Tiên Ma Biến

Chương 304: Phá cảnh và tín nhiệm




Lâm Tịch không biết sự tồn tại của sinh linh này.

Cơn ho khan và nôn mửa liên tục khiến một hơi hắn hít sâu vào ban đầu đã phun ra, không thể nào hô hấp được nữa. Hôm nay năng lực đặc biệt đã dùng qua, cho nên, so với thường ngày thì sự uy hiếp tử vong này đối với hắn còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Hắn cố gắng chống lại cảm giác bất an lo sợ này, tránh việc cảm giác xấu lan tỏa sẽ làm cho mình hành động không tốt.

Được chính cảm giác sợ hãi tột độ cùng với trạng thái thân thể cực hạn hiện giờ tạo áp lực, trái tim hắn bắt đầu co rút mạnh lại, những nhân tố kích thích bình thường ngủ yên trong nội phủ cũng phân bố ra khắp nơi.

Chút hồn lực còn sót lại trong người hắn bỗng nhiên cuồng bạo, điên cuồng khuếch trương trong cơ thể, giúp cho thân thể hắn có thể chống chịu lâu hơn.

Một lần nữa hắn bị cơn lũ màu đen hất tung lên cao. Hắn mạnh mẽ cố gắng nhịn không hít thở, tránh bị bùn dơ dập vào mặt. Đợi đến lúc cảm giác được trời đã thoáng hơn, hắn mới rướn người lên cao, thở gấp một hơi, hít sâu vào.

Tuy lần này vẫn có bùn đánh vào mặt hắn, nhưng hắn đã thành công hít thở được, có thể nói đối với hắn một hơi vừa rồi thật quý giá bao nhiêu. Mặc dù mùi bùn hôi thối thoang thoảng trong không khí và nước sông vẫn khiến hắn phải ho khan liên tục, nhưng lại giúp cho thân thể hắn lấy được những hơi thở mới, khiến tinh thần hắn tỉnh táo hơn.

Sau một thời gian, sức mạnh kinh khủng của đợt hồng thủy màu đen đã tàn phá rất nhiều cảnh quan rốt cuộc đã bị triệt tiêu hết trong lòng sông, phân vào rất nhiều nhánh rẽ bên dưới, giống như máu tươi đang từ từ đổ vào các mạch máu ngay trên mặt đất màu đen, cuối cùng hóa thành những bọt khí biến mất trong lòng sông.

Lâm Tịch giống như một vỏ sò bị thủy triều đánh vào bờ cát.

Hắn dùng sức ho khan, ho đến khi chất dịch sềnh sệch màu đen từ trong miệng và mũi được phun ra ngoài. Hắn đồng thời tham lam thở gấp, sau đó khàn giọng quát lên:

- Cô còn sống không?

Trì Tiểu Dạ ở bên cạnh hắn.

Sóng to gió lớn hắn không buông tay, cho đến khi bị đánh vào bờ, đôi tay hắn mới vô lực buông xuống.

Lâm Tịch vừa quát xong, đôi mắt còn chưa mở ra, lập tức đã nghe được tiếng ho khan và nôn mửa của Trì Tiểu Dạ.

Hắn nhanh chóng mừng rỡ, tiếng ho khan và nôn mửa của Trì Tiểu Dạ càng lớn, càng lộ vẻ có lực, hắn càng mừng rỡ hơn.

...

Lâm Tịch vẫn ho khan, khuôn mặt bị bùn lầy che mất, chưa thể mở mắt ra được.

Bởi vì thương thế trước kia cộng với việc bị đợt hồng thủy màu đen này nên lá phổi ở ngực hắn đã hít vào không ít đồ dơ bẩn, không chỉ khiến nội phủ đau đớn vô cùng, mà hắn còn cảm thấy cả người như đang bị một tảng đá lớn đè lên.

Nhưng sau khi những đợt khí mới tinh tràn vào trong người, hắn cảm thấy có một dòng nước ấm chạy khắp thân thể mình, phảng phất như có một sức mạnh mới nảy sinh bên trong, từ từ truyền vào trong xương cốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ở thế gian này, có rất nhiều thứ phải dựa vào việc đối lập mới có thể thấy rõ.

Sau khi bị đợt hồng thủy màu đen vừa rồi đánh lên đánh xuống đến nỗi tưởng chừng như phải bỏ mình, hiện giờ Lâm Tịch mới cảm thấy thân thể mình đã thoải mái hơn mọi ngày rất nhiều, mà dòng nước ấm đang chảy trong người mình cũng mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

Dòng khí nóng chạy vội trong cơ thể hắn có khát vọng muốn thẩm thấu ra ngoài da thịt hắn.

Ngay lúc đấy, thâm tâm Lâm Tịch cũng có một nỗi khát vọng không bao giờ sánh được. Nên dòng khí nóng này lập tức trào ra ngoài da thịt, thẩm thấu vào lông tơ, sau đó truyền ra bên ngoài không khí.

"Rắc!"

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Rất nhiều bùn đất dơ dáy trên người Lâm Tịch rớt xuống.

Những mảnh bùn dính chặt đã khô đang bám trên mặt hắn từ từ nứt võ, rớt xuống bên dưới.

Lâm Tịch cảm thấy cơ thể mình đang như bừng sáng, cánh cửa ngăn cản hắn chạm đến cảnh giới Đại hồn sư trước kia đã biến mất.

- Ta đột phá!

Hắn chợt tỉnh ngộ, sau đấy mừng rỡ kêu lên, mở to đôi mắt sáng trong.

...

Lâm Tịch biết mình còn cách cảnh giới Đại hồn sư rất gần, nhưng không ngờ lại gần như thế, cũng không ngờ ngay sau khi bị cơn hồng thủy cuốn đi, mình đã mở toang cánh cửa ấy ra.

Bùn đất từ trên mặt hắn rớt xuống, hắn mở mắt, da thịt trên cơ thể khẽ sáng lên, giống như niết bàn tân sinh.

Sau đấy hắn thấy được Trì Tiểu Dạ vẫn đang ho khan không thể hô hấp bình thường lại được, thấy được sinh linh nhỏ bé ở ngực mình, thấy được một đôi mắt đen rất to.

Lâm Tịch nhất thời ngây người.

Mặc dù cả người bị nước bùn bám dính, chỉ có đôi mắt hết sức sáng trong và sạch sẽ lộ ra ngoài, nhưng ba cái đuôi của nó vẫn hiện rõ trong mắt hắn.

Lâm Tịch chưa từng nhìn thấy loại thú nào như vậy, thậm chí còn không được nghe nói đến trong sách bở.

Bởi vì tu vi tăng lên, hồn lực trong cơ thể đã mạnh đến mức có thể phá vỡ gông cùm xiềng xiếc bên trong thân thể, thẩm thấu đến ngoài trời đất, như suy nghĩ tạo thành thực chất chạy dọc theo người, cảm giác của hắn cũng nhạy cảm rõ ràng hơn. Cho nên, ngay nháy mắt nhìn thấy con thú ba đuôi có hình dạng như mèo này, hắn chợt cảm thấy trong cơ thể con thú này ẩn chứa khí tức khiến tim hắn phải đập nhanh, trực giác báo cho hắn một sự nguy hiểm vô hình, sống lưng cũng trở nên tê dại.

Tuy nhiên, hắn lại thấy được sự ấm áp và lệ thuộc đằng sau đôi mắt đen nhánh của sinh linh này.

Hắn cũng thấy được bốn móng vuốt con thú này đang nắm chặt chéo áo mình, mãi không chịu buông ra.

Đây là một sinh linh nhỏ bé bất lực.

Nhìn thẳng vào đôi mắt nó, nhìn thấy nó vẫn níu chặt chéo áo của mình, bốn móng vuốt nho nhỏ trông đã hết sức, Lâm Tịch nhất thời cảm thấy tình thương. Hắn tất nhiên biết sinh linh nhỏ bé này vừa xuất hiện trên thế gian không được bao lâu.

- Chào ngươi...lần đầu gặp mặt...Ngươi từ đâu tới đây? Sao lại bám vào người ta thế này?

Lâm Tịch bất giác cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi nó.

Thú con không hiểu Lâm Tịch nói gì....nhưng từ lúc xuất hiện trên thế gian, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với nó, nó cũng cảm thấy ánh mắt của Lâm Tịch thật ấm áp, nên nó đã mở miệng "a" một tiếng nhỏ, bốn cái móng vuốt đang níu vào áo Lâm Tịch càng níu chặt hơn, cả người khẽ co rút vào ngực Lâm Tịch.

Lâm Tịch đưa tay ra, hơi do dự một hồi, cuối cùng vẫn buông xuống, khẽ xoa nhẹ đầu nó.

Thân thể mềm mại của nó bỗng nhiên cứng lại, nhưng lập tức ngẩng đầu lên, dùng lưỡi của mình liếm lòng bàn tay Lâm Tịch.

Lâm Tịch cảm thấy lòng bàn tay hơi nhột, cảm thấy sự lệ thuộc và tín nhiệm của nó, hắn không nhịn được bật cười.

...

Trì Tiểu Dạ rốt cuộc đã nhổ ra những vật dơ bẩn trong khí quản của mình, rốt cuộc có thể tự do hít thở, rốt cuộc đã có chút sức mạnh lại, có thể xem thử Lâm Tịch như thế nào rồi.

Lúc ở trong nước lũ nàng không thể nào biết tình hình bên ngoài thế nào, không thấy cảnh tượng cơn lũ ào ạt mạnh mẽ rồi hóa thành những nhánh sông nhỏ thế nào, nhưng nàng vẫn cảm giác được đôi tay kiên định đã chống đỡ giúp nàng. Chính nhờ đôi tay vững chắc luôn nâng nàng lên, mãi mãi không buông ra, nên đã giúp nàng có thêm tự tin và dũng khí, giúp nàng có cơ hội hít thở. Hiện giờ nàng không biết mình nên nói gì, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch đã ngồi dậy cùng với sinh linh nhỏ bé màu đen trên người lâm Tịch, cảm nhận được sự thân mật giữa Lâm Tịch và thú con này, sắc mặt nàng bỗng nhiên tái nhợt, không thể tin được mà thất thần hô lên:

- Sao có thể như vậy?

- Nó là cái gì?

Lâm Tịch nhìn thấu Trì Tiểu Dạ khiếp sợ không phải vì tu vi của mình đã đột phá, mà là từ con thú có đôi mắt rất sáng trong này và sạch sẽ này, nên hắn vừa nâng Trì Tiểu Dạ dậy, vừa hỏi.

Trì Tiểu Dạ nhìn hắn và con thú nhỏ kia bằng ánh mắt hết sức phức tạp, sau đấy nàng chăm chú nhìn con thú màu đen có ba cái đuôi đấy, lòng càng khiếp sợ hơn.

- Tam vĩ hắc hồ miêu!

Một cái tên rất bình thường.

Nhưng Lâm Tịch biết con thú nhỏ không biết từ đâu đến này nhất định không bình thường, hắn cũng biết Trì Tiểu Dạ sẽ không giấu diếm mình điều gì, nên hắn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ Trì Tiểu Dạ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.