Tiềm Thủy Loan

Chương 50:




Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Sống mười năm trời theo quy củ chặt chẽ, đồng hồ sinh học đã sớm hoạt động đến trơn tru, đúng sáu giờ sẽ tự động mở mắt, có muốn ngủ lại cũng sẽ nhận ra một chút buồn ngủ cũng không còn.
Chỉ là hôm nay không còn giống như dĩ vãng cứ mãi hồ đồ, tỉnh dậy liền nhớ ra y chỉ có một mình, đến cả thú cưng bầu bạn cũng không thấy chứ đừng nói đến thứ gì khác.
Chu Thần dựa người vào đầu giường lấy thuốc ra hút, chẳng được bao lâu đã lại cảm thấy chán muốn chết, liền mò xuống lầu, chọn một băng ghế ngồi xem các ông bà già tập Thái Cực Quyền. Y đột nhiên phát giác cuộc sống bình thản của họ so với của một kẻ thanh xuân có thừa như mình, có khi lại hạnh phúc hơn.
Gần đó không biết là hiệu cắt tóc của nhà ai đang muốn cho học trò cơ hội luyện tay nghề, treo biển cắt tóc miễn phí.
Chu Thần sắp chết ôi chết thiu quyết định đi làm người tốt, dũng cảm đóng vai chuột bạch cho người ta thí nghiệm chơi.
Y mở miệng dặn dò không cần cắt ngắn, chỉ cần sửa lại cho gọn gàng là được, chẳng rõ làm sao lại khiến cho bạn trẻ học nghề kia run lên một cái, xoẹt một nhát tóc mái của y đi luôn một mảng.
Chu Thần nhìn gương dở khóc dở cười, lão bản xin lỗi luôn miệng, không bằng giúp y chỉnh lại cho tử tế đi?
Bình thường đi làm hay gì đó thì không sao, nhưng hôm nay y còn phải diện kiến nhạc phụ nhạc mẫu, vác cái tạo hình so với nhổ răng còn kinh khủng hơn này đến nơi hẹn quả thật… có chút không thích hợp.
Thôi thì cắn răng mang nguyên một quả đầu ngắn củn nham nhở đi về.
Chọn xong cà-vạt xuyệt-tông với tây trang, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ, y cầm túi quà đi ra cửa.
Chuẩn bị đóng cửa thì chuông di dộng lại vang lên.
Ngụy Tuyền Tử gọi đến, yêu cầu y đến gặp cô trước, thống nhất vài vấn đề xong mới cùng qua nhà mình.
Hai vị phụ huynh của Ngụy Tuyền Tử thoạt nhìn đều còn khỏe mạnh, nhưng tâm trạng có vẻ không tốt lắm, vẫn đang dùng ánh mắt như đang coi tảng thịt heo mà nhìn y, khiến cho y nổi nguyên một tầng da gà.
Biểu hiện của Ngụy Tuyền Tử lúc này thật không giống với mọi khi, cứ sáp vào Chu Thần, sát đến không thể sát hơn.
Nói đến chuyện đặt chỗ ở nhà hàng, Chu Thần thừa dịp hai người không chú ý quay sang hỏi Ngụy Tuyền Tử: “Không phải tổ chức ở nhà sao?”
“Anh thích ăn ở nhà thì kệ anh, còn muốn mẹ tôi xuống bếp nấu cơm?”
Chu Thần cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang khoác vào tay mình kia, thấy một hình xăm rực rỡ kéo dài đến ngón tay, cảm thấy dị thường khủng bố.
“Đừng khoác tay tôi nữa được không?”
“Anh tưởng tôi muốn khoác lắm hả, tối nay chắc cả người lên mẩn ấy chứ, ráng mà chịu đi.”
Bộ cô nghĩ tôi không dị ứng cô sao, Chu Thần rủa thầm trong bụng.
Kế hoạch của hai người là trưa nay đi ra mắt nhà gái, nếu không có vấn đề gì thì để cha mẹ hai bên gặp mặt bàn chuyện kết hôn.
Chu Thần nâng tay lau mồ hôi, dường như vô hình trung y đang trải nghiệm cảm giác cưới hỏi chớp nhoáng thì phải.
Có lẽ ấn tượng y để lại cho hai vị lão nhân không quá tốt, nhưng chắc chắn là tốt hơn những gì Ngụy Tuyền Tử thể hiện khi ở nhà y. Hai người kia cầm tay Chu Thần nói vài lời thấm thía, rằng khuê nữ nhà mình tính cách có khó chịu thật, nhưng thực ra là người rất tốt, lại biết hiếu thuận với cha mẹ.
Chu Thần nghĩ thầm, hai bác không cần phải tìm chỗ nói tốt cho bả, mặt hư hỏng của bả cháu đã được tận mắt chứng kiến rồi.
Buổi tối cha mẹ hai bên gặp mặt, Chu Thần nhìn cái mặt lừa nhăn nhúm của Chu Giai, lại thêm mấy cái lườm cháy mặt của cô em gái quý hóa. Y sờ sờ mũi tự hỏi, gần đây có chọc vào con quỷ đanh đá này lần nào đâu nhỉ?
Sắp ngồi xuống bàn ăn, Chu Giai len lỏi ngồi cạnh anh hai bằng được, “Anh không có chung thủy a.”
Chu Thần đang uống nước chút nữa phun ra, “Con nhỏ mập này, nói linh tinh cái gì đó!” Nói xong tay nhéo má Chu Giai.
Chu Giai lập tức gạt tay ông anh ra, đầy lòng căm phẫn phun phì phì nói: “Anh sao dám bỏ rơi anh Thiên Dịch của tôi hở?”
Chu Thần vội bụm miệng Chu Giai, nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy không ai chú ý mới buông ra, “Anh bỏ rơi hắn là sao, là hắn cứ bám anh không buông đấy chứ! Trẻ con không biết gì thì đừng nói lung tung! Dù sao anh mày mới là máu mủ ruột già a.”
Chu Giai bĩu môi, nhăn nhó càu nhàu, “Đàn ông mấy người thay lòng đổi dạ thật là nhanh.”
Chu Thần đang muốn đáp trả, Ngụy Tuyền Tử ngồi đối diện bỗng ôm chầm lấy Chu Giai, “Em gái nói chỉ có chuẩn nha, đàn ông thì có gì tốt, em gái muốn ăn gì chị dâu gắp cho nào.”
Chu Thần kéo Chu Giai ra, chắn ở phía trước nói: “Không dám phiền đại tiểu thư lo lắng, em gái tôi ăn uống vốn tốt quá mức rồi, gắp thêm cho nó chính là hại nó.” Vừa dứt lời chỗ nào đó sau lưng nhói lên một cái như bị kim châm.
Ngụy Tuyền Tử nhếch mép cười, tựa vào người Chu Thần cố ý ngân nga thật kêu “ông xã à” làm tâm hồn y muốn thủng luôn một lỗ.
Trên bàn cơm, Chu Thần gắng hết khả năng chăm sóc Ngụy Tuyền Tử, một phần vì muốn cha mẹ người ta có ấn tượng tốt, phần khác, cũng bởi đối với phái yếu trước nay y vẫn hành xử như vậy.
Cơm nước xong xuôi, y đưa cha mẹ mình về nhà. Dọc đường đi y cảm thấy được tâm trạng họ có gì không đúng lắm, hoàn toàn không giống biểu tình vui vẻ khi con trai có tin mừng.
Đấy là còn chưa nhắc đến Chu Giai, con nhóc kia mặt sưng mày xỉa không biết lại ghi nợ cái gì.
Nhưng y có chút không rõ vì sao hai vị nhà mình mặt mày lại đăm chiêu như vậy.
Chu Thần túm lấy Chu Giai, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay về muộn quá mẹ không đi chợ được hả?”
Chu Giai uống ngụm nước, liếc mắt sang ông anh: “Mấy hôm trước ở chung cư mới có cửa hàng khai trương, bà già nhà anh đã kịp đi vơ hàng khuyến mãi rồi, chắc không phải đâu.”Cho tới khi Chu Thần đưa ba người họ về đến nhà, ngồi xem xong một tập phim cùng bố mẹ, đang định đứng lên về căn hộ của mình, mẹ Chu mới mở miệng.
“Con trai à…” Biểu tình muốn nói lại thôi của mẹ làm Chu Thần cực kì khó chịu, y còn không biết mẹ y có kiểu nói chuyện như vậy từ khi nào, “Con có thật sự thích Ngụy Tuyền Tử không?”
Chu Thần gật đầu, “Con thích cô ấy mà, đã đến mức kết hôn còn có thể không thích sao?”
“Ây dà…”
Ba Chu dường như hiểu mẹ Chu đang nghĩ gì, đưa tay vỗ vỗ vai bà.
“Làm sao vậy? Cha mẹ không thích cô ấy?”
Ba Chu kéo Chu Thần ra cửa, đáp qua loa rằng mẹ y vì đứa con sắp kết hôn, nên đa sầu đa cảm một chút chứ không có việc gì, rồi nhanh chóng giục Chu Thần đi khỏi.
Chu Thần lái xe khắp nơi vô mục đích, muốn đi thăm Khương Phàm lại nhớ ra thằng bạn chí cốt đang bị người ta quản thúc, hơn nữa “người ta” cũng không nhã nhặn gì cho cam, y hẳn là không nên mò tới quấy rầy…
Tính tới tính lui, y rốt cuộc dừng chân ở quán bar của Khương Phàm, cùng cậu phục vụ tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới biển, phát hiện dịch vụ call boy Khương Phàm bấy lâu chăm chút hoạt động không tệ chút nào. Hiện tại phụ nữ cô đơn nhiều lắm, có đôi khi vung tiền so với nam nhân còn hào phóng hơn; nếu chỉ tính bồi rượu, một đêm thu nhập khoảng một ngàn tệ cũng tương đối dễ dàng.
Y cũng biết mặt người phụ trách dịch vụ này, nói giỡn vài câu bảo cho y thử với, người nọ thế nhưng gật đầu cái rụp.
Chẳng bao lâu sau đã xuất hiện nữ nhân muốn chọn người bồi rượu, Chu Thần nén cười đi theo đội ngũ trai trẻ ra ngoài.
Cảnh tượng quả thật có chút khó thích ứng, một người phụ nữ nghiêng người tựa vào ghế salon, trước mặt nàng là một đoàn trai đẹp đứng dàn hàng ngang, tùy ý chọn lựa.
Chu Thần ôm bụng dạ tới xem người gặp họa, đứng ở cuối hàng thỉnh thoảng liếc nhìn người phụ nữ kia, nhưng y không ngờ được là đối phương cũng đang nhìn y.
Cuối cùng nàng chọn hai người, Chu Thần thực vinh hạnh là một trong số đó.
Cậu trai còn lại vốn đã quen bồi rượu, nói chuyện rất có duyên, qua lại vài câu đã làm cho vị kia cười đến vui vẻ, Chu Thần đã tranh thủ học mời rượu, học cả vài chiêu phạt rượu.
Mặc dù là người mới vào nghề, nhưng vận số y hôm nay lại không giống bình thường, mời rượu mà một ngụm cũng chưa đụng tới. Y hướng dẫn cho quý bà kia vài tư thế hút thuốc tao nhã, phù hợp với phái nữ; ba người nói chuyện rôm rả, không khí vui vẻ thật sự tận hứng, ít nhất đối với Chu Thần là vậy.
Người phụ nữ ra về, y quay lại gian phòng nhỏ, tâm huyết dâng trào gọi điện thoại cho Trương Hồng Tường.
Đầu dây bên kia vừa nghe tiếng bùm chát bên này liền đoán ra y đang ở đâu, vừa mở miệng đã nói: “Hôm nay lại để cậu buồn rồi, tôi không qua bên đó, muốn gặp tôi lắm phải không, hay là tôi qua đón nhé?”
Chu Thần ha hả cười: “Được, anh qua đây cho tôi.”
Người kia tựa hồ rất bất ngờ, dường như không tin vào tai mình còn cẩn thận hỏi lại một câu, nhận được đáp án như ý mới vội bảo tôi tới liền.
Bước ra ngoài quán bar, Chu Thần tựa vào cửa, đốt điếu thuốc.
Trương Hồng Tường tới nơi, nhìn thấy Chu Thần thế nhưng đứng ở cửa đợi hắn, tươi cười nơi đáy mắt cũng biến mất.
“Nhớ tôi đến vậy cơ à!” Đỗ xe dưới đường, hắn bước xuống đi tới.
Chu Thần hút một hơi thuốc, nhả ra vài vòng khói, nhìn chằm chằm ngọn đèn đường đối diện, nói: “Trương tổng này, tháng sau tôi kết hôn.”
“Thật sao?” Người nọ nghe được thông tin, không tỏ ra kinh ngạc lắm, “Chúc mừng cậu nha.”
Chu Thần cũng không trông đợi hắn có phản ứng quá khích gì, nhưng y cuối cùng hiểu được cái gọi là “cùng nhau sống chung” của Trương Hồng Tường bất quá chỉ đến mức này.
“Không vấn đề gì, nhiều người rồi cũng phải kết hôn” Trương Hồng Tường bước tới, nắm lấy tay y, thấy y không né tránh, được một tấc lại muốn một thước ôm ghì lấy thắt lưng Chu Thần, “Chúng ta vẫn có thể qua lại mà, vợ cậu không phải cũng có tình nhân sao?”
Chu Thần kinh ngạc: “Anh điều tra tôi?”
“Hắc hắc.” Trương Hồng Tường chỉ cười không đáp.
Chu Thần đẩy hắn ra, “Tôi không thích người khác chõ mũi vào chuyện cá nhân của tôi.”
“Chuyện riêng của cậu, chẳng phải cũng có phần của tôi sao?” Trương Hồng Tường không ngại đấu lý.
“Ai da? Nói như vậy anh cảm thấy tôi mặt ngoài kết hôn, còn bên trong qua lại với anh là việc hoàn toàn bình thường?”
“Đương nhiên.”
“Anh cũng sẽ kết hôn?”
“Có lẽ.”
Chu Thần thở ra một hơi, rốt cuộc như vậy có gì sai?
“Đồng ý rồi?”
“Ừ…”
Chu Thần ngồi trong xe ngơ ngẩn, vẫn còn cảm giác khó tin, lần này y uống không được bao nhiêu, rượu còn chưa thấm, vậy mà đã làm ra cái quyết định “cưới vợ rồi lén lút ăn mảnh”… thật sự có chút chột dạ.
“Này, anh đi đâu vậy?”
“Qua nhà tôi.”
“Làm chi?!”
“Tranh thủ lợi ích.”
“Tiên sư ông, đưa tôi về ngay.”
Ừ thì ừ thôi, y chỉ muốn tìm đồng bạn, đâu có tính bán thân.
Còn vấn đề nhu cầu sinh lí, thôi thì nước đến chân mới nhảy.
Về đến khu chung cư, Chu Thần không kiềm chế được đưa mắt quét một vòng, không tìm thấy Sở Thiên Dịch, không thể nói rõ trong lòng đang cảm thấy thất vọng hay may mắn.
Trương Hồng Tường vẫn đang trong trạng thái phấn khích như điên, nhất định muốn đưa y lên lầu, trong thang máy nhịn không được lộ ra bản tính.
Vuốt sói duỗi ra đè lên Chu Thần đòi hôn.
Cảm giác được đầu lưỡi thô dày của đối phương vói vào miệng mình, Chu Thần đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
Y vốn nghĩ rằng hôn môi sẽ luôn khiến người ta mê muội, thật không ngờ còn có thể làm cho mình có cảm giác như bị tọng vào mồm một tảng thịt heo.
Thang máy tới tầng gác, đinh một tiếng mở cửa.
Y liếc mắt một cái liền nhận ra có người đang đứng tựa cửa nhà y, người nọ nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy trên gương mặt lộ ra vài tia bất ngờ, thoáng cái liền quay đầu đi, nhưng ngay sau đó dường như nhớ ra điều gì liền quay lại trừng mắt nhìn.
Chu Thần nhìn điệu bộ đó có chút buồn cười, anh chắc không ngờ được, hai người bọn tôi thế mà lại thành…
Y đẩy Trương Hồng Tường ra, người kia hơi lui về phía sau, cười cợt liếm khóe môi, trông rất đáng khinh.
Sở Thiên Dịch vẫn sững sờ ở cửa, cho tới khi Chu Thần kéo theo Trương Hồng Tường đi tới, biểu tình đông cứng mới chuyển thành phẫn nộ.
Hắn xông tới túm cổ Trương Hồng Tường, cơ hồ là gầm lên: “Tao đã cảnh cáo mày!”
“Tôi không có ép cậu ấy nha, nhìn xem, cậu ta hoàn toàn tỉnh táo, anh thử hỏi mà xem.”
Sở Thiên Dịch cực lực bình phục hô hấp, biểu tình vặn vẹo ban nãy chậm rãi biến thành mỉm cười, “Chu Thần, hôm nay em sao vậy, anh gọi điện hoài không thấy em nhấc máy.” Hắn nói thật chậm, mỗi lời nói ra lại hít thật sâu một lần.
“Tôi không muốn nghe điện thoại của anh.”
“Tại sao?” Mặt nạ điềm tĩnh dường như muốn nứt vỡ.
“Bởi vì tôi muốn quyết định dứt điểm một lần cho xong.” Chu Thần nói xong kéo tay Trương Hồng Tường để hắn đứng sát cạnh mình, “Tôi sẽ kết hôn, còn người này sẽ là tình nhân bí mật của tôi.”
“Anh…”
“Anh thì không được.” Chu Thần cướp lời hắn.
“Là vậy sao?” Sở Thiên Dịch không còn cười gượng nữa, “Vậy khoảng thời gian này, chuyện gì đã xảy ra? Nói thích tôi này nọ, đều là vì muốn đùa giỡn với tôi? Hoặc là trả thù?”
“Cũng không phải.” Chu Thần có chút khó xử tránh né tầm mắt đối phương, “Tôi chợt nhận ra, tôi để ý đến anh bao lâu nay, cũng chỉ vì thấy anh đáng thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.