Tựa như tấm màn che bị đột ngột xé rách, tất cả những dây dưa mập mờ giữa Trần Tân và Đại ca đều bị phơi bày trước mắt Phó Diễn.
Từ khi nào vậy? Trần Tân không nghĩ ra được rốt cuộc là bị lộ vào lúc nào.
Mẹ ruột của Phó Diễn sau khi sinh hắn ra đã ly hôn với Đại ca và trở về đất nước của mình. Từ đó trở đi, xung quanh Đại ca không bao giờ thiếu bóng đàn bà. Trần Tân cũng từng là “đàn bà” của Đại ca.
Đó là một lần say rượu. Trần Tân tự nguyện giúp.
Cứ ngỡ hôm sau Đại ca sẽ đuổi anh đi nhưng không ngờ sau khi tỉnh rượu Đại ca lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa lần say rượu sau đó, Đại ca lại tìm tới anh. Trần Tân giống như một món lạ mà Đại ca tùy lúc sẽ tìm đến sau khi ăn quen những món gia đình. Tuy không thường xuyên ăn nhưng thi thoảng ăn một lần cũng rất kích thích.
Trần Tân chưa bao giờ nghĩ Phó Diễn sẽ biết về mối quan hệ giữa mình và Đại ca. Dù sao anh cũng đã dốc biết bao tâm huyết cho Phó Diễn. Kể cả là yêu ai yêu cả đường đi thì bao năm như vậy, sao có thể không có chút tình cảm nào.
“Không… Không như cậu nghĩ đâu.” Trần Tân mặt tái nhợt, giải thích một cách yếu ớt.
Phó Diễn lại dường như chán không muốn nghe những lời ngụy biện của anh. Hắn nhìn Trần Tân, rồi lại nhìn về phần mộ của cha mình. Sau đó, hắn cầm ô rời đi, chỉ để lại cho Trần Tân một đống lộn xộn.
Những đóa hoa bị dẫm nát cùng sự hổ thẹn đã tan tành của Trần Tân.
Thế nhưng sự giày vò vẫn chưa dừng lại tại đấy. Phó Diễn vẫn còn đang ở tuổi vị thanh niên. Trong di chúc Đại ca để lại có sắp xếp cho Trần Tân. Ông bảo Trần Tân ở lại bên cạnh hỗ trợ Phó Diễn cho đến khi hắn trưởng thành, có thể một mình gánh vác công ty.
Ai ai cũng biết, Trần Tân là cánh tay phải trung thành nhất trong bang phái. Mà cha Phó Diễn đã để lại cánh tai phải cho con trai của mình.
Kể từ sau lần vạch trần chuyện xấu giữa cha mình và Trần Tân, Phó Diễn lại càng thêm cay nghiệt với Trần Tân. Trần Tân nhịn rồi lại nhịn, cũng đã thành quen.
Năm tháng qua đi, Phó Diễn đã trưởng thành, trở nên cao lớn hơn. Nét đẹp phi giới tính thời niên thiếu dần phai nhạt trên khuôn mặt hắn, để lại một nhan sắc càng ngày càng vượt trội.
Xung quanh hắn cũng giống như cha hắn, luôn ngập tràn oanh yến.
Vì lý do an toàn, Trần Tân đã ngăn chặn hết những kẻ không rõ nguồn gốc. Sau khi Phó Diễn phát hiện ra thì không chút khách sáo mà hỏi anh: “Ai cho ông tự ý quyết định?”
Trần Tân bình tĩnh trả lời: “Đây là vì sự an toàn của cậu.”
Phó Diễn nhìn Trần Tân bằng ánh mặt lạnh lẽo một lúc: “Dù tôi có chết thì cũng chả ảnh hưởng gì tới mấy người. Cùng lắm thì ông lại tìm một người thừa kế khác có thể làm tấm bình phong là được.”
Trần Tân nhíu mày: “Người thừa kế chỉ có cậu, không còn ai khác.”
Phó Diễn: “Ai biết được đấy. Ông ta quan hệ bừa bãi như thế, nói không chừng có không ít con riêng.”
Trần Tân lạnh lùng nói: “Không tồn tại ai như vậy cả. Dù có thì tôi cũng sẽ xử lý sạch sẽ giúp cậu.”
Phó Diễn ngạc nhiên nhìn anh, dường như không ngờ được sự trung thành của Trần Tân lại còn dành cho cả mình. Hắn hỏi: “Nhẽ nào ông lo con riêng sẽ không nghe lời, không dễ kiểm soát?”
Trần Tân có chút bất lực nhìn hắn: “Còn ai không nghe lời hơn cậu sao?”
Nghe thấy vậy, Phó Diễn cười nửa miệng: “Tôi ghét nhất khi ông tỏ vẻ bề trên như này. Thật sự muốn làm mẹ kế của tôi sao?”
Con người đã cao hơn Trần Tân một cái đầu kia đứng lên, nghiêng người lại gần về phía Trần Tân.
Trần Tân không thích khoảng cách gần như này.
Anh cụp mắt rồi nói: “Nếu cậu thật sự thích cô gái hôm qua thì chờ tôi điều tra xong sẽ sắp xếp để hai người hẹn hò.”
Phó Diễn đáp lại đầy chán ghét: “Nếu ông thật sự rảnh rỗi thì đi tìm vài thằng đàn ông đi.”
“Đừng có suốt ngày theo dõi tôi như tên biến thái vậy.”