Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Khương Phàm khóc lóc thảm thiết, ngăn cản Chu Thần nói thêm điều gì: “Thần Thần, tớ sai rồi, tớ không nên tọc mạch chuyện hai người các cậu, tớ xin cậu đấy.”
Chu Thần một tay chống cằm, nhìn xa xăm về phía trước nhưng thực chất chẳng chú tâm vào cái gì, không hề thương tiếc buông một câu: “Rượu!”
“Chai này… đắt lắm má nó…”
“Thế nào, má nó thất tình muốn uống của cậu một chai, dám nhỏ mọn không cho?”
Khương Phàm tự tát một phát vào mồm mình: Tất cả là tại mày! Lại hại tao rồi a! Rồi hắn lò dò đi ra, thật lâu sau mới mang về một chai rượu vang đỏ, lúc dâng cho Chu Thần còn chưa từ bỏ ý định ôm mãi không rời, bị y trừng mắt mới bày ra vẻ mặt đau như hoạn mà buông tay.
Khương Phàm nhìn Chu Thần nốc rượu như uống nước lã, mà lại là rượu vang đỏ hắn ém hàng đã lâu, nâng niu muốn chết, sớm biết thế chính mình uống luôn cho rồi… Thế nhưng Chu Thần cũng không phải dạng hay nói đùa, bộ dạng thất tình của y cũng làm hắn thấy thương muốn chết.
Hắn ngồi xuống cạnh y khuyên nhủ: “Hầy, cắt đứt thì cho đứt luôn đi, cậu từ bé đã có mẹ yêu ba chiều nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cũng đâu có thiếu thốn tình cảm, một tên họ Sở có là gì, thật không hiểu nổi.”
“Tớ đương nhiên cái gì cũng không thiếu, thế nhưng hắn thiếu a…”
Y nhớ kỹ hồi học cấp 3, buổi tối đột nhiên nghe nói bố của Sở Thiên Dịch bị tai nạn xe cộ mà qua đời, y trốn tiết tìm được Sở Thiên Dịch, lúc nhìn thấy người nọ, toàn thân hắn như bị bao phủ bởi bi thương nồng đậm, làm y không thể nào bỏ mặc; chỉ sợ khi rời đi, Sở Thiên Dịch sẽ lại quay về thời điểm bi thương ấy.
Y cùng hắn đấu bóng rổ trên sân, đấu tới mồ hôi nhễ nhại, nằm vật xuống sàn nhà màu vàng trong nhà tập, sau đó Sở Thiên Dịch nói với y bốn chữ: “Có em thật tốt.”
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, dường như bị nhấn chìm trong tiếng hít thở gấp gáp, y lại nghe thấy dị thường rõ ràng.
Đúng vậy, y ở bên hắn luôn luôn là chuyện tốt a, vì sao hắn muốn cự tuyệt y?
Sau đó trong nhà người nọ lại xảy ra vài biến cố, vẫn đều là y ở bên hắn.
Hắn cần y, y cũng muốn được hắn cần, có thể ở bên cạnh giúp đỡ hắn chính là nguyện vọng từ trước tới nay của y, người kia vì sao không có chút cảm kích…
“Chỉ là,” Chu Thần rót rượu vào ly, ngắm nhìn chất lỏng màu đỏ mà cảm khái: “Hắn cần tình thương của cha, cũng không phải của tớ, tớ đi theo hắn thì có ý nghĩa gì đâu.”
Khương Phàm muốn nói câu an ủi, nhưng nhìn chai rượu vang còn một nửa lại bắt đầu đắn đo, không dám mở lời; cuối cùng hắn chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lên vai y, lặng lẽ an ủi thằng bạn.
Chu Thần đột nhiên thấy không thích hợp, ngồi thẳng dậy bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc là sai ở đâu.
Khương Phàm cũng khẩn trương theo, thấy thái độ nghiêm túc của Chu Thần liền cảnh giác nhìn bốn phía.
Em muốn hét thật to, anh là cả thế giới của em
Ký ức ngày mình bên nhau, sao có thể dễ dàng dứt bỏ
Yêu anh quá nhiều mới không thể buông tay, cũng không dám ép
Em muốn hét thật to, em yêu anh sâu không thấy đáy
Cố sức giữ chặt hồi ức của hai chúng ta
Nếu có một ngày em thấy anh quay lưng đi
Chỉ vì em yêu anh mà không dám nói
Em yêu anh, thực sự rất yêu anh
(Đây là đoạn điệp khúc trong bài 我想大声告诉你, MV cho bạn nào muốn nghe thử: link. Tui thấy đoạn từ 3:34 đến 4:13 (cũng là phần cuối đoạn trích trên) nghe rất hợp tình với chap này a~)
Y hoàn toàn chìm đắm trong ca khúc tình yêu bi thương, tuy rằng điệu nhạc da diết nguyên gốc đã bị cải biên thành nhạc sàn để phù hợp với quán bar, chỉ riêng ca từ đã trữ tình muốn chết.
“Đờ mờ! Đứa nào mù dở chế lại bài hát tình cảm như thế hả! Cậu bắt thằng đó lại ngay cho tớ tẩn một trận!”
Y ghét nhất là bài hát trữ tình bị người chế nhạc lại!
Khương Phàm chầm chậm thở dài, xem ra không có gì to tát, sau đó không biết là khóc hay cười, nói ra nước mắt: “Được rồi, được rồi, ngày mai cậu sẽ không thấy hắn nữa.”
Chu Thần lắc đầu nguầy nguậy: “Hiện tại! Lập tức! Ngay bây giờ!”
“Rồi rồi rồi, tớ sẽ bảo hắn cuốn gói đi ngay, đợi tớ một tí.”
Rượu vang đỏ có tác dụng chậm nhưng lại khá nặng, Chu Thần trước đó còn uống không ít các loại rượu khác, lúc này chắc đã say bí tỉ. Khương Phàm đẩy DJ ra, tìm một ca khúc khác vui vui thay thế.
Khi hắn trở lại, trên mặt quầy bar chỉ còn lại nửa chai rượu vang bảo bối của hắn, còn người thì đã chui tọt vào trong đám đông cuồng high (*ngáo đá, phê thuốc, whatever term you prefer) mất rồi.
Tiểu tử kia say đến trời đất quay cuồng, lẫn trong đám kia không thể tránh khỏi việc bị chọc ghẹo a, huống hồ trang phục của y có vẻ trung tính, bị lão già dê nào đó để mắt thì nguy to. Nghĩ tới chuyện Chu Thần bị sờ mó lần trước, Khương Phàm cuống cuồng cả lên.
Chu Thần khi say cơ bản là không còn có thể phân biệt tốt xấu, cứ thấy người liền sáp vào cùng nhau nhảy Tango. Đến khi số người bị y giẫm lên chân không đếm nổi nữa, Khương Phàm rốt cuộc mới tìm được người.
“Có điều gì bứt rứt cậu cứ nói ra hết, tớ sẽ nghe mà, đừng cứ để nghẹn trong lòng. Nửa chai rượu còn lại là của cậu đó, trong ngăn tủ tớ còn có một chai nữa cực ngon… cơ mà…” Nói đến đây Khương Phàm hơi do dự, lén lút nhìn Chu Thần đang được hắn dìu đi, thấy đối phương không phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Thần im lặng thật lâu mới mở miệng: “Tớ chẳng nghẹn cái gì cả, chỉ là nghĩ muốn chúc mừng một chút.”
“Hả? Chúc mừng cái gì?” Khương Phàm đỡ Chu Thần vào phòng nghỉ của hắn, cùng y ngồi trên giường.
“Haizz… Quá trình trường kỳ thất tình gian khổ mười năm cuối cùng đã được đặt một dấu chấm hết hoàn hảo.” Chu Thần đứng phắt dậy, bắt đầu đi vòng vòng reo hò.
“Ầy, cậu cứ tự vui tự mừng như thế sao, thật sự không cần tớ tìm người chém hắn cho cậu hả giận?”
Chu Thần quay lại, cảm giác người trước mắt mọc ra thêm một cái đầu… “Chém đê, bất quá cậu trước tiên, trước tiên phải bước qua xác tớ…”
Khương Phàm thật muốn tức chết, thế nào mà tên này còn bao che cho ma đầu họ Sở kia! Chu Thần còn thêm một câu, “Tớ nói thẳng luôn là về sau sẽ không thích hắn nữa, thế là xong.”
“Của cậu đây là cái loại rượu gì a, tớ không có say!”
“Lạy bố bố uống hết nửa chai rượu của người ta còn ra vẻ cái gì!” Vừa nói xong Khương Phàm nghe thấy “phịch” một tiếng, người ngay lúc nãy còn liên mồm kêu không say đã nằm lăn ra giường ngủ như heo.
Hắn giúp y chỉnh lại tư thế ngủ, sau đó đi ra ngoài gọi điện.
Chu Thần ngày hôm sau dù không muốn nhưng vẫn phải rời giường, bởi vì y đột nhiên nhớ tới trong nhà còn một vật thể sống khác. Tối qua y quên mất phải cho nó bánh quy mà cũng không mở cửa phòng tắm, aida, mày đừng có đi bậy nha…
Không kịp đi tìm Khương Phàm, từ cửa sau y đi thẳng về nhà.
Run run tra chìa khóa vào, mở cửa ra, Chu Thần thấy Harry đang ngồi ngay ngắn trên tấm thảm chùi chân, thè lưỡi trông mong nhìn y.
Chu Thần thay dép lê, bắt đầu kiểm tra xung quanh, không thấy dị vật cùng mùi lạ mới an tâm.
Y quay đầu về phía Harry, chú chó vẫn ngoan ngoãn ở trước cửa, lúc này không ngồi mà chạy lòng vòng quanh tấm thảm, hướng về phía ngoài cửa kêu ăng ẳng.
“Không tin được, con chó này được dạy bảo tốt như vậy?” Chu Thần vội thay một bộ quần áo rộng rãi dễ chịu, đi giầy thể thao đứng ngoài cửa gọi: “Nào, đem mày đi dạo một lát.” Chú chó nhảy cẫng lên, vui sướng vẫy đuôi chạy ra chỗ thang máy.
Chu Thần mặc bộ đồ màu trắng dắt theo một chú chó Samoyed lông trắng, lập tức hút mắt phần lớn những người đang đi tập thể dục buổi sáng.
Y thực sự không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nhất là khi đa số đều là những ông lão bà lão bảy tám mươi tuổi.
Bất quá Harry dĩ nhiên cực kỳ sung sướng, liên tục chạy chạy ngửi ngửi khắp nơi, không phải đi tìm đồng bọn thì cũng là đến nơi đông đúc. Được cái nó đã “đi” (vệ sinh) được kha khá rồi… Y ước chừng sẽ sớm có thể kết thúc buổi đi dạo này.
Đang quấn quít trong luống hoa nhỏ ở công viên, Harry bỗng nhiên dị thường hưng phấn, vẫy đuôi chạy vội ra ngoài, bơ luôn ông chủ tạm của nó.
“Ê này, cẩn thận xe cộ a!” Chu Thần vội vàng đuổi theo.
Y liền thấy Harry và một con Husky cỡ trung đang chạy vòng vòng quanh nhau, quấn quít một cách bất bình thường.
“A…” Chu Thần đỡ trán, “Hóa ra mày là con đực…” Thế nhưng cũng không nên động dục ngay trên đường lớn a…
Y đứng bên cạnh đang không biết làm thế nào thì chủ nhân con Husky đi tới.
Chính là người đàn ông tối qua.
“…Trương tổng, chào buổi sáng.”
“Quên tên tôi rồi phải không,” Trương Hồng Tường một tay cầm sữa đậu nành và bánh quẩy, một tay tìm vật gì đó trong túi, nhanh chóng lấy ra danh thiếp đưa Chu Thần, “Không nhớ được tên đối phương là rất bất lịch sự đấy, trợ lý Chu.”
“Xin lỗi, tôi hiện tại không còn là trợ lý nữa, tôi đã từ chức.” Người đàn ông này thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, tại sao cứ bày ra bộ dáng muốn gây sự thế nhỉ. Chu Thần không cầm lấy danh thiếp mà nói: “Tôi còn giữ danh thiếp của anh ở nhà.” Hừ, Chu đại nhân ta đây không việc gì phải nể nang ngươi nhá.
Trương Hồng Tường hiển nhiên kinh hãi: “Lão bản đuổi việc cậu sao?” Hắn ngược lại không hề để tâm hành động bất lịch sự của Chu Thần.
“Tôi không làm nữa.”
“Ờ, tôi thấy đuổi việc cũng không hợp lý… Sang công ty nào?”
“Không có, đang thất nghiệp.” Y tận lực ngó lơ hành vi ngu xuẩn của Harry, chờ hai con chó chơi đùa xong y thử gọi tên nó một tiếng, quả nhiên thông minh, nó chạy ngay đến bên cạnh chủ vẫy đuôi.
Nhìn bóng lưng Chu Thần ly khai, Trương Hồng Tường nhíu mày: Người này rõ mười mươi là có ý đồ tiếp cận hắn; đêm hôm qua ngã vào lòng hắn, hôm sau lại tự dưng xuất hiện tại nơi hắn thường dẫn chó đi dạo. Thế nhưng y sao lại biết hắn thích đàn ông?