Thiệu Khâm Hàn không giãy giụa, chỉ là ánh mắt anh làm cho người ta sợ hãi.
Nếu Thẩm Lương cẩn thận quan sát, hắn sẽ phát hiện ánh mắt đó chứa sự phẫn nộ khi vật sở hữu của mình bị người ta nhúng chàm.
Chương 25: Thẩm Lương, người anh thích là em
Tục ngữ nói rất đúng, Thiên Đạo khó trái.
Thiết lập cơ bản của cuốn "Tình chóng tan, yêu chóng tàn" là Thiên Đạo của thế giới này. Thẩm Lương thử đủ mọi cách mà vẫn không thể chia rẽ couple định mệnh Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên, trong lòng hắn bắt đầu muốn từ bỏ.
Không phải còn có một câu thế này à? Không có việc gì khó, chỉ cần chịu bỏ qua.
Thẩm Lương đứng ở lan can lầu hai, cúi đầu quan sát Thẩm Viêm lo lắng đi qua đi lại dưới tầng trệt, cả người cậu có vẻ thập phần bất an. Đồng hồ treo tường đang chỉ đúng 6 giờ rưỡi.
Thẩm Lương không cần đoán cũng biết cậu đang do dự có nên đi gặp Tô Thanh Nghiên hay không. Nếu hai người gặp mặt, vậy chúc mừng, tiếp tục dính nhau là cái chắc. Nếu không gặp mặt, hẳn hắn còn vài phần cơ hội.
Tuy nhiên căn cứ theo định luật vai chính, cuối cùng Thẩm Viêm nhất định sẽ chạy đến quán cà phê.
Thẩm Lương nhìn tay mình, sau đó siết lại thành nắm đấm. Hắn tự hỏi một lúc, quyết định thử thêm một lần cuối cùng.
Nếu lần này vẫn lật xe, vậy chứng minh ông trời không muốn Thẩm Viêm và Thiệu Khâm Hàn ở bên nhau, hắn sẽ nhận mệnh.
Thẩm Lương nghĩ đến đây liền đi xuống lầu, tính toán đến tiệm cà phê xé couple thêm lần nữa. Thẩm Viêm đang thất thần, vì thế không phát hiện Thẩm Lương lén chuồn ra ngoài cổng.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Bầu trời sập tối, dưới ánh đèn đường, tàng cây phủ bóng khiến khung cảnh càng thêm ảm đạm. Tiếng động cơ ô tô vang lên đặc biệt rõ ràng. Thiệu Khâm Hàn đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn thấy Thẩm Lương lái xe rời đi, không biết suy nghĩ cái gì. Sau một lúc lâu, anh chậm rãi buông màn xuống.
Anh cầm lấy áo khoác đang đặt trên lưng ghế, mở cửa xuống lầu.
Thẩm Viêm đang đi qua đi lại trong phòng khách, thời điểm cậu xoay người không ngờ đụng phải Thiệu Khâm Hàn đang đi xuống, sắc mặt đột nhiên trắng bệch vì nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Thiệu Khâm Hàn không có tâm tình phản ứng cậu mà tiếp tục đi về phía cửa. Vì vết thương trên chân chưa lành nên bước đi có vài phần khó khăn, tuy nhiên dường như anh không thấy đau, cứ bước đi như thường.
Thẩm Viêm nhìn bóng dáng đi xa của anh, cảm giác kỳ lạ dưới đáy lòng lại xuất hiện, tựa hồ có điều gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo của vận mệnh, bắt đầu phát triển theo hướng không thể phản hồi.
Vị trí của quán cà phê không xa. Sau khi lái xe đến, Thẩm Lương ở ngoài cửa sổ nhìn nửa ngày, rốt cuộc phát hiện Tô Thanh Nghiên ngồi trong góc.
Tiểu tra nam.
Thẩm Lương tấp xe vào lề, nhìn đồng hồ thấy tới 7h mới kéo cửa bước xuống xe.
Quán cà phê này rất vắng, phục vụ cũng không quá tốt, chỉ có một nhân viên đang ngồi trong quầy ngủ gà ngủ gật. Thẩm Lương vừa bước vào liền đi về phía Tô Thanh Nghiên, sau đó ngồi xuống đối diện anh: "Tô tiên sinh, anh không ngại nếu tôi ngồi ở đây chứ?"
Tô Thanh Nghiên nghe tiếng còn tưởng Thẩm Viêm tới, theo bản năng ngẩng đầu, nhưng chưa kịp tươi cười đã nhận ra người đến là Thẩm Lương, ý cười trên môi lập tức tắt ngúm.
Tô Thanh Nghiên chậm nửa nhịp mở miệng: "Cậu là... em trai của Thẩm Viêm?"
Thẩm Lương gật đầu: "Anh gọi tôi là Thẩm Lương là được."
Tô Thanh Nghiên nghe vậy nhìn về sau lưng Thẩm Lương: "A Viêm đâu? Em ấy không tới sao?"
Thẩm Lương nói tiếp: "Anh ấy sẽ không tới, anh mau về nhà đi."
Nói xong nhìn xuống dự báo thời tiết trên điện thoại, bổ sung: "Trời chuẩn bị mưa to."
Sắc mặt Tô Thanh Nghiên cứng đờ đến mức mắt thường cũng nhìn ra được: "Em ấy còn giận mẹ của tôi sao? Hôm ấy tôi đã giải thích, bà chỉ vô tình nói như vậy thôi. Em ấy không cần để trong lòng."
Xem đi, sự tình kỳ ba cỡ nào.
Thẩm Lương đơn giản muốn đuổi anh đi, tránh cho lát nữa Thẩm Viêm chạy tới sẽ không tốt: "Anh sắp đính hôn rồi, còn quấn lấy anh ấy làm gì? Đường chia đôi, ai đi đường nấy đi."
Tô Thanh Nghiên nhíu mày: "Tôi không thích cô gái kia, kết hôn chỉ là kế sách tạm thời. Về sau tôi sẽ chậm rãi thuyết phục người nhà đồng ý ly hôn."
Thẩm Lương: "......"
Làm vợ chú em xui xẻo thật đấy.
Thẩm Lương lẳng lặng nhìn Tô Thanh Nghiên, cuối cùng quyết định từ bỏ giải thích. Hắn phát hiện mạch não của hắn với Tô Thanh Nghiên không cùng tần số, tranh cãi nói chuyện chỉ có thể khiến hắn càng thêm tức chết mà thôi.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Thẩm Lương nhìn trái nhìn phải một vòng, phát hiện toilet nằm ở chỗ ngoặt phía sau quán cà phê. Hắn suy nghĩ một chốc rồi ra vẻ thần bí nói với Tô Thanh Nghiên: "Anh muốn biết Thẩm Viêm ở đâu sao? Lại đây, tôi nói cho anh."
Nói xong liền đứng dậy đi về hướng toilet. Tô Thanh Nghiên không hiểu ra sao, thất thế đành đứng dậy đuổi kịp, kết quả vừa đi qua chỗ ngoặt đã không thấy thân ảnh Thẩm Lương đâu.
Tô Thanh Nghiên nhìn quanh bốn phía, khắp nơi tìm hắn: "Thẩm Lương?!"
Thẩm Lương trốn trong nhà kho. Trùng hợp thay, toilet nơi đây không có camera. Hắn cầm một cây lau nhà tương đối tiện tay, quyết định dùng công kích vật lý. Biện pháp tốt nhất để đối phó với tra nam vẫn là đánh một trận, hôm nay xem như hắn vì dân trừ hại.
Đến lúc đó cho dù Thẩm Viêm chạy tới cũng không nhìn thấy Tô Thanh Nghiên, tự nhiên liền hết hy vọng.
Thẩm Lương lặng lẽ giữ cửa lộ ra một khe hở, thấy Tô Thanh Nghiên còn tìm mình ở khắp hơn, xách theo cây lau nhà lặng lẽ tới gần phía sau lưng anh, chuẩn bị quật xuống một phát như lần trước.
Nhưng Thẩm Lương chưa kịp ra tay, Tô Thanh Nghiên đột ngột xoay người. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, không hẹn cùng ngây ngẩn.
"......"
Không khí lâm vào một loại im lặng đầy xấu hổ. "Keng" một tiếng, cây lau nhà trong tay Thẩm Lương rơi xuống đất.
"...Cái cây này hơi dơ."
Thẩm Lương rất tin một câu, chỉ cần mình không xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác. Hắn nói xong dùng giày cọ cọ mặt đất, tỏ ra không có gì đi ra ngoài, thế nhưng bị Tô Thanh Nghiên duỗi tay ngăn cản ——
"Là cậu sao......?"
Biểu tình trên mặt Tô Thanh Nghiên trở nên phi thường khó coi. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Lương, càng nhìn càng thấy quen thuộc, cảnh tượng trước mặt làm anh nhớ tới một chuyện đã từng gặp qua...
"Người đánh lén tôi trong quán bar hôm đó là cậu?"
Ấy da, bị phát hiện rồi.
Thẩm Lương không thể không thừa nhận, lúc trước vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã làm một số chuyện táng tận thiên lương với Tô Thanh Nghiên. Nhưng trong trường hợp này hắn không thể thừa nhận, nếu không tình hình sẽ từ "đánh lén thất bại" biến thành "hiện trường ẩu đả."
Hệ thống khẩn trương giùm hắn: [Ký chủ, anh chạy mau lên. Tui thấy anh ta muốn đập anh lắm á!]
Còn cần mày nhắc nhở sao, tới thằng ngốc cũng nhìn ra Tô Thanh Nghiên đang tức giận! Thẩm Lương một bên len lén bước về phía cửa, một bên nỗ lực tẩy trắng: "Thật ra... thật ra tôi làm vậy là có nguyên nhân cả."
Ngực Tô Thanh Nghiên phập phồng. Anh cẩn thận nhớ lại những gì từng trải qua, kết quả phát hiện những gì Thẩm Lương làm đều ít nhiều dính dáng đến Thẩm Viêm: "Cậu rốt cuộc muốn gì? A Viêm đâu? Sao em ấy lại không tới? Có phải do cậu phá rối nữa không?"
Thẩm Lương tiếp tục đi về phía cửa, nghĩ thầm tôi có thể phá cái gì: "Nếu anh thật sự muốn ở bên anh ấy thì hào phóng thừa nhận đi. Đừng có một bên kết hôn gây họa con gái nhà người ta, một bên muốn anh tôi làm tình nhân trong tối. Vì sao anh ấy không tới, trong lòng anh còn chưa hiểu rõ sao?"
Hắn suy nghĩ cẩn thận, hai người Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên là couple trời định cmnr. Sau khi trở về hắn nhất định phải khuyên Thiệu Khâm Hàn, không để anh thích Thẩm Viêm nữa.
Tô Thanh Nghiên tức giận: "Tôi... tôi có nỗi khổ."
Thẩm Lương nói: "Nỗi khổ của anh chỉ là lấy cớ."
(justtieukhannh.wordpress.com)
Nói xong câu đó, hắn chỉ còn cách cửa vài bước. Thẩm Lương xoay người, nhanh chóng đẩy cửa muốn đi. Lạy trời, nếu đời này hắn còn có thể cầm bút, hắn sẽ không viết ra vai chính thiểu năng trí tuệ như thế này nữa!
"Đứng lại!"
Tô Thanh Nghiên trực giác rằng hôm nay Thẩm Viêm sẽ không tới, cảm thấy nhất định là Thẩm Lương phá rối sau lưng. Anh lập tức đuổi theo, nắm lấy tay Thẩm Lương không cho hắn rời đi: "A Viêm đâu? Vì sao em ấy không đến?!"
Thẩm Lương không tiếp lời, lắc lắc tay bên kia, chuẩn bị đấm cho tên Tô Thanh Nghiên ngốc nghếch này một cú. Nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp động tay đã nghe một tiếng "bịch", Tô Thanh Nghiên bị người ta đấm ngã xuống đất.
Thẩm Lương: "???!"
Thẩm Lương khiếp sợ nhìn tay của mình, chẳng lẽ hắn vừa phát động công kích bằng ý niệm trong truyền thuyết đấy ư? Đúng lúc này, phía sao hắn truyền đến hơi thở lạnh lẽo quen thuốc, ngay sau đó cánh tay bị nắm lấy, bị người ta kéo về phía sau ——
Là Thiệu Khâm Hàn.
Không biết anh đến đây từ lúc nào và đã quan sát bao lâu, lúc này khuôn mặt anh lạnh lùng, âm trầm đến đáng sợ. Thấy Tô Thanh Nghiên lảo đảo đứng dậy, anh lại đấm thêm một quyền, đánh người ta đến đứng còn không vững.
Nhất thời xung quanh đầy người đi đường vây xem.
Tô Thanh Nghiên dựa vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng lên. Anh vuốt máu trên khóe miệng, thanh âm kinh ngạc: "Thiệu Khâm Hàn, là anh?!"
Tô Thanh Nghiên chẳng hiểu ra sao. Anh rõ ràng không đắc tội Thiệu Khâm Hàn, cũng chẳng đụng chạm gì với Thẩm Lương. Sao hai người kia cứ nhắm vào anh thế này?
Xưa nay Thiệu Khâm Hàn đánh nhau rất ngoan tuyệt, lần trước ở quán bar là một ví dụ rõ ràng. Anh thần sắc âm trầm lắc lắc bàn tay dính máu, còn muốn đánh tiếp, ai ngờ tay bị Thẩm Lương nắm chặt.
"Đừng đánh ——"
Thẩm Lương không biết vì sao Thiệu Khâm Hàn lại ở đây nhưng gây chuyện ở nơi đông người là không tốt. Vừa lúc xe đậu ngay ven đường, hắn trực tiếp đẩy người khác ra kéo Thiệu Khâm Hàn đi.
Thiệu Khâm Hàn không giãy giụa, chỉ là ánh mắt anh làm cho người ta sợ hãi.
Nếu Thẩm Lương cẩn thận quan sát, hắn sẽ phát hiện ánh mắt đó chứa sự phẫn nộ khi vật sở hữu của mình bị người ta nhúng chàm.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Thẩm Lương mau chóng lên xe, mở máy rời khỏi chỗ này. Hắn một bên lái xe, một bên không nhịn được nhìn Thiệu Khâm Hàn đang ngồi ở ghế phụ: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Thiệu Khâm Hàn không trả lời. Mỗi khi cảm xúc của anh dao động quá lớn cần rất nhiều thời gian mới có thể ổn định. Độ hắc hóa bắt đầu lên xuống thất thường.
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng lên 35%]
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng lên 35%]
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 32%]
Nghe thanh âm nhắc nhở của hệ thống, Thẩm Lương như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, kích thích suýt nữa đứng tim. Hắn không rõ vì sao Thiệu Khâm Hàn sẽ xuất hiện ở đây, vì sao vô duyên vô cớ đấm Tô Thanh Nghiên, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể kết luận vì tranh giành tình cảm của Thẩm Viêm.
Thẩm Lương hỏi lại lần nữa: "Sao anh lại đến đây?"
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy rốt cuộc có phản ứng, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy còn cậu?"
Thiệu Khâm Hàn hỏi: "Vì sao cậu muốn tới đây gặp Tô Thanh Nghiên?"
Bên ngoài xe vang lên tiếng sấm, sau đó trời mưa tầm tã, nước mưa xối xả chảy dọc theo cửa sổ xe. Thẩm Lương mở cần gạt nước, tăng tốc độ, muốn về nhà thật mau tránh thời tiết không tốt này.
"Trở về tôi nói cho anh."
Thiệu Khâm Hàn không nói gì, không tiếng động siết chặt tay, trên tay anh lưu lại dấu vết thật sâu.
Thẩm Lương một bên lái xe, một bên suy nghĩ xem nên làm thế nào để khuyên Thiệu Khâm Hàn từ bỏ Thẩm Viêm. Nhưng chưa đợi hắn nghĩ xong, họ đã về tới nhà.
Mưa thật sự rất to.
Thẩm Lương định cởi áo khoác che giúp Thiệu Khâm Hàn, duỗi tay sờ soạng mới phát hiện mình không mang theo áo khoác. Trong lúc hắn đang ngây người, lòng ngực đón lấy chiếc áo khoác mà Thiệu Khâm Hàn mang theo.
"Cạch ——"
Thiệu Khâm Hàn không nói một lời mở cửa xuống xe đi về phía cửa. Thân hình của anh đi giữa màn mưa, trong giây lát đã ướt đẫm.
Thẩm Lương nhớ đến vết thương trên chân anh, khóa xe rồi đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước. Khi hai người họ một trước một sau vào nhà, cả người đều sũng nước.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Dì Trương đang rút quần áo, từ trên lầu đi xuống thấy Thẩm Lương và Thiệu Khâm Hàn y như hai con gà vừa rớt vào nồi canh: "Ai da, sao để ướt như vậy? Nhanh đi tắm nước nóng đi, dì nấu cho miếng canh gừng. Đừng để bị cảm."
Thiệu Khâm Hàn không nói. Anh cúi mặt đổi giày ở bệ cửa, nước theo ngọn tóc nhỏ xuống, áo sơmi dính sát vào người để lộ màu da tái nhợt.
Thẩm Lương nhạy bén nhận thấy tâm tình của anh không tốt, chủ động mở miệng: "Anh đi tắm trước đi, tắm xong tôi có chuyện muốn nói với anh."
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ bị mưa lạnh xối đến tái nhợt: "Cậu muốn nói cái gì?"
Nếu lại là khuyên anh theo đuổi Thẩm Viêm, Thiệu Khâm Hàn cảm thấy mình không muốn nghe, cũng không muốn nhịn...
Thẩm Lương: "Lát nữa anh sẽ biết."
Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn chằm chằm, sau một lúc lâu mới nói: "......Được, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu."
Nói xong anh xoay người lên lầu, vì ban nãy bước hơi nhanh nên vết thương trên chân nứt ra, truyền đến một trận đau đớn. Bước chân anh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục hướng lên lầu.
Thẩm Lương cúi đầu nhìn áo khoác trên tay mình, không biết suy nghĩ cái gì, rồi cũng trở về phòng.
Thẩm Viêm không ở trong phòng, nhưng lúc này không có ai chú ý đến cậu.
Thiệu Khâm Hàn tắm rửa xong, từ phòng tắm khập khiễng đi ra. Thời điểm chỉ có một mình anh mới không che dấu nữa. Vết thương trên đùi vốn đã nứt ra lại còn thấm nước, đau đến mức khiến trán anh rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thiệu Khâm Hàn cởi ống quần, vội vàng bôi thuốc lên miệng vết thương rồi tìm thuốc hạ sốt trong ngăn kéo. Ai ngờ anh vừa đổ thuốc ra lòng bàn tay thì cửa phòng cùm cụp một tiếng bị người đẩy vào.
Thẩm Lương đứng ở cửa, liếc một cái là thấy ngay lọ thuốc trên bàn. Hắn sửng sốt, cất bước tiến lên, giật viên con nhộng khỏi tay Thiệu Khâm Hàn rồi nắm thật chặt trong tay: "Không phải anh nói anh sẽ không uống thuốc nữa sao?"
Thiệu Khâm Hàn không giải thích đó là thuốc gì. Anh ngồi trên sô pha, nhấp môi nhìn Thẩm Lương, hầu kết lộ ra, nghiêm túc hỏi: "Vì sao cậu lại quan tâm tôi có uống thuốc hay không?"
Thẩm Lương nghĩ thầm này còn cần phải hỏi sao: "Uống thuốc nhiều có hại cho cơ thể."
Thiệu Khâm Hàn cười cười: "Cơ thể của tôi thì liên quan gì đến cậu?"
Giọng của Thiệu Khâm Hàn không giống như cãi nhau mà ngược lại vô cùng bình tĩnh, phảng phất như đơn thuần muốn một đáp án từ miệng Thẩm Lương.
Thẩm Lương nói theo bản năng: "Bởi vì... Bởi vì..."
Hắn chỉ nói hai chữ liền im bặt, không biết nên tiếp tục như thế nào.
Thấy thế, ánh sáng trong mắt Thiệu Khâm Hàn tối lại. Anh bỗng nhiên giơ tay nắm lấy cổ áo của Thẩm Lương, khiến cho hắn tiến gần lại mình. Đến khi chóp mũi tựa chóp mũi, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, anh mới thấp giọng hỏi: "Cậu muốn nói gì với tôi?"
"Thẩm Lương, hồi nãy ở dưới nhà, cậu muốn nói gì với tôi?"
Để không đè lên người Thiệu Khâm Hàn, tay của Thẩm Lương chống bên cạnh anh. Hắn nghe thế lâm vào lặng im, vì khoảng cách quá gần nên không kịp thích ứng, do dự nhiều lần mới mở miệng nói: "Anh......"
"Anh đừng thích Thẩm Viêm nữa."
(justtieukhannh.wordpress.com)
Hắn nói xong câu đó, Nói xong câu đó, tảng đá to trong lòng hắn cuối cùng cũng được đặt xuống, đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhàng, nhưng ngay sau đó căng thẳng trở lại.
Thiệu Khâm Hàn liếc con ngươi nhạt màu của Thẩm Lương. Thấy thần sắc của hắn nghiêm túc, anh chậm rãi câu môi, rốt cuộc nói ra hai chữ ——
"Có thể."
Hai chữ này nổ vang bên tai Thẩm Lương, hắn có chút ngoài ý muốn: "A?"
Thiệu Khâm Hàn lại nói: "Cậu không muốn hỏi tôi có chuyện gì muốn nói với cậu sao?"
Thẩm Lương dừng một chút: "Vậy anh muốn nói gì với tôi?"
Bên ngoài mưa rơi tí tách làm rơi rụng lá mùa thu. Cách một tầng cửa kính, thế giới bên ngoài dường như trở nên mơ hồ, làm người không phân rõ được đâu là thật là giả.
Lông mi của Thiệu Khâm Hàn run rẩy. Anh nghiêng đầu về phía Thẩm Lương, sau đó tới gần tai của đối phương, thong thả thả nghiêm túc nhẹ giọng nói: "Tôi không thích Thẩm Viêm......"
Thiệu Khâm Hàn buông cổ áo Thẩm Lương ra, sửa sửa lại giúp hắn, lại như gắt gao khóa lại thứ gì. Chóp mũi dựa chóp mũi, trán tựa trán, anh nói với người đàn ông đã ngốc lăng trước mặt mình: "Thẩm Lương, người tôi thích là cậu."
Thiệu Khâm Hàn nói: "Thẩm Lương, người anh thích là em..."
Độ hắc hóa của anh chỉ vì Thẩm Lương mà tăng, chỉ vì Thẩm Lương mà giảm, hỉ nộ vui buồn đều chỉ quay xung quanh hắn.
Thiệu Khâm Hàn không thích Thẩm Viêm......
Chỉ là anh loanh quanh độc hành trong bóng đêm đã lâu, từ xa đúng lúc chiếu đến một tia sáng, vì thế anh trăm phương nghìn kế muốn có được nó. Thật ra ngẩng đầu nhìn lại, cách anh không xa chính là ánh mặt trời.