Ở một địa điểm khác.
Tung những tấm hình này ra bên ngoài, đây là nửa tiền thuê, sau khi việc thành công, sẽ trả anh phần còn lại. Nếu như hiệu quả tốt, tôi sẽ thưởng gấp đôi….
. . . . . .
Tiêu Tiệp còn rúc vào trong ngực Tịch Âu Minh, cơ thể vẫn còn run lẩy bẩy trước ống kính, giống như những chuyện kinh khủng này là cơn ác mộng với cô vậy.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, cả trường quay trở nên yên tĩnh lần nữa, yên lặng như tờ, giống như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy vậy.
Tận mấy chục người ở trường quay, còn cả người xem qua TV, đều vô cùng kinh hãi.
Kiều Đại Vân cảm thấy đầu óc choáng váng, cô chỉ nhìn thấy cô trong TV đang nói gì đó với người áo đen, nói liên tục, cô đã chẳng thể nghe được bất kỳ âm thanh gì rồi, thế giới giống như ngừng quay.
Cả người cô khẽ run, sắc mặt lại trở nên khó coi, lần này còn khó coi hơn lần trước, vẻ mặt cứng ngắc nặng nề, mơ hồ đan xen.
Giờ phút này trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ, hôn nhân của cô phải làm sao? Thiếu Liên có vì tin này mà bỏ rơi cô không, nếu như thế thì cô phải làm thế nào? Làm nhiều chuyện như vậy nên tính sao đây?
Tả Huyền Dạ không tìm thấy Dĩ Đồng ở Anh, lại nghe được tin tức nói Dĩ Đồng đã về nước hôm nay, anh vội vàng chạy về. Bởi vì tắc đường mà tình cờ nhìn thấy chương trình truyền hình trực tiếp đặc sắc nhất hôm nay trên màn hình ở ngã tư.
Lời nói gây sự của Thẩm Nhã Lâm, vừa ép Tiêu Tiệp lùi lại….. vừa khiến anh trở thành trò cười…….
Cả một đời thanh danh của mình, lại bị hủy trong tay người đàn bà lòng dạ độc ác này sao? Anh bất chợt cảm thấy mình thất bại, không chỉ mất đi một mối tình, mà là mất đi hạnh phúc cả đời. Anh cười khẽ, cười đến nước mắt tuôn rơi. Giờ phút này anh cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất thế giới, vì một người không đáng giá mà mất cả một đời.
Đồng Nhi có thể tha thứ cho anh sao? Anh phải làm gì mới có thể tìm được Đồng Nhi?
Ở bên kia, Dĩ Đồng nhìn thấy đoạn video này, ngừng kích động trở về tìm Tiêu Tiệp. Cô biết, có Tịch Âu Minh bên cạnh, Tiêu Tiệp sẽ không có việc gì.
Nhưng việc của cô, cô lại không có dũng cảm đối mặt. Sự phản bội của Tả Huyền Dạ khiến lòng cô tổn thương sâu sắc, với cuộc hôn nhân này, cô đã không còn bất kỳ hy vọng nào. Chỉ là với sự cố chấp bây giờ của Tả Huyền Dạ, cô không biết nên vui hay thở dài.
Có một vài người đã bỏ lỡ là mất, có một số việc quá khứ đã qua không bao giờ trở lại.
Trong cuộc sống, sự cố chấp của bản thân là đúng hay sai, đời người không có nguyên tắc nhất định. Chúng ta chỉ có thể dựa vào cảm xúc, có lẽ may mắn sẽ tìm được hạnh phúc. Còn xui xẻo sẽ mất đi hạnh phúc tưdi.lđlqđ. Mỗi người đều phải trả giá bằng chính sai lầm của bản thân, còn những mối nợ, có khi dùng cả một đời cũng không trả hết.
Show kết thúc, Tiêu Tiệp yếu ớt được Tịch Âu Minh đỡ xuống đài, vẻ mặt vô cùng đau khổ, khổ sở, cô coi những người đó là bạn, nhưng những người đó lại muốn hại cô, không muốn cô sống yên ổn. Đám phóng viên ùa lên, muốn nhân cơ hội này hỏi vài câu. Tuy nhiên đều bị vệ sĩ của Tịch Âu Minh cản lại, dù bọn họ cố gắng cỡ nào cũng không thể lại gần.
Có điều, không cần phỏng vấn cũng được. Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay đủ chiếm trang đầu của tờ báo rồi. Tất cả mọi người không cần nghĩ cũng biết mai báo sẽ viết cái gì.
Hà Thiếu Liên vội tắt TV, cầm áo khoác lên ra khỏi phòng làm việc. Trái tim anh liên tục truyền đến những cơn đau, hình như đã vỡ thành trăm mảnh, khiến anh muốn nhặt lại cũng không thể nào nhặt được. Anh muốn tìm Tiệp Nhi, anh không thể để cô ấy bị người khác bắt nạt. Cô là bảo bối của anh, bảo bối mà anh muốn cưng chiều cả đời! Nhưng anh đang làm cái gì vậy? Lần lượt đề cô bị người khác bắt nạt, còn anh đã làm được cái gì?
Gương mặt cô ấy tái nhợt, tuyệt vọng, dáng vẻ luống cuống đau đớn khi bị người khác chửi bới, ánh mắt hoảng sợ và sợ hãi không ngừng hiện lên trước mắt anh.
Nhưng. . . . . .
Đi đâu để tìm đây. . . . . .
Cô ấy có thể đứng nguyên một chỗ đợi anh sao?
Càng chạy đường lại như càng dài thêm, riêng đến chỗ để xe cũng khiến Hà Thiếu cảm thấy như vừa mất một tiếng.
“Thiếu Liên….” Tiếng của một cô gái run rẩy vang lên trong không gian.
Là cô ấy sao?
Hà Thiếu Liên ngẩn ngơ………...
Là Tiêu Tiệp của anh quay về ư? Cô cũng không thể nào quên được anh sao? Anh không quan tâm cô đã lập gia đình hay chưa, chỉ cần trong lòng cô có anh là đủ rồi. Anh sẽ đưa cô ra nước ngoài, đến một nơi không ai biết mình, sống vui vẻ an nhiên cả đời. Đó luôn là ước mơ của bọn họ, khi hai người còn bên nhau…..
Hà Thiếu Liên quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh kìa…..
Người kia lại là Kiều Đại Vân, sắc mặt cô ta tái nhợt, mỗi bước đi đều rất cẩn thận dè dặt, chỉ sợ anh sẽ vì vậy mà biến mất, không đủ can đảm đến gần.
“Thiếu Liên….. Anh nghe em giải thích……. Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, em không có……” Kiều Đại Vân lắp bắp nói, nơi đáy mắt bắt đầu ngấn lệ, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, rất khiến người ta thương tiếc.
Trong xe Lincoln.
Tiêu Tiệp kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa kính, cảnh tượng trước mắt cũng nhanh chóng trở nên mờ dần rồi biến mất sau lưng. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, hoặc không hề suy nghĩ bất kỳ điều gì cả.
Một đôi tay ấm áp ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng của Tịch Âu Minh từ trên đầu truyền đến: “Sao lại nương tay?”
Đúng, hôm nay cô không tung toàn bộ chứng cứ ra. Nếu như tung ra, Kiều Đại Vân sẽ không ngóc đầu lên được. Nhưng, sao cô lại nương tay?
Không cần thiết.
Tịch Âu Minh nâng mặt cô lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, khàn khàn nói: “Nếu em muốn chơi tiếp, anh sẽ chơi cùng em.”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Tiêu Tiệp cười thầm, sau đó dịu dàng hôn lên bờ môi kia, có người đàn ông thế này ủng hộ phía sau, cô còn cần gì hơn đây!
——
“Thiếu Liên, những thứ đó đều do Bạch Tiêu Tiệp dựng lên, em không có làm những chuyện đó! Thiếu Liên, anh phải tin em…..” Kiều Đại Vân khóc như mưa, liều mạng lôi kéo tay áo của Hà Thiếu Liên, chỉ sợ một khi buông tay, cô liền mất đi tất cả.
Không thể để anh ta đi được, càng không thể để anh ta đi tìm Bạch Tiêu Tiệp. Nếu mất đi Hà Thiếu Liên, cô sẽ chẳng còn gì, nếu cô mất anh ta, cô liền trắng tay, công sức mấy năm nay đều đổ sông đổ biển.
Nhất định cô phải gả cho Hà Thiếu Liên, chuyện gì cũng không thể ngăn cản được!
Hà Thiếu Liên không thèm nhìn Kiều Đại Vân dù chỉ một cái, lạnh lùng rút tay đang bị Kiều Đại Vân nắm ra, mở cửa xe, không thèm quay đầu nhìn lại, rời đi.
Để lại Kiều Đại Vân với gương mặt xám như tro, cô liều mạng cắn môi, nén nước mắt vào trong. Cô không thể nhận thua được, cô không thua! Cô còn đường lui, còn một đường lui!
——
Gió thu khẽ thổi khiến những chiếc lá kêu xào xạc, truyền vào tai cô, không khí trong lành, vốn là cảnh mùa thu thê lương, thế mà vẫn tạo cho con người ta cảm giác vui vẻ. Công này, phải tính cả cho Kiều Đại Vân rồi. Nếu không phải do cô ta làm ra những chuyện như vậy, cô sẽ không cảm thấy vui vẻ.
Nhân chi sơ tính bản thiện, vốn cô chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, nhưng trời không toại lòng người, hôm nay cô cũng phải học cách trở nên độc ác ddiđlqđ. Thế giới vốn không đơn giản, hôm nay cô cũng cảm nhân được điều đó.
Hôm qua tố cáo Kiều Đại Vân và Thẩm Nhã Lâm trên show, hôm nay liền có kết quả, các đài truyền thông điên cuồng đăng lại video, điên cuồng tố cáo Thẩm Nhã Lâm là con người dối trá, tâm địa rắn rết và Kiều Đại Vân lòng dạ độc ác. Có thể nói một mũi tên trúng hai con chim, chủ yếu vẫn là kéo Thẩm Nhã Lâm rớt đài, bây giờ cô ta không sống nổi trong làng giải trí nữa rồi.
Bởi vì cô ta từng làm nhân vật của công chúng nên sau này muốn tìm việc cũng khó khăn hơn. Công việc nghiêm túc thì không ai dám tuyển, công việc không nghiêm túc thì cô ta sẽ phải bỏ sĩ diện xuống. Không lâu nữa, khi cơm áo gạo tiền quấn thân, cô ra sẽ hiểu, chút thể diện này, không lo nổi cơm ăn, kết quả sau này, người thông minh đều nhìn ra được
Về phần Kiều Đại Vân, còn một món quà siêu to khổng lồ nữa, nhưng giờ không vội, vẫn nên giữ lại lâu hơn một chút.
Mặc dù nương tay, nhưng tình thế hôm nay của Kiều Đại Vân cũng không khác gì ngồi bàn chông, cũng coi như là nếm đủ mùi vị, sẽ không còn sung sướng như trước.
Mà những nơi đưa tin về Tiêu Tiệp hôm trước, hôm nay đều công khai xin lỗi.