Tiềm Thủy Loan

Chương 44:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh 
“Anh sao lại ở phòng tôi?”
“Em nhầm rồi, đây là phòng anh mà.”
Chu Thần trừng mắt nhìn người kia, cười khẩy: “Bộ cái phòng này có khắc tên anh sao?”
“Không có.” Sở Thiên Dịch cũng cười theo.
“Vậy là rõ rồi, tôi đang đau đầu muốn ngủ, mời anh qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi.”
Sở Thiên Dịch nheo mắt: “Em đuổi anh hả?”
“Đâu có đuổi, là mời nha.” Chu Thần trở mình, vừa vặn tránh đi đôi tay đang đặt trên huyệt thái dương y.
Sở Thiên Dịch đột nhiên nhận ra có điều gì không thích hợp, đem Chu Thần quay lại đối diện với hắn: “Đêm hôm qua…”
“Hôm qua uống nhiều đến mức chết chìm luôn, anh đừng nói với tôi là vì biết mấy người ở đây mời rượu kinh khủng vậy nên mới lôi tôi đi đấy chứ?!”
“Em hôm qua…”
“Tôi hôm qua say khướt, anh dìu tôi về hả? Ái chà, giỏi ghê nhỉ.” Chu Thần vốn định vỗ vai hắn lại chợt nhận ra người kia còn chưa có mặc đồ, ánh mắt nhanh chóng rời đi nói cứng: “Hình như chiều nay cũng không có việc gì, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, được không sếp?”
“Em không nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Thần gạt tay hắn ra, gối lên tay mình, ngáp một cái: “Chuyện gì?”
Sở Thiên Dịch vài lần mở miệng như muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ bảo: “Vậy em nghỉ ngơi đi.”
Chu Thần cũng không nhìn xem hắn đi ra ngoài thế nào, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở, y mới từ trong chăn thò đầu ra, lấy tay vỗ vỗ hai bên má đã nóng đến mức chưng được trứng.
“Mất trí nhớ… chiêu này xài cũng không tồi…” Than thở một câu, y tự xoa xoa đầu mình một cái, chậm rãi thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chói chang hơn nhiều so với ban sáng. Chu Thần xem đồng hồ đeo tay mới giật mình phát hiện, bây giờ đã là chiều rồi. Cơn buồn ngủ cũng vì vậy mà chạy mất tăm.
Y bấm số của Sở Thiên Dịch, đợi đến khi chuyển máy xong liền hỏi hắn:
“Anh ở đâu rồi?”
“Bên ngoài, em cứ tiếp tục nghỉ đi, công việc anh có thể tự mình giải quyết.”
“Ok, nếu bên kia mời ở lại ăn cơm, nhớ nói là phải quay về xem cấp dưới thế nào.”
“Ừ, khách sạn không phục vụ cơm trưa, điểm tâm anh có lấy phần cho em đó.”
“Thấy rồi.”
“Ừ, vậy nhé.”
Chu Thần cúp điện thoại, ngồi dậy, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Nhưng gì diễn ra trong đêm hôm trước đã có thể nhớ lại từng đoạn rời rạc.
Không tự giác mà bật cười, nếu buổi sáng thức dậy không nhìn thấy Sở Thiên Dịch ôn nhu tươi cười bên cạnh, trên người vẫn còn trần như nhộng, y chắc vẫn còn tưởng mọi chuyện chỉ là giấc mơ. Vả lại, mơ kiểu đó cũng chẳng phải lần đầu, chỉ là không dám tin lại có ngày giấc mơ trở thành sự thật.
Quần áo sạch của y đã có người chuẩn bị cẩn thận, đặt ở đầu giường. Chu Thần nhìn bộ âu phục được gấp chỉn chu trước mặt, trong lòng cảm động đến không thốt nên lời, tuy nhiên ngoài mặt, y vẫn cố tỏ ra như không có gì đáng nói.
Bản thân vì Sở Thiên Dịch làm bao nhiêu việc, chút chuyện nhỏ này có đáng gì. Nhưng đối phương khi đó đều là thản thiên hưởng thụ, không hề hay biết những thoải mái hắn có được đều là nhờ y âm thầm trả giá.
Hiện tại hắn bắt đầu hiểu được, bắt đầu dành cho y một chỗ trong tim hắn, y đột nhiên nổi lên ý định muốn dằn vặt hắn thêm một chút, có lẽ là do tâm lý trả thù đi?
Y đem bữa sáng Sở Thiên Dịch để phần hâm nóng lại một chút, rồi mở kênh địa phương trên TV ngồi xem tin tức.
Một mình yên lặng vừa ăn vừa xem TV, lần cuối y trải qua loại cảm giác này thật đã lâu lắm. Khoảnh khắc này thật giống khoảng thời gian từ trước khi y quen biết Sở Thiên Dịch, cuộc sống đơn giản khoái hoạt, chỉ có một vấn đề nho nhỏ, là khi ấy, y chưa hề có định hướng gì cho tương lai.
Chương trình tin tức nhắc đến một công trường nào đó phát sinh sự cố, trong lòng Chu Thần đột nhiên căng thẳng, y nhớ rõ hôm nay Sở Thiên Dịch phải đi theo đối tác khảo sát công trường.
Tuy nhiên ngay sau đó y cũng phát hiện mình lo lắng thật dư thừa, thì ra nơi đó thậm chí còn không nằm trong thành phố S.
Chu Thần thở dài, cũng chỉ có một kẻ trên đời có thể làm cho y đang yên đang lành còn có thể đau tim một trận, vừa xa một chút liền không kìm được mà nhớ nhung, xem TV cũng không được an ổn! Điểm tâm đang ăn dở giờ không còn tâm tình tiếp tục, y tiện tay đổ hết vào thùng rác.
Lúc Sở Thiên Dịch đẩy cửa tiến vào chính là khi Chu Thần đang ngồi khoanh chân ở trên giường xem phim dài tập.
“Lại vào nhầm cửa rồi, mời anh đi ra ngoài rồi rẽ phải nha.”
Nhìn thái độ hờ hững của Chu Thần, Sở Thiên Dịch trong lòng bất mãn, liền thầm nghĩ cách khiến y phải chú ý đến mình. Hắn đem túi tài liệu ném lên giường, nới lỏng cà vạt rồi cũng leo lên giường ngồi. Sáp gần vào Chu Thần hỏi: “Xem gì đấy?”
Chu Thần né ra một bên, ấn điều khiển chuyển kênh, chuyển tới chuyển lui một lúc rồi dừng lại, chỉ vào TV nói: “Cừu vui vẻ và sói xám.”
Âm thanh non nớt trong veo từ TV truyền ra, bầu không khí nháy mắt trở nên im ắng đến kì cục.
Khéo ở chỗ, hai người cùng lúc đều nghĩ tới chuyện đêm hôm trước, lại càng không biết nói gì với nhau.
“Bữa tối ra ngoài ăn nhé?” Sở Thiên Dịch nhịn không được tiến lại gần y thêm một chút, vươn cánh tay ý đồ ôm lấy người kia. Tuy nhiên trời không chiều lòng người *chính xác là em không chiều lòng anh*, Chu Thần bất chợt đứng lên, bàn tay giơ lên kia quơ vào không khí, thu lại không được mà để yên cũng không xong.
“Đâu dám phiền sếp, anh còn bận bịu nhiều chuyện mà.” Cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống đột ngột, Chu Thần lại bỏ thêm một câu: “Hồi trước đi công tác làm gì có thời gian tản bộ nhỉ?”
“Bây giờ có.”
“Ra thế, vậy chúc anh đi vui vẻ, tôi bận rồi.”
Sở Thiên Dịch giữ chặt tay y, “Em bận chuyện gì?”
“Bận xem cừu con dùng cách nào xử đẹp con sói kia chứ còn gì nữa!” Chu Thần giẫy tay hắn ra, lườm hắn một cái, hừ, một chút nhãn lực cũng không có, thái độ của mình rõ rành rành như vậy mà còn lải nhải mãi không thôi!
Tuy bị người ta cự tuyệt nhưng Sở Thiên Dịch vẫn không chịu để yên, nghiêm mặt lôi kéo y: “Em đi công tác cùng anh, anh tất nhiên phải săn sóc em.” Còn nói thêm hôm trước uống quá nhiều rượu, không đi lại một chút sẽ không tốt cho sức khỏe.
Chu Thần buồn bực, trên đời lại có chuyện uống nhiều rượu thì phải tản bộ rèn luyện sức khỏe sao?
Hai người đi vòng quanh tòa nhà gần khách sạn một vòng rồi quay trở lại, lúc đi tới giao lộ thì Sở Thiên Dịch có điện thoại.
Chu Thần nhìn thoáng qua, chỉ thấy đối phương cầm điện thoại nhíu mày, do dự một hồi mới nhận điện.
Người nọ hạ thấp thanh âm làm y nghe không rõ hắn đang nói cái gì, y cũng không muốn nghe.
Đang đi giữa đường, Sở Thiên Dịch bị y bỏ lại phía sau đã đuổi kịp y, chạy lại đưa cho y một cái bánh mì. Chu Thần nhìn hắn đi còn không thèm xem trước ngó sau, cứ một mạch chạy qua đường hướng về phía y, làm y phải vội vàng kéo hắn qua ngã rẽ.
Đã tới bên kia đường, y lập tức bỏ hắn ra, có chút hổn hển nhỏ giọng mắng: “Có muốn chết cũng đừng chết trước mặt tôi!”
Sở Thiên Dịch đột nhiên nở nụ cười, giống như mọi tâm sự đè ép trong cả một ngày chỉ vì câu nói này của y mà được giải tỏa.
Nhìn hắn cười, Chu Thần lại khó nhịn mà mắng thầm một câu, quay đầu bước đi.
Sở Thiên Dịch đuổi theo nắm lấy tay y lôi trở lại: “Em vẫn còn quan tâm anh mà, đúng không?”
“Quan tâm cái rắm, vừa nãy lẽ ra tôi nên bỏ lại anh giữa đường, cho xe tông thành đống thịt nhồi mới đúng!”
Chu Thần vùng ra, phát hiện đối phương nắm quá chặt, y liền trừng mắt không nói lời nào.
“Nếu em còn yêu anh, vì sao lại không chịu thừa nhận?” Đang nói chuyện, chuông di động lại vang lên. Sở Thiên Dịch đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ chăm chằm hướng đến Chu Thần, sợ người ta lại giả bộ né tránh hắn.
“Còn yêu anh?!” Chu Thần xoay người nhìn thẳng vào hắn: “Tởm muốn ói! Thế quái nào mà tôi còn yêu anh được? Vừa nghĩ đã buồn nôn! Cho dù mười năm ăn su hào tôi cũng chưa thấy tởm đến vậy!”
“Em nói cái gì?”
“Thế nào? Muốn đánh tôi hả?”
Sở Thiên Dịch có chút không thở nổi, không thể hiểu được tại sao y lại đột nhiên tức giận như vậy, “Em làm sao thế? Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao?”
“Tốt cái đầu anh! Bỏ ra!” Chu Thần hung tợn gạt tay hắn ra, bước nhanh về phía khách sạn, chạy vào phòng đóng chặt cửa.
Sở Thiên Dịch đi phía sau chút nữa ăn trọn tấm cửa gỗ đập vào mặt. Hắn bất đắc dĩ đứng ngoài gõ cửa: “Chu Thần? Có chuyện gì cùng anh nói chuyện có được không?”
“Ngày mai còn nhiều việc, anh đi nghỉ sớm đi.” Tiếng y từ bên trong truyền ra, tiếp theo chợt nghe có tiếng nước chảy nhè nhẹ truyền đến.
Sở Thiên Dịch không biết làm sao, đi lại không biết bao nhiêu vòng trước cửa phòng Chu Thần, nhìn cửa gỗ như muốn đục lỗ trên đó, vẫn chưa thấy người nọ mở cửa.
Chu Thần vặn vòi, hứng nước rửa mặt. Trong tấm gương hiện lên một khuôn mặt dữ tợn, lửa giận vẫn còn hiện rõ trên mọi đường nét.
Hắn chỉ là nghe một cuộc điện thoại của Trần Á Huy mà thôi… có cần tức tối đến thế này không?
Nhìn dãy số hiện lên không còn trong danh bạ nữa cũng đủ biết, Sở Thiên Dịch đã chia tay thật sự rồi, ai khiến mình nhớ kĩ số điện thoại của thằng nhóc kia đâu!
Dù là vô lí, nhưng vẫn khó chịu, cực kì khó chịu.
“Không chấp nhận được, đã nói thích tôi mà vẫn còn liên lạc với thằng nhỏ chết tiệt kia… Anh nghĩ tôi ăn su hào thật hả*?!”
Thanh Thanh: Ờm, câu cuối của bạn Thần thật sự mình không hiểu lắm (=w=)… Bản chữ Hán là “真当我是吃大头菜的呢?”, mình cũng chỉ dịch được nguyên văn như trên thôi. Theo phỏng đoán của mình, 吃大头菜的 (ăn su hào) là chỉ việc “mười năm ăn su hào mà cũng không thấy tởm bằng” mà bạn Thần nói với Thiên Dịch trên kia kìa. Cho nên nghĩa của câu cuối cùng có lẽ là: bạn Thần bảo điều bạn ấy nói lúc trước không đúng đâu, anh đừng nghĩ bạn í nói thật, bạn í chỉ là lên cơn tạc mao mà chửi bậy thui (~=v=)~
Tiểu Viên: Càng về cuối càng gay cấn ha, mỗi tội lại đứt cáp biển, up có một chương mà lâu thấy mồ -_-
Chú thích:
*Cừu vui vẻ và Sói xám (喜羊羊与灰太狼): Một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc được sản xuất bởi công ty Creative Power Entertaining. Bộ phim nói đến một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh (青青草原) và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng. Bộ phim được chiếu tại hơn 40 đài ở Hong Kong gồm TVB, kênh truyền hình Bắc Kinh và CCTV.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.