghiệp giơ ví tiền qua đầu.
Anh cao hơn tôi một cái đầu, tư thế như thế này tôi hoàn toàn không có cách nào với tới ví tiền.
“Cho em nhìn với.” Tôi nhào lên người anh, tính toán trèo lên trên, “Có phải bên trong có thứ gì người khác không thể nhìn không?”
Bàn tay trống còn lại của Tịch Nghiêp xách cổ áo tôi, kéo tôi rời khỏi người anh, “Không có.”
Tôi không tin.
Ngay lúc tôi bổ nhào lên người anh, một thứ gì đó rơi ra từ ví tiền.
Là một bức ảnh.
Bức ảnh lơ lửng trong không trung một lúc, rồi rơi xuống sàn nhà.
Tôi cúi đầu nhìn.
Cô gái trong bức ảnh mắt ngọc mày ngài, đang trò chuyện vui vẻ với một người nước ngoài đã được làm mờ.
Đó là tôi ở nước Mỹ.
14.
Tịch Nghiệp nửa nằm trên giường.
Tôi ngồi ở mạn giường.
Trên chiếc tủ thấp bên cạnh giường đặt một bát cháo tôi nấu.
“Anh ăn chút cháo trước.” Tịch Nghiệp bỏ qua ánh mắt của tôi, bưng bát cháo trên chiếc tủ thấp lên.
Tôi nhìn cái thứ nhão nhoẹt trắng đen không rõ ở bên trong, nuốt nước bọt.
“Hay là kêu Tần Phong đến đây đi.” Nếu Tịch Nghiệp thật sự ăn bát cháo này, vậy có khi bệnh của anh không khỏi mà còn có thể bị ngộ độc thực phẩm.
Nghĩ như vậy, tôi muốn cướp lấy.
Tịch Nghiệp tránh khỏi tay tôi, tiện thể múc một muỗng cho vào miệng mình.
Hồi lâu sau khi anh nuốt xuống, lôi mày tôi dính hết lại với nhau.
“Mặc dù hình thức rất kém, nhưng mùi vị vẫn được.” Nói xong anh lại ăn một muỗng.
Chẳng mấy chốc bát cháo kia đã thấy đáy.
Thấy anh ăn ngon miệng như vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, “Thật không?”
Tịch Nghiệp đặt bát cháo xuống chiếc tủ thấp, rút khăn giấy đủng đỉnh lau khóe miệng, “Ừm, thật sự.”
Trả lời vô cùng chân thành.
Vậy thì tốt.
Không ngộ độ thức ăn là được rồi.
Cháo đã ăn xong, bây giờ có thể tính toán nợ cũ rồi.
Tôi lấy bức ảnh rơi từ ví tiền anh ra khỏi túi áo, đặt xuống trước mặt anh, hỏi: “Anh theo dõi em?”
Mỗi một lần Tịch Nghiệp đến thăm tôi, tôi đều nhớ.
Cảnh trong bức ảnh, chắc chắn không có.
Tịch Nghiệp đưa tay cầm lấy bức ảnh, cẩn cẩn thận thận cất vào ví tiền.
“Chính là muốn xem xem em có ngoan ngoãn đi học, ngoan ngoãn ăn cơm không.”
Anh không phủ nhận.
Có ánh sáng thần kỳ lóe lên trong đầu tôi.
“Anh quen biết người hàng xóm Trung Quốc kia của em hả?” Năm hai đại học, sát vách bỗng nhiên chuyển đến một người hàng xóm Trung Quốc, rất nhiệt tình, thường niềm nở mời tôi đến nhà cô ấy ăn cơm.
“Một người bạn, vừa khéo cũng ở Mỹ, rất gần chỗ em.”
Tôi trừng anh: “Thật ra anh biết em học chuyên ngành diễn viên kịch?”
Tịch Nghiệp cụp mắt nhìn ví tiền trong tay anh.
“Lúc biết chuyện rất tức giận, thực sự muốn gọi điện hỏi tại sao em không nghe lời. Công ty mẹ em cần em quay về, lấy lại tất cả những thứ em nên được.” Lời của anh nhẹ nhàng, đã không nghe ra tức giận của lúc đó, đoạn anh ngẩng đầu nhìn tôi, “Sau đó anh từng đến thăm em đi học một lần, lúc lên lớp hai mắt em đều lấp lánh ánh sáng.”
“Anh nhớ đến mẹ em nói, em là một người rất bướng bỉnh, không va tưởng nam sẽ không quay đầu.” Anh ngẩng đầu xoa xoa đầu tôi, “Anh liền nghĩ, vẫn là cứ để em vui vẻ đi.”
Tôi cho rằng tôi lừa Tịch Nghiệp, kết quả quay đầu lại, là tôi vẫn luôn bị Tịch Nghiệp lừa.
“Vậy cái người đại diện Tinh Đảo đến liên hệ với em thì sao?” Tôi không tin.
“Thành tích của em thật sự rất xuất sắc, anh ta vừa nhìn liền nói ánh mắt anh rất tốt.” Không biết có phải vì Tịch Nghiệp cười hay không mà gương mặt vốn tái nhợt của anh bỗng có chút sắc màu ấm.
Thế cho nên, anh đều đã sớm sắp xếp xong tất cả mọi thứ, mới có thể khiến con đường này của tôi thông thuận trót lọt như vậy.
Lại hỏi một vấn đề cuối cùng, hỏi xong sẽ để anh nghỉ ngơi thật tốt.
“Tất cả những thứ này đều là vì mẹ em sao?” Câu nói này chập chồng khúc chiết ở trong lòng tôi.
Tịch Nghiệp lắc lắc đầu.
Giọng của anh hơi xào xạc như cát chảy, rất khiêu lòng người.
“Bởi vì em.”
Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đập ngày càng mạnh.
Khung cảnh này từng xuất hiện trong giấc mộng của tôi, sau khi tỉnh mộng tôi chưa từng dám nghĩ.
Tôi vội vàng dém chăn cho Tịch Nghiệp, nói một câu ngủ ngon rồi chạy ra khỏi phòng.
Đây là điều tôi luôn muốn.
Lúc này đã muốn được, nhưng lại cảm thấy ruột gan rối bời.
Mãi đến khi tôi nếm thử một muỗng cháo mình nấu, cái cảm giác tim đập loạn nhịp kia mới dừng lại.
“Phi phi phi!” Tôi nôn hết vào thùng rác.
Đã không thể dùng từ khó ăn để hình dung nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.