Thẩm Thiều Quang mời Liễu Phong ngồi trước cái bàn ăn nhỏ, nàng ngồi ở đối diện, lại bảo A Viên bưng sữa bò lên.
Liễu Phong liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, khuôn mặt hơi ửng đỏ, lại cúi xuống nhìn hoa văn trên bàn: "Không biết cô nương muốn nói chuyện gì với ta?"
"Công tử có biết thân thế của ta không?" Thẩm Thiều Quang nhẹ nhàng hỏi.
"Có nghe Tịnh Thanh sư phụ trong am Quang Minh nói qua."
Thẩm Thiều Quang gật đầu, có thể đoán được Tịnh Thanh nói cái gì, mấy lời khen kiểu "thục nữ Thẩm thị ở Lạc Hạ", "dù trong nhà sa sút, bị ép phải làm mấy nghề lặt vặt nhưng lại tinh thông thi từ, hiểu biết sâu rộng", thậm chí còn "hiền lành nhân đức", "lương thiện cần cù" chắc chắn là đếm không xuể - Tịnh Thanh là một người tốt, chắc chắn là cảm thấy nàng có thể tìm được một vị công tử như Liễu Phong, tránh được nỗi vất vả phải bươn chải nơi đầu đường xó chợ là một chuyện may mắn, cho nên sẽ ra sức nói tốt cho nàng.
"Ta chỉ tạm tá túc trong am Quang Minh, có nhiều chuyện Tịnh Thanh sư phụ cũng không biết rõ." Thẩm Thiều Quang mỉm cười, bắt đầu giải thích với hắn.
"Ta xuất thân từ Thẩm thị ở Lạc Hạ, là cung nữ trong Dịch Đình, mới được thả ra mùa xuân năm nay."
Liễu Phong chợt ngẩng đầu lên, con gái danh gia vọng tộc phần lớn đều tiến cung làm phi tần, hiếm có người đi làm cung nữ, trừ phi người nhà mang tội, bị đẩy vào Dịch Đình. Thẩm cô nương có thể được thả ra thì rõ ràng không phải là phi tần, như vậy chỉ có thể là...
Biết hắn nghe hiểu được ý mình, người ta đã tôn trọng nàng, đương nhiên nàng không thể khiến người ta rước vào tiếng xấu là "chê nghèo ham giàu" hay "lật lọng", Thẩm Thiều Quang đã tìm được cớ để giải thích cho mối hôn sự không thành này: "Ta hiện giờ chưa có ý với hôn nhân, chỉ muốn sống yên phận, kiếm tiền nuôi mình, mua đất dựng nhà, giết gà mổ vịt..." Nói tới phần sau thì giọng điệu xen lẫn vui đùa, Thẩm Thiều Quang tự bật cười trước.
Liễu Phong cũng khẽ cười.
"Là do ta đã đường đột." Yên lặng một lúc, Liễu Phong đứng lên chắp tay vái chào Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang cũng đứng lên, đàng hoàng đáp lễ, mỉm cười nói: "Là vinh hạnh của ta."
Liễu Phong liếm môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu đi ra ngoài.
Không ngờ ra tới cửa thì lại gặp phải Lâm thiếu doãn, người này là tới đây để ăn sao?
Liễu Phong hành lễ với Lâm Yến.
Lâm Yến gật đầu, đi vào trong tiệm.
"Khách nhân muốn ăn cái gì? Chi bằng nếm thử món bánh canh thịt gà? Lại thêm một đĩa rau trộn kiểu Hồ và gà rang mắm tôm?"
"Được."
Loáng thoáng nghe thấy Thẩm cô nương giới thiệu món ăn và câu trả lời "Được" của vị cấp trên luôn kiệm lời của mình, Liễu Phong cảm giác mình đã nghĩ nhiều rồi, Thẩm cô nương và Lâm thiếu doãn... không có khả năng.
Liễu Phong đoán, có lẽ Lâm thiếu doãn bị Trương Công của Hồng Lư Tự hành hạ cả ngày, làm trái lệnh cấm đi đêm để quay về phường, không kịp ăn bữa chiều, bây giờ mới ra ngoài tìm chút đồ ăn lót dạ.
Gần đây sứ đoàn của các phiên bang cùng tề tụ về triều, mặc dù nhiệm vụ tiếp đón chủ yếu là của Hồng Lư Tự nhưng vẫn có rất nhiều chuyện cần phủ Kinh Triệu phối hợp, người phụ trách của phủ Kinh Triệu chính là Lâm thiếu doãn.
Hai bên thường qua lại với nhau, Liễu Phong cũng khá hiểu Hồng Lư Tự khanh. Vị Trương Công này là người cẩn thận chi tiết quá cỡ, cho dù chỉ là vài cái xa giá cũng phải "bàn bạc tiếp", sau đó thì "Trong "Lễ"... Thời nhà Hán... Triều Thái Tông... Triều Cao Tông... Triều Huyền Tông..." Đúng là khiến người ta nhức hết cả đầu.
Trưa hôm nay hắn đi tìm Lâm thiếu doãn phê duyệt văn thư thì không gặp được, nghe nói là tới Hồng Lư Tự... Liễu Phong cũng thấy đồng cảm cho vị cấp trên trẻ tuổi này, đúng là quan to thì có cái phiền của quan to.
Thẩm Thiều Quang hơi bất đắc dĩ, tại sao vị này cứ toàn tới ăn cơm vào giờ này? Đồ ăn đều bán hết cả rồi có biết không?
Chỉ có thể có cái gì làm cái đó, gà trong hũ đã bán hết, chỉ còn thừa chút canh gà, nhào chút bột, bỏ thêm rau xanh, làm bát bánh canh gà vậy. Nàng cầm dưa chuột lên gọt vỏ, thái sợi, cho thêm tỏi băm vụn và dầu mè rồi trộn lên; lại mấy miếng thịt gà, một thìa mắm tôm, cho vào chảo rang lên, đều là món ăn nhanh, làm chốc lát đã xong.
Tiếng dao gõ lên mặt thớt, tiếng muôi va vào đáy chảo, vì trong tiệm đã được cải tạo, không thể nhìn thấy tình hình trong bếp nhưng chỉ riêng mấy âm thanh này đã khiến bầu không khí trở nên rất bình dị, nhuộm đầy mùi khói lửa nhân gian.
Lâm Yến quay đầu nhìn, ánh mắt dừng ở bức tranh treo trên tường, dãy núi thấp thoáng xa xa, dòng suối uốn lượn, nửa mái nhà tranh, cạnh cửa đặt một cái chõng tre, đứa bé ngồi trên chõng tre lột đài sen. Không dùng tới màu sắc, chỉ hai màu đen trắng tạo nên một bức thủy mặc sinh động, kỹ thuật vẽ tranh không phải là xuất sắc nhưng lại ẩn chứa vẻ điềm đạm thanh cao. Mặc dù trên tranh không đề lạc khoản không có đóng dấu nhưng Lâm Yến cũng biết đây là do chủ tiệm tự vẽ.
Lâm Yến đột nhiên nhớ tới chuyện ngoài cửa cung hôm đó.
Hôm đó trên triều tập trung bàn bạc các biện pháp chống hạn, hạ triều hắn tiện thể tới cửa An Phúc xem, mặc dù chuyện thả cung nữ chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng góp một phần vào việc chống hạn, không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào được.
Từ xa xa đã thấy một cung nữ trẻ tuổi mỉm cười vui vẻ giữa một đám cung nữ già nua đang khóc lóc nỉ non.
Hiện giờ thánh thượng còn chưa tới tuổi thành gia lập thất, lại chưa lập hậu, cũng không có nhiều phi tần, như vậy thì chỉ có thể là cung nữ...
Thế mà nàng lại hoạt bát sống động như thoát khỏi nhà tù, nói thế nào nhỉ, "ốm yếu"... Nghĩ cái đã biết ngay là không phải bị đuổi ra khỏi cung mà là cố ý tìm cách ra, chưa biết chừng còn dùng tới bao nhiêu thủ đoạn tiền bạc. Lúc đó hắn bị dáng vẻ hoạt bát của nàng cảm hóa, đột nhiên nhẹ dạ, thả cho nàng một lối.
Nàng ra khỏi cung rồi, vẫn cứ hoạt bát như vậy, mang theo "khí chất hoang dã" hiếm thấy trên người con cháu danh gia vọng tộc, giống như ngọn cỏ mùa xuân, khiến người ta cứ muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có thể mọc tiếp thành hình dáng thế nào.
Ra khỏi cung thì bôn ba cơm canh rau thịt, nhà tranh quán nhỏ, có thú vị hơn chăng? Ánh mắt Lâm Yến đảo qua tiệm ăn nho nhỏ, lại liếc mắt nhìn bức họa kia, đúng là cũng có chút thú vị thật.
Có lẽ mỗi người đứng trên đỉnh cao đều ấp ủ giấc mộng ẩn sĩ, cũng giống như mỗi kẻ không quyền không thế đều nuôi mộng binh quyền. Quả thật Lâm Yến có đôi phần bị lay động bởi ý vị sâu xa bên trong bức tranh này, nhưng mà chỉ là một Thẩm cô nương... Nghĩ tới dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của Liễu lục sự lúc nãy, còn cả chuyện trước đó hắn thà bị đói cũng chỉ muốn mua bánh rán của Thẩm cô nương, chẳng lẽ...
Lâm Yến đột nhiên nhíu mày, nghĩ ngợi mấy chuyện chẳng liên quan gì tới mình như thế này làm gì? Lúc còn nhỏ thấy một con thiêu thân cũng có thể tưởng tượng ra cả một câu chuyện cổ tích, đến giờ vẫn chưa hết cái tật đó sao? Sau đó hắn lại quay sang nghĩ tới chuyện sứ đoàn.
Thẩm Thiều Quang bưng khay đựng rau và bánh canh tới, đặt trên cái bàn nhỏ. Thẩm Thiều Quang phát hiện ra, vị Lâm thiếu doãn này trước giờ chưa từng ngồi trước bàn dài, chắc hẳn là không thích "diện bích"...
* "Diện bích" nghĩa là xoay mặt vào tường.
"Khách nhân từ từ thưởng thức."
Lâm Yến gật đầu nói cảm ơn.
A Viên mang bát đũa đã rửa sạch từ đằng sau vào thì Thẩm Thiều Quang đã lau dọn bếp núc xong xuôi, bảo nàng ta xách một ít nước nóng về trong am tắm rửa trước, nàng ở lại khóa cửa tiệm sau.
"Ta đợi cô nương."
Thẩm Thiều Quang nhẹ giọng nói: "Ngươi về trước đi, trên đường cũng đâu có ít người, không sao đâu." Cô bé này vất vả cả ngày, cứ như ngủ không đủ giấc, để nàng ta về sớm tắm rửa đi ngủ trước.
A Viên lắc đầu, thấy không có việc gì nữa thì đi ra ngồi trên bậc thềm ngoài cửa tiệm chờ Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang bất đắc dĩ bật cười.
Thẩm Thiều Quang đứng ở sau quầy, tay chống cằm, nghĩ tới chuyện Liễu Phong.
Làm gì có nhiều chuyện nhất kiến chung tình, không phải người đó thì không cưới như vậy? Đây mới là cuộc sống của người bình thường. Chỉ là kiếp trước còn chưa có bạn trai chưa kết hôn đã xuyên tới đây, kiếp này xem ra cũng phải làm FA rồi, bảo sao lại ở trong am ni cô. Sau này già rồi, cô đơn - Thẩm Thiều Quang tưởng tượng ra cảnh một mình sống trong một căn nhà lớn, bên cạnh đầy tôi tớ, đông ngắm tuyết, hạ ăn dưa,... Như vậy thật là tuyệt!
Cho nên phải kiếm tiền trước đã.
Lâm Yến ăn uống xong xuôi, quay đầu lại thì bắt gặp vẻ mặt an nhàn của Thẩm Thiều Quang: "Chủ tiệm..."
"Tới đây! Khách nhân ăn xong rồi sao?" Thẩm Thiều Quang lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười khéo léo.
Lâm Yến gật đầu.
"Một trăm văn thưa khách nhân." Trong đó tiền vốn là hai mươi văn, phần còn lại là tiền công và tiền làm thêm giờ. Vị huynh đệ này toàn tới vào giờ này, món nào cũng phải nấu lẻ, lấy nhiều tiền một chút cũng không quá đáng.
Lâm Yến móc từ trong hầu bao ra một thỏi bạc, đặt xuống rồi đi ra ngoài.
Lại là chừng hai lạng bạc, Thẩm Thiều Quang cảm thấy mình lại bước lại gần cuộc sống của phú bà thêm một bước, tâm trạng càng tốt thêm!
Rửa bát đĩa xong, tắt đèn, khóa cửa lại, Thẩm Thiều Quang vỗ vỗ A Viên đã ngồi ngủ gật trên bậc thềm: "Về thôi, về ngủ!"