15.
Người của Cách Điệu đến tìm tôi.
Cách đây không lâu, nghe nói mới đổi chủ tịch, tân chủ tịch là một người sấm rền gió cuốn.
Mà vị tân chủ tịch này đang ngồi đối diện với tôi.
Trên người tân chủ tịch là bộ đồ âu cắt may khéo léo, gương mặt được chăm sóc tốt, khiến người khác không thể nhìn ra ông ấy bao nhiêu tuổi, song tôi biết.
“Chú Bạch.” Tôi lễ phép gọi ông ấy một tiếng.
Lúc mẹ còn sống, tôi từng gặp ông ấy mấy lần.
Ông ấy rất tốt với tôi, với mẹ tôi càng tốt hơn.
Nhưng sau khi mẹ qua đời, tôi chưa từng gặp ông ấy.
Không ngờ ông ấy đã thành tân chủ tịch của Cách Điệu.
Chú Bạch gật gật đầu, nhìn tôi nở nụ cười, “Mộc Mộc đã lớn như vậy rồi, càng ngày càng giống mẹ cháu.”
Tôi không thích người khác nói như vậy, luôn cảm thấy như thể tất cả mọi người đều đang tìm bóng dáng của mẹ trên người tôi.
“Chú Bạch trái lại không thay đổi chút nào.”
Chú Bạch thở dài, ánh mắt nhìn tôi không có tiêu cự.
Tôi biết, ông ấy đang nhìn mẹ của ngày xưa thông qua tôi.
“Chú đã mua lại nhà của mẹ con cháu rồi.” Ông ấy giống như bậc trưởng bối tôi đã lâu không gặp, trong giọng nói ngập tràn điềm đạm dễ gần, “Nếu cháu muốn về ở, bất cứ lúc nào cũng có thể về.”
Tôi lắc lắc đầu, “Không cần nữa.”
Trước kia cũng từng nghĩ phải quay về nhà của mình, nhưng khi đó ngay cả ăn uống đơn giản cũng cần Tịch Nghiệp phải bạt mạng kiếm tiền; bây giờ chỉ hy vọng có thể ở cùng Tịch Nghiệp trong ngôi nhà của chúng tôi, những nơi khác đã không còn quan trọng.
Tôi không hỏi ông ấy mấy năm qua đi đâu.
Ông ấy cũng không hỏi tôi đã sống như thế nào.
Cuối cùng ông ấy hỏi tôi, “Mộc Mộc, cháu bằng lòng quay về Cách Điệu không? Đó là tâm huyết của mẹ cháu.”
Bắt đầu từ khoảnh khắc tôi lựa chọn chuyện ngành biểu diễn kịch, liền đã thể hiện rõ tôi sẽ không tiếp tục đi trên con đường của mẹ.
Mẹ vì đi con đường kia mà làm việc không màng đêm ngày, nhận hằng hà sự trách móc của tất cả mọi người.
Từ khi có ký ức cho đến nay, khoảnh khắc mẹ làm bạn với tôi ít đến đáng thương.
“Có chú Bạch, cháu tin ngài chắc chắn sẽ bảo vệ tốt tâm huyết của mẹ cháu.” Tôi nở nụ cười chân thành.
Tôi chẳng hề có ấn tượng xấu gì về ông ấy, thậm chí tôi còn biết ông ấy vô cùng yêu thương mẹ tôi.
Chỉ là, tất cả những thứ kia đều không liên quan gì đến tôi cả.
Tôi đứng dậy tạm biệt ông ấy, cũng ngỏ lời mình có thể làm người phát ngôn cho Cách Điệu, dù sao cũng từng là công ty của mẹ.
Lúc đi, chú Bạch kêu người bê một chiếc hộp nhỏ.
“Cái này tìm thấy trong nhà kho của mẹ cháu, chú đã giữ một ít, mấy cái này là giữ cho cháu.”
Tôi nhìn chiếc hộp nhỏ kia, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
Mười năm trước, lúc mẹ đi không để lại gì cho tôi.
Mười năm sau, tôi lại nhận được đồ của mẹ từ trong tay người khác.
Tôi đón lấy chiếc hộp nhỏ, nói cảm ơn.
Ra khỏi cửa, Tịch Nghiệp đứng bên ngoài đưa tay về phía tôi.
Tôi đưa tay ra, nắm lấy tay anh, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng trước khi chết đuối.
Anh biết chú Bạch tìm tôi làm gì, cho nên vẫn luôn đợi tôi ở ngoài cửa.
Anh vẫn luôn biết, mẹ là vùng cấm của tôi.
Chỉ có anh biết.
Tôi vẫn luôn ôm chiếc hộp nhỏ kia, không để cho người nào chạm vào.
“Anh nói, trong này là đồ gì nhỉ?” Tôi nhìn chiếc hộp nhỏ đặt ở trên bàn, hỏi Tịch Nghiệp.
Tịch Nghiệp xoa xoa đầu tôi, “Mở ra xem thử đi.”
Như thể anh đã biết bên trong là cái gì.
Ngón tay tôi thoáng run, nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhỏ kia ra.
Bên trong có mấy món đồ chơi nhỏ, đều là đồ chơi tôi từng chơi, còn có bộ búp bê Barbie tôi thích nhất, sau khi lớn tôi chưa từng nhìn thấy nó, tôi cho rằng đã bị dì trong nhà vứt đi rồi.
Lục đến cuối cùng, bỗng lục thấy một tờ báo cáo bệnh hiểm nghèo.
Tịch Nghiệp cũng hơi ngạc nhiên.
Tôi từ từ lật tờ báo cáo bệnh hiểm nghèo kia, ngày tháng bên trên chính là hai ngày trước khi xảy ra tai nạn xe.
“Thảo nào hôm đó, bà ấy nói với anh nếu như muốn báo đáp bà ấy, thì hãy tốt với em.” Giọng Tịch Nghiệp vang vọng bên tai, “Trước đó bà ấy chưa từng nói những lời như vậy.”
Mặt sau tờ báo cáo còn có một phong thư vẫn chưa được viết xong.
“Mộc Mộc của chúng ta thích cuộc sống ra sao nhỉ? Liệu Mộc Mộc có còn ghét mẹ sau khi trưởng thành không nhỉ? Mộc Mộc của chúng sau khi trưởng thành sẽ có dáng vẻ ra sao nhỉ? Mẹ rất muốn nhìn thấy dáng vẻ sau khi trưởng thành của Mộc Mộc…”
Bức thư rất lộn xộn, hết xóa rồi sửa, và cả vệt nước đã khô.
Sau chót cũng không nhìn ra bà muốn viết cái gì.
Chỉ là cuối cùng viết: “Mẹ rất yêu Mộc Mộc.”
Có thể bà cũng không tin báo cáo bệnh hiểm nghèo kia là thật, thảo nào hai ngày kia bà nói muốn xin nghỉ dẫn tôi ra ngoài chơi.
Tôi nhớ khi đó bà cười nói với tôi câu nói này, tôi cũng cười hỏi bà, “Không đi chơi với tình nhân nhỏ kia sao?”
Khi đó chắc hẳn bà đã buồn biết bao.
Không biết tự lúc nào, trên mặt tôi đã giàn giụa nước mắt, tôi nhìn sang Tịch Nghiệp, “Khi đó anh nói, căn nhà này là mẹ mua cho em, cũng là thật?”
Tịch Nghiệp đau lòng lau rồi lại lai nước mắt trên mặt tôi.
“Bà ấy nói tuổi em còn nhỏ, trong công ty có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cần phải lưu lại đường lui cho em.”
Tôi khóc càng dữ hơn.
Nhìn hằng hà bức ảnh thời thơ ấu trong chiếc hộp nhỏ, tôi đã khóc trong ngực Tịch Nghiệp rất lâu.
Thì ra tất cả đều không như tôi nghĩ.
Tịch Nghiệp cũng không.
Mẹ cũng không.
Những hồi ức đã từng kia lăng trì tôi hết lần này đến lần khác, đều có một tầng ý nghĩa khác.
Chỉ là từ trước đến giờ tôi chưa từng phát hiện.
Tôi và Tịch Nghiệp cùng đi thăm mẹ.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đi thăm mẹ sau nhiều năm như vậy.
Chỉ là lần này, tâm trạng khác hẳn mọi lần trước.
16.
Tôi lại leo lên hot search.
Bức ảnh Tịch Nghiệp nắm tay tôi cùng ra khỏi nghĩa trang của mẹ, bị người ta đăng lên Weibo.
Trực tiếp ‘Bạo’ luôn.
Tôi làm tổ trên ghế sô pha, ném điện thoại ra thật xa.
Không cần nhìn cũng biết Weibo của tôi đã sập.
Những fans gọi tôi là cháu gái nhỏ, lúc này hẳn đã chửi đổng trên Weibo tôi.
Còn có fans CP của tôi và Mạc Kiệt.
Tôi nhìn Tịch Nghiệp đang bận rộn trong phòng bếp, anh đúng thật không thể trì hoãn việc nấu cơm cho tôi kể cả khi chuyện có gấp đến đâu.
“Nếu không thì em đến Cách Điệu ha.” Tôi tì cằm lên gối ôm.
Có lẽ tôi chính là người có thể chất hot search trong truyền thuyết, từ khi về nước đến giờ liên lục leo lên hot search không ngơi nghỉ.
Trải qua lần này, phỏng chừng ra ngoài sẽ bị người ta chặn đường.
Tịch Nghiệp quay lại nhìn tôi, cười tựa gió xuân ấm áp.
Một ánh mắt này, tôi dường như nhìn thấy cả cuộc đời mình.
Anh cười nói: “Em muốn đi hả?”
Không muốn đi.
《Vẻn vẹn mình anh》sắp sửa phát sóng, khó khăn lắm tôi mới có được chút thành tích, làm sao có thể rời khỏi giới giải trí chứ?
Cuối cùng tôi nghiến răng nghiến lợi, cầm điện thoại lên bấm vào Weibo.
Khiến tôi ngạc nhiên chính là, không hề xuất hiện dáng vẻ tôi tưởng tượng.
Dưới Weibo của tôi chỉ có vài lời mắng nhiếc, còn lại phần nhiều chính là những lời oán hờn, nói tôi đã cướp đi người đàn ông của bọn họ.
Dĩ nhiên cũng có một số người chúc phúc, nhưng số đó ít đến mức có thể bỏ qua xem như không có.
Dựa vào lời nhắc nhở của bọn họ, tôi lập tức bấm vào Weibo của Tịch Nghiệp.
Đập vào mắt chính là bài viết anh vừa đăng trên Weibo: “Là tôi ích kỷ, muốn biến đứa trẻ ấy thành bà Tịch @Dư Mộc thích ăn đường.”
Phía dưới có Mạc Kiệt chia sẻ: “Chúc mừng chúc mừng, cừu vào miệng sói.”
Ta rất tự mình biết mình, biết con sói anh ta nói chính là tôi.”
Tôi hung dữ bình luận: Đáng tiếc không thể chung vui chung vui.
Sau đó tôi nhận được trả lời của Lâm Thanh Vũ: Có thể chung vui chung vui.
Tất cả mọi người không biết chúng tôi đang nói cái gì.
Chỉ có ba người chúng tôi biết mấy câu nói này đại biểu cái gì.
Tôi bắt đầu cười khúc khích.
Tịch Nghiệp bưng thức ăn lên bàn, đi qua ôm tôi rời khỏi ghế sô pha.
“Cười cái gì thế?”
Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế, tôi vòng tay qua cổ anh.
Khẽ khàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
“Có người dẫu bị mưa xối ướt sũng, cũng khăng khăng muốn nâng ô che cho người khác.”