*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng vừa mở mắt ra, Thẩm Thiều Quang đã cảm thấy khang khác, lạnh buốt, mà bên ngoài cũng sáng choang.
Quấn chăn quanh người mở cửa sổ ra he hé, hơi lạnh ập vào mặt, Thẩm Thiều Quang rùng mình một cái, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ, quả thật là một màu trắng xóa. Sau mấy ngày âm u liên tục, cuối cùng trận tuyết này cũng rơi xuống.
Đây là trận tuyết thứ ba của mùa đông năm nay. Hai trận tuyết trước đó đều rất nhỏ, trông chỉ như rơi xuống cho có thế mà thôi, người ta còn chưa kịp thưởng thức thì tuyết đã ngừng rơi, chỉ phủ một tầng trắng mỏng manh trên nóc nhà và trên nhánh cây, lớp tuyết trên mặt đất bị người giẫm bị ngựa đạp thành bùn đen, khiến người dân thành Trường An vốn đang hào hứng định mở tiệc thưởng tuyết lại bị mừng hụt ấm ức một trận.
Trận tuyết này thì đúng là tốt thật. Không biết là tuyết rơi từ lúc nào mà bây giờ trên mặt đất đã phủ một lớp thật dày, mà lúc này vẫn còn đang bay lất phất đầy trời.
Vì không bán đồ ăn sáng nữa nên buổi sớm có rất nhiều thời gian, Thẩm Thiều Quang vừa chậm rãi mặc y phục vừa gọi A Viên dậy.
Tất cả mọi người đều đã dậy rồi, A Viên đi ra quán xách nước nóng, Thẩm Thiều Quang dặn nàng ta luôn: "Xem xem sáng nay Vu Tam lang nấu món gì."
A Viên cao giọng đáp lại, chẳng mấy chốc đã xách nước nóng về.
"Bảo là sáng nay ăn bánh canh thịt dê!"
Thẩm Thiều Quang gật đầu cười đáp lại: "Rất hợp!" Thời tiết thế này buổi sáng ăn chút mì thịt dê thì cả người ấm áp dễ chịu, rất tốt. Nói đến cái ăn thì quả thật công chúa Vu Tam lo liệu rất thỏa đáng.
Thẩm Thiều Quang đổ nước nóng vào trong cốc súc miệng và chậu rửa mặt, chấm một chút muối tinh để đánh răng, sau đó rửa mặt, nàng xong thì A Viên cũng vừa rửa mặt xong.
A Viên đi đổ nước bẩn, Thẩm Thiều Quang thì chải tóc.
Thẩm Thiều Quang thích trang phục người Hồ, mấy bộ y phục mới làm mùa đông năm nay đều làm theo kiểu Hồ. Bộ hôm nay nàng mặc là màu hổ phách, trên cổ áo viền thêm một lớp lông cáo màu sắc lẫn lộn. Người nào da hơi đen hay hơi vàng thì mặc màu này vào trông sẽ y như bát thuốc, nhưng Thẩm Thiều Quang da trắng, cho dù chỉ là vải gấm Ung Châu bình thường thì khoác lên người nàng cũng lộ ra nét sang quý.
Để phối hợp với y phục, Thẩm Thiều Quang búi tóc kiểu Hồi Hột vừa đơn giản vừa gọn gàng, tiện thể vẽ đôi mày kiếm đầy khí phách. Nhìn cô nương vai bằng eo nhỏ chân dài nhà mình mặc bộ đồ kiểu Hồ bó sát người với tay áo hẹp kia, A Viên tấm tắc khen ngợi: "Thật là đẹp mắt!"
Thẩm Thiều Quang biết, ở trong mắt A Viên thì nàng không có cái gì không tốt, cho nên đã miễn dịch với mấy câu khen ngợi của nàng ta.
"Còn đẹp mắt hơn cả Lâm thiếu doãn!" Để tăng thêm độ tin cậy, A Viên còn sử dụng thêm phép so sánh.
"..." Thẩm Thiều Quang quay đầu, dạy nàng ta: "Thế này gọi là đẹp trai, đẹp trai hơn cả Lâm thiếu doãn!"
A Viên gật đầu, kho từ vựng lại mở rộng thêm một chút. Nhưng sau đó cúi đầu nhìn cái bụng của mình, sắc mặt nàng ta lại như đưa đám - dù sống ở thời đại mập mới đẹp này thì A Viên cũng đã vượt tiêu chuẩn.
Lượng vận động của A Viên thì đủ, vấn đề là ở cái ăn. Từ sau khi theo Thẩm Thiều Quang, nàng ta chẳng khác nào bong bóng được thổi hơi, người tròn lên với tốc độ mắt có thể thấy được.
Thẩm Thiều Quang hơi áy náy: "Hay là từ giờ ngươi chỉ ăn no bảy phần thôi?"
A Viên đang định gật đầu, nhưng nghĩ tới mùi canh thịt dê lúc nãy thì dẩu môi lên, hỏi Thẩm Thiều Quang: "Hay là để đến bữa trưa rồi ta mới bắt đầu?"
Vẻ mặt Thẩm Thiều Quang hết sức bất đắc dĩ: "Được, được rồi."
Đi ra quán thì bánh canh vừa xong, nóng hổi, tỏa ra mùi thịt dê thơm nức mũi.
Thẩm Thiều Quang không vội ăn mì, dùng thìa múc một chút nước canh nếm thử trước, thịt dê hầm vừa đủ độ, hồ tiêu cũng thêm vừa đủ lượng, quả thật rất thơm!
Mì cũng ngon, sợi mì mỏng lại dai, Thẩm Thiều Quang cũng không làm ra được sợi mì thế này, cũng không phải nguyên nhân gì đặc biệt, là vì sức lực không đủ.
Thẩm Thiều Quang khen ngợi mấy câu, Vu Tam lại vẫn thản nhiên, nhưng nhìn thấy nồi bánh canh bị ăn hết sạch, ngay cả người bình thường ăn rất ít như Thẩm Thiều Quang cũng ăn một bát to, hai tên ăn hàng còn lại thì ôm cái bụng no căng, cuối cùng Vu Tam cũng lộ ra một nụ cười đắc ý.
Buổi sáng ăn hơi nhiều thật, Thẩm Thiều Quang đứng ở cửa, nhìn mặt tuyết không hề có dấu chân người bên ngoài, cuối cùng từ bỏ ý định đi ra ngoài tản bộ.
Vu Tam nói: "Sợ rằng hôm nay Khúc đại lang bán cá sẽ không tới được đâu, không biết hàng thịt hàng rau có đưa hàng tới được không. Cũng may mấy hôm nay trời âm u, trữ được một ít rau thịt, củi gạo cũng đủ dùng."
Từ sau khi việc buôn bán trở nên bận rộn, Thẩm Thiều Quang không còn tự đi mua đồ ăn nữa mà chỉ chọn mấy hàng bán rau thịt thật thà hiền hậu để bọn họ đưa hàng tới, phường đậu phụ cũng đưa đậu phụ tới mỗi ngày.
"Không sao, có cái gì thì làm cái đó, đôi lúc thiếu hàng cũng không phải sốt ruột, thế này gọi là chiến lược kinh doanh bỏ đói..." Thẩm Thiều Quang ăn no rỗi việc, hôm nay tuyết rơi lớn như vậy đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn, thành ra nàng lại càng có hứng thú nói chuyện phiếm.
A Viên sờ bụng một cái, thực sự tìm không được cảm giác "bỏ đói".
Vu Tam dự đoán không sai, hàng cá không tới thật, nhưng hàng thịt hàng rau thì có tới. Thịt thì chẳng qua cũng chỉ là thịt lợn, thịt dê như bình thường, nhưng hàng rau chuyên cung cấp hành, tỏi, cải trắng, cải củ, khoai sọ hôm nay lại mang đến một thứ bất ngờ - một sọt nhỏ sơn tra còn tươi.
"Đây là thứ hiếm đấy!" Thẩm Thiều Quang cười mừng rỡ.
Sơn tra thì lúc trời đang thu trên đường cũng có người bán, nhưng người thời này có vẻ không ham sơn tra cho lắm, cũng không có mấy người mua, thỉnh thoảng Thẩm Thiều Quang mua một ít về làm bánh ngọt sơn tra, có vẻ như phần lớn sơn tra đều đi vào tiệm thuốc hết.
"Đây là của chủ hầm củ cải và cải trắng ở ngoại thành, chủ hầm giữ nó là vì nương tử nhà hắn nôn nghén thích ăn thứ này, sợ mùa đông không có ăn nên cũng cho vào trong hầm một ít, ta thấy màu đỏ đẹp mắt nên gạn mua hơn nửa sọt."
* Ở thời cổ đại, mùa đông không trồng được rau xanh, người ta bảo quản rau từ mùa thu bằng cách ngâm trong nước chờ đóng băng rồi cho vào hầm băng, lúc dùng thì lấy ra ngâm nước ấm cho tan lớp băng bên ngoài.
"Sơn tra hoạt huyết tiêu ứ, nương tử mang thai không nên ăn nhiều, ngươi về nhớ nói với chủ hầm..."
Hàng rau vội vàng thay chủ hầm nói cảm tạ, không ngờ cô nương này lại hỏi tiếp: "Ở chỗ đó của hắn còn nhiều không? Ngươi có thể giúp ta mua thêm một ít không?"
Hàng rau đột nhiên thấy hơi nghi nghi, lúc nãy Thẩm cô nương nói vậy không phải là vì muốn mua hết trái cây của người ta chứ?
Vu Tam phì cười, xách giỏ rau cải trắng và củ cải vào phòng bếp.
Hàng rau vội cười xòa: "Cái này cứ để ta lo."
Kẻ bị nghi ngờ là cướp đoạt đồ ăn của thai phụ Thẩm Thiều Quang mua được sơn tra thì vui vẻ đổ vào chậu nước ấm rửa sạch, số sơn tra này đúng là rất được, chắc chắn trước lúc bỏ vào hầm đã được chọn kĩ, quả nào quả nấy căng mọng, còn không bị côn trùng đục lỗ.
"Cô nương muốn làm bánh sơn tra sao?" A Viên cười tít mắt hỏi. Cô nương từng nói là bánh ngọt sơn tra tốt cho tiêu hóa, chắc là thấy mọi người ăn sáng hơi nhiều nên muốn làm món này ăn cho khỏe bụng.
"Bánh sơn tra thì có gì ngon chứ?" Thẩm Thiều Quang có vẻ rất đắc ý: "Làm hồ lô ngào đường cho các ngươi nếm thử."
Nghe tên thôi đã thấy ngon rồi, A Viên vô cùng mong đợi.
Thẩm Thiều Quang bảo bọn họ tự đi rửa rau thái thịt làm bữa trưa, nàng thì làm lười nghỉ một buổi, thong thả dùng dao loại bỏ hạt sơn tra, bỏ nhân bột đậu xanh vào, dùng que trúc xâu thành chuỗi hồ lô.
Dường như trong lòng mỗi đứa trẻ 8X, 9X đều có một góc nhỏ dành cho hồ lô. Ở cái thời mà đồ ăn vặt còn chưa phong phú đủ chủng loại, tiền tiêu vặt cũng chẳng được bao nhiêu kia, kem mùa hè và hồ lô mùa đông có thể nói là chuẩn mực của đồ ăn vặt.
Giữa ngày trời đông giá rét, có người đạp một cái xe đạp, phía sau cột một ụ cỏ: "Đường đôn đây!"
Trên cái ụ cỏ kia cắm từng xâu từng xâu "đường đôn", có xâu chỉ toàn sơn tra, có xâu thì thêm bột đậu xanh, có củ mài, củ đậu, có quýt có táo, xâu nào xâu nấy bọc một lớp đường sáng bóng, bên rìa còn có một ít nước đường đông lại thành một cái que sắc nhọn.
Về tên của món này thì ở thủ đô cách quê nàng không xa gọi nó là "hồ lô ngào đường", một người bạn học khác thì nói ở quê cô nàng gọi là "quả bóng đường", nhưng cho dù tên của nó là gì thì khi nhắc tới, mọi người đều chảy nước miếng.
Hồ lô có ngon hay không thì mấu chốt là ở độ lửa lúc ngào đường, cứ ngào lửa nhỏ, tới lúc cầm đũa nhúng một chút, có thể rút ra một sợi nước đường là được, nếu còn chưa yên tâm thì nhúng một ít cho vào trong bát nước lạnh, cắn thử mà giòn giòn là vừa khéo.
Nếu như lửa không đủ thì sẽ dính răng, nhưng nếu như quá lửa thì càng tai hại hơn vì sẽ đắng.
Có kinh nghiệm làm khoai sọ ngào đường sợi rồi, Thẩm Thiều Quang ngào đường làm hồ lô cũng chẳng khó khăn gì. Thử một chút thấy đường đã được rồi, nàng nhúng xâu quả vào trong nồi lăn một vòng, đặt lên trên khay đáy bằng đã quét dầu bên cạnh, thế là đã có một xâu hồ lô đẹp mắt, A Viên đi tới giúp nàng cắm lên cái ụ cỏ mới bện sơ sài gần đó.
Chẳng bao lâu ụ cỏ đã cắm đầy hồ lô, ước chừng có vài ba chục xâu.
Sơn tra đỏ tươi, nước đường sáng bóng, trông rất đẹp mắt. Đừng nói là A Viên và A Xương, đến cả Vu Tam cũng dò đầu sang nhìn.
Thẩm Thiều Quang dặn A Viên: "Đưa ra trước thềm ướp lạnh một chút, thứ này phải ngấm một chút gió tuyết thì ăn mới ngon."
A Viên cứ như thể lĩnh thánh chỉ, cầm ụ cỏ đi ra ngoài.
Một lúc sau, cả bà chủ lẫn mấy người làm trong quán đều được thưởng thức món kẹo hồ lô này, ngay cả Vu Tam cũng nhịn không được ăn một xâu, quả thật là cô nương rất có thiên phú trong khoản làm mấy món đẹp mắt này.
Thẩm Thiều Quang cầm xâu hồ lô đứng trước cửa vừa ăn vừa ngắm cảnh, tuyết trắng mịt mù, tường trắng ngói đen, người đi bộ kẻ cưỡi xe, còn có hai cô nương trẻ tuổi bung ô, trông giống một bức tranh cổ phong hoặc là cảnh trong mấy tiểu thuyết.
Ai ngờ chiếc xe ngựa kia vừa đi ngang qua thì dừng lại, từ trong xe bước ra một người quen, là Lâm thiếu doãn.
Hôm nay hắn không phải vào triều sao? Thẩm Thiều Quang tính tính, à, là ngày nghỉ. Thời tiết thế này mà còn ra ngoài?
Buổi sáng Lâm Yến đi thăm bệnh Quốc Tử Giám tứ môn tiến sĩ Tô Trinh, lão tiên sinh đổ bệnh nặng lại đột ngột, chiều mới đi thì sợ người ta kiêng kỵ, nếu để tới ngày nghỉ kế tiếp mới tới thăm thì sợ không kịp nữa, cho nên mới bất chấp cả gió tuyết mà ra ngoài.
Vừa rồi đi ngang qua lại đột nhiên như thể có linh cảm vén rèm che lên, nhìn thấy Thẩm cô nương mặc một bộ y phục kiểu Hồ đẹp mắt, tóc cũng búi kiểu Hồ, cầm một xâu trái cây đỏ mọng trông rất buồn cười.
Trời gió tuyết thế này, lại vừa mới từ chỗ một người bệnh nặng trở về, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng vừa bình yên thong dong lại có phần hoạt bát này, hàng mày đang nhíu chặt của Lâm Yến rốt cuộc cũng giãn ra, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, Thẩm cô nương này thật đúng là biết tìm thú vui...
"Lâm lang quân thế này là... ra ngoài ngắm tuyết sao? Đúng là một người tao nhã." Thẩm Thiều Quang cười chào đón.
"Cũng không bằng Thẩm cô nương." Lâm Yến mỉm cười đáp lại, ánh mắt chuyển tới xâu hồ lô trong tay nàng.
"..." Đây là châm chọc lại hay là nói đùa, hay là nói đùa kiểu châm chọc? Thẩm Thiều Quang nhìn cái gáy của Lâm Yến, không ngờ rằng Lâm thiếu doãn nghiêm túc lại biết nói chuyện kiểu này...
"Cơm trưa của bọn ta còn chưa làm xong, nhưng bây giờ có thể chuẩn bị cho công tử một ít bánh canh." Thẩm Thiều Quang đặt xâu hồ lô mới ăn hết một nửa sang một bên, đi tới tiếp chuyện vị khách khó phục vụ này.
Lâm Yến hơi trầm ngâm.
"Có muốn ăn thử một xâu hồ lô ngào đường không, cứ từ từ suy nghĩ?" Câu hỏi này hoàn toàn là muốn chọc ghẹo hắn, báo thù câu "cũng không bằng" của hắn lúc nãy.
Lâm Yến ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang đáp lại bằng một nụ cười niềm nở khách khí.
"Được."
"..." Thẩm Thiều Quang hơi sững ra, sau đó gật gật đầu, cười: "Lang quân chờ một lát."
Sau đó là khoảng thời gian kỳ dị mà năm người trong quán mỗi người ăn một xâu hồ lô.
Vu Tam chỉ vài ba miệng đã ăn xong, dẫn theo A Xương còn muốn rút một xâu nữa đi vào trong bếp, A Viên rút thêm một xâu, cũng đi vào trong bếp, Thẩm Thiều Quang dù sao cũng là bà chủ, ra dáng hơn bọn họ, đứng sau quầy tiếp tục ăn nửa xâu hồ lô còn lại của nàng.
Nhưng vị Lâm thiếu doãn kia dù sao cũng đã trải qua kỳ thi khoa chế, làm quan to trong triều, ăn vừa tự nhiên vừa tao nhã, nhìn không hề có vẻ lúng túng mất tự nhiên.
Đánh vỡ bầu không khí kỳ quặc này là hai vị cô nương, nhìn chiếc ô bằng tơ lụa màu xanh thì chính là hai vị cô nương mà Thẩm Thiều Quang thấy trên đường lúc nãy.