Tích Ý Kéo Dài

Chương 62:




Thảm cỏ xanh mướt trong sân gôn, ở đây không có cái lạnh đến đóng băng lại như phương Bắc, trông về phía xa là bờ biển phía nam khúc chiết uốn lượn mềm mại, gió biển ấm áp nhẹ nhàng vuốt qua hai má, cảm thấy thích thủ. Bởi vì đã bao toàn bộ khi này nên toàn bộ không gian đều trống trải, yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng từng đợt sóng tràn vào bờ… Dương Miễn mặc bộ đồ trắng toát nhẹ nhàng, đeo kính râm, ánh mắt trời ấm áp không xuyên qua được mắt kính tối đen, ánh mắt tàn khốc cũng hoàn toàn được che phủ.
“Dương tổng thật đúng là cao hứng, sắp tới ký kết với S&D mà còn nhàn hạ, thoái mái đi máy bay riêng đến đây một chuyến, quả nhiên có phong độ của một đại tướng… Chẳng lẽ ngài không sợ càng đến gần chuyện tốt càng có nhiều bất trắc hay sao?” Giám đốc tài vụ của Đan Trữ híp mắt nhìn theo trái bóng bay ra xa, lấp lánh trong ánh mặt trời, cố ý vô tình liếc nhìn Dương Miễn một cái.
Dương Miễn cười tiếp nhận cây gậy đánh golf, vừa điều chỉnh tư thế đánh vừa lơ đễnh hỏi, “Hạng mục S&D cũng khác gì một ván golf, ông không phải là không biết chứ?”
“Tôi chỉ biết theo sát sau Dương tổng sẽ luôn không sai lầm, chỉ có điều gần đây tỉ suất hối đoái của bên kia thay đổi không ngừng, lún vào quá sâu sợ đến lúc đó khó bứt ra…” Từng Duệ Dân sờ sờ mông mỹ nữ phục vụ cao gầy mặc váy ngắn đứng bên cạng, làm như thực sự hưởng thụ thoải mái, ông ta đã tính đến chuyện về hưu, chỉ có điều càng lún vào càng đạt được lợi nhuận lớn khiến người ta động tâm.
“Sợ gì chứ? Hạng mục này của S&D đầu tư khoảng 57 triệu, toàn bộ vốn đầu tư hạng mục đều được tính toán kỹ càng, ngoài 16 triệu trước mắt ở ngoài, trong 25 năm tiến hành hạng mục, còn có ít nhất 10 triệu thu được từ việc vận chuyển buôn bán xuất nhập khẩu hàng năm. Để giảm bớt tính rủi ro của hạng mục này đã cam đoan ổn định tài chính, cho dù là MRG hay Tiêu Thị nhận được hạng mục này cũng sẽ như chúng ta chính thức ký kết hợp đồng này thôi…”
“Đan thị có những chính sách vô cùng chính xác đối với những dự án có tính mạo hiểm, quy định thực rõ ràng, hơn nữa lại có điều khoản…” Từng Tuệ Dân có chút lo lắng nhìn nhìn Dương Miễn, lợi nhuận lớn quả thực hấp dẫn, nhưng lại sợ đến lúc đó có chuyện gì thì bản thân mình không tránh khỏi bị liên luỵ.
“Người bên Đan thị ông không cần lo lắng, người ta có chính sách, chẳng lẽ ở đây ông không có đối sách hay sao? Hơn nữa, chỉ nói đến sau khi ký kết hạng mục S&D xong, đến lúc đó toàn bộ đại cổ đông của Đan thị đều kiếm được, làm sao có thể ảnh hưởng đến chúng ta? Không nhanh chóng ăn trước khi ký kết thì đến cuối cùng còn bao nhiêu có thể đi vào túi chúng ta?” Anh hướng dẫn từng bước, bên trong kính râm là ý cười trong suốt. Nhìn Từng Duệ Dân sắc mặt hơi dịu đi một chút, đem gậy golf đưa cho nhân viên phục vụ, chậm rãi đi vài bước mới nói, “Lão Từng, ông là do tôi đề đạt sau khi trở về, đã bao giờ tôi bạc đãi ông chưa?” Lần trước giành được hạng mục quảng trường Đông Hải từ MRG, riêng Từng Duệ Dân cũng thu được 1/5, nuôi quân 3 năm dùng 1 giờ mà.
Từng Duệ Dân chỉ tham gia vào một giai đoạn ngắn của dự án quảng trường Đông Hải, ở cửa sau lão đã bố trí đầu cơ bất động sản, mua xe xịn lại cho cả nhà xuất ngoại, quả thực làm cho nhãn tình của ông ta sáng lên. Nói đến việc này, nếu không có Dương Miễn đề bạt, ông ta bất quá chỉ là một trưởng phòng tài vụ tép riu, không phải thực đáng vui vẻ hay sao? Giờ nghe lời anh khuyến khích đã bắt đầu có khát khao đối với tiền lời sau khi hoàn thành hạng mục này. Nhớ tới S&D liền hỏi, “Nói ra cũng thấy thật kỳ quái, MRG bên kia giống như hoàn toàn rời khỏi chiến tuyến S&D, chẳng lẽ không có hứng thú với khối thịt béo này sao? Chẳng lẽ đến giờ vẫn trầm luân?”
“Thị trường thôi, làm sao lại chỉ nhìn chằm chằm vào một miếng thịt được? Hiện tại bên JPA đã có manh mối khởi động, bọn họ có lẽ đã bắt đầu bắt tay vào làm…” JPA tìm kiếm đối tác tuy còn chưa chính thức tiến vào giai đoạn gay cấn nhưng các bên cũng đã rục rịch rồi.
“Chúng ta vẫn ấn kỳ bất động sao?”
“S&D và JPA có nhiều liên quan đến nhau, nếu làm S&D, có khi JPA còn phải tới để đề nghị chúng ta làm, cần gì phải xông vào giữa đám sói mà tranh cướp chứ?” Dương Miễn cười thâm hít sâu một ngụm không khí ấm áp, trong gió biển có vị mằn mặn, cảm giác như mùa xuân đã đến thật gần.
Liên tục vài ngày mưa dầm kéo dài, hiếm hoi lắm mới có lúc mặt trời hé ra, mây trên trời như đám cá vàng lượn lờ khiến người ta cảm thấy trong trẻo, cảm giác ngay cả lỗ chân lông cũng nở ra, rốt cuộc cũng không cần hít thở không khí ẩm ướt nữa rồi, cả người sảng khoái. Hôm nay vừa hoàn thành giai đoạn chuẩn bị cho hạng mục mới, ngày mai sẽ có chuyên gia đến nghiệm thu, Boss đại nhân nhìn đám người ngày đêm khổ sở như chui vào lò bát quái luyện thành hoả nhãn kim tinh (giống Tôn Ngộ Không ấy J ), mở lòng từ bi không bắt tăng ca hôm nay, để ngày mai thuyết trình đạt trạng thái tốt nhất. Nhưng lại đúng là lúc nàng thê thảm, hiện tại bị điều đi làm trợ lý của Vincent, Jenny nói với mọi người như vậy là được thăng chức, ở bên cạnh ông chủ không lo không có cơ hội. Nhưng nàng lại kêu khổ thấu trời, suốt ngày bị ông chủ đùa giỡn xoay quanh, sau khi tan tầm còn phải ôm một đống tài liệu về nhà sửa sang lại, thảm nhất là làm thêm giờ nhưng không được tăng lương, ngẫm lại không phải không thể liên a.
Nghĩ ngợi lung tung đã đến cửa nhà hàng, lái xe xuống dưới mở cửa cho nàng. Gần đây công ty bận việc, nàng cũng lười tự mình nấu cơm, cơ hồ cả tuần đều đến ăn trực uống trực lại ngủ trực ở nhà Lý Tịch. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, anh bảo đi ăn cơm, nàng cũng ba ba đến. Cũng là lần đầu tiên nàng đến đây, nhân viên phục vụ dẫn vào, đại khái là ưu đãi dành riêng cho hội viên, ít người lui tới, im lặng vô cùng. Bên ngoài nhà hàng không có vẻ xa hoa, càng đi vào bên trong càng có nét đặc trưng tiểu kiều lưu thuỷ của Giang Nam, giản dị mà đầy nhân văn.
Tường trắng sàn đen, qua hành lang dài có một chậu sen cảnh nhỏ, lá sen nổi trên mặt nước lấp lánh mấy giọt sương, mang theo sắc xanh sẫm. Từ đại sảnh bay tới tiếng hát véo von, tiếng tỳ bà lúc nhanh lúc chậm, hoá ra là có diễn tấu tại đây. Vừa rồi còn thấy có diễn viên nào đó trông quen quen, hiện tại mới nhìn ra là trông giống Lý Cát Ưu cùng Từ Nếu Huyên trong “Phi thành chớ quấy rầy” đã từng gặp mặt ở Hàng Châu. Tần Phấn nghiêm trang nói với cục cưng trong bụng, “Những chuyện khác ta có thể không làm mà hưởng, nhưng chuyện cưới vợ sinh con thì phải tự lực cánh sinh, không cần ngoại viện… Cái này giống vậy bảo đầu ngựa thượng sáp nhất trên đường tiêu, nếu ra trục trặc, bảo mã linh kiện không xứng với trên đường lại không cho sửa." Nhớ tới lời của Cát Ưu, nàng lại tự cười ngây ngô một hồi.
Nàng đi vào lô ghế cuối hành lang, đi vào câu đầu tiên là, “Xin lỗi, em đến muộn.” Người phục vụ kéo ghế ra cho nàng, nàng đặt mông ngồi xuống xong mới nhìn rõ biểu tình của người ngồi trước mặt, không khí có điểm quỷ dị, nhìn đồng hồ thấy đã trễ hẹn hơn nửa tiếng, thật sự là khá muộn. Tốt xấu gì cũng là lần đầu đi ăn cơm bên ngoài từ lúc đồng chí Lý Tịch xuất viện, không cần thiết phải không nể mặt nàng trước mặt người ngoài thế này chứ.
Lý Tịch ngồi cạnh nàng không có biểu tình gì, Hứa Tuấn Hằng cùng Khải Thuỵ có vẻ đã quen với đãi ngộ đặc biệt dành cho nàng, trong lòng dù có chút kinh ngạc cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có điều mỹ nữ thanh tú ngồi cạnh Hứa Tuấn Hằng trông có vẻ quen quen, giống như đã từng giành chiến thắng trong cuộc thi người mẫu nào đó, gần đây trên áp phích quảng cáo cho bộ phim truyền hình mới tung ra cũng có ảnh cô ấy, lúc này đang chớp chớp đôi mắt mở to nhìn nàng.
Nàng cũng mặc kệ bọn họ, nhấp nháy mắt nhỏ giọng hỏi Lý Tịch, “Anh đến lâu chưa?” Nàng thừa nhận là mình đã đến muộn, không phải chỉ vì ông chủ chậm chạp không cho nàng đi, mà đi đường lại đúng giờ tan tầm nên tắc đường, xe cộ chen chúc như nêm cối.
Anh nâng tách trà có nắp lên một cách tao nhã, khoan thai, nhẹ nhàng dùng nắp đưa lá trà trên mặt sang một bên, trụ cái miệng nhỏ nhấp một hớp nóng bỏng. Âm điệu lười nhác nói, “Em cứ suy nghĩ cẩn thận xem về nhà tạ lỗi như thế nào…” Tròng mắt nàng vừa chuyển, tới gần anh lấy lòng, không biết nói câu gì mà chọc cho anh ý cười bay lên, tâm tình trở nên tốt đẹp. Liếc liếc mắt thấy bên cạnh nàng có tạp chí quảng cáo ô tô, trên bìa có một chiếc Hybrid trông khá được, nhướng mày hỏi câu, “Em muốn mua xe à?” Nàng vốn không bao giờ xem mấy thứ này.
“Là đồng nghiệp muốn em đi cùng cô ấy đến triển lãm xe…” Nàng vừa trả lời vừa ăn, đồ ăn lạnh là dưa chuột, thái lát thật mỏng tạo thành hình bông hoa tinh xảo đặt trên cái đĩa nhỏ, nàng dùng tăm lấy lên ăn thử, vị hơi nhạt nhưng vẫn thực nhẹ nhàng, khoan khoái.
Anh nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Em có bằng lái không?”
Miệng nàng vẫn đang ăn miếng dưa chuột liền gật đầu, “Có, lúc trước đi cùng Cổ Duyệt đăng ký học, chính mình mơ hồ cũng tham gia, không ngờ lại dễ dàng qua như vậy.” Nhưng sau khi thi xong chưa từng thực hành, cũng không có việc gì thì cần gì phải dùng đến xe a?
“Mua một cái dùng cũng tốt lắm.” Anh thuận miệng nói, nhà nàng cách công ty không xa không gần, đi làm rất tiện, nhưng đi qua chỗ anh thì không có gì để dùng.
“Vâng, em cũng có nghĩ qua… Dùng QQ cũng rất tốt, kiểu dáng bình thường, đơn giản, màu sắc cũng nhiều.” Vừa nói dứt lời, người đang uống trà kia thiếu chút nữa phun ra bàn, nàng giương mắt hỏi, “Có vấn đề gì sao?”
Anh mặt nhăn nhíu vẫn nở nụ cười, chỉ là có điểm bất đắc dĩ, “Để lát nữa nói sau.” Tỏ vẻ an ủi vỗ vỗ tay nàng, không biết là anh thấy buồn cười hay là tức giận.
Việc mua xe cuối cùng vẫn không có chuyện gì, nàng cũng vô tâm như thế. Tôm Long tỉnh bóc vỏ rất thơm ngon, vừa đưa vào miệng đã tràn đầy mùi thơm, canh đầu sư tử lại nhừ, nàng chỉ mải miết ăn, không để ý đến mấy người đàn ông nói chuyện cười đùa về công việc, chỉ biết là Lý Tịch hôm nay tâm tình rất tốt, phá lệ ăn nhiều hơn bình thường.
Lúc nàng đi toilet, quay ra gặp bạn gái Trần Gia Ảnh của Hứa Tuấn Hằng đang trang điểm lại, cô ta chỉ khoảng hơn 20 tuổi, mi mắt chuốt mascara thoạt nhìn cong vút đầy quyến rũ, dáng người cao gầy xuất chúng, nếu đứng trên đường chắc chắn ai đi qua cũng phải ngoái nhìn.
“Dung tỷ tỷ làm ở công ty nào vậy? Sao bình thường không gặp bao giờ?” Bộ dáng cô ta nhu thuận, nhìn Dung Ý đi ra hỏi 1 câu kỳ quái.
“Công ty?” Dung Ý thất thần, nàng chưa bao giờ có quan hệ gì với giới người mẫu, làm sao có thể có cơ hội gặp mặt chứ?
“Tỷ tỷ tuy rằng không cao lắm, nhưng chân rất đẹp, so với những người bình thường thì đúng là xuất chúng… Có điều tỷ tỷ chắc là cần phải nâng cấp một chút…” Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào ngực Dung Ý, giống như tia X quang đem nàng ra quét rọi một lần, thực chân thành nói, “Em có chỗ quen biết ở bệnh viện, ở đó bác sĩ kỹ thuật tốt lắm, cơ bản là không nhìn thấy sẹo, mà hiệu quả lại tốt lắm…”
Dung Ý không động đậy cũng không lên tiếng nhìn cúp G của cô nàng, nhìn nhìn lại cúp A bên trong áo sơ mi của mình, khoé miệng cứng ngắc nhếch lên, không nói gì liền đi ra ngoài. Trên đường trở về vẻ mặt buồn bực, Lý Tịch hỏi nàng sao lại thế này, nàng liền tuôn một tràng kể chuyện trong toilet cho anh nghe. Cứ nghĩ người bên cạnh sẽ lên tiếng ca ngợi nàng một cách đầy phong độ, không ngờ lại bò lăn ra cười không ngừng. Nàng nhăn nhó tội nghiệp hỏi, “Có gì mà anh cười vậy? Đào mật rất tốt a.”
Anh thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn nàng nói, “Của em không phải là đào mật… Nhiều nhất là trái anh đào nhỏ mà thôi.”
Nàng đúng là lầm to rồi, quên mất bản chất ác độc của kẻ này. Từ lúc đó trở đi, suốt dọc đường dù anh nói như thế nào nàng cũng không để ý đến anh, sau khi về nhà nàng xuống xe bỏ lại câu, “Em phải làm việc, anh đừng quấy rầy em.” Rồi đi vào phòng khách khoá trái cửa lại, mỗi lần nàng tới đây đều dùng phòng khách làm thư phòng của mình. Đúng lúc quản gia đi lên lầu, đứng ở góc nhìn thấy Lý Tịch bị sập cửa vào mặt, khoé miệng cong lên mà không dám cười, vẫn giữ nguyên bộ dáng tiêu chuẩn của quản gia nước Anh. Anh không thể nề hà khẽ nhún nhún vai, phụ nữ tức giận thì không thể nói lý, đành phải phẫn nộ trở về phòng.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa chiếu thẳng vào phòng khách, lúc nàng làm xong văn kiện cuối cùng, sửa sang lại gửi cho Vincent thì đã hơn 10h. Nàng làm việc hết sức chăm chú, cơn tức giận sớm đã tiêu tan. Mở cửa đi ra ngoài tìm anh, thế nhưng ở thư phòng hay trong phòng ngủ đều không có. Lúc xuống lầu, quản gia nhìn thấy nàng liền nói, “Lý tiên sinh ở bể bơi.”
Nàng bước xuống cầu thang đến bể bơi, tiếng bước chân trong không gian trống trải hình như có âm vọng lại, bên ngoài khung cửa sổ thuỷ tinh trong suốt là tiểu hoa viên có đèn nền hắt lên, toàn bộ khu vực bên trong đều là dạng đèn gắn dưới đất này, khiến cho tầng hầm ngầm như biến thành thế giới dưới nước, tràn đầy ánh sáng màu lam trong suốt.
Nàng bỏ dép lê ra, chậm rãi đến cạnh bể. Bể bơi tiêu chuẩn to như vậy chỉ có mình anh không biết mệt mỏi bơi qua bơi lại. Kỳ thật tư thế bơi lội của anh không để lộ thương tật nơi đùi phải, không thể biết được đi đường sẽ khó khăn chừng nào, chỉ có điều luôn dùng sức ở chân trái, nhìn ở đó có thể thấy được làn sóng nước rẽ ra theo chuyển động của anh.
“Bơi lội có thể tăng cường khả năng hô hấp của phổi, năng lực co giãn của cơ ngực, có hiệu quả rất tốt đối với việc rèn luyện hệ hô hấp, có thể dự phòng hen suyễn phát sinh… Hơn nữa bơi lội yêu cầu dùng sức hoạt động của cơ bắp tứ chi để đẩy thân thể đi tới, rèn luyện được cả cơ lưng và cơ bụng, cũng có tác dụng tốt đối với việc bảo trì cân bằng khi đi lại…” Lời bác sĩ như vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, Lý Tịch đã bơi đến bên thành bể bám vào để thở, cảm thấy hứng thú nhìn nàng, “Có biết bơi không?” Anh chỉ mặc quần bơi màu đen, nửa thân mình lộ ra khỏi mặt nước, đường cong nơi cơ ngực nổi lên rõ ràng.
Nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại, anh cũng không đợi nàng trả lời liền nắm lấy cổ chân nàng kéo tuột xuống, nàng bất ngờ không kịp phòng thủ rơi xuống đáy bể, làn nước ấm áp bao vây lấy chính mình, mọi âm thanh trong nháy mắt biến mất, tai chỉ còn nghe được tiếng nước quanh quẩn trong không gian bịt kín. Cho dù ngày xưa đã từng học bơi nên nhớ rõ phải nín thở nhưng vẫn bị sặc uống liền hai ngụm nước, lúc anh kéo nàng lên thấy nàng bị sặc, nước mắt nước mũi vòng quanh, bộ dáng đáng thương mà vẫn vô lương tâm hỏi vẻ cẩn thận, “Có cần quản gia lấy phao cứu sinh lại đây không?” Vừa rồi ở nhà hàng lấy lòng anh bảo sẽ bồi anh bơi lội, là trình độ như thế này sao? Anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nàng vãn vô cùng vất vả vừa khụ khụ vừa nói, “Em… Đội tuyển bơi lội của F đại… Đội trưởng…” Nhìn bộ dáng ướt đẫm bi thảm của chính mình, nàng hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.
“Vậy chi bằng chúng ta thi thử xem… Đội trưởng sao?” Anh cười khoe hàm răng trắng muốt có thể đi quảng cáo kem đánh răng, trong ánh mắt hẹp dài có ý cười ấm áp.
“Em không bắt nạt người tàn tật…” Lời này vừa nói ra, nàng liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lý Tịch có thoáng ngưng lại, thở dài một hơi, nói đùa kiểu này quả thực không được, vẻ mặt đáng thương nói, “Kỳ thật… Em là đội trưởng đội hậu cần của đội tuyển bơi lội F đại…” Biểu tình có vẻ ngượng ngùng, nàng quả thật là đội trưởng hậu cần, bời vì làm công tác hậu cần ở trường còn được cộng điểm, sẽ dễ giành học bổng, hơn nữa hỗ trợ dọn dẹp một chút còn được trả ít lương, lúc ấy phải trải qua muôn vàn khó khăn mới được nhận kiêm chức như vậy.
Anh kỳ thật cũng không tức giận, lại bị bộ dáng tiểu bạch thỏ của nàng chọc cho cười phá lên. Tuấn nhan giãn ra, mặt mày thoải mái, ánh đèn dưới tác động của sóng nước lấp lánh trên mặt anh, đẹp đến không thực. Nàng nhất thời ngây người ngắm nhìn trông đến ngốc, đèn dưới nước chiếu vào hai người, toàn bộ bể bơi yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng nước rơi thành giọt.
“Nhìn gì vậy?” Anh mỉm cười thấp giọng hỏi.
“Em thích nhìn dáng anh lúc bơi lội, giống như con cá vậy…” Nàng không ngờ hai chân anh như vậy còn có thể tạo thành tư thế như đuôi cá trong nước, nghĩ nghĩ lại nói thêm, “Phỉ Ngươi Phổ Tư là “Phi ngư”, còn anh là “Lý ngư”.” Nói xong chính mình cũng không kìm được bật cười đứng lên, “Lý tiểu ngư, cái tên này rất dễ nghe…”
Anh cười mà mày nhíu lại, tầm mắt dừng ở hai gò má ửng hồng của nàng, nhẹ nhàng hôn lên, liếm láp, hai tay bỏ đi quần áo ướt đẫm của nàng, nàng ôm thắt lưng anh thấp giọng nói, “Quản gia nhìn thấy…” Vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.
“Ông ấy không xuống dưới này…” Lý Tịch cởi dần từng chiếc quần áo của nàng, thoáng chốc chỉ còn lại nội y, nhờ sức đẩy của nước mà anh có thể đứng thẳng, không cần lấy tay mượn ngoại lực để cân bằng, có đủ tay để không ngừng giở trò với nàng, làm cho anh càng thêm điên cuồng, càng thêm không kiêng nể.
Đầu lưỡi của nàng đụng vào cơ ngực kiên cố của anh, hai tay dịch chuyển dần xuống dưới dọc theo sống lưng, bỏ đi cái quần bơi bó sát, mà khi tay nàng tiếp tục trượt xuống phía dưới, trong nháy mắt anh như bị điện giật khẽ run lên một chút, bàn tay nàng có thể cảm nhận được sự chấn động của anh. Đôi môi đang mải miết mút vào ở ngực nàng đột nhiên tách ra, trước ngực nàng tự nhiên trống rỗng, anh ngẩng đầu, trong đôi mắt kích tình mênh mông mang theo một tia thống khổ, “Trở về trong phòng…” Tay trái của nàng còn dừng lại trên đùi phải của anh, nàng biết anh sợ hãi, sợ hãi thứ không trọn vẹn của mình lộ ra ngoài ánh sáng, đây là lý do vì sao mỗi lần triền miên anh đều tắt hết đèn, anh muốn đem những khó khăn của mình vĩnh viễn chôn vùi trong bóng đêm, làm cho tất cả mọi người nhìn không thấy, cảm không được, bao gồm cả nàng.
Nàng kiễng mùi chân chạm vào mặt anh, nhìn ánh mắt tránh đi cùng bọt nước tan dần trên mặt anh, nháy mắt lắc đầu. Chậm rãi tới gần, môi bao trùm lên miệng anh, đem đầu lưỡi tiến vào khoang miệng của anh, nhẹ nhàng lay động, lại nhẹ nhàng chui ra, đầu lưỡi xẹt qua cằm anh, xuống hầu kết, xuống xương quai xanh, xương sườn… Cả người chìm nghỉm trong nước, đầu lưỡi vẫn như cũ chạm vào da thịt anh, bụng, rốn, xuống chút nữa, đi xuống… Thẳng một đường nhẹ nhàng liếm tiểu nhị đã bành trướng vì dục vọng, đầu lưỡi giống như ngòi bút nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng của nó, cuối cùng một hơi dùng sức mút vào, chỉ cảm thấy không khí trong phổi như bị làn nước xung quanh ép chặt, chao đảo giữa thiên đường và địa ngục. Đúng lúc nàng gần như mất đi ý thức, anh kéo nàng lên, lúc vừa ngoi lên khỏi mặt nước như quay trở về chốn nhân gian, ghé đầu vào vai anh thở dốc.
Anh nhìn cô gái luôn có những hành động anh không đoán trước được, kinh ngạc không nói lên lời, nhưng trong nháy mắt, kinh ngạc ấy đã chuyển thành cuồng nhiệt bất thường, nhẹ than một tiếng, “Yêu tinh…” Hai tay ở trên người nàng dao động, mười ngón tay phảng phất mang theo ngọn lửa, đốt cháy từng tấc da thịt của nàng, luật động chậm rãi kéo nàng phối hợp cho mình tiến vào. Thân thể mềm mại mà ấm áp cỉa nàng hợp với sự cứng rắn của anh trở nên toàn mỹ. Cuối cùng hai người song song chìm nghỉm vào trong nước, ở trong nước quẩn quanh, cho đi, đòi lại, nhận lấy, giống như đang biểu diễn trong nước thực hiện những động tác yêu cầu cao độ. Nước bao quanh khiến cho những ngọt ngào đau đớn bình thường biến thành hưởng thụ cao nhất, lúc anh ở chỗ sâu thẳm trong nàng phát tiết, nàng chỉ có một cảm giác, cho dù là ở thiên đường hay địa ngục hay là nhân gian, nàng nguyện cùng anh tồn tại.
“Cuối cùng hôm nay S&D đã xác định hoa rụng vườn ai, Đan Trữ đánh bại MRG cùng Tiêu Thị, hai công ty đầu sỏ, để giành chiến thắng. Cố phiếu của Đan Trữ ngày hôm nay đã tăng quá 34.2%...” Trên màn hình trong thư phòng hiện lên bình luận, các tin tức tài chính và kinh tế đua nhau đưa tin Đan Trữ thắng lợi, vừa mới nắm được hạng mục S&D, Dương Miễn bị phóng viên các tạp chí lớn tranh nhau mời phỏng vấn, trong sóng gió, nhất thời Đan Trữ nổi bật lên có một không hai.
Lý Tịch bình tĩnh dựa sâu vào sô pha, ánh sáng từ ti vi di động trên mặt, đen tối không rõ. Anh nhìn bàn cờ bên cạnh sắp đầy quân trắng quân đen, thật lâu sau không hạ quân cờ xuống, mấy ngày hôm trước tiện tay bày ra nước cờ tàn, khi đó nắm quân trắng, luôn nghĩ rằng không thể nào thua. Đánh cờ một mình là do ông ngoại dạy anh, “Tâm của chính mình còn khó đoán hơn tâm của người khác. Cháu chỉ cần biết bản thân mình muốn cái gì, những gì người khác muốn đều không còn quan trọng.” Khi đó anh còn nhỏ, cái hiểu cái không nhưng cũng không muốn biết. Hiện tại ngẫm lại, tự nhiên lại không khỏi nhớ đến chuyện xưa.
Có tiếng bước chân khe khẽ tới gần, anh hơi hơi ngẩng đầu, Dung Ý mới từ phòng tắm đi ra, cả người vẫn còn bốc hơi, tay cầm khăn mặt đến gần anh, “Tóc còn ẩm ướt, cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Ngồi xuồng ghế bắt tay lại để anh nhẹ nhàng lau tóc cho mình, ánh mắt xẹt qua Dương Miễn một thân tây trang trên ti vi, vẻ mặt đắc ý khi ký được hợp đồng, hơi hơi thoảng qua liền quên đi, biết anh còn công việc cần xử lý liền nói, “Em đi xuống uống sữa, lúc đi lên phải thấy anh ngoan ngoãn nằm trên giường rồi đấy…”
Anh hít hà hương thơm ở cổ nàng, xấu xa hỏi, “Muốn cởi sạch quần áo hay không?” Nàng bướng bỉnh cắn cắn vành tai của anh rồi mới đứng lên đi ra ngoài.
Di động rung rung, anh nhìn màn hình, “Đến hôm nay ngừng kí kết với bao nhiêu ngân hàng?”
“Trước hết đừng gây động tĩnh gì ở bên kia…”
“Ngày mai mời phó giám đốc Triệu một bữa… Đến lúc đó rồi nói sau.”
Nội dung cuộc gọi thật ngắn gọn, mà tay anh lại vô tâm nhấc một quân cờ đen đặt xuống bàn cờ. Chuẩn bị đứng lên lại thấy di động rung lần nữa, lần này không nhìn màn hình mà mở máy nghe luôn, nghe được giọng của đối phương cũng không có nửa điểm khác thường.
“Dương tổng?” Giọng cao lên vài phần, giống như có chút kinh ngạc, không biết đối phương nói gì mà trên mặt anh chỉ thấy ý cười.
“Đương nhiên là sẽ tới, Đan Trữ danh tiếng lẫy lừng, còn mong được Dương tổng giới thiệu cho vài vị khách tham dự yến tiệc đêm đó.” Sau đó anh chỉ cầm di động, một tay gác lên thành ghế, lẳng lặng nghe Dương Miễn ở bên kia không biết nói cái gì, khoé miệng giơ lên tạo ý cười vô danh. Lúc Dung Ý đi lên lầu tiến vào chỉ nhìn thấy sườn mặt của anh, anh lại không lên tiếng, nghĩ đến anh vẫn đang ngẩng đầu không biết suy nghĩ cái gì, tức giận nói một câu, “Đã khuya rồi, Lý cục cưng, ngoan, nhanh đi ngủ đi…” Hai chữ “cục cưng” kia còn kéo thật dài, mang theo nũng nịu.
Anh giương mắt nhìn nàng, nói vào điện thoại, “Dương tổng đêm nay thật cao hứng, chúc ngủ ngon e rằng không thích hợp, vậy hẹn gặp lại.” Tắt máy xong liền hiện ý cười trong suốt nhìn Dung Ý sa sầm mặt, “Em vừa bảo gì anh?”
“Sao anh không bảo em rằng anh đang gọi điện thoại?” Vẻ mặt nàng ảo não, trời ạ, vừa rồi nàng nói những câu như vậy, người ngoài nghe được sợ là cả người nổi da gà.
“Anh lại chưa nói là không gọi điện thoại, em cũng có hỏi anh có gọi điện thoại hay không đâu… Nhanh lên, nhắc lại lời em vừa nói đi nào.”
Dung Ý bị hắt một gáo nước lạnh, khịt khịt mũi, quay đầu trở về phòng, không thèm để ý đến anh. Chỉ còn lại mình Lý Tịch vẫn ồn ào, “Ai da, em quăng cục cưng ở trong này để đi ngủ một mình sao?” Nàng vẫn không để ý đến anh như cũ, lại nghe anh nói tiếp, “Ai da, anh không đứng lên nổi…” Đòn sát thủ vừa ra, Dung cô nương dù đang tức giận vẫn phải quay đầu lại.
Dương Miễn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như động sâu không đáy, bên tai vẫn quanh quẩn giọng nói vừa rồi, anh làm sao có thể không nhớ rõ giọng của người đó chứ, làm sao có thể quên người con gái đã khắc ghi trong lòng? Người con gái ấy đêm nay ngủ cạnh một người đàn ông khác, gọi tên của người đàn ông khác... Bàn tay nắm chặt điện thoại, gân xanh nổi lên trên trán, khoé miệng thoáng ý cười âm trầm, thật lâu sau mới dùng toàn lực ném vào tường, vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.