Tôi và Bùi Thiên Cương hẹn hò.
Bắt đầu từ lá thư tỏ tình trong thùng rác.
Người vui mừng nhất hẳn là anh cả Tần.
Xưa nay, anh ấy luôn thích ăn dưa, lần này người cạnh mình đột nhiên thành đôi thật, anh kích động không thôi.
Cho đến khi anh hai Tần tạt cho một gáo nước lạnh.
“Chuyện này có gì vui mừng chứ, em đã nhìn ra từ lâu.”
Anh cả Tần: “??Khi nào??”
Anh hai Tần uống một ngụm trà, ra vẻ nhìn thấu hồng trần: “Ban đầu, vết thương của đại ca đã khỏi lâu rồi, nhưng hai người họ, một người giả vờ không giơ tay được để người ta đút cơm, một người làm bộ như không biết, cố tình ở lại, không phải đều có tình cảm với nhau thì là gì?”
Vẻ mặt anh cả Tần vô cùng khâm phục tiếp tục hóng hớt, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Có khả năng nào…Ban đầu tôi chỉ đơn giản không nỡ bỏ một vạn rưỡi được bao ăn bao ở mà thôi?
…
Sau khi tôi và Bùi Thiên Cương hẹn hò, Chu Lạp bèn cố gắng giữ khoảng cách với tôi.
Mấy ngày sau, hẹn hò với một chị hơn tôi vài tuổi trong tiệm.
Khi sắp đến khai giảng, Chu Lạp nghỉ việc.
Nhưng cậu ta đi chưa đến một tuần, chị Khương kia kiểm tra phát hiện mình có bầu.
Nhưng theo lời chị Khương, sau khi chị báo tin này cho Chu Lạp, tên này chặn hết tất cả phương thức liên lạc của chị Khương.
Trong tiệm.
Chị Khương cầm một điếu thuốc chưa đốt và mân mê nó trong tay, đôi mắt ửng đỏ.
“Chị cũng ngu.”
“Biết rõ cậu ta còn đang sinh viên, không thể nào có tương lai với chị, nhưng mấy lời dỗ ngọt con gái lại khiến chị tin thật.”
Chị ấy mắng một tiếng, điếu thuốc chưa châm trong tay gãy làm đôi, cũng hỏi tôi địa chỉ trường học của Chu Lạp.
Ban đầu tuyển dụng, những thông tin này đều được ghi lại.
Chị Khương cảm ơn, vứt điếu thuốc bị gãy rồi rời khỏi tiệm.
Sau đó chị Khương nghỉ việc.
Theo lời một nhân viên trong tiệm có mối quan hệ tốt với chị ấy, chị Khương đến trường đó nghe ngóng một vòng, cuối cùng phát hiện thông tin tuyển dụng cậu ta điền là giả.
Nhưng mà.
Chị Khương đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, vẫn có cách hỏi thăm được trường và lớp của cậu ta, đến thẳng đó.
Nghe nói.
Chuyện này ầm ĩ rất lớn, sau đó nhà Chu Lạp bồi thường tiền, cũng làm thủ tục tạm nghỉ học.
Còn chị Khương, ngay cả nhân viên có quan hệ tốt với chị trong tiệm cũng không biết chị ấy nghỉ việc xong đã đi đâu.
Có người nói, có lẽ về quê rồi.
Ở tiệm, cô bé từng được tôi giải vây cũng lén hỏi tôi, “Chị, chị nói xem chị Khương có sinh đứa bé ra không?”
“Nghe nói, chị Khương hình như rất khổ, lớn lên ở cô nhi viện, vẫn luôn lang bạt kiếm tiền ngoài xã hội.”
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ nói, “Chị không biết.”
Thực tế, trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh chị Khương bẻ gãy điếu thuốc cùng đôi mắt đỏ ửng ở tiệm.
Điếu thuốc đó, trước khi gãy, chị ấy đã mân mê rất rất lâu.
Không hề châm lửa.
…
Sau khi tôi và Bùi Thiên Cương yêu nhau được một năm, chị tôi lại có bầu.
Lần này, chị tôi lui hẳn về sau, dốc lòng nuôi con, giao tiệm cho tôi.
Tôi xắn áo lên, chuẩn bị chiến một trận lớn.
Nhưng mà…
Tôi vừa tiếp quản chưa được bao lâu, nhà bên cạnh mở một tiệm tên là, “Hộ giẫm lưng chuyên nghiệp.”
Là Bùi Thiên Cương mở tiệm massage, đặc sắc của cửa hàng chính là chuyên giẫm lưng.
Tôi vốn tưởng rằng anh ấy đang quậy phá, nhưng Bùi Thiên Cương ôm tôi vào lòng, “Em nghĩ xem, bên này em mở tiệm massage chân chậu vàng, anh mở giẫm lưng chuyên nghiệp bên cạnh, hai chúng ta song kiếm hợp bích, bao hết từ đầu đến chân, chuyện làm ăn há chẳng phải là vượng càng thêm vượng?”
Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng.
Với lại.
Từ khi anh mở tiệm này, tôi lại tìm được một việc làm thêm mới.
Thu phí bảo kê.
Chỉ thu tiệm giẫm lưng chuyên nghiệp bên cạnh, một tháng 20 nghìn.
Kiếm tiền không khó.