Trừ Triệu Hồng Vân, ba người Ninh Tuyết Dung đều cả kinh kêu lên.
Trong lầu các màu xanh, thân ảnh Vũ Vô Cực vẫn như trước cao ngạo như vậy, sắc mặt không vui không buồn, thản nhiên nhìn lướt qua ba người, cuối cùng rơi xuống trên mặt Ninh Tuyết Dung.
- Ma tôn ngài...
Tuy rằng Vũ Vô Cực không có phóng ra bất cứ uy áp hay khí thế gì, nhưng Ninh Tuyết Dung vẫn cảm nhận được một áp lực cực lớn.
"Vèo!"
Trong thân thể Ninh Tuyết Dung đột nhiên bay ra một điểm sáng vô cùng tinh khiết, trong chớp mắt bay đến trước mặt Vũ Vô Cực.
Triệu Hồng Vân chăm chú nhìn Vũ Vô Cực, đột nhiên thở dài nói:
- Ma tôn các hạ! Ngài trước khi đi, có thể làm bị thương nặng Thái thượng Yêu Long Hoàng. thật là chuyện khiến lòng người khoái trá, đáng tiếc trong ba mươi sáu giới này, không còn có nhân vật thứ hai nào có thể chống lại cùng hắn, ngày sau...
Vũ Vô Cực lạnh lùng nói:
- Chuyện an nguy của ba mươi sáu giới liên quan gì tới ta?
Dứt lời, toàn bộ thân thể hắn hóa thành một đoàn điểm sáng toàn màu đen thâm thúy, chỗ trung tâm của nó mơ hồ có một dấu ấn tinh thần kỳ lạ.
- Ngươi dẫn ta đi gặp Trương Hằng...
Điểm sáng này cùng hắc quang điểm tinh khiết trong thân thể Ninh Tuyết Dung hòa hợp thành một thể.
- Ta có thể đi tìm hắn rồi?
Thân thể mềm mại của Ninh Tuyết Dung khẽ run lên, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng khôn xiết.
- Theo ta đi gặp hắn...
Thanh âm của Vũ Vô Cực dần dần thấp xuống, biến mất bên trong phiến không gian này.
Tại Bồng Lai Đảo, một trong Tam Tiên Đảo...
Trương Hằng không nghĩ tới mình có thể nhanh như vậy đi vào một trong bốn đại Thánh địa của Chu Vương Triều.
Bồng Lai Đảo là một trong ba hòn đảo tu chân đệ nhất của Tam Tiên Đảo trong hải vực, tu sĩ tụ tập trên đó tu vi ít nhất là Hợp thể kỳ trở lên. Ngay cả đại tu sĩ Hợp thể hậu kỳ trở lên ở trong này cũng không có gì là hiếm thấy.
Âm Dương tán tiên sau khi mang theo Trương Hằng tới đây, dẫn tiến hắn cho một vị trưởng lão trên đảo rồi vội vàng rời đi.
Trương Hằng không khỏi kinh ngạc, nghĩ rằng sự vội vàng rời đi của Âm Dương tán tiên này, hẳn là có liên quan hệ với dị tượng sinh ra vừa rồi trong nhất giới.
Trong một phòng tu luyện nhìn bình thường như bao phòng khác, một lão già chòm râu hoa râm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nói với Trương Hằng:
- Trương đạo hữu! Hiện tại ngài có thể sáng lập một cái động phủ trên Bồng Lai Đảo, có chỗ nào khó khăn, có thể nói với ta.
- Đa tạ Âu Dương trưởng lão!
Trương Hằng trịnh trọng thi lễ.
Âu Dương trưởng lão trước mắt này mang đến cho hắn một loại cảm giác nhìn không thấu, nhưng hắn cũng không dám dùng Thần Linh Nhãn tùy tiện thăm dò.
- An Nguyệt! Ngươi dẫn Trương đạo hữu đi dạo một hai vòng Bồng Lai Đảo, làm quen một chút môi trường nơi này đi.
Thanh âm của Âu Dương hộ pháp không nhanh không chậm, nói với ra bên ngoài phòng tu luyện, trừ hai người không có một bóng người.
"Vèo!"
Lão vừa dứt lời, trong phòng luyện công bình thường này bỗng dưng nhiều thêm một nữ tu mặc trường bào thuần màu đen.
Nữ tu này dung mạo tuyệt đẹp đoan trang, hai mắt trong vắt như nước, khuôn mặt xinh đẹp tươi như hoa. Duy nhất đáng tiếc là thần sắc quá mức trang trọng. không có dáng vẻ thanh xuân cùng ngượng ngùng như các cô gái bình thường, lại nhiều ra vài phần thành thục và thận trọng.
- Trương đạo hữu! Đây là tiểu đồ Tống An Nguyệt, để nàng dẫn ngài làm quen một chút toàn cảnh nơi này.
Âu Dương trưởng lão vẫn sắc mặt điềm tĩnh như thường, thản nhiên nói với Trương Hằng. Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Trương đạo hữu!
Tống An Nguyệt khẽ gật đầu chào Trương Hằng, trên gương mặt xinh đẹp không có một tia dao động.
- Tại hạ Trương Hằng! Ra mắt Tống cô nương.
Trương Hằng phát hiện Tống An Nguyệt trước mắt dĩ nhiên là đại tu sĩ chuẩn cấp Phủ chủ, còn kém một bước ngắn cảnh giới linh hồn có thể bước vào Độ kiếp kỳ, hắn không khỏi thầm kinh hãi.
- An Nguyệt! Trương đạo hữu là khách quý của Bồng Lai Đảo, ngươi cũng không nên thất lễ.
Âu Dương trưởng lão nói xong một câu sau cùng, liền nhắm ánh mắt lại tiếp tục tu luyện, nhịp tim đập, hô hấp của lão trong phút chốc tiến vào một cảnh giới vi diệu, cả người chìm vào tĩnh mịch nhưng lại tràn ngập sinh cơ vô hạn.
Vừa thấy một màn này, ánh mắt Trương Hằng bỗng dưng sáng ngời, loại trạng thái của Âu Dương trưởng lão này, thúc động hắn thể hội một ít về thức thứ hai Âm Dương Quyết của Bảo Tháp Quyết.
Nên biết rằng, mặc dù hiện tại Trương Hằng tuy đã lĩnh ngộ về thức thứ hai Âm Dương Quyết của Bảo Tháp Quyết, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là một chút da lông mà thôi. Lần vừa rồi ở Tử Hoàng Điện gượng ép sử dụng Âm Dương Quyết: Nghịch Chuyển Càn Khôn, cuối cùng với thất bại mà chấm dứt.
- Trương đạo hữu! Mời đi theo ta!
Tống An Nguyệt dùng đôi mắt sáng đánh giá Trương Hằng, vừa mới nghe sư phụ nói người này là khách quý của Bồng Lai Đảo, trong lòng nàng hơi kinh hãi.
Mấy vạn năm qua, có thể làm khách quý được Bồng Lai Đảo chiêu đãi, cũng không có mấy người.
Trương Hằng gật gật đầu, đi theo Tống An Nguyệt ra ngoài phòng luyện công, bay lên trên không Bồng Lai Đảo.
Là một hòn đảo nhất cấp trong hải vực Tam Tiên Đảo, nhưng diện tích của Bồng Lai Đảo cũng không lớn, chu vi chỉ chừng mấy trăm dặm.
Phạm vi mấy trăm dặm đối với một số hòn đảo bình thường mà nói, quả thực là hơi chật hẹp.
Nhưng chính là hòn đảo nhỏ như vậy, lại có được môi trường linh khí đỉnh cấp ở Chu Vương Triều. Nơi này phẩm chất linh khí so với một số môn phái tu chân bình thường, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Tu luyện ở đây hiệu quả chênh lệch cũng phải gấp mười, thậm chí mấy chục lần.
Có thể nói, trong bất cứ một hòn đảo nhất cấp nào của Tam Tiên Đảo, đều là địa phương tha thiết ước mơ của ức vạn tu sĩ Chu Vương Triều.
Thế nhưng muốn tiến vào Tam Tiên Đảo, chẳng những phải là tu vi Hợp thể kỳ, còn có các loại hạn chế khác, tỷ như hồ sơ tư liệu cá nhân, giao nộp phí dụng tinh thạch các loại.
Cho dù người phù hợp với tất cả yêu cầu, nếu Chấp sự Tam Tiên Đảo phụ trách xét duyệt nhìn ngươi không vừa mắt, đồng dạng cũng có thể từ chối ngươi không cho vào.
Nhìn Tam Tiên Đảo lẳng lặng lơ lửng trên không trung. Trương Hằng thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Nếu không phải vì tìm chỗ an bình nhất thời, mình cũng sẽ không dừng lại thời gian lâu dài ở địa phương này."
Tam Tiên Đảo là môi trường tu luyện đỉnh cấp, nhưng đối với Trương Hằng có Luyện Thiên Hóa Địa Công mà nói, cũng không phải là chỗ hấp dẫn trí mạng.
Tống An Nguyệt chú ý tới nét mặt của Trương Hằng, thản nhiên nói:
- Trương đạo hữu dường như không hãi lòng với môi trường của Bồng Lai Đảo sao?
Trương Hằng cười nói:
- Chỉ là có điểm không thích ứng mà thôi...
Tống An Nguyệt cũng không có nhiều lời, ấn tượng của nàng với Trương Hằng chỉ là bình thường, không tính là xấu, cũng không tính là tốt lắm.
Duy nhất nghi hoặc chính là thanh niên này tu vi xem ra cũng không tính là đặc biệt xuất chúng lắm, vì sao lại được sư tôn chiêu đãi với tư cách khách quý.
- Đó là Uẩn Linh Sơn, dãy núi chính của Bồng Lai Đảo, linh khí cực kỳ sung túc, là lựa chọn hàng đầu của đại bộ phận tu sĩ lựa chọn sáng lập động phủ...
Truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như mưa phùn của Tống An Nguyệt, đôi mắt sáng tĩnh lặng như nước, gương mặt xinh đẹp đoan trang mà tĩnh mịch.
Trương Hằng cẩn thận nghe, thần thức cẩn thận lướt qua dãy núi uốn lượn khúc chiết dưới chân, phát hiện nơi đây linh khí quả thực rất phong phú. Thần thức vội vàng quét qua liền phát hiện không ít đại tu sĩ Hợp thể kỳ, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi.
- Uẩn Linh Sơn còn không phải là chỗ linh mạch tốt nhất của Bồng Lai Đảo...
Tống An Nguyệt giải thích, chỉ chốc lát lại dẫn Trương Hằng tới một chỗ núi rừng cây cối xanh um.
- Nơi này là Tiên Lai Sơn, phạm vi rất nhỏ chỉ có mấy chục dặm, nhưng phẩm chất linh khí trên núi này càng tốt hơn, chỉ có số ít tu sĩ tu vi tuyệt đỉnh, mới có tư
cách cư ngụ trên Tiên Lai Sơn.
Trương Hằng cẩn thận đánh giá một phen, phát hiện tu sĩ trên Tiên Lai Sơn, tu vi ít nhất đều là Hợp thể hậu kỳ trở lên, Thậm chí còn có thể nhìn thấy bóng dáng cấp Phủ chủ.
"Tam Tiên Đảo thật sự là địa phương tàng long ngọa hổ..." Trương Hằng kinh hãi không thôi, sắc mặt cũng ngưng trọng lên. Xem ra mình trú lại trên Bồng Lai Đảo này, tốt nhất vẫn là hạ thấp mình một chút.
Tống An Nguyệt nhìn thấy thần sắc của Trương Hằng trong mắt, sớm đã biết nên không thể trách, trong mắt cũng không lộ ánh mắt khinh thị.
Cái này giống như một người nhà quê hoặc là người trong thành thị nhỏ, lần đầu đi thủ đô, ít nhiều sẽ cảm thấy tất cả đều mới lạ và hoa mắt, điều đó không có gì lạ.
- Ta tiếp tục dẫn Trương đạo hữu đi Bồng Lai Các, phường thị tu chân lớn nhất Bồng Lai Đảo.
Tống An Nguyệt nhìn Trương Hằng gật gật đầu, trưng cầu ý kiến của hắn.
Trương Hằng đột nhiên có một loại cảm giác được sủng ái quá mà kinh sợ. Suốt đường đi vừa rồi đều là Tống An Nguyệt chủ động dẫn đường, không có hỏi qua ý kiến của mình. Hắn cũng chỉ bị động chấp nhận mà thôi.
Vừa định lên tiếng trả lời, phía dưới Tiên Lai Sơn đột nhiên lướt đến một đạo độn quang màu xanh, một gã thanh niên mặc cẩm bào hoa lệ, thuấn di tới trước mặt hai người.
- Tống cô nương. vài năm không gặp, vẫn khỏe luôn chứ! Không bằng đến động phủ của ta đàm luận một ít tâm đắc tu luyện!
Nam nhân mặc cẩm bào này ánh mắt hơi nhìn thoáng qua Trương Hằng, cũng không để vào mắt, chăm chú nhìn trên mặt Tống An Nguyệt. giọng điệu nhiệt tình nói.
- Lâm đ*o hữu, ta vâng theo sư mệnh tiếp dẫn khách quý của Bồng Lai Đảo quen thuộc môi trường nơi đây. Xin thứ lỗi khó phân thân, nếu không có chuyện gì trọng yếu, chúng ta trước rời đi vậy!
- Khách quý?
Nam nhân mặc cẩm bào họ Lâm này, lộ vẻ mặt kinh ngạc dời ánh mắt nhìn vào Trương Hằng, hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu.
- Tại hạ họ Trương.
Trương Hằng thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua nam nhân mặc cẩm bào này, phát hiện đối phương không ngờ cũng là đại tu sĩ chuẩn cấp Phủ chủ.
- Kẻ hèn là Lâm Vũ, không biết các hạ lại là khách quý của Bồng Lai Đảo, có gì đắc tội, xin đạo hữu thứ lỗi.
Một cách không ngờ là nam nhân mặc cẩm bào họ Lâm đột nhiên thay đổi thái độ, thật khách sáo nói với Trương Hằng.
Trương Hằng hơi sửng sốt, không nghĩ tới một cái danh hiệu Khách quý lại đáng giá như thế.
- Ha ha! Trương mỗ chẳng qua là một tán tu nhất giới, như thế nào có thể gánh nổi hai chữ khách quý, Lâm đ*o hữu khiêm tốn rồi.
Trương Hằng không nhanh không chậm nói, thầm nghĩ: "Tốt hơn là mình tận lực hạ thấp mình một chút."
- Tống cô nương! Vừa rồi nghe các người nói, dường như muốn đi Bồng Lai Các, Lâm mỗ vừa lúc cũng định đi phường thị tu chân giao dịch một ít tài liệu, vừa lúc tiện đường. Không bằng chúng ta đồng hành đi?
Lâm Vũ cười ha hả nói, nhìn Tống An Nguyệt, đồng thời ngầm dùng thần niệm truyền âm nói:
- Tống cô nương! Người này thật sự là khách quý của Bồng Lai Đảo sao? Ta thấy thế nào cũng không giống? Trước đây, khách quý của Bồng Lai Đảo, người nào không phải là nhân vật tuyệt thế pháp lực thông thiên?
Tống An Nguyệt khẽ "hừ" một tiếng, không để ý đến hắn, quay sang nói với TrươngHằng:
- Trương đạo hữu mời đi theo ta! Bồng Lai Các ở toàn bộ Chu Vương Triều cùng là phường thị tu chân đỉnh cấp cực kỳ hiếm thấy, nếu bỏ lờ có thể sẽ tiếc nuối suốt đời!
Trương Hằng nghe nói, trong lòng vừa động, liên tục gật đầu. Việc này cũng là một sự kiện hắn còn ghi nhớ trong đầu, thời điểm ở Tiên Nho Trai, Tam Tinh Vực, Lạc Hà từng nói qua với hắn, có một vật trọng yếu gì đó giấu ở Bồng Lai Đảo, muốn hắn đi lấy.
- Nhị vị chờ ta một chút...
Lâm Vũ khẽ kêu một tiếng, bay đến cùng đi với hai người, trên mặt hơi có vẻ lo lắng. thầm nghĩ: "Thằng nhà quê này khẳng định không phải là khách quý gì, đợi lát nữa nhất định phải tìm cách làm cho hắn khó chịu..."