Thẩm Lương trả lời một cách nghiêm trang, người không thân với hắn không khéo tin ngay, nhưng Thiệu Khâm Hàn mắc bệnh tâm thần chứ không phải đồ ngốc. Lần đầu tiên anh bỏ mặt mũi xuống hỏi chuyện, kết quả phát hiện Thẩm Lương chỉ đáp cho có lệ, tức thì cảm thấy tức giận: "Thẩm Lương ——"
Thanh âm cố tình bị đè thấp, mang theo vài phần cảnh cáo.
Thẩm Lương thờ ơ, tiếp tục ăn snack khoai tây. Cùng lắm thì đánh một trận, ai sợ ai?
Không khí trong phòng khách bắt đầu có mùi thuốc súng. Đúng lúc này, dì Trương mang đồ ăn từ phòng bếp đi ra, vô tình giúp giảm bớt sự xấu hổ. Dì thấy Thiệu Khâm Hàn ngồi ở đây thì có chút kinh ngạc: "Thiệu tiên sinh, hôm nay cậu ăn sáng ở dưới nhà sao? Lát nữa tôi lấy thêm một bộ chén đũa."
Bình thường, Thiệu Khâm Hàn hoặc không ăn hoặc Thẩm Lương mang lên lầu nhìn anh ăn, số lần xuống nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy đứng lên khỏi sô pha, liếc Thẩm Lương một cái, lạnh như băng nói: "Không cần."
Không biết là đang nói cho ai nghe.
Thẩm Lương cất gói snack, không tỏ vẻ muốn khuyên nhủ chút nào, vô tâm vô phế giơ tay lên: "Dì Trương, cháu ăn."
Mặt Thiệu Khâm Hàn đen xì.
Dì Trương làm ở nhà họ Thiệu đã nhiều năm, chuyện khác không nói nhưng nhãn lực vẫn phải có. Dì nhạy bén nhận thấy không khí quái dị, theo bản năng nhìn qua Thẩm Lương rồi thử hỏi Thiệu Khâm Hàn: "Thiệu tiên sinh, hay là cậu cùng ăn chung đi?"
Người bình thường sẽ không vì chuyện ăn cơm mà tức giận, nhưng Thiệu Khâm Hàn sẽ. Thần sắc anh âm trầm: "Tôi nói là không ăn."
Khi nói những lời này, tầm mắt anh luôn không chế được dừng trên lưng Thẩm Lương, nội tâm ẩn ẩn hy vọng đối phương sẽ có chút phản ứng.
Nhưng Thẩm Lương không dao động, chỉ lo lột trứng gà. Thiệu Khâm Hàn muốn ăn thì tự lấy ăn, là con nít muốn được đút ăn hay gì?
Hắn không biết vết thương trên đầu là vì hắn đùa giỡn lưu manh không thành công, còn nghĩ Thiệu Khâm Hàn cố ý đánh hắn.
[Tinh!]
Hệ thống từ đâu bay ra, nghiêm túc nhắc nhở: [Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng đến 48%]
Thẩm Lương nứt ra, quả trứng trong tay rớt xuống chén: "......"
#sao mị không làm gì mà độ hắc hóa lại tăng thế này?#
Vì vậy, khi Thiệu Khâm Hàn nghẹn một bụng hỏa khí chuẩn bị xoay người rời đi, Thẩm Lương vốn im lặng nãy giờ bỗng nhiên ngẩng đầu: "Lại đây ăn cơm."
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy dừng bước: "Tôi nói là không ăn."
Thẩm Lương hồ nghi: "Thật sự không ăn?"
Thiệu Khâm Hàn nghiến răng nghiến lợi: "Không ăn!"
"Được thôi." Thẩm Lương liền cho rằng anh thật sự không muốn ăn, tiếp tục vùi đầu ăn phần của mình.
Hệ thống: [Tinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng đến 49%]
"......"
Lần này Thẩm Lương không nứt nữa, hắn sắp nổ luôn rồi! Thề với trời hắn sống nhiều năm như vậy chưa từng thấy ai hẹp hòi như Thiệu Khâm Hàn! Rầm một tiếng, hắn kéo ghế dựa đứng dậy, đi đến trước mặt Thiệu Khâm Hàn, túm chặt cổ tay anh kéo người đến bàn ăn: "Ăn cơm."
Thiệu Khâm Hàn hất tay hắn ra: "Không cần cậu quản."
Tôi cũng không muốn quản, anh có bản lĩnh thì đừng có hắc hóa nữa!
Hắn ấn Thiệu Khâm Hàn xuống ghế, cúi người nhìn thẳng vào anh, cố ý để lộ ra phần trán bị băng bó: "Anh thấy không?"
Vết thương khiến Thiệu Khâm Hàn cảm thấy tội lỗi. Anh mất tự nhiên nghiêng đầu, tránh đi khuôn mặt gần trong gang tấc của Thẩm Lương, ngữ khí vẫn không tốt nhưng khí thế đã yếu đi ba phần: "Thấy gì?"
Thẩm Lương vén tóc mái lên, lộ ra vết thương bắt mắt: "Đây là do hôm qua anh xô tôi ngã. Anh dựa vào cái gì mà đẩy tôi?"
Thẩm Lương không hiểu sao Thiệu Khâm Hàn có mặt mũi hỏi vì sao hắn bị thương. Tương tự, Thiệu Khâm Hàn không hiểu sao Thẩm Lương có mặt mũi hỏi vì sao anh đẩy hắn.
Thiệu Khâm Hàn nhớ đến ngày hôm qua Thẩm Lương uống say rồi ấn anh ở trên tường, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt, lòng bàn tay dính nhớp mồ hôi, một lúc lâu vẫn chưa nói chuyện: "....."
Anh muốn nói không phải anh cố ý.
Nhưng không mở miệng được.
Thẩm Lương đến gần anh, hỏi lại một lần: "Sao hôm qua anh lại đẩy tôi?"
Thiệu Khâm Hàn giận giữ trừng mắt, cảm thấy Thẩm Lương đang giả ngu: "Không phải cậu biết rồi còn hỏi?!"
Thẩm Lương uống say, đương nhiên không nhớ rõ. Hắn nghe vậy đang muốn nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Dì Trương vội vàng chạy đi mở, một quý công tử ăn mặc bảnh chọe bước vào.
"Khâm Hàn, tiểu gia em đây từ Mỹ về rồi nè!"
Lúc Hàn Thiếu Bạch đứng ngoài cửa đã bắt đầu hô to gọi nhỏ, sau khi vào nhà phát hiện ngoài trừ Thiệu Khâm Hàn còn có Thẩm Lương mới chậm nửa nhịp dừng lại, xấu hổ ho một tiếng.
"Ngại quá, được về nước vui quá nên em không kiềm chế được. Khâm Hàn, nhà anh có khách à?"
Hàn Thiếu Bạch là em họ của Thiệu Khâm Hàn, thành tích học tập chẳng đâu vào đâu nhưng thành tích ăn chơi lại là hạng nhất, điển hình của con cháu nhà giàu. Mấy tháng trước cậu bị người nhà tống ra nước ngoài học tập, hiện tại mới vừa lén trở về.
Hiển nhiên giờ phút này Thiệu Khâm Hàn không có tâm tư đi nói chuyện với Hàn Thiếu Bạch: "Mày tới đây làm gì?"
Hàn Thiếu Bạch tự nhiên như ở nhà, tùy tiện lựa một chỗ trên bàn ăn rồi ngồi xuống: "Ý anh là, không có việc gì thì em không thể tới đây?"
Thiệu Khâm Hàn nhíu mày: "Không thể."
Hàn Thiếu Bạch: "......"
Hàn Thiếu Bạch đã sớm quen với tình tình của anh, không so đo với người có bệnh. Thấy hai người họ đang ăn sáng, cậu nhờ dì Trương lấy thêm một phần chén đũa: "Đúng lúc sáng nay em chưa có ăn cơm, đói muốn chết rồi. Mình cùng ăn đi."
Cậu vừa nói vừa bất động thanh sắc đánh giá Thẩm Lương, nghĩ thầm trước nay chưa thấy qua người này. Hàn Thiếu Bạch muốn hỏi Thiệu Khâm Hàn nhưng cảm thấy khối băng như anh chắc không thèm trả lời đâu, nên dứt khoát tự giới thiệu, cười cười với Thẩm Lương: "Xin chào, tôi là Hàn Thiếu Bạch."
Xin chào, tao là ông bô của mày.
Thẩm Lương âm âm hiểm hiểm nuốt câu nói đã vọt lên đến cửa miệng xuống, vội vàng mỉm cười gật đầu: "Chào anh."
Hắn chẳng ngờ mới sáng sớm tinh mơ sẽ gặp được một nhân vật quan trọng khác do hắn viết nên.
Mọi người đều biết, trong một cuốn tiểu thuyết, bên cạnh nam chính không thể thiếu ba yếu tố quan trọng là người tình định mệnh, phản diện si tình và vai phụ si tình.
Trong "Tình chóng tan, yêu chóng tàn", nếu gọi Thiệu Khâm Hàn là phản diện si tình, vậy không thể nghi ngờ, Hàn Thiếu Bạch chính là vai phụ si tình. Vai phụ này với phản diện giống hệt nhau – cùng yêu vai chính đến chết đi sống lại – điểm khác biệt duy nhất đại khái là...
Phản diện si tình không chiếm được sẽ hủy diệt – ví dụ như Thiệu Khâm Hàn.
Nam phụ si tình không chiếm được sẽ nỗ lực thành toàn cho vai chính – ví dụ như Hàn Thiếu Bạch.
Vào phần sau của tiểu thuyết, khi Thiệu Khâm Hàn đã sắp hóa điên, anh từng giam cầm Thẩm Viêm. Đây là cách duy nhất anh nghĩ ra khi đã cùng đường bí lối, cũng là biện pháp cuối cùng để có thể giữ lấy Thẩm Viêm.
Làm sao để Thẩm Viêm – con ma ốm tay trói gà không chặt – có thể chạy thoát?
Ngay lúc này, Hàn Thiếu Bạch hoa hoa lệ lệ lên sàn.
Cậu là em họ của Thiệu Khâm Hàn, có thể tùy ý ra vào nhà họ Thiệu. Một ngày kia cậu chạy đến làm khách, vô tình phát hiện một người bị nhốt trên lầu – còn ai ngoài vai chính Thẩm Viêm – lập tức nổi lên thiện tâm muốn cứu Thẩm Viêm ra ngoài.
Tất nhiên, trong một cuốn tiểu thuyết hào môn cẩu huyết, vai chính có thuộc tính "mọi người đều yêu tui". Sau một loạt drama lòng vòng trắc trở, Hàn Thiếu Bạch cũng yêu Thẩm Viêm.
Không chỉ như thế, về sau cậu góp một phần rất lớn trong việc giúp Thẩm Viêm thoát khỏi không chế của Thiệu Khâm Hàn. Ít nhất đằng sau việc Thiệu Khâm Hàn bị ép vào bệnh viện tâm thần ít nhiều có bút tích của cậu, thêm cho "Tình chóng tan, yêu chóng tàn" một tag huynh đệ xé nhau.
Được lắm, lại thêm một chậu máu chó.
Bỗng nhiên Thẩm Lương có chút nuốt không trôi, huyệt thái dương giật giật.
Tiêu cmn rồi, một mình Tô Thanh Nghiên hắn còn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm con hàng Hàn Thiếu Bạch này bò tới, giúp Thiệu Khâm Hàn theo đuổi Thẩm Viêm càng lúc càng khó. Ông trời đang cố ý bào mòn ý chí của hắn sao?
Thẩm Lương cảm thấy mình đúng là đã viết nên một cuốn truyện nát không thể tả, nát đến độ tác giả hắn đây cũng không cứu được.
Phần lớn thời gian hệ thống đều an an tĩnh tĩnh, nhưng khi nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Lương rốt cuộc nhịn không được: [Anh cuối cùng cũng ý thực được sự thật này sao?]
Thẩm Lương nghiến răng nghiến lợi: "Câm miệng!"
[Được hoi.]
Hệ thống thấy hắn thẹn quá thành giận thì vèo một tiếng mất tăm mất tích.
Vì độ khó của nhiệm cụ đột ngột nhân lên, Thẩm Lương đau đầu đến không ăn cơm nổi nữa. Hắn chống đầu, nhìn chằm chằm mấy viên thịt trong cháo, không gắp đồ ăn lên, thoạt nhìn phá lệ trầm mặc.
Thiệu Khâm Hàn vẫn luôn âm thầm chú ý hắn, thấy thế còn tưởng rằng đầu Thẩm Lương không thoải mái. Sau một lúc yên lặng, anh chậm rãi vươn đũa, kẹp lấy miếng trứng sủi cảo cuối cùng trên dĩa.
Hai mắt Hàn Thiếu Bạch sáng lên, bưng chén nóng lòng muốn thử: "Anh ơi anh ơi, cho em cho em."
Trước mắt cậu còn chưa yêu Thẩm Viêm, nhìn qua vẫn là một thanh niên năng động bình thường.
Thiệu Khâm Hàn lạnh như băng liếc cậu một cái, sau đó bỏ trứng sủi cảo vào chén của Thẩm Lương, sau đó giấu đầu lòi đuôi cúi đầu ăn cơm, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Hàn Thiếu Bạch có chút thương tâm ôm chén, cậu thích ăn trứng sủi cảo nhất...
Thẩm Lương là loại người mà ai cho hắn bậc thang hắn càng không bước xuống, chỉ muốn tự mình nhảy mặc kệ thịt nát xương tan. Hắn không thèm nhìn Thiệu Khâm Hàn, trực tiếp gắp trứng sủi cảo lên, đặt ngược lại về trong dĩa.
Hừm, hắn là một tác giả cẩu huyết có cốt khí đó nha.
Thấy thế, Thiệu Khâm Hàn niết chặt chiếc đũa trong tay. Khi Hàn Thiếu Bạch nghĩ anh sắp nổi trận lôi đình, Thiệu Khâm Hàn lại phá lệ cái gì cũng chưa nói, cúi đầu ăn cơm, an tĩnh đến kỳ cục.
Lại qua vài phút, Thiệu Khâm Hàn lơ đãng giương mắt, thấy Thẩm Lương hình như rất thích ăn bánh bí đỏ, ngay trước khi Hàn Thiếu Bạch vươn đũa, giành trước gấp lấy miếng cuối cùng, lần nữa bỏ vào chén của Thẩm Lương.
Hàn Thiếu Bạch: QAQ
Nhưng Thẩm Lương vẫn không ăn, như cũ gắp ngược trở về.
Hệ thống không một tiếng động nhắc nhở: [Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng đến 50%]
Thẩm Lương: "......"
Thẩm Lương vốn còn muốn làm ra vẻ thêm một lát, nghe vậy yên lặng vươn đũa gắp trứng sủi cảo và bánh bí đỏ trở về rồi ăn sạch sẽ.
Hệ thống: [Chúc mừng anh, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 49%]
Thẩm Lương không vui vẻ xíu nào, hắn chỉ muốn chửi má nó.
Hàn Thiếu Bạch thu hết một màn trước mặt vào đáy mắt. Lúc ở nước ngoài cậu vẫn thường xuyên liên lạc với bạn bè trong nước, nghe họ hói Thiệu Khâm Hàn không chỉ giúp đỡ một sinh viên nghèo mà còn thích cậu ta, yêu đến không phải người này thì không được.
Cậu ta... hình như tên là Thẩm Viêm?
Lúc trước Hàn Thiếu Bạch có chút không tin, chữ "yêu" này nghĩ sao cũng không bắt cầu quan hệ với được Thiệu Khâm Hàn, nhưng hôm nay thấy một màn này, dù không tin cũng phải tin một nửa. Trước giờ cậu chưa từng thấy Thiệu Khâm Hàn gắp đồ ăn cho bất kỳ ai.
Cậu không tiếng động đánh giá Thẩm Lương, mang theo vài phần dò xét: "Cậu... đang ở cùng một chỗ với anh tôi?"
Thẩm Lương ngẩng đầu, nghĩ thầm không chỉ ở chung mà còn ngủ chung nữa đó. Hắn dùng khăn giấy xoa xoa miệng, liếc Thiệu Khâm Hàn một cái, nói một cách có lệ: "Ừa, xem như là vậy đi."
Hàn Thiếu Bạch dường như xác định cái gì: "Cậu tên là Thẩm Viêm?"
Viêm mẹ mày.
Hai anh em nhà này đúng là một loại đức hạnh.
Thẩm Lương ngẩng cằm, xốc xốc mí mắt, sửa đúng: "Thẩm Lương."