Đêm hè oi bức, tiếng sấm rầm rầm rung động, nàng bừng tỉnh, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cây cối bị gió thổi nghiêng ngả, mới nhớ hôm nay dự báo thời tiết nói buổi tối có bão đổ bộ.
Tỉnh giấc rồi không ngủ lại được, nàng đành hãm một ấm trà ngồi bên cửa sổ nhìn thế giới hỗn loạn bên ngoài. Trà này là trà Khổ Đinh, vị ban đầu chát nhưng sau ngọt, phiến lá xanh biếc hơi cuộn lại xoay tròn ở trong ấm trà, lắng đọng lại, nghe nói trà này có thể thanh nhiệt, hạ hoả, có lợi cho tràng vị. Nhìn bên ngoài cửa sổ, bụi cuốn cùng lá rụng tung bay mù mịt, nàng đang nghĩ có hay không một loại trà có thể làm cho trái tim sáng suốt?
Thật ra nàng không phải bị tiếng động bên ngoài đánh thức, mà là bị một giác mộng vô cùng chân thật làm cho tỉnh lại. Trong mộng, nàng hôn Dương Miễn, dùng sức ôm thắt lưng của anh không cho anh rời đi, nhưng anh vẫn chậm rãi buông tay rời bỏ nàng. Nàng sợ hãi nhưng vẫn buông tay cho anh đi. Cũng giống như vừa rồi, dùng sức đẩy anh ra, một câu cũng không nói nên lời. Nàng từng nghĩ có rất nhiều điều muốn nói với anh, nghĩ rằng những uỷ khuất này, đau đớn này đều có thể nói hết với anh, nhưng lúc có thể nói thì tất cả đều vướng lại cổ họng. Sau đó nàng gọi taxi, đau lòng đến mức không dám quay đầu lại.
Có lẽ giống như trong phim chiếu lúc 8h, nàng nên cho anh một cái tát, cho xong hết mọi chuyện đi, tốt nhất là có thể khàn giọng gào thét: “Ngươi đã đi rồi đừng tới tìm ta, một chân đạp hai thuyền là hạng đàn ông gì hả?” Cứ như vậy dây dưa, ái muội đến tột cùng là có ý tứ gì? Nàng cũng hận chính mình, hiểu rõ làm người thứ ba thật đáng phỉ nhổ, nhưng vẫn như thiêu thân liều lĩnh quăng mình vào đống lửa.
Tiếng sấm đã yên ắng, cũng không thể ngủ tiếp, ngồi lên khung cửa bằng gạch men sứ, nàng gầy gò, mông cũng sinh đau. Nàng càng thấy rõ ràng hơn giấc mộng vừa rồi, trong mộng nàng ở công ty xem báo giấy, trên báo nào cũng có tiêu đề “Việc đáng gièm pha nhất học viên tin tức F”, “Hành vi vô sỉ của nữ sinh viên…”
Càng nhớ tới càng đổ mồ hôi lạnh, nàng hoang mang rối loạn mở máy tính, bao nhiêu văn kiện mở ra, nàng đã quên cái văn kiện kia đặt tên là gì, chỉ vô thức mở ra một đám, ngay cả con chuột cũng dính đầy mồ hôi.
Mù mịt nhưng cuối cùng vẫn tìm được, ngực phập phồng, miệng hơi mở ra để thở. Nàng thật là tu luyện thành tinh cho nên nhìn đến những thứ kia mới không hề xúc động, ở trước mặt người khác thể hiện rằng không sao cả, nhưng cuối cùng vẫn không lừa dối được chính mình.
Trên màn hình máy tính 19” mở ra diễn đàn của trường học, bên trong có một xấp ảnh chụp, đằng sau là một loạt những dòng chửi mắng của thành viên học viện tin tức. Hàng chục bức ảnh đều là của một cô gái áp sát vào một người, người chụp ảnh chọn góc độ rất tốt, thậm chí ánh sáng cũng thật hoàn hảo, ảnh chụp chỉ thấy toàn bộ hình dáng cùng thân thế của cô gái, rõ ràng có ý đồ xấu.
“Thật đúng là đê tiện. Có gặp mặt ở ngoài chưa?
“Không biết, nghe nói họ Dung, sinh viên hệ Tin tức.”
“Nói tiếp đi.”
“Nghe nói trong học viện nổi danh dâm gian, vốn vẫn quấn quýt lấy một công tử nhiều tiền, sau đó thừa dịp cùng người ta trên giường ấy mà.”
“Chẳng lẽ học viện F nối tiếng uy nghiêm lại xuống dốc như thế sao? Sao lại có học viên không ra thể thống gì thế? Thật là bi ai…”
...
Tiếng mưa rơi lộp bộp vào cửa sổ, nàng chỉ mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, hơi lạnh, gió mưa bên ngoài như tiến thẳng vào lòng nàng. Không thể nào nhớ được tình hình lúc ấy là như thế nào, tất cả mọi chuyện đều mơ hồ giống như nàng không còn lý trí.
Ầm ĩ dây dưa đến hơn nửa năm mới ngớt, cũng có người đánh tiếng bóng gió là ảnh chụp từ studio P đi ra, nhưng ai cũng không biết, chuyện đó đúng là nàng cam tâm tình nguyện làm, là chính nàng cởi hết quần áo lên giường của Dương Miễn, là nàng đau khổ cầu xin anh cho dù đi Mỹ cũng nhất định phải trở về…. Lúc tuổi trẻ cái gì nàng cũng muốn cố hết sức, cho rằng khi gặp chuyện nhất định phải làm, đã làm rồi thì không hối hận. Nhưng nàng không hay biết mình lại bị chụp ảnh như thế, cuối cùng mọi người đều biết chuyện, vốn không nghĩ tới sẽ liên quan đến Đan Hiểu Uyển, mà điều nàng sợ nhất chính là làm liên luỵ đến anh… Việc nàng làm thay đổi cuộc đời nàng, chủ nhiệm khoa tự mình gọi điện thoại về thôn kêu ba mang nàng về nhà, tuy rằng không có lệnh cưỡng chế đuổi học cũng không bị ghi lỗi nặng, nhưng nghĩ đến học bổng không còn, bạn bè lạnh nhạt, cuối cùng ra trường không tìm được việc… Thật là ngốc a, cứ nghĩ rằng đem hết thảy cho anh để có thể lưu lại quá khứ tốt đẹp, không ngờ lại chỉ mang đến tuyệt vọng.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên lúc nửa đêm, cùng tiếng mưa gió ngoài cửa làm nàng bừng tỉnh, cho dù không có ai bên cạnh nàng vẫn luống cuống tay chân di chuột đóng màn hình lại, khuỷu tay lại chạm vào làm đổ chén trà, nước chảy dọc theo mép bàn xuống người nàng, quần áo ẩm ướt sát vào da thịt.
Nàng cầm lấy di động, đoán chừng Cổ Duyệt có chuyện tức giận nên nửa đếm gọi tới.
"Uy ."
Người bên kia nghe được giọng của nàng lại chợt ngây ngẩn người, không ai lên tiếng, yên tĩnh khác thường, còn nghe được tiếng côn trùng kêu rả rích.
“Cổ Duyệt à?”
Không đợi nàng buông di động để xem số hiển thị trên màn hình, bên kia liền mở miệng, “Là tôi.” Thanh âm bình tĩnh, nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, dường như lại đốt cháy kiên nhẫn của nàng.
“Anh làm cái gì vậy? Nửa đêm gọi điện thoại đến lại không nói lời nào, bảo anh đem máy ảnh trả lại cho tôi mà mấy ngày rồi ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Anh cho là ai cũng giống Lý nhị thiếu anh, ăn no không có chuyện gì làm hả?...” Nàng tức giận tuôn một tràng dài, ngay cả không khí cũng không kịp hít vào, giọng run run, giống như là khó thở.
Anh chỉ im lặng lắng nghe nàng lải nhải, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hai người hít thở mới lên tiếng: “Đừng khóc!”
Nàng ngồi ôm lấy đầu, chỉ nghe thấy tách một tiếng, nước mắt như dông tố bên ngoài cửa sổ bắt đầu thi nhau trút xuống như mưa. Cuối cùng vẫn là nàng không đủ kiên cường, bằng không làm sao có thể còn nước mắt mà rơi? Nhưng ngay cả chính nàng cũng không biết nước mắt kia đã chảy dài trên má, làm sao anh lại có thể biết được? Như thế nào lại là anh? Như thế nào lại không phải người nàng đang nghĩ đến?
“Tôi không khóc!” Nàng nghiêng người nằm ở trên giường, đem mặt vùi vào cánh tay, nước mắt không rơi từng giọt mà giống như dòng nước dũng mãnh tiến ra, nóng bỏng cả cánh tay. Bụng lạnh băng băng cùng cánh tay ẩm ướt giao hoà với cảm giác ấm áp trong lòng nàng, nói không nên lời lại có điểm uất ức. Biết có người lắng nghe, cho dù không nói gì cũng có thể xem như được an ủi.
Từ trong phòng bước ra ban công bên hồ, anh chống tay vào lan can gỗ, nhìn mặt hồ phẳng lặng mênh mông, hàng liễu bên hồ khẽ lay động, nghe được nàng quật cường nói mình không khóc trong khi dày đặc giọng mũi, anh đưa mắt nhìn ra xa, chậm rãi mỉm cười, trên mặt biểu bình nhu hoà như nước, ấm áp mà không có tạp niệm.
...
“Sáng nay Nhã Đạt ra thông cáo tuyên bố rộng rãi, đến 15 tháng này tổ chức họp mặt đại cổ đông, ngoài việc đề nghị những vị trí quan trọng cùng uỷ nhiệm đại diện ở bên ngoài còn có kế hoạch tăng phát 20% cố phần…” Chuyên gia phân tích Lorance lải nhải nói xong tình hình phát triển hạng mục mới, mới sáng sớm mà mặt trời đã gay gắt nóng bỏng.
Anh nghe mọi người nói một cách chăm chú, trong tay lại cầm 1 cuốn tạp chí, thỉnh thoảng còn nhìn xem số liệu trên màn hình PPT (Power Point). Ngón tay thon dài cầm chén trà trước mặt, nhấp một ngụm nhỏ, trà đã nguội, cam di đã mất đi hương bị, anh nhíu mày nuốt xuống. Thư ký bên cạnh nhìn thoáng qua sắc mặt của anh, định lấy ấm trà rót vào chén cho anh, anh lại bỗng nhiên nói một câu: “Không cần.” Giọng không lớn không nhỏ, nhưng trong phòng họp mọi người đều nghe thấy, vẻ mặt ý tứ hàm xúc nhìn anh.
“Nhã Đạt gần đây nhất công khai báo cáo hàng quý, quý 1 năm nay đạt 45% chỉ tiêu, do người tiêu dùng mất đi tin tưởng nên vẫn đang trên đà trượt dốc, quý trước lợi nhuận đạt 4.67 triệu, như vậy đã giảm 37.32%, trong khi chỉ tiêu năm nay là 100.” Lorance tiếp tục bài thuyết trình, tình hình trong nước có những thay đổi đáng chú ý, đội nghiên cứu thị trường theo dõi hạng mục này cuối cùng cũng có cơ hội, tình hình Nhã Đạt vẫn đang khó khăn, mọi người đều nóng vội chờ đến ngày nó phá sản.
“Martin, cậu thấy thế nào?” Khoa Thuỵ mặc bộ âu phục màu đen ngồi ở vị trí CEO của MRG ở Trung Hoa lên tiếng, ngữ khí trang trọng.
Anh cười cười, tuỳ ý vứt quyển tạp chí lên bàn, “Tôi nghĩ rằng nên bỏ đi.” Ý cười trên mặt thật chân thành làm cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
“Cậu nói đùa đấy à? Con cá lớn này chúng ta theo đã lâu như vậy, hiện tại lại bỏ đi không phải thật uổng phí sao?” Hứa Tuấn Hằng ngồi đối diện Lý Tịch lên tiếng chất vấn, tên tiểu tử này càng ngày càng khó hiểu, mới vài ngày trước chính cậu ta còn cho người đưa tin rằng hạng mục này nhất định phải đạt được.
“Martin, cậu làm như vậy là…” Khoa Thuỵ từng là trợ lý của Lý Tịch lúc còn ở Mỹ, những người khác anh chỉ cần tiếp xúc vài lần là có thể hiểu rõ tính tình, vậy mà anh theo Lý Tịch từ Mỹ đến Hương Cảng lại về lục địa đã gần năm năm, nếu không phải chính miệng Lý Tịch nói ra thì không thể nào biết được.
Toàn bộ phòng họp lặng ngắt, tĩnh mịch như tờ, đám người nghiên cứu phụ trách hạng mục này xám mặt, tâm tình tốt đẹp cả ngày đều chỉ vì 1 câu nói “Ta cảm thấy” kia của Lý Tịch mà tiêu tan, dập nát.
Anh vịn tay vào bàn điều chỉnh lại tư thế một chút, trên mặt biểu tình rõ ràng mà bình tĩnh, “Cá đương nhiên là để cho mèo ăn, để bụng đói quá thân thể cũng không tốt được.” Với tay cầm cây gậy, tay phải chống mặt bàn đứng lên, cười cười nói: “Mọi người sáng sớm đã họp chắc là chưa ăn sáng, nhưng đừng giống con mèo kia đói bụng ăn quàng. Hôm nay toàn bộ bữa sáng bữa trưa bữa tối của mọi người tôi bao, còn bữa khuya thì giao cho đổng sự Hứa đi.” Không khí trong phòng họp lại bắt đầu sinh động, nhóm chuyên viên phân tích đã tràn đầy sức chiến đấu muốn biết hạng mục tiếp theo hấp dẫn đến chừng nào.
Anh đi đến cửa mới giật mình như quên nói điều gì đó, thở dài, quay đầu nhìn nhìn theo chỗ này mới được trang hoàng, ngữ khí sâu xa nhìn Khoa Thuỵ nói: “Tiểu địch, phòng họp này nên sửa lại đi, họp hàng gì khiến cho người ta ngủ gật hết.”
Khoa Thuỵ mỉm cười, khoé miệng giật giật, mọi người đều cố gắng kiềm chế không dám cười ra tiếng. Giống như xem phim hoạt hình “Tinh tế bảo bối”, Địch tử vốn là nhân vật mà đứa con gái 3 tuổi của Khoa Thuỵ yêu thích nhất, lúc nào bận quá không kịp về Hương Cảng thăm nom con gái bảo bối này, cô bé sẽ giận dỗi. Anh ta bất đắc dĩ đành phải ở văn phòng mặc trang phục của Địch tử để dỗ dàng cô bé. Nhưng bất hạnh thay lại bị Lý Tịch bắt gặp được, từ đó về sau, Lý Tịch không bỏ lỡ cơ hội tuyên truyền sinh động hình tượng Địch tử của CEO của MRG ở Trung Hoa này. Còn đem ảnh chụp trộm đưa lên diễn đàn, chỉ thiếu điều làm áp phích treo tại tường của tổng công ty ở Mỹ nữa thôi.
Ngay khi Khoa Thuỵ cùng Hứa Tuấn Hằng vừa đi theo Lý Tịch ra khỏi phòng họp, bên trong liền truyền ra từng đợt cười ầm ĩ. Hứa Tuấn Hằng cũng nở nụ cười, chỉ có Khoa Thuỵ mặt mày xám xịt, không thể không than một câu: “Martin, thanh danh vang dội của tôi cứ như vậy bị huỷ hoại trên tay của cậu rồi.”
“Yên tâm đi! Cậu muốn giễu tôi “đau chân”, tôi khẳng định không trốn được.” Lý Tịch vẻ mặt tự giễu cười cười.
“Cậu thật là, chê cười cũng thật lạnh lùng.” Tuy rằng thói quen của Khoa Thuỵ vẫn hài hước nhưng vẫn không dám nói lung tung.
Thư ký cũng theo sau đi ra, thuận tiện nói lại lịch trình của anh, “Lý tiên sinh, vì tuần trước ngài đều ở Bắc Kinh nên mọi lịch trình đều bị hoãn đến giờ. Buổi chiều nay có hẹn với…”
Anh vừa nghe đến công việc liền có vẻ phiền lòng, “Hoãn lại đi, sắp xếp lại lịch trình ngày mai gửi qua email cho tôi.”
Hứa Tuấn Hằng nhìn anh vẻ mặt quỷ dị nói: “Đêm nay Cửu Gian Đường vốn theo cậu từ Singapore trờ về định đem cho cậu làm tiệc tẩy trần…” Quay đầu lại vẻ mặt hưng phấn nhìn Khoa Thuỵ nói: “Tiểu địch cũng cùng đi nhé, chúng ta lâu rồi không tụ tập.”
Nghe anh ta gọi “Tiểu địch”, Khoa Thuỵ trầm mặt xuống, chưa gì đã học đòi Lý Tịch gọi anh như vậy, “Tôi có vợ rồi, nơi đó để dành cho các người thoả sức đi.” Lần trước đi theo bị Lý Tịch chơi xỏ lột mất quần áo rồi gọi một đám người đến chiếu cố, sống chết không chịu giao trả.
Lý Tịch không để ý tới hai người, chỉ đi thẳng tới thang mái, nói “Nói sau đi!”
Vừa ngồi vào ghế sau xe, tài xế còn chưa kịp lái xe ra khỏi bãi đỗ, anh lấy điện thoại ra hào hứng gọi, lại bị trong điện thoại truyền đến: “Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” phá huỷ tâm trạng tốt đẹp. Bình thường đi làm sẽ không tắt máy, anh lại gọi tới công ty.
“Xin chào quý khách, công ty TNHH Thịnh Thái xin nghe.”
“Xin hỏi Dung Ý có ở đó không?”
“Dạ, Dung quản lý đang nghỉ phép.”
Anh sửng sốt, lầm bầm lầu bầu lặp lại: “Nghỉ phép?”
“Đúng vậy, nếu ngài tìm cô ấy có việc thì có thể nhắn lại, khi nào cô ấy đi làm chúng tôi sẽ báo lại sau.”
“Nghỉ phép, là có việc gấp sao?” Anh nhìn dòng xe cộ như nước chảy ngoài cửa sổ, thấp giọng nói như đang hỏi chính mình.
“Thật ngại quá, tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói hình như là về nhà, nhưng tôi cũng không biết thực ra là có chuyện gì.”
Về nhà? Lông mày vừa nhíu chặt lại thoáng chốc giãn ra, khoé miệng nhếch lên nhu hoà. “Về nhà.”