Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 99.3: Chỉ là thế thân (3)




Editor: Tư Di
"Đúng rồi, tôi tên Trần Y, rất hân hạnh được biết cô." Cô đó nói.
"Cô đã biết tôi là ai, tôi cũng không cần tự giới thiệu mình nữa." Tiêu Tiệp nói.
"Mặc dù rất đường đột, nhưng tôi vẫn muốn tìm cô nói chuyện một chút. Đã sớm nghe nói dung mạo của cô đẹp, hôm nay vừa nhìn thấy, mới biết không phải tất cả lời đồn đều là giả." Cô đó tiếp tục nói.
"Cô tìm tôi, chỉ đề nói những lời này sao?" Không biết vì sao, Tiêu Tiệp không có mấy thiện cảm với cô gái trước mặt này. Vừa định nói nếu như không có việc gì thì cô sẽ đi thì cô đó lại nói chuyện.
Tôi từng là bạn gái của Hà Liên." Cô đó nói một câu kinh người, lại nói: "Sau khi anh ấy đi nước ngoài chúng tôi mới quen nhau."
Tiêu Tiệp ngẩng đầu, lại nhìn Trần Y một cáu, trong lòng có chút giễu cợt, câu nói này của cô ta, sao càng nghe càng giống giọng tiểu tam tìm tới vợ cả vậy? Chỉ có điều, cô ta xác định là cô ta không tìm nhầm đối tượng chứ? Người ở bên cạnh Hà Liên bây giờ cũng không phải là cô!
Giống như biết nghi ngờ trong lòng Tiêu Tiệp, Trần Y tiếp tục nói: "Tôi không tìm nhầm người đâu, chính là cô, vẫn luôn là cô. Tôi biết rõ sự tồn tại của Kiều Đại Vân, chỉ có điều..." Nói tới đây, cô ta dừng lại chốc lát, có chút khinh miệt hừ lạnh nói: "Cho tới bây giờ, cô ta vẫn không phải là chánh chủ."
Vậy thì sao? Ai là chánh chủ liên quan gì tới cô? Cô không có hứng thú tham gia vào.
"Chuyện của anh ta chẳng liên quan gì đến tôi, cho nên tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói." Tiêu Tiệp lạnh nhạt nói.
Trần Y cắn môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Biết tại sao anh ấy yêu tôi không? Cũng bởi vì đôi mắt của tôi, rất giống cô!"
"Vậy chuyện này có liên quan gì đến tôi?" Giọng nói của Tiêu Tiệp hơi lạnh nhạt, đúng lúc này, Tịch Âu Minh gọi đến, giọng nói của anh vĩnh viễn dễ nghe tràn đầy từ tính như vậy.
"Em đang ở đâu? Sao lại không cho tài xế đến đón?"
Khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, giọng nói cũng dịu dàng, chậm rãi nói: "Bởi vì không phải anh nên em không có ý định lên xe."
Tịch Âu Minh nghe xong, cười nhẹ, lại nói: "Bên này anh chuẩn bị kết thúc, bây giờ em ở đâu? Đợi lát anh qua đón em."
Tiêu Tiệp báo địa chỉ rồi ngắt điện thoại, sau đó nhìn Trần Y nói: "Cô còn mười phút."
Ý là cô muốn nói gì thì nói miễn là trong vòng mười phút, hết mười phút, dù cô có muốn nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không nghe không tiết.
Trần Y đã sớm ghen đến chết vì dáng vẻ hạnh phúc của cô, thì ra cô giống như lời đồn bên ngoài, đã sớm tìm được hạnh phúc của đời mình. Thế Hà Liên thì sao? Anh ấy chờ nhiều năm như vậy, lại chờ được kết quả như thế này sao?
"Anh ấy đã từng mất trí nhớ."
Cái gì?
Trần Y nhìn Tiêu Tiệp, cười khổ.
Khi đó, cô và bạn của cô cùng tham gia hội chợ, đó là lần đầu tiên cô gặp Hà Liên. Lập tức bị vẻ ngoài đẹp trai của anh hấp dẫn, mặc dù thấy bên cạnh anh có một cô gái người Trung Quốc, nhưng cô có thể cảm nhận thấy rõ, trong mắt của anh không hề có cô gái kia.
Sau đó vào thời điểm uống rượu, cô cố ý tính toán, làm bộ như không cẩn thận va vào anh, tình nguyện bị rượu của anh hắn lên người. Sau đó rốt cuộc anh cũng chú ý tới cô, cô cũng bị ánh mắt thâm thúy đó hớp hồn.
Càng khiến cho cô vui mừng hơn chúng là anh có thể để ý đến cô, cô có thể cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc trong mắt anh ddlqd.di. Giống như loại quyến luyến đối với người thương, cô cho là mình đã thành công.
Từ nhỏ cô đã là một cô gái khiến mọi người chú ý, ưu tú về mọi mặt. Yêu cầu đối với bạn trai của cô cũng rất nghiêm khắc, cũng có rất nhiều người không phù hợp với yêu cầu của cô. Nhưng sau khi gặp Hà Liên, cô biết, cô đã lún sâu rồi.
"Cô tên gì?" Hà Liên nói.
"Tôi tên là Trần Y." Cô ngượng ngùng trả lời, cũng không để ý đến sắc mặt trắng bệch của cô gái đứng bên cạnh anh.
Trần Y? Anh khẽ suy nghĩ, xác định mình không quên cô, nhưng tại sao lại cảm thấy sự quen thuộc trong mắt cô? Hà Liên lắc lắc đầu.
Lúc này Kiều Đại Vân mới lên tiếng: "Hà Liên, đầu anh lại đau à? Chúng ta về thôi, anh quá mệt rồi."
Hà Liên cũng không cự tuyệt, xoay người rồi rời đi, Kiều Đại Vân trừng mắt nhìn Trần Y, mà Trần Y cũng trừng mắt nhìn lại cô ta.
Sau đó cô tìm người tìm hiểu về anh, mới biết tên gọi đầy đủ của anh là Hà Liên. Ngay cả tên cũng dễ nghe như vậy.
Sau đó lại là một lần ngoài ý muốn, cô lại gặp được anh. Lần này anh chủ động đến nói chuyện với cô, thật khiến cho cô vui vẻ đến suýt mất đi hình tượng. Rồi bọn cô từ từ liên lạc qua lại. Cô cho là anh thích cô. Nếu không sao có thể thường xuyên gặp cô mà không quan tâm đến vị bạn gái kia.
Sự thật cũng chính là như thế, cũng không lâu sau, cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi anh: "Em biết anh không thích Kiều Đại Vân, em thích anh, em tin anh cũng có cảm giác như thế với em, chúng ta yêu nhau được không?"
Sau khi nói xong những lời này, cô có cảm giác như tim mình nhảy lên cổ họng, thật ra thì cô cũng không xác định được tình cảm anh dành cho cô, chỉ dựa vào cảm giác. Nhiều khi, tình cảm cũng cần có sự giao tranh. Có lẽ sự can đảm của cô có thể giúp cô nghênh đón một mối tình hoặc hạnh phúc một đời, cũng không biết trước được. 
Sự thật chứng mình, cô đã thành công, bởi vì sau khi anh nghe xong, đã trầm mặc thật lâu, lâu đến mức cô tưởng anh sẽ từ chối.
Vào lúc cô chuẩn bị nói, không làm bạn người yêu được cũng có thể làm bạn, thì anh mở miệng, anh mắt anh nhìn cô, giống như nhìn xuyên qua ánh mắt cô để nhìn một người khác.
Anh nói: "Được."
Lúc từ đó cất lên, đã khiến cô vui đến mức cả đêm không ngủ, sang đến ngày thứ hai cô vẫn còn cực kỳ vui mừng, cảm giác như mình là cô gái hạnh phúc nhất thế giới.
Sau đó, bọn cô giống như các đôi yêu nhau khác, cũng bắt đầu hẹn hò, nhưng mỗi lần đều là cô thao thao bất tuyệt, mà anh chỉ lạnh nhạt trả lời, nhiều khi, anh chỉ nhìn vào mắt cô, đáy mắt trào ra tình cảm khiến không ai kiềm chế được. Khi đó, cô cho rằng nó là vì cô.
Có một lần cô không nhịn được hỏi anh: "Vì sao anh luôn nhìn vào mắt em?"
Anh trả lời: "Con mắt của em rất đẹp."
Cô liền cho rằng anh rất thích ánh mắt của cô, lại quên rằng, mặc dù bọn họ là người yêu của nhau, nhưng chưa bao giờ làm những hành động của các đôi yêu nhau như nắm tay, ôm, hôn. Cô cho rằng anh thích người con gái thẳng thắn, cho nên cũng không dám yêu cầu quá mức, chỉ an phận bên cạnh anh, làm bạn gái của anh.
Khi cô cho rằng mọi chuyện rất thuận lời, cô có thể quang minh chính đại bên cạnh anh thì anh lại xảy ra chuyện. Cô nóng lòng đi gặp anh, lại bị Kiều Đại Vân ngăn cản.
Kiều Đại Vân nói: "Cô nghĩ cô là ai? Cô cho rằng anh ấy thực sự thích cô sao?"
Cô không hiểu, Kiều Đại Vân lại hết sức tốt bụng giải thích: "Biết vì sao anh ấy để ý đến cô không? Bởi vì đôi mắt của cô rất giống một người! Không hơn!"
Cô khiếp sợ, cũng không tin. Kiên trì muốn ở lại gặp anh, nhưng Kiều Đại Vân đánh vỡ hi vọng của cô: "Biết vì sao anh ấy phải nằm viện không? Bởi vì anh nhìn thấy đôi mắt này nên đau đầu! Nhớ lại chuyện đau khổ trước kia di.ddlqd! Cho nên mới phải nằm viện, nếu như cô muốn tốt cho anh ấy, hãy rời xa anh ấy đi! Đi càng xa càng tốt!"
Cô vẫn chưa tin, tranh thủ một lần y tá thay ca, Kiều Đại Vân cũng đi ra ngoài mua đồ, len lén đổi bộ trang phục y ta chạy vào. Lại nghe thấy anh nói mê.
Anh vẫn luôn gọi một cái tên, tình cảm như vậy, quyến luyến như vậy, chỉ là cái tên đó không phải cô, bởi vì anh gọi: "Tiệp Nhi~"
Anh một mực gọi cái tên đó, lời nói không mạch lạc nhưng thao thao bất tuyệt, cô che miệng lại không dám khóc lên, lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra tất cả những gì Kiều Đại Vân nói là đúng, thì ra cô chỉ là một thế thân của anh mà thôi!
Nhưng cho dù như vậy thì sao nào? Ít nhất trong mắt anh có còn có thể thấy cô, ít nhất cô vẫn khiến anh phải lo nghĩ, mà Kiều Đại Vân lại có gì đây?
Cho nên sau khi anh khôi phục trí nhớ, cô còn muốn ở bên cạnh anh, dù chỉ là một người thế thân cô cũng nguyện ý, chỉ có điều, sau khi anh khôi phục trí nhớ thì anh lại từ chối cô.
Không lâu về sau, hắn liền về nước.
"Tôi vẫn muốn xem, rốt cuộc người phụ nữ như thế nào mới khiến cho Hà Liên ngày đêm nhớ mong. Hôm nay gặp được cô, rốt cuộc tôi cũng hiểu, tại sao anh ấy đối với cô lại nhớ mãi không quên." Trấn Y nói tới đây dừng lại một lúc, rồi lại nói tiếp.
"Mặc dù tôi không biết vì sao anh ấy bị mất trí nhớ, nhưng tôi lại cảm thấy có liên quan tới cô. Ngay cả sau khi mất trí nhớ anh ấy vẫn có thể nhớ được hình bóng của cô, coi tôi là cô. Mặc dù là thế thân, nhưng tôi chưa từng hối hận. Tôi yêu anh ấy, cho nên hi vọng anh ấy sẽ thực sự hạnh phúc, mà cô, chính là hạnh phúc của anh ấy! Nếu như có thể, tôi hi vọng cô.... ...... ...... ...."
"Thật xin lỗi, đến lúc tôi phải đi rồi." Tiêu Tiệp đạm mạc nói, cô không có nghĩa vụ làm thỏa mãn hi vọng của người khác, cầm túi lên không chút do dự.
Trần Y nhìn bóng lưng của cô rời đi, hai mắt khổ sở nhắm nghiền, hàng lệ hiện lên trên khuôn mặt.
Ý trời trêu người!
Bên trong xe.
"Vừa rồi em vừa gặp ai?" Tịch Âu Minh tùy ý nói.
"Một người không quan trọng." Tiêu Tịnh bình tĩnh nói, cũng không nói tiếp, đối với cô mà nói, không đáng giá để nói chuyện, cô không muốn nói ra.
"Những thứ kia "chứng cớ" em có tính toán gì không?" Tịch Âu Minh nói, theo ý tứ của anh, trực tiếp phơi bày chứng cứ ra, kiến cho người kia không bao giờ siêu sinh.
Hiểu ý của Tịch Âu Minh, khóe miệng Tịch Âu Minh nhẹ nhàng nhếch lên, nói: "Muốn cho một người đau khổ rất dễ dàng, có thể khiến người ta từ từ đau khổ, cũng là một loại kỹ năng. Làm hại nhiều người như vậy, một đao lấy mạng thì quá tiện nghi rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.