Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 8: Đi tắm mà vẫn máu chó




Kế hoạch cứ thế mà toang, trong lòng Thẩm Lương kêu trời kêu đất.
Hệ thống quan sát ở chỗ tối nãy giờ, yên lặng mỉa mai: [Kế hoạch của anh chứ của ai.]
Thẩm Lương nghĩ thầm có thể trách hắn ư? Ai ngờ Thiệu Khâm Hàn lại hung tàn như vậy? Hắn tưởng trên lầu sẽ diễn ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả anh cầm chai rượu đập người ta suýt chút nữa đi đời.
Này phải gọi là gì đây? Lật xe à?
Thẩm Lương cho tay vào túi quần, đá mảnh thủy tinh trên đất sang một bên, do dự không biết có nên tiến tới an ủi Thiệu Khâm Hàn hay không. Miệng hắn là miệng chó không phun được ngà voi, lúc cần nói lời hay lại không biết nói thế nào.
Hệ thống như đoán được ý tưởng của hắn: [Đi thôi, an ủi anh ấy.]
Thẩm Lương nghi hoặc giương mắt: "Vì sao?"
Hệ thống: [...À thì, không có gì. Chỉ là độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn vừa tăng lên đến 50%, anh mà không nghĩ cách hạ nó xuống là tới công chuyện liền á.]
Đệt!
Thẩm Lương thầm mắng trong lòng. Hắn biết ngay mỗi lần hệ thống bay ra là chẳng có tin gì tốt lành cả. Nhìn thanh báo hiệu đỏ chót không ngừng chớp tắt lập lòe, có thể thấy độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn đã đạt đến một giá trị nguy hiểm.
Thẩm Lương bước qua mặt đất đầy hỗn độn, đi đến trước mặt Thiệu Khâm Hàn. Tầm mắt lơ đãng đảo qua tay phải đang bị thương của anh, dừng một chút: "Ờm... Đã trễ rồi, hay là hai ta về trước?"
Hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng tim đập như trống trận. Trò này là do hắn bày ra, muốn khởi binh vấn tội hắn thì phải tính lên đầu hắn trước.
Thiệu Khâm Hàn không khống chế được cảm xúc của mình.
Vừa rồi anh đánh gãy tay vị khách kia, màu đỏ tươi trong mắt vẫn chưa rút hết. Anh nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn về phía Thẩm Lương, một lọn tóc mai lặng yên rũ xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Thiệu Khâm Hàn giật giật môi: "Tôi..."
Hắn hỏi: "Tôi làm sai rồi sao...?"
Giọng anh khàn khàn, ngữ khí mê mang như đứa trẻ. Anh hỏi Thẩm Lương, cũng đang hỏi chính mình. Khuôn mặt tái nhợt đối lập một cách chói mắt với vệt máu loang lổ bắn lên đấy.
Thiệu Khâm Hàn không hiểu. Anh không hiểu vì sao Thẩm Viêm chán ghét anh đến vậy.
Thẩm Lương lắc đầu như trống bỏi: "Không có, không sai."
Không không không, anh không có sai, là kế hoạch có sai chút chút.
Thiệu Khâm Hàn không đáp. Anh dời mắt, nặng nề nhìn về hướng Thẩm Viêm vừa rời đi, cuối cùng cảm thấy cần cảnh giác với vị tình địch tên Tô Thanh Nghiên này.
Vì thế Thẩm Lương ngạc nhiên phát hiện độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn chẳng hiểu sao lại tăng lên một chút...
Này là gì nữa đây? Nằm không cũng trúng đạn?
Thẩm Lương cảm thấy quán bar này xui thấy mẹ. Trong chỗ tối còn có không ít người đang lén đánh giá bọn họ, hắn trực tiếp nắm lấy tay Thiệu Khâm Hàn, kéo người xuống lầu rời khỏi nơi này.
Xe hơi màu đen lẳng lặng ngừng ở trên đường.
Bóng đêm cuồn cuộn, vô hạn vô biên. Không biết có phải vì Thiệu Khâm Hàn bị thương hay không, Thẩm Lương cảm thấy gió thổi tới đều mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Hắn kéo cửa xe, đẩy mạnh Thiệu Khâm Hàn vào rồi bước lên theo luôn, nói với tài xế: "Về nhà chính."
Không gian kín nhỏ hẹp làm người ta cảm thấy an toàn. Sau khi Thiệu Khâm Hàn lên xe, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng hơi hơi lơi lỏng. Anh nhắm mắt cúi đầu, không một tiếng động bình ổn nỗi lòng. So với nhịp tim không ngừng phập phồng, đau đớn trên tay anh chẳng phải chuyện gì to tát.
Chiếc xe chạy một cách vững vàng. Trong áp lực tĩnh mịch, giọng Thiệu Khâm Hàn lạnh như băng: "Người đàn ông mang Thẩm Viêm đi lúc nãy..."
Là couple trời định đó, người bạn đời định mệnh của Thẩm Viêm!
Thẩm Lương khụ một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ: "Hình như là bạn cùng trường. Chưa nghe anh tôi nhắc tới bao giờ, chắc là không thân lắm."
Thiệu Khâm Hàn không nói tiếp. Anh biết ở chỗ này hỏi chuyện Thẩm Lương cũng không đi đến đâu, chỉ cần phái người điều tra mọi chuyện liền rõ ràng.
Vì thế Thẩm Lương ngồi ở trong xe, tận mắt nhìn thấy độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn từ 52% tăng lên 58%, sau đó lại từ 58% giảm còn 50%, lên lên xuống xuống không ngừng, cực kỳ kinh tâm động phách.
Hắn yên lặng đặt tay lên ngực: Đời trước hắn bị đột quỵ, đời này chắc sẽ không bị hù chết chứ hả?
Khi về đến nhà, dì Trương đã nấu xong cơm tối, năm dĩa thức ăn cùng một tô canh được đặt ngay ngắn trên bàn. Thiệu Khâm Hàn vào nhà không thèm liếc qua, bước thẳng lên lầu.
Dì Trương vốn muốn nói gì đó nhưng thấy biểu tình hung ác của anh thì đoán được có gì không ổn vừa xảy ra. Dì không muốn gặp xui nên nuốt ngược lời định nói trở lại.
Dì Trương thấy Thiệu Khâm Hàn trở về phòng, nhỏ giọng nói với Thẩm Lương: "Tiểu Thẩm, cơm canh xong hết rồi. Cháu ăn nhanh lên."
Thẩm Lương: "Không sao đâu dì, dì ăn trước đi."
Hồi nãy ở quán bar hắn cắn hạt dưa no rồi.
Kế hoạch đổ bể không chỉ ảnh hưởng đến Thiệu Khâm Hàn, Thẩm Lương cũng cảm thấy mình thất bại kinh khủng. Hắn lên lầu, cởi quần áo muốn tắm rửa một chút, kết quả thấy lòng bàn tay dính nhớp, cúi đầu nhìn thì thấy vết máu chẳng biến dây vào từ đâu. Hắn không khỏi ngẩn người: "..."
Đèn eureka trên đầu phát sáng.
Thiệu Khâm Hàn đang ở trong phòng rửa tay, nước lạnh rửa trôi huyết nhục mơ hồ trên bàn tay phải. Dòng nước đỏ sậm chảy theo bồn rửa tay, hình thành một cái lốc xoáy nho nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Anh chống tay lên bồn rửa, thở hổn hển, một cơn đau bén nhọn truyền đến từ lòng bàn tay khiến cảm xúc vốn phập phồng của anh càng trở nên khó ổn định.
Trong đầu Thiệu Khâm Hàn toàn là hình ảnh máu me tung tóe vừa diễn ra. Không biết vì nhớ đến chuyện gì, anh nhắm mắt, đầu ngón tay không khống chế được bắt đầu run nhè nhẹ. Cuối cùng anh lảo đảo ra khỏi nhà vệ sinh, bắt đầu lục tung phòng lên tìm thuốc.
Đa số người bình thường có thể ngăn chặn tư tưởng nguy hiểm của mình, nhưng Thiệu Khâm Hàn không thể.
Trong lòng anh tựa hồ giam giữ một con mãnh thú. Nó điên cuồng húc vào song sắt nhà giam, gông xiềng trói buộc nó đã sắp đứt hết rồi.
"Cốc cốc cốc ——"
Tiếng gõ cửa đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh. Từ bên ngoài truyền đến thanh âm của Thẩm Lương: "Anh có ở bên trong không?"
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy, tay liền run lên. Lọ thuốc rơi xuống đất, lăn lộc cộc vào trong góc. Anh giương mắt nhìn về phía cửa, có chút ngẩn ngơ, nhất thời đã quên trả lời: "......"
Thẩm Lương ở bên ngoài lầm bầm lầu bầu: "Anh không nói tiếng nào là tôi vào đấy nhé?"
Hắn không thích dong dong dài dài, nói xong liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, kết quả phát hiện Thiệu Khâm Hàn ngồi bên mép giường, trên tủ đầu giường là một đống lọ thuốc ngã nghiêng ngã ngửa.
Thẩm Lương thấy thế dừng bước, hơi hơi đoán được cái gì. Hắn đóng cửa lại, đi đến ngồi xổm trước mặt Thiệu Khâm Hàn: "Anh đang uống thuốc sao?"
Không hiểu sao Thiệu Khâm Hàn không muốn hắn biết chuyện này. Anh nghiêng đầu dời tầm mắt, nhanh tay cất hết thuốc vào trong tủ, không kịp đề phòng bị Thẩm Lương nắm chặt lấy tay: "Đừng uống..."
Thẩm Lương thấy vết thương trên tay anh, giảm lực đạo: "Đừng uống, không tốt cho cơ thể."
Mấy loại thuốc đó đều khiến thần kinh tê mỏi, chỉ có thể tạm thời khống chế cảm xúc, uống nhiều có hại cho cơ thể.
Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn chằm chằm, không nói chuyện: "......"
Thẩm Lương xách theo một cái hòm thuốc vừa hỏi xin được từ dì Trương. Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thiệu Khâm Hàn, dùng sức bẻ đầu ngón tay của anh ra, thấy trong lòng bàn tay đầy những vết thương do chai rượu gây ra, bị vụn thủy tinh găm vào.
A...
Thẩm Lương trầm mặc một thoáng, nghĩ thầm Thiệu khâm Hàn quả nhiên là dũng sĩ nhân gian. Hắn nhìn anh: "Anh có muốn đi tiêm phòng uốn ván không?"
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy lập tức rút tay về, nhíu nhíu mày, bộ dáng cực kỳ kháng cự: "Không đi."
Thẩm Lương nắm lấy cổ tay anh, không cho anh cử động, cười như không cười: "Không đi thì không đi, tôi cũng đoán được là anh không muốn đi."
Hắn nói xong thì mở hòm thuốc tìm một cái nhíp, sau đó biểu tình nghiêm túc cúi đầu gắp vụn thủy tinh từ vết thương trên tay Thiệu Khâm Hàn. Ánh đèn phủ lên người hắn một tầng ấm áp, làm khí chất vốn mang phong thái mặc-kệ-đời của hắn thêm vài phần hơi thở nhân gian.
Thẩm Lương xử lý sạch sẽ miệng vết thương, phát hiện ra Thiệu Khâm Hàn không phản ứng, lại nhìn anh: "Đau sao?"
Thiệu Khâm Hàn nhấp môi, không hiểu sao cảm thấy không thích ứng được, cứng đờ lắc đầu.
Thẩm Lương không tin. Hắn cố tình ấn nhẹ lên miệng vết thương, ngay sau đó cánh tay của anh liền căng cứng. Hắn cười: "Anh là người, không phải là máy móc, sao có thể không đau?"
Thiệu Khâm Hàn phát hiện Thẩm Lương cố ý ấn lên vết thương. Ngực anh phập phồng, trong lòng hoảng hốt, tức giận nắm chặt lòng bàn tay: "Tôi không cần cậu quản. Đi ra ngoài!"
Mắt anh có chút hồng, không biết do giận dữ hay còn lý do nào khác...
"Được thôi, nếu như anh muốn sau này chỉ có thể ăn cơm bằng tay trái... Được rồi được rồi, không chọc anh nữa."
Thẩm Lương cúi đầu, bẻ ra ngón tay Thiệu Khâm Hàn ra thêm một lần nữa, bôi thuốc lên, sau đó dùng băng gạc quấn lại.
"Đừng để dính nước." Thẩm Lương nói.
Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, con ngươi vừa đen vừa sạch sẽ: "Dính nước thì sao?"
Thẩm Lương: "Vết thương sẽ khó lành."
Thiệu Khâm Hàn nhấp môi, không vui: "Vậy tôi tắm thế nào đây?"
Thẩm Lương không thấy đây là chuyện quan trọng: "Nhờ dì Trương giúp anh tắm."
Thiệu Khâm Hàn nghẹn họng: "Cậu ——"
Thẩm Lương cất dụng cụ vào trong hòm thuốc, vỗ vỗ mông chuẩn bị bỏ của chạy lấy người. Được chứ, hắn đã làm gối ôm rồi mà còn muốn hắn phụ việc tắm rửa nữa hả? Hắn có phải Lôi Phong tái thế đâu?
Nhưng Thẩm Lương chưa đi tới cửa đã bị một cổ lực đạo kéo trở về. Hắn quay đầu nhìn Thiệu Khâm Hàn, ngốc nghếch hỏi: "Anh cần gì nữa à?"
Thiệu Khâm Hàn lạnh mặt, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "...Tôi cho phép cậu đi sao?"
Thẩm Lương đáp một cách ung dung: "À chưa, cho nên..."
Thiệu Khâm Hàn không nói lời nào: "......"
Thẩm Lương nghĩ thầm anh đỏ mặt làm gì: "Anh không nói là tôi đi tiếp đấy."
Ngữ khí Thiệu Khâm Hàn ngang ngạnh: "Giúp tôi tắm rửa."
Thẩm Lương tưởng mình nghe nhầm: "Anh vừa nói gì?"
Thiệu Khâm Hàn kéo hắn vào phòng tắm, thần sắc lạnh băng, lỗ tai hồng hồng: "Giúp tôi tắm rửa."
—————
"Ào ào ——"
Sau khi mở vòi sen, khí nóng trong chớp mắt lấp đầy phòng tắm, đọng trên mặt gương làm hình ảnh phản chiếu trở nên mơ hồ.
Trên mặt Thẩm Lương không có biểu cảm gì. Hắn dựa vào vách tường làm từ gạch men, rốt cuộc vẫn khuất phục dưới tay quyền thế. Hắn xắn tay áo đến khuỷu tay, nhìn Thiệu Khâm Hàn chằm chằm: "Anh thất thần làm gì? Cởi đồ đi."
Ngôn từ hổ báo.
Trong lòng Thiệu Khâm Hàn có điểm hối hận. Anh cảm thấy đầu óc mình nhất định là bị lừa đá mới có thể bảo Thẩm Lương giúp mình tắm rửa. Anh nương theo hơi nước che đậy, xoay người, sau đó sột sột soạt soạt cởi áo sơmi, nhưng vì động tác hoảng loạn nên một lúc lâu vẫn chưa cởi ra hết.
Hiện giờ là 9h tối. Để giữ sức khỏe, Thẩm Lương nhất định đi ngủ trước 12h. Hắn thấy Thiệu Khâm Hàn mất cả buổi vẫn cởi quần áo không xong, trực tiếp tiến tới sau lưng anh như một tên lưu manh: "Cởi không được thì tôi giúp anh cởi."
Động tác Thiệu Khâm Hàn cứng đờ: "......"
Thẩm Lương bất động thanh sắc rũ mắt, thấy vành tai trắng nõn của Thiệu Khâm Hàn hồng lên cứ như bị tụ máu, nghi hoặc nhíu mày. Tầm mắt của hắn tiếp tục quét xuống dưới, phát hiện áo sơmi của anh đã cởi được một nửa, chỉ còn vài chiếc cúc cuối cùng.
"Tôi giúp anh."
Thẩm Lương xem nhẹ xương quai xanh cùng vạt áo nửa kín nửa hở của Thiệu Khâm Hàn, vòng tay từ đằng sau đến trước ngực anh, nhanh chóng giúp anh cởi cúc áo.
Từ xa nhìn giống như hắn đang ôm chặt Thiệu Khâm Hàn từ phía sau, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên cần cổ khiến nhân tâm cuồng loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.