Vết thương nơi cổ tay nhói đau từng hồi như thể có một trái tim đang giấu trong đó.
Trần Tân cứ ngỡ bắt được thứ tình cảm yếu đuối nhất của Phó Diễn là đã có cơ hội liều mình sống sót nơi tử địa. Thế nhưng, khoảnh khắc Phó Diễn nói ra tiếng yêu, Trần Tân cảm thấy cơ hội trong tầm tay tan biến như mây khói.
Chỉ vì phát hiện muộn màng, anh đã trở thành thủ phạm.
Vô tri vô giác bao nhiêu năm như vậy, đối mặt với Phó Diễn do anh nuôi lớn, một Phó Diễn đã bị anh huỷ hoại, bóp méo rồi đặp nặn lại, có một thoáng, anh thậm chí còn cảm thấy Phó Diễn trước mắt vẫn là đứa trẻ được tìm thấy trong tủ quần áo. Anh không thể ôm nó ra ngoài, dẫu anh tự cho rằng đã cứu được Phó Diễn.
“Tôi tưởng…. Rồi sẽ có ngày cậu muốn những thứ ấy.” Trần Tân nói một cách khó khăn.
Thanh niên luôn muốn theo đuổi mộng tưởng, dù đặt núi vàng núi bạc trước mặt thì vẫn có thể vứt bỏ mà chẳng thèm chớp mắt.
Phó Diễn từ nhỏ chưa từng bao giờ thiếu thốn về nơi ăn chốn ở nhưng Trần Tân thì khác. Anh từng sống như một con chó hoang. Mà với chó hoang, sống là một điều rất gian nan.
Vậy nên với Trần Tân, gia nghiệp mà Đại ca để lại là thứ quan trọng nhất. Mà thứ quan trọng ấy, anh chỉ muốn để lại cho Phó Diễn.
Sự nổi loạn thời trẻ của Phó Diễn, Trần Tân không biết cách xử lý, chỉ có thể áp chế một cách thô bạo.
Anh cố gắng đối xử thật tốt với Phó Diễn. Anh đẩy tất cả những thứ anh cho là quan trọng, cho là Phó Diễn cần tới trước mặt hắn.
Anh không muốn Phó Diễn vì chuyện giữa anh và Đại ca mà ngộ nhận rằng bản thân thích đàn ông, vậy nên anh đã đuổi Hứa Diệu đi.
Đến tận bây giờ anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm ấy Phó Diễn bị bắt cóc, vậy nên anh mới giám sát hắn 24/24, chỉ vì muốn bảo vệ hắn được an toàn.
Thế nhưng với Phó Diễn, đây lại là điều không thể chấp nhận.
Thậm chí tới mức phải ép mình yêu anh.
Trần Tân ngây người nhìn Phó Diễn, giọng khàn khàn khẽ nói: “Thế này là sai.”
Phó Diễn vẫn cười. Thế nhưng trong mắt Trần Tân, hắn đang khóc.
“Đó không phải chuyện chú có thể quyết định. Hiện tại người quyết định mọi điều, là tôi.”
Hắn đẩy Trần Tân lên giường, ngón tay vén mở bộ đồ bệnh nhân rồi luồn vào trong: “Chú đừng cứ mãi chọc tức tôi.”
Phó Diễn dừng mắt trên cổ tay Trần Tân. Lớp băng gạc trắng kia khiến hắn cực kỳ gai mắt.
“Cũng đừng ngu ngốc mà đâm đầu vào chỗ chết. Nếu giữa hai chúng ta nhất định phải có một kết thúc,” Theo sự tiến vào, mặt Phó Diễn ửng đỏ: “Thì chỉ có tôi chết mới là kết thúc.”
“Nói không chừng tới lúc đó chú cũng sẽ nhớ tôi như nhớ bố tôi?”
Phó Diễn khẽ cười, nhìn Trần Tân mặt mũi tái nhợt, hai mắt nhắm chặt như thể không muốn nhìn thấy hắn. Nụ cười trên môi hắn suýt nữa không giữ nổi. Cuối cùng hắn im lặng đè lên người Trần Tân. Hai khuôn ngực chồng lên nhau, tựa như hắn chạm vào được trái tim của Trần Tân.
Phó Diễn áp má lên vai Trần Tân: “Thật ra vẫn còn một cách giải quyết.”
Cảm nhận thấy Trần Tân mở mắt, Phó Diễn cúi đầu hôn anh: “Đó là chú yêu tôi.”
“Nhưng đáng tiếc… điều này là không thể.”
“Vậy nên thay vì tìm cách tự tử, không bằng chú giết tôi đi. Như thế chú có thể trốn thoát, trốn thoát vĩnh viễn.”