- Ngươi định làm thế nào?
Trong bóng đêm, Khương Tiếu Y nhìn Lâm Tịch đang tức giận, khẽ cười hỏi.
Hắn biết cũng chỉ trước những người coi là bằng hữu Lâm Tịch mới trẻ con đến như vậy. Hơn nữa, hắn càng biết Lâm Tịch đã có kế hoạch vẹn toàn trong chuyện này, mấy biểu hiện như căm tức giơ nắm đấm hay tức giận phồng má, nói chuyện hung hăng như vừa rồi chỉ là một cách Lâm Tịch phát tiết sự bực bội trong lòng.
Ở học viện Thanh Loan, nếu như không thích ai còn có thể trực tiếp ra ngoài rừng chiến đấu, nhung đây là lãnh thổ Vân Tần, là đế quốc hùng mạnh nhất, khi đã hòa nhập với cuộc sống đời thường ở đây, những người tu hành như bọn họ sẽ bị nhiều quy củ hạn chế. Tuy biết tính tình Lâm Tịch đạm bạc, nhưng Khương Tiếu Y biết sau khi nghe chuyện của Trương nhị gia, Lâm Tịch rất tức giận.
Tuy nhiên, mặc dù Lâm Tịch đang rất tức giận, nhưng vì Trương nhị gia bình an vô sự, nên hắn biết Lâm Tịch cũng không giận dữ đến mức mất hết lý trí...Đồng thời, Khương Tiếu Y cũng hơi ngạc nhiên và tò mò, một người bình thường luôn bình tĩnh và hiền hòa như Lâm Tịch, nếu như quá nổi giận, liệu hắn ta sẽ biến thành con người như thế nào?
Bỗng nhiên Khương Tiếu Y cảm thấy đối với những người có tính tình như Lâm Tịch, nếu như thật sự giận dữ, họ nhất định rất đáng sợ.
- Ta phải về nhà.
Sau khi nói câu "hắn sẽ chết rất khó coi", Lâm Tịch khẽ dùng sức, nắm đấm đang giơ lên cao của hắn phát ra mấy tiếng răng rắc, giống như đang bóp chặt tên thương nhân mập mạp kia vậy. Và dường như nỗi giận trong lòng đã hơi vơi đi, nên lúc này Lâm Tịch lại thầm nói:
- Cứ để hắn tới đi, ta sẽ nói phụ mẫu lão muội ta giúp ta đối phó hắn.
- Cái gì?
Khương Tiếu Y kinh hãi, không thể tin được thốt lên:
- Lâm Tịch, cả nhà ngươi đều là người tu hành sao?
Nghe bạn tốt mình nói vậy, Lâm Tịch không nhịn được bật cười.
- Đi thôi, khi nãy chưa nghĩ được gì nên mới nói Phác Phong chờ ngoài kia. Bây giờ đã xong rồi, chúng ta không nên để hắn chờ như vậy.
Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai bạn tốt mình, sau đó nhìn Phác Phong ở nơi xa, nói:
- Để ta nói với Phác Phong chuẩn bị thuyền, chúng ta sẽ hội họp với Trương nhị gia trước, sau đó hãy cùng trở về...Ta muốn để cho Trương nhị gia tận mắt nhìn thấy tên tu hành kia sẽ bị trừng phạt như thế nào, lúc đó ông ta cũng sảng khoái hơn.
....
....
Sáng sớm, một thiếu niên áo lam ăn mặc sạch sẽ đang cỡi ngựa đi tới trấn Lộc Lâm, sau đó dừng ngựa ngay cổng chào có bốn chữ "mưa thuận gió hòa".
Hắn khẽ nhìn những cọng cỏ vàng cao bám dính vào chân cổng chào một lát, rồi tiếp tục thúc ngựa đi tới trấn bắc.
Tiếng vó ngựa quấy nhiễu trấn nhỏ vốn an tĩnh này.
Bởi vì thường ngày ít người xa lạ tới nơi này, nên dọc đường đi có rất nhiều người nhìn tên thiếu niên lạ mặt xuất hiện trong trấn.
Tên thiếu niên áo lam này cũng không dừng lại hỏi đường, hắn cứ thế thúc ngựa đi tới trước một tiểu viện có đặt hai con sư tử bằng đá ngay cửa chính. Sau khi dừng lại, xuống ngựa, lấy tay gõ vài cái lên đại môn màu đỏ khép hở, hắn mới cao giọng và lễ phép hỏi:
- Có người ở nhà không?
Ngay lập tức có tiếng chim hót vang lên trong sân nhỏ có trồng những cây trúc non và hoa cỏ sau đại môn màu đỏ, sau đó có tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, đại môn màu đỏ được mở ra. Một phụ nhân có đeo tạp dề trước ngực, tay cầm một bó rau cần, hơi tò mò nhìn thiếu niên áo lam. Khi nhận ra đây không phải là người quen mình đã từng gặp, phụ nhân này hơi câu nệ và mở miệng hỏi:
- Xin hỏi ngài là...
- Ta là bằng hữu Lâm Tịch.
Thiếu niên áo lam mỉm cười hành lễ, nói:
- Được sự nhờ vả của Lâm Tịch, có việc cầu kiến bá phụ bá mẫu.
Sân nhỏ sau đại môn màu đỏ không lớn, người ở bên trong có thể nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa.
Thiếu niên áo lam vừa nói xong câu này, lão phụ nhân còn chưa nói gì, bên trong liền có tiếng thở nhẹ vang lên, sau đó có một bé gái khả ái, nước da trắng tinh, khuôn mặt hao hao giống Lâm Tịch, trên đầu có thắt hai bím tóc nhỏ, nhanh chân chạy ra ngoài.
- Có phải có thư của ca ca muội không?
Ngay lúc nhìn thấy thiếu niên áo lam, bé gái khả ái này đã vui mừng hỏi.
Thiếu niên áo lam không nhịn được bật cười, nói:
- Muội nhất định là muội muội Lâm Tịch rồi, Lâm Thiên phải không?
Bé gái khả ái gật đầu, hưng phấn hỏi lại:
- Có phải có thư của ca ca muội không?
- Lại quậy nữa rồi, phải biết lễ phép với khách.
Nhưng bỗng nhiên có một phụ nhân mặc quần áo mộc mạc từ trong viện ra ngoài. Sau khi thấp giọng khiển trách Lâm Thiên vài câu, bà lập tức thi lễ với thiếu niên áo lam, áy náy nói:
- Mời cậu vào trong nhà ngồi, không biết xưng hô thế nào?
Thiếu niên áo lam lập tức đứng thẳng người, lễ phép đáp lại, nói:
- Khương Tiếu Y chào bá mẫu.
Sau khi đáp lễ, thiếu niên áo lam nhìn qua Lâm Thiên đang tỏ ra tội nghiệp đứng bên cạnh, không nhịn được bật cười lớn, nói:
- Huynh có một bức thư của ca ca muội....nhưng muội cũng sắp gặp lại ca ca mình rồi.
Bé gái lập tức ngẩn ngơ, mà cả phụ nhân kia cũng ngây ngốc, run giọng hỏi:
- Tiểu Tịch nó...?
- Bá mẫu.
Khương Tiếu Y lấy một bức thư trong tay áo ra, nghiêm mặt nói:
- Cho tiểu chất hỏi bá phụ đâu? Sợ rằng có việc cần phải gọi bá phụ về ngay.
Phụ nhân rất hữu lễ, trước mời Khương Tiếu Y vào tiểu viện, lúc này mới vừa đọc thư vừa trả lời:
- Ông ta đang ở cửa hàng trên trấn...
Tuy nhiên, bà còn chưa kịp hỏi Khương Tiếu Y có dùng điểm tâm hay không, ngay lúc Lâm Thiên bên cạnh bà rướn cổ muốn xem thư viết gì, vừa nhìn lướt qua dòng chữ đầu tiên, bà đã bật thốt lên:
- Tiểu Lâm đại nhân....là tiểu Tịch sao?
Vừa nhìn thấy mẫu thân Lâm Tịch, Khương Tiếu Y liền biết tại sao Lâm Tịch luôn lấy lễ đối đáp người. Mà khi thấy người phụ nữ xuất thân từ gia đình gia giáo này biểu hiện như vậy, Khương Tiếu Y cũng không nhịn được mà tươi cười.
Thật ra danh tiếng "tiểu Lâm đại nhân" đã lan truyền khắp lăng Lộc Đông, nhưng mẫu thân Lâm Tịch có nghĩ thế nào cũng không ngờ được tiểu Lâm đại nhân chính là đứa con yêu quý của bà.
- Hắn sợ mọi người lo lắng nên không nói cho bá mẫu biết. Hiện giờ hắn đang chờ sau khi nhậm chức xong sẽ quay về thăm mọi người, con đi trước để làm vài chuyện. Nhưng xin bá mẫu yên tâm, hắn vẫn còn rất khỏe mạnh.
Khương Tiếu Y tinh ý biết vì sao mẫu thân Lâm Tịch lo lắng như vậy, nên nhanh chóng mở miệng nói.
Người phụ nhân có dung mạo ba phần giống Lâm Tịch này hơi run rẩy cầm lá thư. Bà nhanh chóng đọc nội dung bức thư, nhưng vừa đọc đến câu thứ ba, bà liền đưa cao bức thư lên, không để Lâm Thiên thấy nội dung trong đó.
Đây đúng là chữ viết Lâm Tịch...mà Lâm Tịch cũng nói rõ mọi chuyện ra, không hề giấu diếm mẹ mình.
Đối với một phụ nữ bình thường như bà, những chuyện âm mưu và chém giết hoàn toàn là một thế giới hoàn toàn khác, rất kinh tâm động phách. Nhưng thân làm một người mẹ, tất nhiên nỗi lo cho con cái mình của bà còn lớn hơn nỗi sợ đấy, nên bà nhanh chóng ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nhìn Lâm Thiên đang muốn giật lấy bức thư trong tay mình, sau đó bình tĩnh nhìn lão phụ nhân kia nói:
- Ngô mụ, không cần rửa rau nữa, mau nói lão gia về nhà, dặn lão gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa.
...
...
Tại một gò núi cao đâu đấy, một tiểu viện yên tĩnh được bao bọc bởi những cây trúc màu xanh, bên trong có môt cái hồ nhỏ, hiện ra trước mặt mọi người.
Trên mặt nước hồ nhỏ này có những lá sen phủ kín, đâu đấy đã có những củ sen nở nụ. Tuy còn chưa mở ra, nhưng cảnh sắc nơi này thật giống với một bức tranh thôn quê đẹp mắt.
Đi vào bên trong tiểu viện sau hàng rào trúc, sẽ dễ dàng nhìn thấy những gian phòng bằng đá rất giản dị, xung quanh chỉ có những đồ vật bằng gỗ mun dùng hàng ngày.
Bởi vì đã lâu không có người ở, nên cỏ dại trong viện mọc lên rất cao.
Trương nhị gia với sắc mặt tái xám đang khoác một tấm chăn mỏng, ngồi trên một chiếc ghế đá đã được lót êm.
Nhìn hàng rào bằng trúc bên ngoài, lại nhìn Lâm Tịch vừa mới quét dọn nhà cửa một lần, sau đó còn tận tình nấu thuốc cho mình uống, ông ta khẽ ho khan, bất giác hỏi:
- Lâm Tịch, không ngờ cậu lại là người trấn Lộc Lâm, nhưng nơi này không gần trấn Lộc Lâm lắm, xung quanh cũng không có nhà ở, tại sao nhà cậu lại mua tiểu viện này?
Nghe thấy Trương nhị gia hỏi như vậy, Lâm Tịch không trả lời ngay, mà hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt đầy mông lung và cảm xúc nhìn cái hồ nhỏ đơn sơ, rồi nhìn vào những nơi khác trong tiểu viện.
- Mấy năm trước tại hạ bị bệnh nặng, suýt nữa không qua khỏi.
Sau một lát trầm mặc, Lâm Tịch đem chiếc lò than lại gần Trương nhị gia, yên lặng ngồi xuống và giải thích:
- Trước khi ngã bệnh, tại hạ hay tới nơi này chơi đùa, có lẽ vì rất thích nơi này nên tại hạ đã vòi vĩnh phụ mẫu phải mua cho mình. Lúc đấy, phụ mẫu tại hạ không đồng ý, nhưng sau khi tại hạ bệnh nặng, phụ mẫu liền mua tiểu viện này. Nhà tại hạ chỉ buôn bán nhỏ, coi như là đủ ăn, chứ không phải có của dành của để. Khi ấy muốn mua lại nơi này cũng không phải là việc dễ, mà đúng là cũng có nhiều điều phải suy ghĩ. Phụ mẫu tại hạ biết nơi này dùng để nghỉ ngơi đúng là rất tốt, nhưng mặc dù mua đi, một năm cũng không ở mấy lần.
Lâm Tịch nhìn Trương nhị gia, cười nói:
- Nhưng bọn họ vẫn chịu khó để dành tiền, mua nơi này cho tại hạ.
Trương nhị gia ho khan, là người từng trải tất nhiên ông ta hiểu cảm xúc Lâm Tịch bây giờ, nên trả lời lại: Text được lấy tại https://trumtruyen.vn
- Phần lớn phụ mẫu trong thiên hạ đều rất yêu con cái mình, chỉ là có vài người biết, có vài người lại không.
- Bởi vì tại hạ bệnh nặng, nên phụ thân tại hạ đã quỳ suốt hai ngày trong một miếu thần nghe nói rất linh, sau đó chân của phụ thân tại hạ còn bị sưng đỏ lên, mấy ngày liền không đi được. Mẫu thân tại hạ cũng rất chiều tại hạ, biết tại hạ thích hoa sen, nên đã không quản mệt nhọc thêu rất nhiều hoa sen lên áo tại hạ.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, bỗng nhiên cao giọng nói:
- Cho nên, mặc dù tại hạ biết có thể dùng cách này được, nhưng lúc trước tại hạ không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của họ, không muốn họ gặp nguy hiểm, cứ nghĩ là sẽ không dùng đến. Nhưng lần này đối phương quá nguy hiểm, tại hạ còn chưa nghĩ ra được cách khác.
- Cậu đã vì trấn Đông Cảng và trấn Yến Lai làm nhiều chuyện như vậy, trấn Lộc Lâm cũng không cách xa lắm, cho dù cậu không nói, phụ mẫu cậu cũng sớm biết, sẽ lo lắng cho cậu.
Trương nhị gia mỉm cười an ủi, nói:
- Sống trên thế gian này, có vài chuyện chúng ta không thể tránh được.
Lâm Tịch gật đầu.
Đột nhiên hắn bật mạnh dậy, nhìn về phương hướng đang có tiếng vó ngựa truyền tới.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Ngay thời khắc ấy, hắn bỗng nhiên rất kích động, gần như không thể bình tĩnh được.
Thật ra người thích tiểu viện này không phải là Lâm Tịch hắn bây giờ, khi hắn đến thế giới này, khi đã có ý thức, sức khỏe hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng người cha người mẹ ở thế giới này đã làm những việc vì hắn, tình yêu họ dành cho hắn là rất chân thật.
Bọn họ thật sự là người nhà của hắn.
Người nhà, chính là người đáng quý trọng nhất, đáng giá nhất trên thế gian này.