Tiềm Thủy Loan

Chương 26:




Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Chu Thần nghĩ hẳn là nên mua một cái vòng cổ cho Harry, lúc dẫn nó ra ngoài có lẽ sẽ cần đến. Mặc dù có chút vô nhân đạo, nhưng chung quy so với việc để Harry tự do, cứ nhìn thấy chó cái là xông tới cạnh người ta cọ lấy cọ để thì vẫn tốt chán, y làm sao lúc nào cũng đuổi kịp nó a.
Trung tâm thương mại kia chính là một trong số ít những nơi sầm uất nhất thành phố D. Khu vực đó vốn tập trung rất nhiều xe cộ, tìm chỗ đỗ xe chắc là mệt chết, vì thế y cất kĩ ví tiền và điện thoại di động, chen chúc lên xe bus mà đi.
Y tìm tìm mò mò trong trung tâm hồi lâu mới nghĩ ra đáng lẽ phải đến cửa hàng thú nuôi mới đúng. Từ trung tâm thương mại đi ra, trời đã gần như tối sầm, y vừa đi bộ tới bến xe bus vừa lôi điện thoại ra kiểm tra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào không, lúc sau không cẩn thận liền đụng vào một người.
Vốn không thấy có gì nghiêm trọng, y xin lỗi một tiếng liền tiếp tục đi, nhưng ngay lập tức bị người ta túm lấy. Không phải định uýnh mình đấy chứ? Y quay đầu lại thì thấy đó là một cô gái.
Tóc ngắn uốn xoăn gọn gàng, dưới ngọn đèn đường ánh lên màu nâu đỏ.  Trang phục màu đen tôn lên làn da trắng, cũng làm lộ ra vóc dáng hoàn mỹ của người mặc, chính là dáng vẻ của người thành thị chính gốc. Chu Thần nhìn một lượt từ trên xuống dưới liền tổng kết: ai da, thật sự là một cô nàng đẹp trai.
Y chậm rãi cúi đầu nhìn khuỷu tay bị nắm của mình, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi, ngoài xin lỗi ra thì còn cần tôi làm việc gì?”
Cô gái hất cằm sang chiếc xe màu đen bên cạnh, nói: “Giúp một tay, tôi có thể trả tiền.” Thanh âm có nét mềm mại đáng yêu mà chỉ con gái mới có, nhưng lại pha chút kiêu ngạo. Chu Thần nhìn xung quanh phát hiện còn có vài người đang đứng, có vẻ như là dừng lại xem náo nhiệt.
Phản ứng đầu tiên của y là nhận ra bên này có vấn đề, không cẩn thận sẽ bị người bắt nạt.
Chu Thần mỉm cười, ghé vào bên tai cô gái nói nhỏ:  “Tôi không được thêm phí dịch vụ sao.”
Cô gái sửng sốt hai giây liền hiểu được y đang nói cái gì, mặt đỏ lên vì tức giận, từ trong ví tiền rút tờ 50 Nhân dân tệ vung ra trước mặt y: “Lấy xe ra cho tôi, 50 đồng này cho anh.”
Chu Thần thực cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra là một sát thủ xa lộ trình độ còi cọc, đến lái xe đi ra cũng làm không xong. Bất quá ngữ khí của người này sao lại giống như đang nói chuyện với ô-sin? Y tuy rằng không mặc đồ hiệu, nhưng phong độ là nhất thời còn đẳng cấp là mãi mãi, phong thái toát ra đâu có kém ai, nhìn qua cũng phải mấy nghìn chứ sao lại có 50 đồng? Hay là khả năng thưởng thức của y không theo kịp thời đại?
Cô gái kia thấy y không từ chối, liền đem tiền nhét vào túi áo y, hướng ghế phó lái đi đến.
Chu Thần lập tức đuổi theo, đem tiền trả lại cho nàng rồi nói: “Ngại quá, tôi là đi xe bus đến đây, nếu không kịp bắt xe sẽ không hay.” Nói xong, y nhìn nhìn tờ 50 đồng liền thêm vào, “Chút tiền này còn chưa đủ để thuê tôi lái xe đâu.”
Cô gái sốt ruột, bỗng nhiên túm chặt lấy y nói: “Lấy xe của tôi ra, tôi đưa anh về!”  Chu Thần giãy giụa, phát hiện nữ nhân này khí lực không nhỏ, lại sợ dùng lực quá mức sẽ làm nàng bị thương, kết quả đành trơ mắt nhìn chuyến xe bus cuối cùng dừng lại rồi đi mất…
Chẳng lẽ đây chính là cái người ta vẫn gọi rắc rối từ trên trời rơi xuống?
Chu Thần bất đắc dĩ, đành chấp nhận giúp người ta. Y ra sau xe nhìn thấy tên hãng xe, ha, nguyên lai là Mercedes nha, trách không được người vây xem thì nhiều mà người hỗ trợ thì chẳng thấy ai, chẳng may lái xe làm xước xát gì, tiền đền bù chắc cỡ tám vạn, lúc đó biết khóc với ai đây!
Chu Thần triệt để đóng vai người tốt, không chỉ giúp nàng lấy xe mà còn chen chúc vào dòng xe tấp nập mà mở đường, đi một lúc đến đoạn đường rộng trước mặt, nháy mắt liền cảm thấy hô hấp thông thuận không ít. Mấy nơi đông người đúng là nguy hiểm muốn chết!
Đem xe đậu lại ven đường, y thản nhiên xuống xe chờ taxi.
Cô gái ngồi ghế phó lái cũng mở cửa đi ra, tư thế thập phần nạt người: “Lên xe, đến lượt tôi đưa anh về!”
Chu Thần khoanh tay dựa vào rào chắn, nghiêng đầu cười đến mắt híp lại thành một đường, chả nhìn thấy Tổ quốc đâu. Y nghĩ thầm, em gái đến lấy xe khỏi chỗ đỗ còn không dám, giờ ngồi xe em lái còn không chết người a? Tôi đây cũng đâu có gan ngồi, Harry yêu quý vẫn còn đang chờ tôi về cho nó ăn bánh quy a!
Chủ xe đương nhiên nhìn ra ý cười ra vẻ thâm trầm kia là mang theo ý kinh thường cùng không tín nhiệm, vài lần đề khí đã muốn mắng chửi người, cuối cùng vẫn là nén được, nói: “Bằng không thì anh lái.”
“Không dám, xe của cô tôi đền không nổi.”
Nữ nhân bước hai bước liền vượt qua rào chắn lôi y nhét vào ghế lái: “Đừng con mẹ nó lề mề, có phải đàn ông không thế! Đây không cần đền!”
Lần này Chu Thần thật sự sửng sốt, con gái thời nay đều dữ dằn như vậy sao…?
Trên đường từ sân bóng trở về, Trần Á Huy theo sau Sở Thiên Dịch không dám mở miệng nói chuyện, dù ngày thường ngang ngược, nhưng vẫn là đầu tiên thấy Sở Thiên Dịch tâm sự nặng nề như vây, cậu thật không dám hó hé gì. Từ khi chơi bóng xong, Sở Thiên Dịch liền có cái gì không đúng lắm, hay hắn đã phát hiện ra cái gì…?
Sở Thiên Dịch nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của cậu, cười xoa đầu cậu nói: “Ngủ sớm một chút, mai không phải có buổi họp nhóm sao.”
“Em… không đi cũng được…” Đối phương nhắc đến họp nhóm làm cho cậu run như cầy sấy, liền đeo chặt lên cổ hắn, muốn sáp lại thân thiết một phen, Sở Thiên Dịch lại nghiêng đầu tránh đi, đẩy cậu vào phòng ngủ.
Nếu là ngày xưa như vậy, hắn hẳn sẽ ôm cậu ôn tồn một phen, sẽ kể cho cậu một ít chuyện lí thú, thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa nghe rất dễ chịu. Nhưng hiện tại cậu nhận ra được trái tim người nọ đang chậm rãi ly khai, càng ngày càng xa.
Trần Á Huy suy nghĩ thật lâu, ngồi dậy định cùng Sở Thiên Dịch làm việc, đi đến cửa thư phòng thì phát hiện đối phương cầm một phong thư đã mở mà ngẩn người. Dù không thấy rõ phong thư kia là ai viết, nhưng lại không đoán được sao!
Không phát ra tiếng động quay về phòng ngủ, đáy lòng đã bắt đầu đổi hướng mưu tính nhỏ nhặt.
Sở Thiên Dịch cầm bì thư đã mở của Chu Thần kia, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Hắn biết nếu người kia đã quyết tâm rời khỏi, nhất định sẽ liệt kê ra đủ loại lí do khiến cho hắn tâm phục khẩu phục rồi cứ thế tiêu sái mà ly khai… Hắn là biết vậy nên chưa dám đọc.
Hắn đâu muốn Chu Thần phải rời đi, nhưng bây giờ sao có thể giữ y lại. Truyện Phương Tây
Trên đường lớn, cuối cùng vẫn không thể nào phản kháng nữ nhân kia nên Chu Thần đành bất đắc dĩ lái xe về nhà mình. Kì thật y vẫn còn muốn ra vẻ quý ông mà nói: “Hay là tôi đưa cô về nhà trước nhé” sau đó tự mình bắt xe về nhà, cũng chẳng đáng mấy đồng. Nhưng chế độ quý ông của y chỉ có thể bật lên khi đối diện với thục nữ mà thôi, mà cái vị ngồi cạnh y đây chính là liệt nữ chứ thục nữ chỗ nào. (liệt=mãnh liệt, dữ dằn => bà chằn)
Cô gái kia đoan đoan chính chính mà ngồi, đầu ngẩng cao kiêu ngạo, giống như thật sự coi Chu Thần là tài xế riêng của nàng.
“Vị… Tiểu thư này, tôi nghĩ cô vẫn là nên chính thức đi học lái xe vài ngày, nếu có thể thì kể cả khi kĩ năng thành thục rồi cũng không cần vác loại xe cồng kềnh này ra, làm tắc nghẽn giao thông.” Y tự cảm thấy lần này mình nói chuyện rất thành khẩn, tuy nhiên đối phương lại không tỏ thái độ gì.
“Aizz,” Chu Thần thở dài: “Cô thật là một người lái xe vô trách nhiệm.”
“Tôi như thế nào lại thành vô trách nhiệm? Tôi mắng anh đánh anh? Tôi không lấy được xe ra thì không được phép tìm người hỗ trợ? Anh bị thần kinh hả? Ôi mẹ nó!”
Chu Thần đạp chân phanh đến “kít” một cái, xe liền dừng lại ở ven đường.
Y nghiêm mặt cởi bỏ dây an toàn, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia nói: “Nếu không phải có loại người cường ngạnh như cô lái xe ra đường, làm thế nào lại có nhiều người vô tội chết như vậy!”
Chu Thần nhớ tới cha Sở Thiên Dịch là vì một nữ lái xe đạp lệch chân phanh mà qua đời, trái tim giống như tấm khăn mặt bị người vắt kiệt; người phụ nữ kia đã đâm hỏng rất nhiều thứ, nhiều đến mức y cảm thấy trong số những thứ đó, có cả chính mình…
Cho nên mặc dù nữ nhân này đưa ra yêu cầu vô lý, y mới không thể bỏ mặc.
Cô gái nhìn ra y tựa hồ bị chạm đúng chỗ đau trong lòng, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, bắt đầu lan man giải thích, còn vô cùng thành khẩn.
Chu Thần cũng phát hiện ra mình giận cá chém thớt, đối phương tỏ thái độ biết sai liền sửa khiến y mềm lòng, đành đáp ứng tiếp tục lái xe.
Thật ra y cũng không tổn thất gì, trừ việc có chút bực bội.
“Xe này không phải tôi lái, tôi cùng một người cãi nhau, người ta liền ném xe bỏ chạy, mà tôi còn chưa từng lái xe qua đường…”
“A, nói như vậy là cô lấy tôi thử tay lái?” Y nhớ tới lúc trước nữ nhân này đề nghị chở mình, xem ra không đáp ứng là lựa chọn sáng suốt.
Ơ mà, còn chưa từng lái xe qua đường? Đùa vui thật đấy…
Chu Thần hỏi địa chỉ của cô gái, quyết định đưa nàng về tận nơi, nếu không thì làm sao bây giờ? Để nàng ngủ ở nhà y chắc? Hay để cho nàng nửa đêm tự lái xe về??
Chị gái sát thủ xa lộ hiện tại dịu dàng đi không ít, vuốt vuốt mái tóc ngắn nói: “Anh đừng hiểu lầm, nhờ anh giúp là vì thoạt nhìn thấy anh thành thật, giống người tốt.”
Chu Thần cười giễu một tiếng, không nói lời nào.
“Vả lại, tôi không có hứng thú với đàn ông.” Nàng tựa hồ là sợ Chu Thần nghĩ nàng có ý với y, lại bổ sung nói.
“Thế thì thật may quá, tôi đối với phụ nữ cũng không có hứng thú.”
Câu này vừa nói ra, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.