Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 100.2: Công bố video (2)




Chỉ bằng mấy câu nói này mà khiến cô bị chửi bới sao? Bạch Tiêu Tiệp cũng quá coi thường cô rồi! Việc này do cô làm đó, thì sao nào? Có giỏi thì tung chứng cứ đi!!
Show tiến hành càng ngày càng thuận lợi, người dẫn chương trình càng thêm to gan, khiến mọi người tập trung vào Tịch Âu Minh, sau đó thăm dò xem anh quan tâm Tiêu Tiệp đến mức nào.
“Xin hỏi hôm nay chị nhà đeo khuyên tai màu gì?” Người dẫn chương trình hỏi.
Cho dù bị bịt mắt bằng tấm vải đen nhưng phong độ của Tịch Âu Minh vẫn không đổi, lại còn khiến anh càng trở nên thần bí hơn.
Dù mắt bị che nhưng Tịch Âu Minh cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Màu bạc.”
“Đi tất chân màu gì ạ?”
"Màu cà phê."
"Thế đi giày màu gì ạ?"
"Màu đỏ."
"Màu son môi thì sao ạ?"
"Trong suốt…… vị dâu tây."
Mặt Tiêu Tiệp đỏ lên vì thẹn, anh thật là, ở cái tình huống này cũng không quên lộ ra bản tính háo sắc! Người ta chỉ hỏi màu gì, chứ có hỏi vị gì đâu! Anh nói rõ như thế, người khác sẽ nghĩ sao đây?
Quả nhiên dẫn chương trình nghe xong liền cười phá lên: “Ha ha, xin hỏi hôm nay chị dùng son vị dâu tây đúng không ạ?”
Tiêu Tiệp không còn cách nào khác, chỉ đành ngượng ngùng gật đầu, người xem phía dưới cũng cười phá lên.
“Rất nhiều người không vượt qua được trò này của chúng tôi đó, bởi vì không phải ông chồng nào cũng quan tâm để ý kỹ xem vợ của mình mặc gì, chứ đừng nói đến màu gì. Nhìn hôm nay mà xem, quả thật là Tịch thiếu cực kỳ yêu thương Tiêu Tiệp, xem ra những tin tức kia chỉ là lời đồn.”
“Giờ bác bỏ tin đồn có sớm quá không!” Có người lớn tiếng nói, cả trường quay bỗng chốc trở nên yên ắng, đều đang nhìn xem người kia là ai, mà người kia cũng không làm mọi người thất vọng, bước ra.
Cuối cùng thì Kiều Đại Vân cũng cười mãn nguyện, Bạch Tiêu Tiệp à, cô cho rằng chỉ mình cô biết tham gia show để giải thích sao, tôi muốn xem cô bị bẽ mặt trên show lần nữa đó! Vì muốn hủy hoại cô mà tôi phải tốn không ít công sức đâu!
Thì ra từ lúc biết Tiêu Tiệp sẽ tham gia show, Kiều Đại Vân đã âm thầm lên kế hoạch. Lặng lẽ sắp xếp người trà trộn vào, để tuôn ra nhiều bí mật của Bạch Tiêu Tiệp hơn, khiến Bạch Tiêu Tiệp không thể ngóc đầu lên được nữa.
“Hôm nay tôi tham gia show này cũng vì mục đích riêng.”
Người kia đi ra từ giữa đám đông, mọi người cũng cố ý nhường đường cho anh ta.
Tịch Âu Minh nén tức giận, ánh mắt anh lúc này cực kỳ lạnh lẽo, nhìn lướt qua người kia, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên tưdi.dđlqđ, nhưng không hề lên tiếng. Sắc mặt Tiêu Tiệp cũng không thân thiện như lúc nãy, chỉ im lặng suy nghĩ.
“Mặc dù tôi chỉ là người qua đường, nhưng cực kỳ ghét người thích làm điều sai trái. Tôi vốn không thích xem mấy show kiểu này, nhưng hôm nay vì chính nghĩa, tôi tình nguyện chi tiền gấp 3 lần để mua vé tham gia show. Tôi không biết scandal gần đây của người này, nhưng trong tay tôi có tang chứng vật chứng chuyện xấu xa của quá khứ.”
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn người đang thao thao bất tuyệt kia, nhưng cũng không ai đứng ra ngăn cản, cứ trơ mắt nhìn người này cầm micro nói không ngừng.
“Tôi vẫn tin rằng, chuyện người khác làm có trời chứng giám, có nghe tin cũng phải nghe từ nhiều phía, tôi muốn mọi người xem vật trong tay tôi, tin rằng mọi người càng hiểu chuyện này hơn.”
Dứt lời người này lấy ra một thứ giống CD.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bàn tán, chẳng lẽ người này lấy ra chứng cứ? Vậy rốt cuộc chứng cứ này là gì? Chẳng lẽ hôm nay cố tình tới đây để vạch mặt Tịch phu nhân?”
Theo như suy đoán của mọi người, đầu quay cũng chậm rãi chiếu ra đoạn video.
Trong video, gương mặt không được tự nhiên của ngôi sao làng giải trí Thẩm Nhã Lâm xuất hiện trên trước ống kính.
Hóa ra dáng vẻ đau khổ của cô sẽ như thế.
"Tổn thương bạn cô hiệu quả hơn so với tổn thương cô không phải sao?" Thẩm Nhã Lâm ngạo mạn nói, xem ra đây là nửa sau câu chuyện.
Thẩm Nhã Lâm căm hận nói: "Nếu như không phải tại cô, thì bây giờ người ở bên cạnh Hà Liên chính là tôi! Nhưng mà bây giờ trong mắt anh ấy tất cả đều là cô! Tôi đi tìm anh ấy thì có ích gì chứ? Kiều Đại Vân tính là cái gì, cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ mà thôi!"
. . . . . .
Thẩm Nhã Lâm thu hồi nụ cười giễu cợt nơi khóe miệng, ánh mắt căm hận nhìn Tiêu Tiệp, giọng nói lạnh băng: "Tôi cũng không sợ nói cho cô biết, lúc đầu tôi cũng không biết các cô muốn đi bơi, là Kiều Đại Vân nói cho tôi biết. Cô ta hận cô rất nhiều, nên mới cẩn thận quan sát mọi hành động của cô. Kể cả việc quyến rũ Tả Huyền Dạ cũng là cách cô ta nghĩ ra!"  
“Các cô không biết xấu hổ!” Tiêu Tiệp tức giận đến mức tay chân cũng phát run.
Thẩm Nhã Lâm nhíu mày, cười nói: "Ha ha, chúng tôi cũng không cần thể diện, hèn hạ vô sỉ thì sao? Cô có thể làm gì chúng tôi? Bảo Tịch Âu Minh xử lý chúng tôi sao? Cô có bằng chứng sao?"
Nhìn Tiêu Tiệp lui về sau từng bước một, dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng, cô đắc ý nói: "Lời cô nói đều không sai, chúng tôi một lòng muốn nhìn cô khó chịu! Bạch Tiêu Tiệp ơi Bạch Tiêu Tiệp, chúng tôi chờ ngày hôm nay của cô đã lâu rồi! Nhìn cô đau khổ là niềm vui lớn nhất đời tôi, cô yên tâm, chuyện sẽ không kết thúc như vậy đâu. Khiến người bên cạnh cô đều mất đi hạnh phúc, để từng người từng người một rời xa cô, khiến cô không còn gì thì chúng tôi mới cam tâm!"
Camera chiếu cảnh Thẩm Nhã Lâm từng bước từng bước tiến tới, từng câu từng chữ đều độc ác, nham hiểm. Cô ta cười đến ngông cuồng, phách lối, cười đến hèn hạ, vô liêm sỉ, buộc Tiêu Tiệp lùi về phía sau, che miệng không dám khóc thành tiếng. Cảm xúc bị phá nát, nhìn vào khiến người khác tiếc thương. Vẻ thất vọng, đau đớn hiện lên trên gương mặt cô, giống như tinh thần bị đả kích cực lớn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều khẽ run rẩy.
. . . . . .
Kiều Đại Vân nhìn đoạn video vừa mới phát đến ngây cả người, cô hoảng sợ nuốt nước bọt, tâm trí như bị ai đó độc ác róc xương xèo thịt.
Thẩm Nhã Lâm ngu ngốc này, không ngờ lại lôi cả cô vào! Làm sao đây, đây là truyền hình trực tiếp đó, nếu như Hà Thiếu Liên xem được…...
Bên kia, Thẩm Nhã Lâm đang đoan trang tiếp nhận phỏng vấn, muốn nhân cơ hội này bác bỏ tiếng xấu.
“Trước có tin đồn nói Thẩm tiểu thư có qua lại với một ông chủ nào đó, có đúng không?” Nhà báo liền hỏi, tất cả mọi người đều biết “ông chủ nào đó” kia là ai, nhưng không nói tên ra. Bình thường đám phóng viên không dám đắc tội với người có quyền thế.
Thẩm Nhã Lâm giả vờ cười hai tiếng, nói: “Đều là tin đồn sai sự thật, mặc dù tôi không có gia thế chống lưng, nhưng cũng khinh thường làm những chuyện này.”
“Nói như thế là chị không đi quyến rũ chồng người khác?” Một phóng viên to gan hỏi.
Đáy lòng Thẩm Nhã Lâm thầm nguyền rủa vị phóng viên này, thầm nghĩ, đợi lát nữa xong phải sai người dạy dỗ hắn d.đlq.đ.di. Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười điềm tĩnh, thề thốt: “Tôi dùng nhân cách của mình ra để đảm bảo, tôi Thẩm Nhã Lâm không bao giờ làm những chuyện trái với đạo đức….”
Còn chưa nói xong, vốn cô còn định thề thốt giải thích thêm thì nhóm phóng viên đột ngột ngừng hỏi, vì TV phòng khách đột nhiên bị người nào đó mở lên, gương mặt Thẩm Nhã Lâm đang gây sự xuất hiện trên TV…..
Mọi người nhìn TV rồi lại nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Nhã Lâm, thế giới này thật đặc sắc, không ngờ lại có bất ngờ thú vị như vậy.
Mồ hôi Thẩm Nhã Lâm rơi như mưa, trong nháy mặt máu toàn thân như ngừng lại, cả bầu trời u ám ập đến, tất cả suy nghĩ đều hóa thành một câu: Mất hết hình tượng rồi, cô xong đời rồi!
Đám nhà báo xông đến, liên tục hỏi Thẩm Nhã Lâm, Thẩm Nhã Lâm đờ đẫn, được vệ sĩ hỗ trợ rời đi…..
Trước màn hình, Hà Thiếu Liên hoàn toàn chấn động, cô từng bị người khác uy hiếp như vậy sao? Sao lại như vậy được? Chẳng lẽ vì bị người khác hãm hại nên cô mới đáp trả, là Kiều Đại Vân làm sao?
Lúc này Hà Thiếu Liên chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, cơn đau đớn làm môi anh liên tục run rẩy. Ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Tiệp trên TV, giờ này gương mặt cô đang tái nhợt. Giống như vết thương chưa hồi phục, lại bị người khác đâm một nhát.
Tịch Âu Minh đau lòng, ôm cô vào trong ngực, nhưng cũng không thể che đi sự đau đớn nơi đáy mắt cô.
Vậy mà chuyện chưa dừng lại ở đó, ngay khi đoạn video kết thúc, lập tức có đoạn video khác được chiếu, lần này đã thay đổi nhân vật chính.  
Trong một quán cà phê.
Kiều tiểu thư, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của cô, chụp lại toàn bộ cảnh Bạch tiểu thư đi cùng những người đàn ông khác, xin cô thanh toán hết số tiền.
Kiều Đại Vân cầm lấy xấp hình, xem lần lượt từng cái một, mỉm cười hài lòng. Sau đó đưa người mặc áo đen túi đồ, có thể nhìn ra bên trong chứa tiền.
Chuyện này coi như xong, nếu như sau này có việc, tôi sẽ tìm các anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.