Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Chu Giai liền khăn gói quả mướp, cắp mông chạy về nhà ngay đêm đó. Chu Thần cho rằng nàng đã chán ghét y đến nước này, cũng không mở miệng ngăn cản. Trong thâm tâm y lại càng ước gì mình đầu gỗ một chút; bớt đi ngôi sao quả tạ này, ít nhất ở nhà y không phải còn cố gượng cười nữa.
Khi đi thu dọn phòng của Chu Giai, y nhìn thấy một tờ giấy nhớ đính trên cửa, đọc xong liền nở nụ cười.
Chu Thần là ông anh ngốc nhất thế giới.
Đó là kiểu chữ ngoài hành tinh mà Chu Giai thường dùng, cần có kiến thức vô cùng vững chắc về bộ thủ* và sức tưởng tượng phong phú mới có thể đoán được nàng ngoáy ra cái gì.
(*Bộ thủ: là một phần cơ bản của chữ Hán. Trong từ điển, các từ thường được xếp theo bộ để dễ cho việc tra cứu, cũng giống như bảng chữ cái Alphabet của mình vậy)
Những lời này làm Chu Thần thấy thoải mái hơn một ít; y có thể tưởng tượng ra bản mặt nghiến răng nghiến lợi của Chu Giai khi viết ra những lời này, chẳng lẽ Chu cô nương cũng có lúc hận thiết bất thành cương*?
(*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức đúng giờ reo lên, Chu Thần từ trong ổ chăn vươn tay ra, mò lấy đồng hồ rồi ném thẳng ra cửa. Đồng hồ báo thức bằng nhựa lập tức hy sinh oan uổng.
Nhưng Chu Thần chung quy không thực hiện được ước vọng ngủ nướng, chuông cửa nhà y thế éo nào bỗng dưng kêu réo không ngừng, làm y không thể làm gì hơn là lết ra mở cửa.
Thật có chút bất ngờ, y không ngờ vị hàng xóm mặt lạnh như tiền nhà bên cư nhiên lại chủ động tới tìm y. Sau đó y cũng liền nhận ra, bên cạnh đồng chí hàng xóm còn có một chú chó.
Theo phản xạ có điều kiện, Chu Thần trốn biệt phía sau cửa. Y khá là thích chó mèo, thế nhưng y có chút dị ứng với lông chó, cứ tiếp xúc là bị ngứa.
“A… A! Mời vào.” Thấy hàng xóm có chuyện cần nói, y đành xấu hổ mở cửa mời người.
Quý Tử Mặc đi vào, nhìn một vòng quanh nhà Chu Thần, sau đó quay sang nói với chú chó to bên cạnh: “Ngồi.” Chú chó Samoyed đang hưng phấn vẫy cái đuôi to trắng toát của mình liền ngoan ngoãn ngồi xuống, tuy nhiên miệng vẫn không ngậm lại, lưỡi vẫn thè ra háo hức, thậm chí nước dãi trên đầu lưỡi chỉ cần chút nữa sẽ tí tách nhỏ xuống…
Chu Thần hỏi hắn muốn uống gì không, Quý Tử Mặc bảo gì cũng được. Y liền đến tủ lạnh rót chút nước cam đưa cho Quý Tử Mặc, rồi do dự hỏi hắn: “Nó có cần gì không?”
Chú chó to thấy hai người đang nhìn chằm chằm vào nó, lập tức vẫy đuôi càng kịch liệt, thè lưỡi lấy lòng phát ra tiếng ‘ha ha’ trong miệng.
“Nó tên là Harry, một tuổi rưỡi hay hai tuổi gì đó.” Quý Tử Mặc giới thiệu chú chó với Chu Thần, “Thích nghịch bóng, chỉ uống nước tinh khiết.”
Chu Thần nghe xong đột nhiên có cảm tưởng buồn cười, người này nói chuyện cứ như đang giới thiệu đối tượng cho y, mà đối tượng mai mối lại là… một em chó?
“Ừm, Harry~” Chu Thần thiện chí khom lưng chào hỏi với chú chó, ngẩng đầu hỏi hàng xóm: “Anh có việc gì cần tôi giúp đỡ sao?”
“Đúng, tôi vừa tiếp nhận một vụ án đặc biệt, có chút nguy hiểm, dạo này không thể về nhà, nên muốn gửi nhờ Harry ở nhà cậu. Tôi đã chuẩn bị tốt khẩu phần lương thực cho một tháng, chính nó sẽ tự biết ăn đúng lượng, cậu chỉ cần mỗi ngày cho nó uống nước là được. Tốt nhất là thỉnh thoảng dẫn nó đi dạo; nếu mỗi sáng mỗi tối cậu dẫn nó đi ra ngoài một lần, nó sẽ không đi bậy ở trong phòng.”
“A, hả?” Chu Thần khó hiểu nhìn hắn, “Cái này, tôi hơi bị dị ứng với chó…”
“Vậy sao, tôi nhờ người khác vậy.” Quý Tử Mặc nói xong liền buông cốc nước cam xuống muốn đi.
“Tôi không phải có ý như thế…” Chu Thần vội nói, “Nếu nó không bị rụng lông, trông chừng một lát chắc không sao.”
Quý Tử Mặc vừa bước vài bước liền quay đầu, không nhìn Chu Thần mà là chú chó kia, “Vậy thì xin nhờ cậu, nó dường như rất thích cậu đấy.” Hắn cười, liếc mắt nhìn y.
Chu Thần đổ mồ hôi, nó thích tôi hay không làm sao anh thấy được vậy.
Sau đó Quý Tử Mặc chuyển giao đồ đạc của Harry tới rất nhiều, một thùng bánh bích quy dành cho chó, cặp lồng nhỏ tinh xảo, hai bộ áo khoác cho chó đẹp đến ngoài sức tưởng tượng.
Quý Tử Mặc nhấc áo khoác lên nói: “Nó vừa qua thời kỳ rụng lông, nhưng đôi lúc có thể rơi rớt vài cọng, cậu mặc áo vào cho nó sẽ đỡ hơn.” Xong hắn ngồi xổm xuống vuốt ve đầu Harry, dặn dò “Phải nghe lời chủ mới nhé, bằng không ta không bảo đảm sẽ trở về đón mày đâu.”
Chu Thần ngơ ngác nhìn thấy Quý Tử Mặc thường ngày khó tiếp cận đang tản mát ra khí tức “hòa ái.”
Y tiễn hắn ra cửa, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Công việc của anh rất nguy hiểm sao?”
“Không, tôi là luật sư, không phải là xã hội đen.”
“Vừa nãy anh nói là sẽ có chút nguy hiểm mà?”
“Ờ, đó là do vụ án tôi đang phụ trách có chút phức tạp, cậu không biết thì hơn.” Quý Tử Mặc vươn tay ra nhìn đồng hồ, nói thêm: “Giờ tôi phải đi, trở về sẽ đáp tạ cậu.” Sau đó hắn hướng về phía Harry vẫy vẫy tay.
“Nếu đã lưu luyến như vậy, mang theo mày có phải tốt không…” Chu Thần đóng cửa, quay ra lẩm bẩm với chú chó vẫn đang hướng phía ngoài vẫy đuôi.
Lười nấu cơm, y ngâm bát mỳ thịt bò hiệu Khang sư phụ, sau đó ngồi trước bàn ăn ôm mặt, lặng lẽ thở dài.
Từ khi bắt đầu biết đến mấy thứ như mỳ ăn liền, y chỉ ăn đúng một loại này, nhiều năm như vậy cũng không đổi, ăn mãi mà cũng không thấy chán.
Harry nhìn y húp mỳ xì xụp, nước dãi chảy lòng thòng. Chu Thần buông đũa, dốc vào trong bát ăn của nó mấy chiếc bánh quy dành cho chó.
Y vẫn cố hết sức tránh xa Harry, phòng bị lông chó bám vào người.
Chu Thần vừa mới thu dọn sạch sẽ bát đũa, điện thoại bàn liền vang lên.
“A lô ai đó, …Ơ, là cậu à.” Khương Phàm gọi tới, không hỏi thăm y trở về thế nào mà lại càm ràm nói y có đến quán của hắn không.
Chu Thần đáp trời đã tối rồi.
Khương Phàm hỏi tiếp tại sao số di động của y không kết nối được, lúc hắn gọi cho Sở Thiên Dịch thì được biết chú ong cần mẫn thường ngày lại không đi làm.
Chu Thần gãi đầu, lầm bầm hai tiếng rồi cúp máy.
Chỉ bất quá vài ngày không tới, Chu Thần cảm thấy khu phố Khương Phàm chọn mở bar càng thêm hỗn loạn, mặc dù Đông Chi Vận vẫn như trước, nhưng đối thủ phía bên kia đường có vẻ càng náo nhiệt hơn.
Khương Phàm vừa thấy ô tô của y đến liền nhiệt tình săn đón, thân thiết kéo tay bày tỏ tình thương mến thương, lải nhải cái gì mà nhớ y sắp chết đến nơi.
“Tớ thấy cậu là muốn tớ chết thì đúng hơn.”
Khương Phàm vội vàng “hóa trang” cho Chu Thần, “Tối hôm qua tớ còn mơ thấy cậu, cả hồn cả phách đều bị câu dẫn đó.”
Chu Thần đẩy đôi giày cao gót ra xa: “Tớ thấy cậu vẫn sống khỏe mà… Muốn làm tớ ngã chết hả?! Đổi giày khác đi.”
Y chợt có cảm giác giống như gái bán hoa; một thằng đàn ông giả gái rõ là biến thái, tuy nhiên cảm giác được đùa vui cợt nhả hòa lẫn đám người gặp dịp thì chơi thực sự không tồi.
Nhìn đến Khương Phàm, hai mắt đều sáng quắc như đèn pha, y vô lực liếc xéo hắn; không biết Khương Phàm tại sao say mê trò chơi này đến vậy, chính mình hứng thú thì thôi đi, lại còn kéo theo bạn tốt xuống hố. *câu này nghe quen tệ cơ, má Thanh ~* *thì cô kéo tui xuống hố đam chớ ai~*
Phân tâm một chút dưới chân liền mất thăng bằng, thân thể vừa chúi về phía trước liền cảm giác thấy một bàn tay chặt chẽ bảo hộ trên lưng y.
“Không sao chứ?” Thanh âm trầm thấp của đàn ông rơi vào trong tai y, nếu không phải thấy đối phương đi một đôi giày da màu nâu, y đã cho rằng mình lại gặp phải tên sát tinh kia.
Chu Thần ngẩng đầu quan sát đối phương, cảm thấy có chút quen mắt.
“Thật sự quên tôi rồi sao?” Người đàn ông thấy trong mắt y có chút mông lung liền tỏ vẻ thất vọng, kéo tay Chu Thần rồi cường ngạnh cụng ly rượu: “Thuyền chiến.”
Chu Thần chợt bừng tỉnh, trong đầu lập tức bắt đầu nghĩ cách chỉnh chết Khương Phàm, cư nhiên bị người quen nhận ra, hóa trang kiểu gì vậy!
“Lúc về tôi còn tưởng cậu sẽ gọi điện thoại, không ngờ tới hai ngày rồi cũng không có động tĩnh, xem ra thực sự không cần bồi thường a.”
Cảm giác bị người khác nhận ra làm y khó chịu, Chu Thần tâm tình không tốt uống một ngụm rượu coi như đáp lại qua loa.
“Lại nói tiếp, chúng ta đã gặp qua… bốn lần rồi.”
Chu Thần ho sặc sụa, suýt chảy nước mắt. Ho xong y mới nói: “Thật xấu hổ, danh thiếp lần trước anh đưa tôi bị ngấm nước, ờm, chữ nhìn không rõ.”
Người đàn ông cười nhạt, tuy danh thiếp của mình làm bằng chất liệu không thấm nước, nhưng không tiện nói thẳng, từ túi áo lấy ra danh thiếp màu vàng óng ánh đưa cho Chu Thần: “Cậu nên giữ nó cho cẩn thận, bộ dạng của đối tác thương mại mà cũng không nhớ rõ, một trợ lý riêng không nên phạm phải sai sót như thế này.”
Lần này Chu Thần cẩn thận nhận lấy, nhìn danh tự: Trương Hồng Tường.
Ơ… Chính là Trương tổng hợp tác với công ty trước đây, lần trước thấy hắn ở hồ, Sở Thiên Dịch thế nào lại không nhắc y một tiếng!
Gặp qua bốn lần… là bốn lần cơ á? Nhưng vì không muốn quá thất lễ, y không có hỏi, về sau nhớ kỹ là được.
Cầm danh thiếp chưa đến một phút, y đột nhiên nhớ ra, mình muốn từ chức rồi cơ mà, thất lễ thì sao? Ai sợ ai chứ!
Y hơi bị dỗi, muốn trả lại danh thiếp cho người kia, nhưng ngẩng đầu lên thì phát hiện người nọ đã sớm đi xa, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên. Người kia y ngược lại có chút ấn tượng, chính là gã lần trước sờ mó y, hiện tại cũng đang nhìn y.
Trương Hồng Tường nói gì đó với người đàn ông trung niên, lúc này đường nhìn của gã mới lui đi.
Chu Thần nhíu mày, vì sao y cảm giác như người này đang bôi xấu y a… Chu Thần vừa ra dấu cắt cổ* liền bị Khương Phàm lôi đi.
(*) là kiểu giơ tay lên xoẹt ngang cổ ấy, ý là Chu Thần muốn dọa bạn Trương Hồng Tường cho bạn ý ngậm miệng lại =_=
Khương Phàm lúc này bắt đầu chuyển sang tông bà tám vặn hỏi y: “Lần này đi dã ngoại có tiến triển gì không?”
Ô, rốt cuộc cũng có người châm ngòi nổ!
“Có.”
“Nói nhanh nói nhanh!”
“Tớ uống say,” Nhìn thằng bạn nhảy chồm chồm kích động, Chu Thần chép miệng nói tiếp: “Rồi cường hôn hắn.”
“Tiểu tử ngươi giỏi lắm! Sau đó thì sao?”
“Sau đó à…” Chu Thần ngừng lại, nhìn Khương Phàm cười cười.
Khương Phàm bị y cười đến phát sợ, lấy hết dũng khí truy vấn: “Kể tiếp a.”
“Thực sự muốn tớ nói sao?”
“…Nói a!”