Tiềm Thủy Loan

Chương 3:




Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Sở Thiên Dịch hiểu rằng Chu Thần ngày hôm nay ra nông nỗi này, chính mình chịu trách nhiệm rất lớn; lương tâm hắn hiếm khi lại trỗi dậy thế này, không thể làm gì khác hơn là đã giúp thì giúp cho trót.
Chuẩn bị nước nóng xong xuôi, hắn dự định đem người kia đi tắm rửa rồi mang lên giường.
Lúc hắn đang cởi quần áo cho Chu Thần, điện thoại di động vang lên.
“Tiểu Huy? Anh sẽ về sớm thôi, em không cần chờ anh, trước tiên…”
Hắn bên này còn chưa nói xong, Chu Thần đã bất chấp tất cả, túm chặt lấy quần áo của mình hét lên: “Ngươi không được cởi đồ của ta, buông ra…”
Tay Sở Thiên Dịch thay tâm tình của chủ mà run bắn lên, rồi thực sự buông lỏng, Chu Thần đứng không vững liền ngã về đằng sau, đầu đập vào cạnh bồn tắm lớn.
“Aigu… Đau…” Vừa khóc xong, giọng y khàn khàn đặc quánh.
Truyền sang đầu dây bên kia, không khí liền tràn ngập khẩn trương.
“Để tôi tự làm, anh để tôi tự cởi quần mà…”
Sở Thiên Dịch luống cuống giải thích: “Không phải không phải, em đừng hiểu lầm…  Đây là, là, là Chu Thần… A Tiểu Huy, Tiểu—” Nghe thấy tiếng ‘tút tút’ phát ra từ điện thoại, Sở Thiên Dịch hận không thể ném phắt nó đi, quay đầu lại nhìn Chu Thần với ánh mắt đầy sát khí. Người kia thần trí đã mơ mơ hồ hồ, tạm thời không thể nhìn mặt đoán ý.
Chu Thần một bên cởi áo sơ mi một bên tháo thắt lưng, tựa hồ nóng nực rất khó chịu, từ khuôn mặt, cổ đến bên trong áo sơ mi đều một màu đỏ hồng.
Sở Thiên Dịch gọi điện lại, phát hiện người kia đã tắt máy… Thầm chửi đổng một câu, còn chưa kịp nghĩ ra lúc về phải dỗ cậu ta thế nào, hắn quay đầu lại liền sững người.
Chu Thần đã cởi hết quần áo, sải bước tiến vào bồn tắm lớn. Thân thể đỏ ửng vì say rượu như ẩn như hiện trong làn hơi nước, rơi vào trong mắt Sở Thiên Dịch liền trở thành màu phấn hồng nhàn nhạt, làn da tinh tế phủ trên dáng người nhỏ gầy, khiến hắn cảm thấy toàn thân có chút phát nhiệt.
Mắt thấy Chu Thần thân thể lung lay sắp trượt vào trong, hắn vội vã buông điện thoại di động, đỡ lấy người kia.
“Sao lại say đến thế này, không còn một chút phong thái ngày thường, thật làm người ta không thể tưởng tượng nổi.” Sở Thiên Dịch nghĩ số lần thở dài của hắn ngày hôm nay dùng cho nửa năm tới vẫn còn dư dả.
Hắn cầm lấy vòi hoa sen thử nhiệt độ, sau đem đầu Chu Thần ấn xuống, đột nhiên phát hiện phiếm đỏ trên người đối phương có chút bất thường.
Ngồi xổm xuống nhìn một chút, khuôn mặt úp sấp không quá rõ ràng, nhưng trên người hiện lên nhiều bớt đỏ lớn.
“Này, cậu bị dị ứng với cồn sao!?” Hắn sờ vào nơi bị phiếm đỏ, đầu ngón tay vừa chạm nhẹ lên bề mặt da liền như điện giật thu trở lại, chính hắn cũng không hiểu vì sao.
Hắn không dám để người kia ngâm nước quá lâu, kỳ cọ qua loa rồi lấy khăn tắm bọc y lại, ôm vào phòng ngủ đặt lên giường.
Chu Thần lúc đầu ngủ rất không an ổn, nằm mơ cũng bị đứt quãng mấy lần, còn may sau nửa đêm rốt cục đã ngủ say.
Sở Thiên Dịch thấy y đã yên yên ổn ổn mà ngủ, hít thở tương đối đều đặn mới đứng dậy đi về. Trước khi đi còn nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái.
Hắn nhớ kỹ năm ấy chuyển đến sát vách nhà Chu Thần, kết bạn với một cậu nhóc cũng thích chơi bóng rổ. Hai người bất luận là sở thích hay hứng thú đều có nhiều điểm chung, chơi cùng với nhau rất thoải mái, nhất là nụ cười của Chu Thần, luôn luôn dễ dàng làm hắn quên đi tất cả mọi phiền não.
Nhưng đến một ngày, đối phương đột nhiên ôm lấy hắn, môi kề môi hôn một cái rồi tỏ tình.  Từ thời điểm đó tất cả đã thay đổi.
Hắn chán ghét Chu Thần, thậm chí có chút hận y, bọn họ vốn dĩ là bạn bè thân thiết nhất, nhưng vì sự ích kỷ của đối phương mà tất cả đã thay đổi sau ngày hôm ấy…
Hôm nay nhớ lại, cái gì đáng ghét, cái gì căm hận, đó đều là cảm xúc mà chỉ tuổi trẻ mới có. Nếu đợi đến khi hai người đã trưởng thành, Chu Thần hẵng nói…
Sở Thiên Dịch giật mình hoàn hồn, phát hiện chính mình tưởng tượng quá xa rồi; thực tế là, hắn phải nghĩ cách làm thế nào dỗ dành tiểu tình nhân đang giận dữ ở nhà.
Chu Thần đã lâu không mơ tới chuyện hồi học cấp ba, y có chút trốn tránh quãng thời gian này. Bởi lẽ ba năm đó hầu như y đều trải qua cùng thằng nhóc họ Sở hàng xóm, bất luận nhớ tới cái gì cũng y như rằng không ít thì nhiều sẽ liên quan đến tên oan gia kia.
Chỉ là giấc mơ hôm qua dường như cũng khá đẹp, tâm tình lúc sau cũng thấy không tệ lắm, không biết là đã mơ tới cái gì nha.
Chu Thần vừa đánh răng vừa cố nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Y nhớ là đã nôn lên giày của Sở Thiên Dịch… Cũng đã lên cơn điên chất vấn hắn ở trên xe, sau đó thì mơ mơ hồ hồ không rõ.
Tốc độ đánh răng chậm lại, di chứng của việc say rượu vẫn còn, trong đầu từng đợt từng đợt đau buốt. Y buông bàn chải xuống, nhớ lại chỉ tổ đau đầu, thôi kệ đi.
Sao mình lại lấy chuyện cũ năm xưa ra nói với Sở Thiên Dịch… Tuy rằng rất nhiều năm trước y từng không ngừng hỏi Sở Thiên Dịch về vấn đề này, tại sao hắn không thích y. Nhưng kể từ khi đến làm việc cho công ty của Sở Thiên Dịch, y không còn hỏi nữa, hỏi cũng bằng không; thích còn có thể không có lý do, không thích thì có thể giải thích được sao?
Súc miệng xong xuôi, cẩn thận chải đầu đến khi không còn một sợi tóc ngang ngược nào vểnh lên, y mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Aizz, ngày hôm nay sao lại không phải là chủ nhật…
May mắn là, y và Sở Thiên Dịch đôi khi cũng có xích mích ngầm, nhưng ở nơi làm việc rất ít khi lôi ân oán cá nhân ra so đo.
Nói là hắn công tư phân minh cũng không đúng, chỉ là tên lão bản kia có chút nghiện làm việc, một khi đã bắt đầu thì đến mẹ mình hắn cũng không quan tâm. Bất quá gần đây đã xuất hiện một trường hợp đặc biệt, chính là cậu nhỏ Trần Á Huy…
Chu Thần nhàn nhã xoa xoa gáy, bên cạnh đã tập hợp xong một đống văn kiện cho Sở Thiên Dịch ký tên, y còn đang gom thêm một chút, cố gắng ngày hôm nay chỉ vào đó một lần.
Điện thoại trên bàn reo lên, y thấy không còn ai ở trong phòng, đành nhấc máy.
Đầu dây bên kia nói: “Sao vậy, công ty chúng ta muốn lụn bại rồi à, hết cả sáng rồi mà một tờ giấy cũng không thấy đưa lên.” Chu Thần khó mà tưởng tượng khi Sở Thiên Dịch nói ra những lời này khóe miệng lại nhếch lên, thế nhưng thanh âm nghe rõ như là đang cười.
“Sếp à, tôi bị đau đầu, lên lầu ít một chút tôi mới có thể làm trâu làm ngựa cho ngài thêm vài năm.”
“Tư duy thế là tốt…” Sở lão bản dừng một chút, đột nhiên nghiêm túc nói: “Đau đầu thì xin nghỉ, không xin nghỉ thì làm việc tử tế cho tôi!”
“Vâng vâng.” Nói xong, Chu Thần cúp máy, đầu dây bên kia Sở Thiên Dịch còn nói gì đó nhưng đã bị y cúp máy luôn không thèm nghe.
Y nhún vai, đau đầu quá, không còn cách nào khác.
Mấy chữ ‘Cho cậu nghỉ nửa ngày’ còn chưa nói hết, Sở Thiên Dịch chợt nghe thấy tiếng dập máy ‘tút tút,’ nhất thời tức điên lên, sao gần đây ai cũng cúp máy không nghe hắn nói?
Khi Chu Thần đẩy cửa đi vào, y thấy Sở Thiên Dịch đang ngồi nhàn nhã trên ghế, nghiêng đầu nhìn mình.
Y phát hiện viền mắt đối phương hơi thâm, đặt đống văn kiện lên trên bàn xong liền hỏi: “Sếp, tối hôm qua anh ngủ không ngon à?”
“Trở về muộn, ngủ ở sô pha.”
Đáng đời! “Ồ, tối hôm qua… Làm phiền anh rồi.” Chu Thần tận lực biểu hiện thái độ áy náy thành khẩn.
“Không có gì.” Sở Thiên Dịch phất tay, thấy Chu Thần xoay người rời đi liền giữ lại: “Cậu có bị dị ứng với cồn không?”
“À, bệnh di truyền, không nghiêm trọng, chỉ là trên người nổi mẩn đỏ thôi.”
Sở Thiên Dịch nhíu mày, dị ứng mà bảo không nghiêm trọng, quá nghiêm trọng là đằng khác. Dị ứng di truyền, vậy trước kia… Hắn vẫn cho rằng Chu Thần uống rượu mặt liền đỏ chỉ là vì rượu đi xuống gan, y lại không nói cho hắn biết mình bị dị ứng, còn đi bồi rượu hết lần này đến lần khác, quả thực là liều mạng.
Nghĩ tới đây không hiểu sao Sở Thiên Dịch có chút tức giận, hắn chưa từng thấy qua người nào không coi trọng bản thân mình như vậy. “Được rồi, về sau uống ít thôi.” Hắn cũng không rảnh rỗi mà đi quan tâm Chu Thần, người nọ trong nhà hắn vẫn còn đang hục hặc nha; thế nhưng Chu Thần đến câu cảm ơn cũng không thèm nói, sắc mặt hắn liền càng thêm tối sầm.
Buổi tối, Chu Thần đang ngồi khoanh chân trên sô pha xem TV thì Chu Thái hậu (=mẹ Chu Thần) gọi điện thoại tới, hỏi em gái y đâu rồi.
Chu Thần lập tức thẳng lưng, mắt đảo láo liên rồi thuận miệng bịa chuyện: “Nó ở đây chứ đâu.”
“Cho mẹ gặp nó coi.”
“Đang tắm, mẹ nghe này…” Nói xong đem điện thoại tới gần phòng tắm, bên trong nước chảy ào ào, là nước y đang chuẩn bị để tắm.
Bên kia tin tưởng lời nói dối hoàn hảo của y, sau đó dặn dò y phải trông nom con bé lỗ mãng kia cho tốt, nói xong liền bị Thái thượng hoàng (=bố Chu Thần)  giật lấy điện thoại.
Bố Chu vẫn như trước, khuyên răn y phải làm việc tử tế, phải nỗ lực chăm chỉ, phải trợ giúp Sở lão bản đem công ty lên tầm cao mới, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng mẹ Chu rạo rực nói chen vô, nào là có một đối tượng xem mắt tên Thân Cao Tam Vi rồi thì vân vân và mây mây.
Chu Thần cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, chỉ hy vọng hai ông bà già nhanh chóng cúp máy để cho y đi bắt em gái lêu lổng trở về.
Thật vất vả mới được cúp máy, y lập tức gọi điện cho Chu Giai, nhưng hiển nhiên cô nàng tắt máy.
“Gan to bằng trời! Không về nhà cũng không nói cho ta một tiếng… Lần sau còn giúp ngươi nói dối, ta với ngươi cùng họ!” (anh lúc nào chả cùng họ với nó hở anh -_-)
(*Ở đây Chu Thần dùng “就跟你姓” là một câu cửa miệng đằng sau một điều kiện mà người nói thề thốt sẽ đạt được, ví dụ như “Không đánh chết ngươi thì ta và ngươi cùng họ!”, ý tương tự như không làm điều này thì mình sẽ bị trời đánh v.v…
Buồn cười ở đây là Chu Thần và Chu Giai vốn đã cùng họ =))))) Trong một số đam mỹ các thụ cũng thường dùng câu này chửi công, nhưng cuối cùng vẫn thành dâu nhà người ta:v)
Chu Thần vò đầu, gọi đến số điện thoại của Khương Phàm.
“Phàm, có thấy con bé nhà tôi không.”
“Cậu không thèm hỏi thăm tôi mà trực tiếp vào đề như vậy hả?” Bên kia ồn ào náo nhiệt, có thể thấy Khương Phàm đang ở trong quán bar.
“Sốt ruột chết đi được, nhỏ mập này không về nhà cũng chẳng nói với tôi một tiếng.”
“Xì mốc, lớn như vậy rồi mà còn sợ đi lạc sao, tôi nói này, cậu đừng cố chết cố sống quản con bé chặt như vậy.”
“Nó ba ngày thì hai tìm đến cho tôi một đống phiền phức, tôi có thể không quản sao! Nó có đến chỗ cậu hay không… Aizz, cậu chờ một chút.” Bên này điện thoại vừa cúp, bên kia đã vang lên tiếng chuông cửa.
Y nghĩ có thể là Chu Giai đến đây, lại nghĩ liệu có phải là hai ông bà già đến thị sát? Không thể nào nhanh như vậy chứ.
Xỏ dép vào, nhìn qua mắt thần trên cửa, y phát hiện một gương mặt xa lạ.
“Ai đó?”
“Người quen của Chu Giai a!”
Chậc, phiền phức lại chạy tới cửa.
“Nó không có ở đây!”
“Mở cửa!”
Ngữ khí người nọ rất ngang ngược.
“Đã bảo là nó không ở trong này, cậu đi chỗ khác đi.” Chu Thần bụng đầy lửa giận, gặp người lạ cũng không có tâm trạng bảo trì phong độ. Y quay vào nhà, dự định tiếp tục chất vấn Khương Phàm.
Không nghĩ tới vừa cầm điện thoại lên, bên ngoài lại phát ra tiếng đập như muốn phá luôn cửa nhà y.
Y dọn đến đây ở chưa bao lâu, khu nhà này mỗi tầng có bốn hộ, thanh âm bên ngoài từ lầu trên đến lầu dưới đều nghe rõ mồn một… Chu Thần không muốn phá hỏng quan hệ láng giềng, làm phiền hàng xóm, nên sau khi Khương Phàm xác nhận hắn không gặp Chu Giai, y không thể làm gì khác ngoài việc đi mở cửa.
Ngoài cửa là một cậu nhóc ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, Chu Thần lúc này nhìn thấy hắn liền bùng nổ, tức giận chỉ chỉ đôi dép bên cạnh bảo đối phương thay rồi đi vào.
Cậu nhóc cũng không nhìn ngó loanh quanh, xỏ dép rồi vào trong nhà ngồi xuống.
“Tìm Chu Giai làm gì?” Chu Thần thấy tiểu tử này không có ý muốn rời đi, không thể làm gì khác ngoài việc tiếp chuyện.
“Cô ta đoạt nam nhân của tôi, tôi đến tìm nam nhân của cổ, có vấn đề gì?”
Chu Thần đang uống nước cam liền phun sạch.
“Khụ khụ, cậu… Ai là nam nhân của nó!” May còn chưa lật bàn.
“Anh không phải anh trai cổ sao?”
“…”
“Chẳng phải cũng được coi là nam nhân của cổ sao.” Cậu nhóc nói xong liền đi lại lung tung, tìm nửa ngày rốt cục thấy tủ lạnh trong phòng bếp, vỗ tay một cái liền mở ra, phát hiện đồ ăn bên trong rất đầy đủ, tùy tiện lấy một hộp sữa chua ăn.
Chu Thần khoanh tay hỏi thằng nhóc không biết trên dưới: “Nói như vậy, cậu biết Chu Giai đã đi đâu?”.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão |||||
“Cô ta lừa nam nhân của tôi qua đêm.”
“Vậy cậu…”
“Cho nên tôi hôm nay mới đến đây… Trước khi nam nhân của tôi van xin tôi trở về thì tôi sẽ ở lại đây, ông chú chủ nhà thân mến ạ.”
Phắc, thằng nhóc đáng chết này dám gọi ta là ông chú!
Chu Thần từng nói chính mình đã già, nhưng đó cũng chỉ là cảm khái lúc buồn chán mà thôi; hiện tại có người nói y già cỗi, y thật sự khó có thể chấp nhận.
“Cậu đi ra ngoài ngay, không ra tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Tôi còn vị thành niên.”
“Thì tống cậu vào trại cải tạo!”
“Vậy anh gọi đi, xem người ta tin anh là nạn nhân hay chính là ông chú biến thái dâm loạn sàm sỡ thiếu niên nha.”
Chu Thần thầm nghĩ y chắc là già thật mất rồi, trái tim không chịu nổi đả kích cỡ này; sau khi cầm lấy chứng minh nhân dân và ví tiền của người nọ, y liền đáp ứng cho tên nhóc ở tạm một đêm.
Thiếu niên tên Lam Đông Đông.
Từ lúc cho cậu nhóc họ Lam vào ở, Chu Thần bắt đầu cuộc sống của một chủ cho thuê nhà vô kỳ hạn, mà khách trọ lại không ngừng thay đổi… Chỉ không biết khi nào mới chuyển thành một người mà y hằng mong muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.