"Lương" trong tên Thẩm Lương nghĩa là "lạnh", còn "Viêm" của Thẩm Viêm là "lửa/nóng". Có câu "thế thái viêm lương" là thói đời ấm lạnh.
Chương 10: Đợt máu chó thứ hai ập tới
Gió vào đêm mùa hạ tuy lạnh nhưng đồng thời lại nan giải oi bức. Màn cửa rũ xuống sàn, khe khẽ lay động che phủ bóng cây ngoài cửa. Thi thoảng tiếng xào xạt của tàn cây vang lên khiến lũ ve kinh động.
Không biết Thẩm Lương ngủ từ bao giờ, hô hấp đều đều.
Trong đêm đen, Thiệu Khâm Hàn mở to mắt. Anh không ngủ được nhưng ẩn ẩn biết rằng lần mất ngủ hôm nay khác với những lần trước. Anh cúi đầu nhìn tay phải của mình, từng vòng băng gạc được quấn chỉnh tề có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, cảm giác đau đớn thường trở nên trầm trọng hơn, lặng yên không một tiếng động ngấm vào người, từng chút từng chút một thấm qua da như độc dược mãn tính chậm rãi hủy hoại từ bên trong, kêu gào xé tan huyết nhục.
Hôm nay Thẩm Lương hỏi anh có đau hay không.
Thiệu Khâm Hàn không phải không đau.
Mà là anh đau thì có ích gì..?
Từ trước đến này chỉ có hai người từng hỏi Thiệu Khâm Hàn như vậy, một là người mẹ đoản mệnh của anh, người còn lại chính là Thẩm Lương.
Không phải Thẩm Viêm thoạt nhìn ấm áp an tĩnh, mà là Thẩm Lương......
Một cái tên lạnh lẽo, vậy mà khi niệm lên trong đầu lại phảng phất mang theo độ ấm.
Ngay lúc Thiệu Khâm Hàn còn đang xuất thần, không biết có phải Thẩm Lương cảm thấy nóng hay không, hắn bỗng nhiên buông anh ra, mơ mơ màng màng trở mình, ôm gối tiếp tục ngủ.
"......"
Thiệu Khâm Hàn thấy thế híp mắt, tự nhiên có chút không vui. Anh xoay người Thẩm Lương lại để hắn đối mặt mình, sau đó kéo tay hắn đặt lên eo, lúc này mới cảm thấy vừa lòng.
Thẩm Lương mơ mơ màng màng cảm thấy mình như đang ôm một cái lò lửa lớn, nhíu mày nói thầm bằng giọng ngái ngủ: "Con mẹ nó, nóng quá......"
Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt, giả vờ không nghe thấy.
Thẩm Lương theo bản năng tìm kiếm đồ vật mát mẻ. Trong bóng tối, bàn tay sờ tới sờ lui khiến Thiệu Khâm Hàn mặt đỏ tai hồng. Cuối cùng, tay của hắn dừng trên sườn mặt lạnh lẽo của anh, áp vào cọ cọ hai cái.
Thẩm Lương cảm thấy thoải mái, không nháo nữa.
Chóp mũi của hai người chạm nhẹ vào nhau. Thiệu Khâm Hàn cứ như bị trúng thuật định thân, cả người cứng đờ đến mức hô hấp cứng lại, qua hồi lâu mới chậm rãi thả lỏng ra.
Bóng đêm có thể lạnh băng cô tịch, cũng có thể ôn nhu lưu luyến. Vào thời khắc yên tĩnh này, hệ thống bỗng kêu lên.
[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 49%]
Thẩm Lương ngứa mũi, gãi gãi mấy cái, không nghe thấy lời nó nói.
[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 48%]
Thẩm Lương đang mơ một giấc mơ cẩu huyết, vẫn không nghe thấy.
[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 47%]
Thẩm Lương không biết mình đang ôm ai vào lòng. Hắn cho rằng mình đang nằm mơ, hết sờ lại cọ, chiếm hết tiện nghi.
Độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn giảm đến không thể hiểu được. Hôm sau Thẩm Lương tỉnh lại, đầy đầu toàn là dấu chấm hỏi. Hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt hồ nghi hỏi hệ thống: "Mày bị bug à? Tao nhớ rõ ngày hôm qua độ hắc hóa là 50% cơ mà?]
Ở thế giới của hệ thống, bị bug = bị bệnh.
Hệ thống nghẹn khuất: [Anh mới có bug, cả nhà anh đều bị bug!]
Trong mắt Thẩm Lương, hệ thống giống như một con gà bé xíu, không cần thiết mổ nhau giành thóc với nó. Giảm thì giảm, đều là chuyện tốt. Nói không chừng Thiệu Khâm Hàn nổi nóng xong, tối đến thì hết giận, độ hắc hóa liền giảm xuống.
Bất quá xét thấy kế hoạch cũ đã toang, Thẩm Lương bất đắc dĩ nghiên cứu chiến lược chuẩn bị kế hoạch hai.
Hệ thống hơi giật mình: [Anh lại định làm gì?]
Vẻ mặt Thẩm Lương cao thâm khó đoán, chỉ nói một câu: "Mấy ngày nữa mày sẽ biết."
Dựa theo cốt truyện trong sách, sắp tới Thẩm Viêm sẽ có một buổi gặp mặt bạn bè, trong bữa tiệc bị người có mưu đồ liều mạng chuốc rượu. Cậu say đến bất tỉnh nhân sự, cuối cùng được Tô Thanh Nghiên chở về, hai người thuận lý thành chương XXOO.
Không sai, Thẩm Lương định một lần nữa xé uyên ương.
Hệ thống cảm thấy cuốn truyện cẩu huyết này đã vượt xa khả năng tưởng tượng của nó, làm người ta rất muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, đang sống sờ sờ bị sặc máu chó mà chết: [Vì sao uống rượu xong sẽ XXOO?]
"À," Vẻ mặt Thẩm Lương bình tĩnh, "Bởi vì trong rượu có bỏ thuốc kích tình."
Thời buổi này, không viết ra một phân đoạn có cảnh bỏ thuốc thì không còn mặt mũi tự xưng là tác giả cẩu huyết nữa.
Hệ thống nhạy bén bắt được trọng điểm: [Kích tình?]
Thẩm Lương: "Ừa, kích dục."
Hệ thống: [......]
Hình như hôm nay Thiệu Khâm Hàn bận đi làm, từ sáng sớm tinh mơ đã không thấy người đâu. Mà cũng đúng thôi, có tổng tài nào mà cả ngày nhàn rỗi không có gì làm ngồi yên trong phòng?
Thẩm Lương dành chút thời gian gọi điện thoại cho Thẩm Viêm. Đầu tiên, hắn thân thiết an ủi cậu vì những gì đã diễn ra vào hôm qua, mặt khác nói tốt cho Thiệu Khâm Hàn, rồi mới vào chủ đề chính: "Anh, thứ bảy này anh có rảnh không?"
Thẩm Viêm dùng cả đêm hôm qua để ổn định tâm tình, bây giờ đã thấy khá hơn, nghe vậy do dự nói: "Anh bận mất rồi. Lớp trưởng lớp anh muốn tổ chức liên hoan."
Thẩm Lương chỉ chờ những lời này, hắn giả ngu giả ngơ: "Liên hoan? Liên hoan gì?"
Thẩm Viêm nói: "Anh cũng không rõ lắm, coi như là tụ tập ăn cơm gì đó. Chủ yếu là làm quen bạn mới."
Thẩm Lương trợn mắt nói dối: "Vậy anh dắt em theo được không? Em ở thành phố này không quen ai, cả ngày chỉ lăn qua lăn lại trong nhà, chán quá đi mất."
Hắn trái lương tâm nói ra mấy lời này. Ngây ngốc trong nhà mà vẫn muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, lại không cần phải đi làm, đây có không phải là giấc mơ lý tưởng của mọi con sâu gạo hay sao? Chỉ có thằng ngốc mới cảm thấy chán.
Thẩm Viêm không nghi ngờ hắn, suy nghĩ một lát, đáp ứng: "Ừa em đi theo đi, chắc lớp trưởng sẽ không có ý kiến gì đâu. Lát nữa anh gửi địa chỉ cho em."
Thẩm Lương: "Ok, vậy em cúp máy đây, không quấy rầy anh nữa."
Hắn nói xong cúp điện thoại, bắt chéo chân. Lã Vọng buông cần, chỉ cần kiên nhẫn chắc chắn sẽ dành được thắng lợi.
Kế hoạch gạo nấu thành cơm chính thức khởi động!
Hệ thống cảm thấy hắn sẽ lật xe lần hai, nhưng lời nhắc nhở vừa đến bên miệng lại bị nó vất vả nuốt xuống.
Ờ thì... thất bại là mẹ thành công. Hai (-) lại bằng một (+). Biết đâu Thẩm Lương thất bại hai lần thì thành công?
Buổi tối, Thiệu Khâm Hàn tan tầm về nhà, vừa vào cửa thì thấy Thẩm Lương đang khí thế ngất trời ngồi trên sô pha chơi game. Anh đổi giày, mặt vô biểu tình đi tới.
Thẩm Lương nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa thấy là Thiệu Khâm Hàn thì ngay lập tức cất điện thoại ——
Chịu thôi, có bóng ma tâm lý rồi.
Thẩm Lương hỏi hắn: "Hôm nay anh đi đâu đó?"
Bình thường nhân viên văn phòng khi tan tầm về nhà sẽ bị chẩm nửa nhịp. Tuy Thiệu Khâm Hàn là tổng tài nhưng anh cũng không ngoại lệ. Anh ngồi xuống sô pha, nới lỏng cà vạt trên cổ, lời ít ý nhiều: "Đi làm."
Thẩm Lương nhướng mày, hỏi một câu rất thiểu năng trí tuệ: "Tổng tài mà cũng đi làm?"
Trong cái đầu không có gì ngoài cẩu huyết của hắn, tổng tài chỉ cần dùng tiền để xử lý công chuyện, sau đó mỗi này nắm tay nói chuyện yêu đương.
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy khựng lại, nhìn hắn một cái, ngữ khí lạnh lạnh: "Tôi không đi làm lấy tiền đâu cho cậu xài?"
Sao mấy lời này nghe kỳ kỳ ấy nhỉ?
Thiệu Khâm Hàn nói xong cũng thấy sai sai nhưng lời nói ra không thu về được nữa. Anh không kịp phòng bị đối mặt với đôi mắt mang theo ý cười của Thẩm Lương, trên mặt đột nhiên nóng lên.
Thẩm Lương yên lặng nghi hoặc, nghĩ thầm sao mặt Thiệu Khâm Hàn lại đỏ thế này? Không biết hắn nhớ tới cái gì, nói: "Thứ bảy anh đi với tôi tới chỗ này."
Ngữ khí Thiệu Khâm Hàn ghét bỏ: "Không đi."
Thẩm Lương: "Vì sao?"
Thiệu Khâm Hàn: "Không vì sao cả."
Thẩm Lương nghĩ thầm tôi đây là muốn tốt cho anh đó. Anh không đi là anh bị thiệt: "Đi chỗ đó vui lắm."
Lần trước đi quán bar hắn cũng nói như vậy, kết quả lật mẹ nó xe thì giả vờ như chưa có gì xảy ra. Thiệu Khâm Hàn chau mày: "Tôi nói không đi là không đi."
Thẩm Lương ra đòn sát thủ: "Anh tôi cũng ở đó. Anh chắc chắn là không muốn đi?"
Thế mà Thiệu Khâm Hàn không dao động: "Không đi."
Thẩm Lương cười đểu như một con hồ ly đi trộm gà. Hắn cosplay anh em tốt khoát vai anh, khuyên nhủ: "Đi đi mà~"
Hệ thống phát hiện, Thẩm Lương là loại người trong sáng ngoài tối gì cũng chơi được.
Thiệu Khâm Hàn không ngờ hắn sẽ chơi chiêu này, thân hình cứng đờ, nhanh chóng giật tay ra: "Tôi nói là không đi."
Thẩm Lương nghĩ thầm Thiệu Khâm Hàn rõ là muốn đi, còn giả bộ cái gì. Thẩm Viêm sẽ đến, hắn không tin anh sẽ thờ ơ. Hắn vỗ vỗ mông đứng lên khỏi sô pha: "Vậy là anh muốn bỏ cuộc rồi?"
Thiệu Khâm Hàn khẽ nhíu mày, nhìn Thẩm Lương chăm chú: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Luôn dẫn anh tới mấy chỗ không hiểu được, luôn nói mấy lời không hiểu được...
Làm cho anh tâm phiền ý loạn......
Thẩm Lương nghĩ thầm chắc không phải Thiệu Khâm Hàn mất trí nhớ đấy chứ? Hắn thấy dì Trương còn nấu cơm dưới bếp, vỗ vỗ ngực, hạ giọng nói một cách bảo đảm: "Anh yên tâm. Tôi nói giúp anh theo đuổi anh trai tôi, nhất định giúp anh tới cùng."
Đại trượng phu một lời nói ra, bốn con trâu cũng không kéo lại được.
Không hiểu sao, Thiệu Khâm Hàn cảm thấy phiền mà không rõ nguyên nhân. Anh lạnh mặt kéo cà vạt ra, lập tức đi lên lầu.
Thẩm Lương cất cao giọng: "Nè, anh không ăn cơm hả?"
Đáp lại hắn chính là tiếng đóng cửa cái "rầm!" của Thiệu Khâm Hàn, thanh âm lớn đến độ cả căn nhà đều run lên.
Dì Trương hoảng sợ, vội vàng từ phòng bếp chạy ra hỏi thăm: "Tiểu Thẩm, có chuyện gì vậy?"
Dì tưởng đang có động đất.
"...Không có gì đâu dì." Thẩm Lương nói, là bệnh của người nào đó vừa tái phát mà thôi.
Cảm xúc là một thứ đáng sợ nếu không thể kiểm soát. Ví dụ như Thiệu Khâm Hàn, hỉ nộ của anh vốn luôn thay đổi bất thường như thế, tìm hoài mà chẳng tìm được nguyên nhân, cứ thấy trong lòng cấn cấn cái gì, cực kỳ nửa vời khó chịu.
Anh ngồi trên sàn kéo ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc, viên con nhộng va vào nhau kêu lách cách.
Việc Thiệu Khâm Hàn uống thuốc mỗi ngày đã thành lệ thường, nhưng không biết vì cái gì mà hôm nay anh chậm chạp không mở nắp. Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: "Anh có ở bên trong không?"
Giọng của Thẩm Lương.
Thiệu Khâm Hàn bất động thanh sắc cất thuốc về chỗ cũ. Ngăn kéo vừa đóng lại, Thẩm Lương đã chưa mời mà tự ý vào luôn. Trên tay hắn bưng một cái khay, ở trên là cơm canh do dì Trương nấu.
Thiệu Khâm Hàn thấy thế, trong lòng ẩn ẩn đoán được gì, ngồi dưới đất không cử động.
Thẩm Lương đặt khay lên bàn: "Đứng lên đi, ăn miếng cơm nào."
Thiệu Khâm Hàn nghiêng đầu, dời tầm mắt: "Không muốn ăn."
Anh còn biết giở giọng trẻ con à? Không hiểu sao Thẩm Lương có cảm giác như mình là người làm cha làm mẹ, cúi người ngồi xổm trước mặt Thiệu Khâm Hàn, nhéo nhéo tay anh: "Hồi nhỏ khi anh không chịu ăn cơm, ba mẹ có mang lên cho anh không?"
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy khựng lại: "Không mang."
Thẩm Lương: "Vì sao?"
Thiệu Khâm Hàn không trả lời ngay. Anh lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt sâu không lường được, một lát sau bỗng cười cười: "Bọn họ chết cả rồi."
Ngữ khí nhẹ tênh, mang theo một loại thống khoái quỷ dị: "Chết từ lâu rồi......"