Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 481: Tinh Nguyệt di tích




Ở trên không trung Phàm Vân Đảo hoàng hôn tận thế. Trương Hằng hai tay sau lưng, đứng trên Tử Nguyệt Thần Thảm. ánh mắt hơi liếc về phía xa. Tú Ninh quỳ ở cạnh hắn vẻ mặt chờ mong thắc thỏm không yên.
Vân Dịch đứng sang một bên, không dám hé môi.
Bên tai Chỉ có tiếng gió vù vù, phía dưới là mặt đất bị phá hoại gồ ghề, còn có những khe nứt ghê người, sâu không thấy đáy.
Thật lâu sau, Trương Hằng thở dài một hơi:
- Cô thật muốn lựa chọn như thế này?
- Đúng thế. xin chủ nhân thành toàn.
Ánh mắt Tú Ninh thẳng thắn thành khẩn nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Hằng, không có một tia sợ hãi.
Trương Hằng cười:
- Kỳ thật cô còn có thể đổi một thỉnh cầu khác, như là ta có thể tặng cho cỗ một kiện Pháp bảo thông linh, cô có muốn không?
Pháp bảo thông linh!
Bốn chữ này liền như vạn cân thuốc nổ, ầm ầm nổ tung trong đầu Vân Dịch cùng Tú Ninh.
Ở trong mắt bọn họ, Pháp bảo thông linh là bảo vật trong truyền thuyết, có được đại thần thông dời núi lấp biên. Đối với bảo vật cấp bậc không thể với đến này, bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. ngay cả cho bọn họ một kiện Pháp bảo thông linh, cũng không dám tùy tiện nhận chủ.
Lúc này, thời điểm Trương Hằng nhắc tới mấy chữ Pháp bảo thông linh, lại nhẹ nhàng như không.
- Pháp bảo thông linh?
Tú Ninh cùng Vân Dịch rốt cuộc phản ứng lại. vẻ mặt khiếp sợ nhìn thanh niên thần bí khó lường trước mắt, trong mắt còn có chút hoài nghi.
Pháp bảo thông linh ở trong mắt bọn họ chính là thần vật!
Thử nghĩ, nếu Trương Hằng có được một hai kiện bảo vật như thế làm sao có thể tặng cho bọn họ được.
Vân Dịch thật cận thận hỏi:
- Sư tôn ngài đang nói đùa phải không...
- Tuyệt không nói chơi.
Trương Hằng nhẹ nhàng đi lên một bước nhỏ trên Tử Nguyệt Thần Thảm.
Trong phút chốc, khí tức trên người hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tạo cho Vân Dịch cùng Tú Ninh một loại ảo giác như đối mặt hư không vô tận.
Nếu nói Trương Hằng trước đó ở trong mắt bọn họ Chỉ là tu sĩ Nguyên anh kỳche đấu thực lực. Như vậy đến bây giờ. Trương Hằng cho bọn họ một loại ảo giác dung nhập hư không, không có chỗ hở, không thể chống lại.
Trương Hằng ở trạng thái này nói chuyện làm cho bọn họ tuyệt đối tin tưởng, không dám có chút hoài nghi.
Vân Dịch hít sâu một hơi. trong lòng mừng như điên, cảm giác mình có thể bái cao nhân như thế làm thầy, đúng là cơ hội trời ban. Ngay cả Pháp bảo thông linh cũng có thể tùy tiện tặng người, thử nghĩ trên đời này còn có bao nhiêu người ra tay rộng rãi như thế? Trở thành đồ đệ của hắn về sau sẽ nhận được càng nhiều chỗ tốt?
- Không, lấy trọng bảo như thế có tác dụng gì. Tú Ninh Chỉ muốn bái tiền bối làm thầy.
Vẻ mặt Tú Ninh kiên quyết.
Trương Hằng thấy Pháp bảo thông linh cũng không thể dụ hoặc được nàng, trong lòng vừa động, liền nói:
- Cô cũng là người từng có sư tôn. nếu lúc này bái ta làm thầy. sao đối mặt với sư tôn đã chết của cô?
Nói xong câu đó, khóe miệng Trương Hằng còn mang theo tươi cười của kẻ thắng lợi.
Tú Ninh nghe lời này. khuôn mặt trắng toát, ánh mắt lộ ra thần tình bi thống, nhớ tới những ngày Tinh Nguyệt Môn rơi vào tai họa.
Một giọt nước mặt trong suốt lăn trên khuôn mặt thanh tú trắng Tuyết. Tú Ninh tay nhỏ ấn trên ngực, phốc một cái liền phun ra một ngụm máu, đau lòng muốn chết.
Trương Hằng kinh ngạc, rất khó hiểu nhìn nàng.
Nếu có cảm tình sâu đậm với sư tôn ban đầu như thế, vì sao lại khổ cầu muốn bái Trương Hằng làm thầy?
- Trong lòng Tú Ninh, ngoài việc muốn báo thù trên dưới Tinh Nguyệt Môn. hoàn thành nguyện vọng của sư tôn còn có một nguyện vọng lớn nhất, đó là kéo dài kỹ nghệ truyền thừa Tinh Nguyệt Môn ta từ thời Thượng cổ! Tú Ninh biết, chấn hưng Tinh Nguyệt Môn kỳ thật cũng là nguyện vọng của sư tôn cùng các thế hệ môn chủ Tinh Nguyệt Môn.
- Nếu toàn bộ Tinh Nguyệt Môn Chỉ còn lại một thân Tú Ninh, như vậy ta cũng phải tiếp tục truyền thừa nó. chuyện này đối với Tú Ninh còn quan trọng hơn cả việc theo đuổi đại đạo trường sinh. Nếu không thể hoàn thành chuyện này, Tú Ninh thật có lỗi với các đồng môn sư trướng đã chết, thậm chí sẽ vĩnh viễn sống trong bóng ma này.
Tú Ninh thấp giọng khóc kể khổ trong lòng mình, lại đau khổ cầu xin Trương Hằng:
- Tú Ninh muốn bái ngài làm thầy, sau khi mở ra Tinh Nguyệt di tích, sẽ có hy vọng truyền thừa số mệnh môn phái kéo dài ngàn vạn năm từ thời kỳ Thượng cổ.
Trương Hằng trầm mặc một lát. hắn cũng hiểu Sở dĩ Tú Ninh bái mình làm thầy, nguyên nhân trọng yếu nhất không phải là suy nghĩ cho mình. Mưu tính quan trọng nhất của nàng, là truyền thừa môn phái số mệnh hưng suy tồn vong.
Kỳ thật vừa rồi Trương Hằng lấy Pháp bảo thông linh dụ dồ, lấy sư tôn đã chết của Tú Ninh động tình, không Chỉ khảo nghiệm chân thành bái sư của nàng, còn muốn ra mục đích chân chính của nàng.
- Không cầu trở thành đệ tử quan môn của tiền bối. Chỉ cầu trở thành đệ tử ký danh của ngài. Tú Ninh đã thỏa mãn vạn phân. Nếu có thể trở thành đệ tử của ngài. Tú Ninh lấy tâm ma thề. vĩnh viễn không phản bội sư môn ngay cả sau này có thể phục hưng Tinh Nguyệt Môn. ngài vẫn là sư tôn của ta cũng là ân nhân của cả Tinh Nguyệt Môn.
Tú Ninh nói xong, bắt đầu hành lễ bái sư.
Trương Hằng không ngăn cản xem như ngầm đồng ý.
Hành lễ bái sư xong, Tú Ninh khẽ hô một tiếng sư tôn duyên đáng đứng sang một bên, tự nhiên đơn giản, rất phù hợp khẩu vị của Trương Hằng.
Trương Hằng rất hứng thú hỏi:
- Được rồi. cô coi như đệ tử ký danh thứ hai mà Trương mỗ thu cũng là đệ tử thứ ba của ta.
- Thật không ngờ sư tôn lại cho phép đồ nhi bái sư bằng phương thức này. Tú Ninh thật sự rất ngạc nhiên.
Tú Ninh cười duyên dáng, ở trước mặt Trương Hằng lớn mật nói ra nghi hoặc của mình, biểu hiện tự nhiên vượt xa Vân Dịch. Tâm tư của giới nữ luôn tỉ mi hơn nam giới nhiều, giỏi cân nhắc tính cách, tâm tư cũng càng thêm biết chăm sóc cùng ở chung với người khác.
Trương Hằng cũng ý thức được một chút, cười khẽ:
- Sư tôn muốn xem thử, môn phái Thượng cổ rốt cuộc là tồn tại hùng mạnh cỡ nào. lại có thể xưng với hai chữ "số mệnh".
Tinh Nguyệt Môn hiển nhiên là một môn phái cực kỳ khác loại, tu luyện thần thông có thể bói toán tương lai. điều này tự nhiên làm Trương Hằng sinh ra hứng thú.
Đồng thời, Tú Ninh là tuyệt thế thiên tài có được linh căn thiên phú "Thấy trước tương lai", cho dù lúc này còn chưa có thực lực Kết Đan Kỳ. nhưng nếu có thời gian, tiềm lực phát triển thậm chí còn cao hơn cả Vân Dịch.
Tú Ninh cười yếu ớt nói:
- Đệ tử nhất định không làm nhục sư mệnh, để sư tôn nhìn thấy Tinh Nguyệt Môn tương lai.
Trương Hằng gật đầu, không nói tiếp, khống chế Tử Nguyệt Thần Thảm tiếp tục bay về phía xa.
- Vân Dịch chào Tú Ninh sư muội.
Vân Dịch thấy mình đột nhiên lại thêm một cái sư muội, không khỏi vui vẻ, vội bước lên chào hỏi.
- Tú Ninh ra mắt Vân sư huynh. mong ngày sau sư huynh chiếu cố.
Sư huynh sư muội hai người nhanh chóng quen thân.
Trương Hằng mặt ngoài không đổi sắc. nhưng trong lòng lại đang nghĩ mình thu ba cái đệ tử, mỗi một người đều là hạng tư chất tuyệt đỉnh.
Đại đệ tử Quách Phong thân là Thiên Cơ Thần Mạch, có thể nói là tư chất tối cao. tiền đồ phát triển tương lai không thể đo lường.
Nhị đệ tử Vân Dịch là linh căn cực phẩm, tu luyện công pháp Huyết Ma Đạo. bằng vào tâm tính cùng nghị lực của hắn, thành tựu ngày sau cũng sẽ không nhỏ.
Tam đệ tử Tú Ninh, có được linh căn thiên phú "Thấy trước tương lai", còn là truyền thừa duy nhất của Tinh Nguyệt Môn môn phái số mệnh Thượng cổ. ngày sau càng có khả năng trở thành một thế hệ Thánh nữ được vạn người kính ngưỡng.
"Nếu lại thu thêm vài đệ tử. có lẽ ngày sau không cần mình ra sức. toàn bộ Chu Vương Triều cũng có thể thần phục dưới chân bọn họ."
Trong lòng Trương Hằng đang tự sướng như thế.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nói của Tú Ninh:
- Sư tôn, chúng ta đến rồi!
- Hả? Đến rồi!
Trương Hằng phục hồi từ trong tự sướng, khẽ "ho khan" hai tiếng, không khỏi may mắn mình không làm trò hề trước mặt hai đệ tử.
Tú Ninh kỳ quái hỏi:
- Sư tôn làm sao thế?
- Không có gì. chẳng qua đang suy nghĩ tương lai của hai ngươi.
Trương Hằng nhàn nhạt nói.
Nghe lời này, Tú Ninh cùng Vân Dịch đều rất cảm động.
- Hả. lại là chỗ này?
Thần thức Trương Hằng đảo qua bên dưới, sắc mặt hơi đổi.
Chỉ thấy dưới chân ba người là mặt đất gồ ghề. bề mặt nứt nẻ vô số khối, những khe nứt khổng lồ bắt nguồn từ chính nơi này.
Nếu quan sát cận thận Nơi này giống như đã trái qua một trận chiến đấu kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Không cần nói. đây chính là chỗ mà đám người Trương Hằng, Huyết Ma Quân, Tử Hãn. Thiết Sa Vương chiến đấu cũng là ngọn nguồn bùng nổ nguy cơ tận thế của Phàm Vân Đảo.
- Sư tôn, nơi này Dường như bùng nổ một trận chiến đấu, hơn nữa ta còn cảm nhận được một cỗ khí tức Huyết Ma Đạo. hay là đại động chủ hắn cũng...
Vân Dịch kinh ngạc nói. cuối cùng lại đoán ra được vài phân chân tướng.
- Đúng thế, Huyết Ma Quân cũng tham dự chiến đấu cùng Yêu tộc, trong đó thậm chí còn có Thần thú tham chiến. Cuối cùng, phía nhân loại cùng phía yêu thú Chỉ còn tồn tại một người.
Trương Hằng nhàn nhạt nói. khống chế Tử Nguyệt Thần Thảm đi xuống bên dưới, ba người từ từ đáp xuống đất.
- Khó trách ta ở Huyết Ma Động cùng cảm nhận được cỗ yêu khí cực kỳ cuồng bạo kia, thì ra là có Yêu tộc xâm nhập Phàm Vân Đảo ta, còn là Thần thú trong truyền thuyết, đúng là quá đáng sợ!
Vân Dịch nghĩ lại mà sợ:
- May mắn lúc ấy ta bị cảnh tượng chiến đấu khủng bố trong thiên địa chấn trụ, không dám tới gần. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đôi mắt Tú Ninh hơi đổi nhìn về phía Trương Hằng:
- Sư phụ, như vậy ngài khẳng định là người duy nhất may mắn còn sống sót của phe nhân loại đi!
Trương Hằng gật đầu:
- Không sai, cuộc chiến lúc đó thật thảm thiết! Phe yêu thú có một Thần thú cấp Hóa Thần đỉnh phong và một con yêu thú Hợp thể trung kỳ, mà phe nhân loại có ta và Huyết Ma Quân. Vi sư có thể sống sót cũng có phần may mắn!
- Nói thư vậy, Đại động chủ đã chết rồi sao?
Vân Dịch nao nao, bộ dáng dường như có chút không tin! Tú Ninh cũng có ý tưởng cùng loại.
Ở Phàm Vân Đảo, Huyết Ma Quân mơ hồ đã là nhân vật vô địch, gần như không ai có thể chống lại được. Đồng thời, những tu sĩ nơi này cũng không biết Huyết Ma Quân rốt cục mạnh như thế nào?!
Trương Hằng thản nhiên nói:
- Đúng thế, thực lực Huyết Ma Quân tuy rằng không tầm thường nhưng so với Thần thú Hóa Thần Kỳ đỉnh phong và yêu thú Hợp thể trung kỳ thì cũng còn có chút kém cỏi.
- Như vậy xem ra Huyết Ma Quân chết trong tay yêu thú. Còn hai con yêu thú kia sở dì một chết một chạy trốn đều là do sức lực của sư tôn ngài sao?!
Tú Ninh vui vẻ nói.
Vân Dịch cũng lộ ra vẻ mặt tự hào. Tuy rằng hắn có chút tiếc nuối đối với việc Huyết Ma Quân bị giết nhưng quan hệ của hắn và đối phương cũng Chỉ là quan hệ chủ tớ mà thôi!
- Không! Huyết Ma Quân không chết trong tay yêu thú mà chết trong tay ta!
Trương Hằng nhẹ nhàng nói ra chân tướng, vốn đang định giấu diếm nhưng ngẫm lại hai người trước mặt đều là đệ tử của mình, căn bản không cần phải che dấu.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?! Chẳng lẽ hai người không liên thủ đối kháng yêu thú sao?!
Vân Dịch nghi hoặc nói. Tú Ninh lại nhíu mày, dường như thấy không hợp lý.
Trương Hằng lại cười:
- Ta cũng không quản là nhân loại hay yêu thú. Bọn họ đều là người tu chân, Chỉ cần là địch nhân, bất kể là nhân loại hay yêu thú, ta cũng không nương tay! Đáng tiếc là sau khi thi triển bí thuật, pháp lực vi sư tổn hao nhiều, khiến cho con yêu thú Hợp thể trung kỳ chạy thoát mất, ngày sau sẽ có chút phiền phức! Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Phàm Vân Đảo.
Vân Dịch và Tú Ninh không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, vừa khiếp sợ thực lực của Trương Hằng, vừa kinh dị với thái độ đối nhân xử thế của đối phương.
- Đồ nhi thật bội phục thủ đoạn và thực lực của sư phụ! Đối với bất cứ địch nhân nào, chúng ta cũng không thể nương tay được!
Lệ quang chợt lóe lên trong mắt Vân Dịch, trên người đột nhiên sinh ra một cỗ chiến ý hừng hực.
Tú Ninh lộ ra vẻ quái dị, suy tư một hồi, cũng cảm thấy lời của hai người rất có đạo lý!
- Tú Ninh, Di tích Tinh Nguyệt cụ thể ở nơi nào?
Trương Hằng hỏi. Thần thức hắn đã cận thận quét qua nơi này, cũng không phát hiện chỗ nào dị thường.
- Vị trí cụ thể của Di tích Tinh Nguyệt cũng chỉ có tu sĩ tu luyện pháp môn đặc biệt của Tinh Nguyệt Môn mới biết được!
Tú Ninh mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía một cái khe không đáy rộng chừng trăm trượng, các nơi đó không xa.
- Cửa vào hẳn là ở nơi này. Ở thời điểm bình thường, chúng ta có thể biết vị trí Di tích Tinh Nguyệt nhưng rất khó xác định cửa vào cụ thể!
Một khe lớn!
Trương Hằng cảm thấy không khỏi giật mình, cảm thấy mình sử dụng bảo tháp Chấn Áp Quyết, trùng hợp lại gây ra điều kiện phù hợp với Di tích Tinh Nguyệt, cho nên mới mở ra cửa vào.
Tú Ninh lộ ra vẻ hồi tưởng, đột nhiên nói:
- Ta nhớ lại một việc, ở trong cổ tịch Tinh Nguyệt Môn từng ghi lại: "Khi Di tích Tinh Nguyệt mở ra cũng là ngày mà tai nạn buông xuống!"
Ngày Di tích Tinh Nguyệt mở ra cũng là lúc tai nạn buông xuống!
Trương Hằng không khỏi khiếp sợ, không nghĩ tới tiền bối Tinh Nguyệt Môn lại có thần thông như vậy! Đây chính là bố cục kinh thiên được bố trí từ mười vạn năm trước!
Ở một mức độ nào đó mà nói thì đây đã thể hiện năng lực dự đoán cường đại và năng lực bố cục khủng bố!
Nhìn cái khe tối đen sâu không thấy đáy kia, Tú Ninh và Vân Dịch đều run sợ.
- Được rồi! Chúng ta xuất phát!
Thân hình Trương Hằng nhoáng lên, liền bay tới trên không của cái khe.
Trước mặt cái khe rộng chừng trăm trượng này, hắn thật sự bé nhỏ như một con kiến. Nhưng Tú Ninh và Vân Dịch cũng không cho như vậy! Bởi vì người mang tới tai nạn như vậy đối với Phàm Vân Đảo cũng chính là thanh niên trước mắt này!
- Sư phụ, chờ một chút, đồ nhi còn có một việc chưa nói!
Tú Ninh đột nhiên ngăn cản Trương Hằng.
- Còn có chuyện gì?
Trương Hằng quay đầu nhìn về phía đồ đệ, kinh ngạc hỏi.
- Theo cổ tịch trong môn phái ghi lại thì trong Di tích Tinh Nguyệt vô cùng nguy hiểm, đối với những đệ tử tu luyện công pháp Tinh Nguyệt Môn sẽ giảm bớt thương tổn rất nhiều nhưng đối với tu sĩ ngoại lai lại gia tăng thương tổn mấy lần. Cho nên, Tú Ninh đề nghị Vân Dịch sư huynh tốt nhất không nên đi vào...
Tú Ninh nói tới đây, ánh mắt nhìn Vân Dịch mang theo vài tia áy náy.
Thần sắc Vân Dịch hơi đổi, không nói gì mà nhìn về phía sư phụ mình.
Trương Hằng trầm ngâm một lúc rồi nói với Vân Dịch:
- Như vậy đành thôi. Ngươi trước hết quay về Huyết Ma Động một chuyển đi, thay sư muội ngươi giải quyết những kẻ đồng lõa từng diệt sát Tinh Nguyệt Môn. Việc mở ra Di tích Tinh Nguyệt còn cần Tú Ninh hỗ trợ, một mình vi sư tiến vào thật ra là thích hợp nhất!
- Vâng, sư phụ!
Vân Dịch không chút do dự đáp ứng rồi quay sang nói với Tú Ninh:
- Sư muội, ta đi giúp muội giải quyết đám cặn bã kia!
- Tạ ơn Vân sư huynh!. Đọc‎ thê𝓶‎ các‎ chương‎ 𝓶ới‎ tại‎ ﹙‎ 𝐓𝘙𝗎M𝐓𝘙𝐔𝖸‎ EN.vn‎ ﹚
Tú Ninh cảm kích nói.
Nhìn Vân Dịch rời đi một lúc, Trương Hằng mới điềm nhiên nói:
- Vì sao phải ngăn cản sư huynh ngươi?
Không khí xung quanh chợt như đọng lại, rất áp lực.
Đối với chấn vấn của Trương Hằng, Tú Ninh cũng không kinh hoảng, thần sắc bình tĩnh nói:
- Mong sư phụ tha thứ cho việc này. Bởi vì Di tích Tinh Nguyệt đề cập tới một bí mật kinh thiên và bí tân của môn phái, vô cùng nguy hiểm. Sư phụ bảo hộ một mình ta đi vào đã vô cùng khó khăn, nếu có thêm một người thì áp lực sẽ lớn hơn rất nhiều!
Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng:
- Nếu để ta biết giữa sư huynh muội các ngươi tâm tồn ý nghĩ nham hiểm thì đừng trách vi sư hạ thủ vô tình! Vân sư huynh của ngươi tuy là tu sĩ Huyết Ma Đạo, tâm ngoan thủ lạt nhưng thái độ làm người cũng coi như không tồi, sẽ không gây thương tổn cho người một nhà. Mong ngươi không nên có suy nghĩ không tốt về hắn!
Khuôn mặt Tú Ninh hơi nhợt nhạt, nước mắt thiếu chút nữa cũng trào ra:
- Sư phụ, đồ nhi tuyệt đối không có ý tứ đó! Ta làm như vậy chính là vì suy nghĩ cho sư phụ và sư huynh mà thôi!
- Vi sư Chỉ là cảnh cáo ngươi trước mà thôi!
Trương Hằng lạnh nhạt nói.
Tú Ninh cúi đầu, lệ quang hơi nhoáng lên, thấp giọng nói:
- Tú Ninh xin ghi nhớ giáo huấn của sư phụ!
- Được, chúng ta xuất phát!
Trương Hằng cũng không nói gì thêm, gọi Tú Ninh cùng mình bay vào khe rãnh sâu không thấy đáy này.
Vừa tiến vào khe rãnh này, Trương Hằng liền cảm nhận được một cỗ khí tức U lãnh. Tú Ninh bên cạnh hắn còn hơi sợ hãi, bằng vào pháp môn đặc biệt của Tinh Nguyệt Môn, dẫn đường cho Trương Hằng.
Bay tiếp không biết mấy trăm trượng, bốn phía càng lúc càng đen tối, độ ẩm cũng càng thấp.
- Chắc rằng sắp tới rồi...
Tú Ninh nhắm mắt một chút rồi nói với Trương Hằng.
Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên nổi lên một cổ quái phong, âm thanh ông ông khiến ngay cả tu sĩ Nguyên anh kỳcũng rất khó có thể kháng cự.
- Ghhhh....
Tú Ninh kinh hãi hổ lên, hoa dung thất sắc.
Sắc mặt Trương Hằng lạnh lùng, nắm lấy tay Tú Ninh, trên người lóe lên ngân quang, bao phủ hai người bên trong.
- Thật nguy hiểm...
Trong lòng Tú Ninh còn cảm thấy sợ hãi, cảm giác tay mình được Trương Hằng nắm chặt, trong lòng ấm áp, cũng không kháng cự, khuôn mặt hơi hồng lên.

Quái phong bốn phía liên tục nổi lên, lại bị màn hào quang màu bạc của Trương Hằng ngăn cản.
- Nhanh dẫn đường đi!
Trương Hằng vội vàng bảo.
Trải qua ngân diễm đang không ngừng thiêu đốt ở xa xa, hắn cũng dần khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, pháp lực sung túc, tinh thần thoải mái.
- Vâng, sư phụ!
Tú Ninh khôi phục lại vẻ xinh đẹp nho nhã và điềm đạm, tiếp tục chỉ đường cho Trương Hằng.
Theo sự Chỉ dẫn của Tú Ninh, quái phong xung quanh cũng càng ngày càng nhiều!
Đến cuối cùng, ngay cả tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường cũng chỉ có thể miễn cường kháng cự được cổ quái phong này.
Trong lòng Trương Hằng vừa động, không mang theo Vân Dịch cũng là một lựa chọn sáng suốt, nếu không hắn lại phải chiếu cố thêm một người nữa!
Đúng lúc này, quái phong phía trước cũng mạnh hơn mấy lần, trong đó mơ hồ còn xuất hiện một lốc xoáy.
Lốc xoáy này lập lánh vô số ánh sao, trong đêm càng thêm hấp dẫn.
Tú Ninh kinh hỉ nói:
- Nơi đó chính là nhập khẩu!
- Nhưng phong lực ở khu vực này vô cùng đáng sợ, chúng ta phải làm sao mới có thể đi vào đây?!
Tú Ninh lo lắng nói.
Xung quanh lốc xoáy kia không chỉ có quái phong đáng sợ mà còn có thể cảm nhận được rất nhiều phong nhận. Từ khí tức mơ hồ truyền tới, có thể biết được chúng thoải mái phá nát Ngụy linh bảo chỉ trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.