Người hầu vừa dứt lời thì phát hiện Trần Tân nhìn mình bằng một ánh mắt rất đáng sợ.
“Đốt hết là sao?” Trần Tân gằn từng chữ.
Người hầu nuốt khan: “Là cậu chủ ra lệnh. Chúng tôi cũng thấy lạ nhưng mà…”
Những gì người hầu nói sau đó đều không lọt nổi vào tai Trần Tân.
Rốt cuộc đã sai ở bước nào chứ? Phó Diễn đã biết trước về kế hoạch của anh nên… chọn tự sát trên biển sao? Rốt cuộc tại sao lại vậy? Trần Tân thậm chí không thể nghĩ được tột cùng là điều gì đã ép Phó Diễn phải vứt bỏ mạng sống của mình.
Là do anh sao? Là do anh đã chọn sai? Khiến Phó Diễn nhẫn tâm xử lý hết tất cả mọi thứ, không để lại chút gì.
Là đang trả thù anh sao?
Trần Tân chống đỡ cơ thể một cách khó khăn, tiếp tục lục tung tủ sách. Anh không ngừng chạy quanh căn biệt thự rộng lớn. Quần áo của Phó Diễn cùng tất cả những gì hắn từng sử dụng đã biến mất sạch khỏi nơi này, đến một vết tích nhỏ nhất cũng không lưu lại.
Người hầu lo lắng đi theo sau Trần Tân, cuối cùng thấy Trần Tân chân trần, đừng giữa phòng ngủ quay sang, khẽ hỏi cậu ta: “Rốt cuộc vì sao cậu ấy lại làm vậy?”
Người hầu làm sao có thể trả lời được câu hỏi này. Thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Trần Tân để lộ biểu cảm như vậy. Trong mắt cậu ta, Trần Tân trước giờ luôn mạnh mẽ và bình tĩnh, đầy kiểm soát, chưa từng dao động dù chỉ một chút vì bất cứ điều gì. Thế nhưng giờ phút này, anh tựa như một người sắp bị nước biển nhấn chìm, bất lực cố gắng bấu víu lấy mọi thứ, bao gồm cả việc hỏi cậu ta, một người hầu làm việc lâu năm ở nhà cũ.
“Cậu chủ xảy ra chuyện gì sao ạ?” Người hầu dè dặt hỏi.
Tin tức về cái chết của Phó Diễn chưa truyền tới nhà cũ, thế nhưng hành động trước giờ khởi hành của hắn đã khiến tất cả mọi người đều cảm thấy có điềm chẳng lành. Chỉ là lúc đó Trần Tân và Phó Diễn đều đã ra biển nên không ai dám đặt ra nghi vấn với hành động của hắn.
Trần Tân thẫn thờ nhìn mọi thứ xung quanh. Phó Diễn chỉ dọn sạch tất cả những gì thuộc về hắn, còn những gì hắn đã sửa đối đối với nơi đây thì vẫn còn đó.
Phó Diễn tùy hứng biến đổi nhà cũ thành dáng vẻ mà mình muốn để rồi cuối cùng lại tùy hứng rời đi.
Từ khoảnh khắc Phó Diễn chết, Trần Tân đã trở thành hung thủ.
Là anh giết Phó Diễn, hết lần này tới lần khác. Là anh khiến Phó Diễn nổ súng, khiến Phó Diễn thà rơi xuống biển còn hơn bị anh chạm vào. Là anh khiến Phó Diễn đốt hết mọi thứ, không muốn để lại một chút gì.
“Ngài Trần, ngài vẫn ổn chứ ạ?”
Giọng người hầu mất một lúc mới truyền tới tai Trần Tân. Anh như thể vừa choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ánh mắt dần trở nên sáng rõ và sắc bén.
Trần Tân xoay người lái xe tới bệnh viện, rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của thuộc hạ: “Kiểm tra cho tôi.”
Thuộc hạ sửng sốt, hỏi: “Gì cơ?”
Trần Tân: “Phó Diễn đốt mọi đồ đạc tại nhà cũ chắc chắn là để chúng ta không thể so sánh DNA với thi thể. Nếu thi thể là giả thì chắc chắn Phó Diễn còn sống.”
Thuộc hạ do dự nhìn Trần Tân: “Nếu cần xác thực thật giả thì chỉ cần xác thực trực tiếp với thi thể là được mà. Anh… chứng kiến cậu ấy trưởng thành. Trên người cậu ấy có vết gì hẳn là anh đều biết.”
Giây phút đó, sắc mặt Trần Tần trở nên tái nhợt đến vô cùng.
Thuộc hạ khẽ thở dài: “Anh đâu cần phải tốn nhiều công sức chỉ để chứng minh cậu ấy còn sống. Muốn biết cậu chủ còn sống hay không, chỉ cần trực tiếp đối mặt với thi thể cậu ấy là anh sẽ có được đáp án.”
Hơi thở của Trần Tân có phần dồn dập, nói: “Nếu cậu ấy ngụy tạo thi thể thì chắc chắn sẽ rất hoàn hảo, tôi sẽ không thể nhìn ra được.”
“Trần Tân…”
“Câm mồm! Cậu câm cho tôi!” Trần Tân giật mạnh cổ áo và chỉ khựng lại khi chạm vào chiếc vòng kim loại.
Thuộc hạ nhìn Trần Tân: “Đây… không phải bằng chứng tốt nhất sao. Muốn mở khóa phải dùng vân tay của cậu ấy.”