Editor: Tư Di
Sắc mặt Lãnh Liên lập tức tái nhợt, Lãnh Phong Thần đau lòng, không nhịn được phản bác: "Ai nói không ai cần, con……….."
"Con biết rồi ạ, đợi hết bận, con sẽ tìm bạn trai." Lãnh Liên nhanh chóng cắt ngang lời Lãnh Phong Thần, cô biết anh định nói cái gì, nhưng mà, loại tình yêu này, sao có thể nói ra đây?
Lãnh Phong Thần bị cô nói đến phát cáu, đã đến lúc này rồi, cô còn không muốn thừa nhận quan hệ giữa bọn họ sao?
"Không cần chờ làm gì, con xem mấy người các con đi, chuyện gì cũng khiến bà cụ già như mẹ phải lo lắng. Mẹ đã cho người xem cho con một người cực tốt, đến lúc đó con đi gặp mặt người ta, nếu như cảm thấy có thể được thì nhanh chóng kết hôn đi! Để lâu cũng không phải là chuyện tốt!"
Lãnh phu nhân nói như đinh đóng cột, không cho người ta cơ hội phản đối.
"Không được!" Lãnh Phong Thần không chút nghĩ ngợi lập tức lên tiếng phản đối ra mặt: "Mẹ! Mẹ cho rằng mẹ là Nguyệt Lão sao? Tại sao có thể tùy tiện làm mai cho người ta! Trên thế giới này chẳng ai xứng với Lãnh Liên cả!" Dĩ nhiên trừ anh ra.
"Nếu mẹ nhìn ưng mắt, vậy con tìm cơ hội đi gặp mặt là được." Trái với sự tức giận của Lãnh Phong Thần, Lãnh Liên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cô đã sớm đoán trước sẽ có ngày này, lại không ngờ đến nhanh như vậy.
"Ừ, vẫn là con hiểu chuyện, cũng không uổng sự yêu thương của mẹ dành cho con bao năm qua. Đối phương buôn bán dầu diesel, vẫn tính là người có tiền ở thành phố A, mặc dù ngoại hình không được hoàn hảo cho lắm, nhưng coi như đàng hoàng…." Nói tới chỗ này, Lãnh phu nhân muốn nói lại thôi, nhìn sắc mặt Lãnh Liên vẫn bình thường, nên tiếp tục nói: "Ở độ tuổi như con, cũng chỉ có thể tìm người lớn tuổi hơn con, trẻ tuổi quá sẽ không thương con. Đối phương năm nay bốn mươi tuổi, lớn hơn con mười tuổi, vừa đẹp."
"Mẹ!" Lãnh Phong Thần muốn quăng đổ bàn: "Mẹ có ý gì? Ai cho mẹ tự ý làm mai cho người ta! Hơn nữa còn là một ông già! Mẹ bảo yên tâm cái gì! Con không đồng ý!"
Đối với việc mẹ mình chẳng thương yêu gì Lãnh Liên, anh là người rõ nhất, rất nhiều chuyện chỉ cần không quá đáng, anh đều có thể dễ dàng tha thứ, hơn nữa sẽ bù đắp ở những phương diện khác. Nhưng mà, chuyện hôm nay, không có cửa đâu! Đến cửa sổ cũng không có!
"Con xem thái độ của con là sao hả? Mẹ đang thương lượng với Lãnh Liên, con chen miêng vào làm gì! Hồ đồ!" Lãnh phu nhân quát lớn, chuyện khác bà có thể chiều theo ý con trai, nhưng đối với việc này, bá nhất định phải theo ý định của mình! Không nhường nhịn chút nào cả!
"Được ạ, con sẽ tìm thời gian gặp mặt người kia, cảm ơn mẹ." Lãnh Liên bình tĩnh nói, không ảnh hưởng chút nào đến cảm xúc.
"Chị biết chị đang nói gì không hả?" Lãnh Phong Thần cả giận nói, không ngờ cô đồng ý! Sao cô có thể đồng ý gặp mặt người đàn ông khác ngay trước mặt anh, hơn nữa còn là một ông già!
"Con nhìn xem, chỉ có Liên nhi hiểu chuyện, chẳng bao giờ khiến mẹ lo lắng! Nào có giống con!" Lãnh phu nhân liền nở nụ cười ấm áp, ngay cả cách gọi cũng thay đổi.
Lãnh Liên tự động bỏ qua ánh mắt tức giận của Lãnh Phong Thần, tiếp tục ăn cơm, nhưng ăn như nhai sáp, chẳng có mùi vị gì cả.
——
Hôm nay cấp trên không vui, chỉ cần là người có mắt cũng có thể nhìn ra, cho dù là không có mắt cũng có thể nhận ra được. Mà Tiêu Tiệp luôn bên cạnh ông chủ dĩ nhiên càng cảm nhận được sâu sắc hơn.
"Tôi đã nói rồi, loại chuyện như thế này tự mấy người làm được, chuyện gì cũng đến tay tôi làm, vậy thuê mấy người về làm cái gì!" Bộp một tiếng lại cúp điện thoại.
Vừa ngẩng mặt lên liền thấy Tiêu Tiệp cầm tập tài liệu đứng cách đó không xa, Lãnh Phong Thần day day ấn đường, gọi cô lại.
Hôm nay anh không có tâm trạng nói đùa, hận không thể đuổi hết mấy người quấy rầy anh ra ngoài. Nhưng mà, không được, ít nhất là vị trước mắt này không được!
Trước không bàn đến ông chồng có năng lực của cô, chỉ bằng vào tình bạn lâu nay không tệ của bọn họ, anh sẽ không làm khó.
"Hôm nay anh ăn phải thuốc nổ à?" Tiêu Tiệp nói, đổi lại là người khác đã sớm chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ không đụng vào họng súng vào lúc này.
Quả nhiên, Lãnh Phong Thần thờ ơ liếc cô một cái, không nói gì, sắc mặt cực kỳ không tốt, quay đầu đi.
"Haizz, xem ra tâm trạng của anh không được tốt, tâm trạng không được tốt sẽ không muốn ăn, đã vậy phần bữa sáng yêu dấu này để tôi tiêu hóa giúp anh nhé! Cũng là chuyện tốt nên làm di., không được lãng phí!" Tiêu Tiệp nói, không biết từ lúc nào trên tay xuất hiện thêm một hộp đựng đồ ăn sáng ngon lành.
Vốn Lãnh Phong Thần không muốn để ý tới, tuy nhiên anh cảm thấy có cái gì đó không đúng, nói: "Ai làm?"
"Là của một vị tiểu thư họ Lãnh." Tiêu Tiệp thản nhiên nói.
"Cầm đi!" Nếu dám đồng ý đi xem mắt, vậy còn làm điểm tâm cho anh làm cái gì! Trực tiếp để người khác làm còn tốt hơn!
"A vậy cảm ơn nha! Vừa hay sáng nay tôi chưa kịp ăn sáng, đang đói bụng đây." Tiêu Tiệp lập tức cầm hộ thức ăn, định đi ra ngoài.
Lãnh Phong Thần nhanh hơn cô, khi cô kịp phản ứng, thì anh đã cướp được đồ ăn sáng rồi. Hừ một tiếng, cô cũng biết, ra vẻ cứng miệng có gì hay!
"Được rồi, xem như hôm nay tâm trạng của tôi tốt, nên tiện tay làm việc tốt, nói đi, có chuyện gì khiến anh buồn bực thế? Nói ra có lẽ tôi có thể giúp được anh." Tiêu Tiệp nói, cô thấy hơi lạ, lúc gặp Lãnh Liên cũng thấy vẻ mặt của cô ấy hơi lạ, khác xa với bình thường. Bây giờ Lãnh Phong Thần cũng thế, tám mươi phần trăm là hai người này giận nhau rồi.
Lãnh Phong Thần cầm lấy bữa sáng, vẻ mặt cũng không thay đổi, vẫn tỏ vẻ người lạ chớ gần.
"Tôi đếm đến ba, một, hai, ba!" Tiêu Tiệp bình tĩnh đếm, khẽ đếm hết lập tức quay đầu rời đi, quả nhiên sau lưng truyền đến giọng buồn buồn.
"Chờ một chút!"
Khóe miếng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý, đứng lại.
"Cô ấy muốn đi xem mắt."
Hả? Tiêu Tiệp suy nghĩ, Lãnh Liên muốn đi xem mắt?
"Cho nên anh là tên ngốc đúng không?"
Tiêu Tiệp nhìn Lãnh Phong Thần nói hết sức không nể mặt.
"Cô! Không nói thì thôi! Không cần châm chọc tôi!" Sắc mặt Lãnh Phong Thần không vui nói.
"Cô ấy muốn đi xem mắt, anh lại thật sự để cho cô ấy đi sao? Anh không có tay hay là không có chân, gặp loại chuyện như vậy còn đứng ở đây than thở hả?" Tiêu Tiệp nói đầy ẩn ý.
"Cô cho là tôi muốn à? Nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở phía mẹ tôi."
Trong nháy mắt Tiêu Tiệp liền hiểu ra vấn đề, nghĩ đến cũng đúng, chuyện của bọn họ, quả thực có chút loạn luân, nhưng chỉ cần hai người yêu nhau, dù là khó khăn hơn nữa cũng có thể vượt qua không đúng sao? Huống chi, chẳng có quan hệ máu mủ!
"Vậy tôi hỏi anh, anh tình nguyện để Lãnh Liên gả cho người khác à?"
"Chắc chắn không muốn!"
"Vậy thì anh vẫn còn ở đây than thở cái gì nữa? Kết quả cuối cùng không phải là anh quyết lấy Lãnh Liên sao? Đến bây giờ anh còn chưa hiểu rõ vẫn đề à?"
"Tôi nghĩ, bây giờ tôi đã hiểu rõ rồi." Muốn biến một người phụ nữ thật sự thành người của mình, chỉ lên giường thôi là chưa đủ, còn phải có thứ gì đó khiến họ vĩnh viễn thành người của mình!
——
Trong một nhà hàng cao cấp, có vài đôi đang ngồi. Nơi này khá thoáng mát, lắp đặt thiết bị hạng sang, không ít các đôi tình nhân đến đây hẹn hò.
"Quả nhiên Lãnh tiểu thư xinh đẹp như hoa, so với bức ảnh kia thì chỉ có hơn không có kém!" Một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, tóc hơi hói nâng ly rượu lên, cười híp mắt với người ngồi đối diện.
Trước từng gặp không ít người phụ nữ, nhưng luôn cảm thấy đối phương không xứng vơi mình! Bây giờ anh cũng thuộc hàng ngũ có tiền, người phụ nữ bình thường sao có thể hợp với anh.
Giống như vị trước mắt này, vừa nhìn là biết tiểu thư khuê các, có học thức, tao nhã, có tư chất làm người vợ. Xem ra cô không lừa anh, người giới thiệu lần này sẽ khiến anh tuyệt đối hài lòng, bây giờ gặp mặt, đúng là cực kỳ hài lòng.
"Cảm ơn, Ngô tiên sinh cũng rất khác người." Nghe lời khen của đối phương, Lãnh Liên cười nhạt nói, trên mặt cũng không biểu hiện sự mất hứng, lại lễ phép đánh giá đối phương.
"Người vợ trong tưởng tượng của tôi giống như Lãnh tiểu thư vậy, vừa thanh cao lại trang nhã, nhất định trong tương lai sẽ thành người vợ mẫu mực. Tôi nghĩ đứa con của tôi cần một người mẹ ưu tú như vậy dd.lqddi, hơn nữa dáng người Lãnh tiểu thư rất đẹp, tin rằng nhất định con của chúng ta sau này sẽ kế thừa những gì tốt đẹp nhất của chúng ta, lớn lên cực kỳ khôi ngô tuấn tú! Ha ha!" Ngô tiên sinh càng nghĩ càng vui vẻ, đề tài cũng từ từ rõ ràng.
Lãnh Liên lập tức sửng sốt trong giây lát, không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
"Ha ha, tôi không dọa cô chứ. Nhưng chúng ta đến cái tuổi này rồi, không vội không được…! Tuổi càng lớn, về sau càng khó có con!" Ngô tiên sinh nói cực kỳ ẩn ý.
Trong lòng Lãnh Liên đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, ánh mắt không tự chủ được nhìn lướt qua bốn phía. Khi thấy nơi nào đó thì nước uống vừa uống suýt nữa phun ra ngoài.
Không phải Lãnh Phong Thần ngồi ngay bàn bên cạnh thì là ai? Anh đến đây từ bao giờ, nghe được bao nhiêu rồi? Sao vẻ mặt lại khó coi như vậy?
"Lãnh tiểu thư? Lãnh tiểu thư? Cô có nghe thấy tôi nói gì không?" Đối với việc Lãnh Liên không tập trung, sắc mặt Ngô tiên sinh không có bất kỳ sự không vui vào, người đẹp chính là người đẹp, ngay cả không tập trung cũng xinh đẹp như vậy! Nếu như sau này lấy về nhà, vậy thì muốn như thế nào cũng được…….. Chỉ cần nghĩ thôi đã khiến cả người nóng ran khó chịu rồi!
"À, ừ, thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát." Lãnh Liên nói.
Lãnh Liên cầm túi lên, chỉ có điều không đi về phía nhà vệ sinh.
Cùng lúc đó, một người đàn ông ở bàn khác cũng đứng dậy, cũng đi về phía đó.
Người phía trước càng chạy càng nhanh, trái lại Lãnh Phong Thần không sốt ruột, còn hết sức nhàn nhã đút tay vào túi quần, chậm rãi đi theo sau.
Cho đến một khúc quanh, rốt cuộc Lãnh Liên cũng dừng lại, xoay người nhìn Lãnh Phong Thần.
"Anh tới đây làm gì?"
"Tất nhiên là đến xem vợ có chạy theo người ta không." Lãnh Phong Thần thờ ơ nói, lại khiến Lãnh Liên đỏ mặt,
"Ai là vợ của anh! Anh đừng nói lung tung!"
——
"Con trai tôi ấy mà, có chút nghịch, nhưng nhân phẩm miễn bàn, thật sự xứng với con gái cô!"
Kiều Đại Vân nhíu mày, bàn bên cạnh nói chuyện hơi lớn rồi! Thật sự là, khoe hết những cái tốt đẹp của con trai mình ra! Lập tức có chút mất hứng quay đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ kia.
Chỉ thấy người kia đang say mê nói chuyện với người cùng bàn, đối phương đẫn theo một cô gái, chừng hai mươi tuổi, còn rất dịu dàng xinh đẹp.
Xem ra là làm mai cho con trai! Kiều Đại Vân chẳng thèm để ý, chuẩn bị cầm túi rời đi, nhưng một giây sau lại nghe thấy một cái tên quen thuộc, liền dừng chân lại.
"Phong Thần nhà tôi hiểu biết rộng, hơn nữa vẫn luôn giữ mình trong sạch, danh tiếng bên ngoài cũng cực kỳ tốt! Quan trọng nhất là, nó không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, đối với người trẻ tuổi bây giờ mà nói, đó là khó có được!" Mặt mày Lãnh phu nhân vẫn hớn hở thao thao bất tuyệt về con trai mình với đối phương.
Dáng vẻ cô con gái của người kia cực kỳ xấu hổ, vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Kiều Đại Vân khẽ nhíu mày, giống như có điều gì đó không đúng, là cái gì nhỉ? Bỗng dưng trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nhếch miệng lên, thì ra là như vậy!
Sau đó cầm túi lên, nhanh chân rời đi.
Chỉ là tới khúc quanh lại thấy một đôi tình nhân đang dây dưa với nhau. Vốn cô định đi lối khác, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy mặt của người kia thì Kiều Đại Vân khẽ cười.
Thật đúng là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh! Bạch Tiêu Tiệp, cô hại em gái tôi không còn mặt mũi nào đi gặp người khác, tôi cũng vậy, sẽ không để cô sống quá mạnh khỏe!
Bạch Tiêu Tiệp, không phải cô rất được lòng người sao? Vậy thì tôi muốn nhìn xem, khi từng bười bạn bên cạnh cô tan cửa nát nhà, thì cô còn có vẻ mặt gì. Thực sự nghĩ thôi đã phấn khích rồi.
Lãnh Phong Thần vẫn còn ở đây dây dưa, không muốn cho Lãnh Liên đi, mặc dù cô bảo đảm chỉ đi gặp mặt, sẽ không có hành động gì khác. Nhưng anh vẫn không yên lòng, không muốn cho cô đi gặp người đàn ông khác!
Nhìn người con gái mình thích đi gặp mặt người đàn ông khác, đổi lại là ai cũng không kiên nhẫn được! Anh muốn đẩy nhanh tiến độ, cố gắng một chút, khiến mẹ tiếp nhận Liên nhi!
Kiều Đại Vân nhìn hình ảnh đặc sắc trong điện thoại di động, đắc ý rời đi.