Một thương đội di chuyển trong hành tỉnh Quý Vân.
Hành tỉnh Quý Vân nhiều núi nhiều mưa, có nhiều tòa thành lớn được xây dựa vào vách núi, đường núi gập ghềnh xuất hiện khắp nơi. Trên đường đi vào hành tỉnh Quý Vân, thương đội này nhiều lần dừng lại trong các trấn núi để trao đổi hương liệu và lá trà, nên tốc độ đi cũng không nhanh lắm.
Cao Á Nam là một thành viên trong thương đội này.
Bởi vì nàng là con gái của thủ phụ Vân Tần, nên khác với những người khác đang ẩn nặc trong thương đội, nàng biết rõ đối tượng thương đội này đang hộ tống chính là nam tử trung niên mặt trắng như ngọc kia.
Nàng biết nam tử trung niên mặt trắng này từng quan tâm Lâm Tịch trong triều đình, làm việc công bằng hợp lý, nên suốt đường đi nàng luôn tỏ ra tôn kính ông ta.
Nam tử trung niên mặt trắng như ngọc này từng nhiều năm ở biên quân, cho nên, mặc dù nàng là người chịu trách nhiệm chính của thương đội này, nhưng thực chất nàng chỉ phụ trách việc thu chi thường ngày, điều nàng lo lắng nhất bây giờ là liệu bộ hạ của Văn Nhân Thương Nguyệt có tập kích hay không.
Nàng chưa bao giờ tới những hành tỉnh ở sâu trong núi rừng, mưa rơi khắp nơi như vậy, nên sau khi thương đội này dừng lại một thị trấn lớn trong núi, nàng lập tức hành xử như bao thiếu nữ bình thường khác: đi dạo xem chung quanh một chút, ghé thăm các cửa hàng.
Trong thâm tâm, nàng luôn muốn mình là một thiếu nữ binh thường, không tranh quyền thế.
Khi cảm nhận được sự an tĩnh của thị trấn trong nú rừng, nàng bất giác nghĩ rằng nếu như mình sinh ở đây, làm một người bình thường...vậy cho dù thế giới bên ngoài có thay đổi thế nào, có chiến tranh thế nào, cũng không liên quan đến mình.
Nhưng nàng cũng biết rằng đây chỉ là ý nghĩ của riêng mình, bởi vì việc thể chất và gia thế nàng rất đặc biệt là điều không thể thay đổi. Hơn nữa, nàng bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận hơn, nếu như bên ngoài thật sự có chiến tranh liên miên, sợ rằng cuộc sống an bình trong rừng sâu này sẽ bị phá vỡ.
Ngoài ra, nàng cũng biết cho dù mình thật sự biến thành một thiếu nữ bình thường ở đây, sợ rằng vẫn có rất nhiều phiền não.
Mỗi người đều có phiền não của riêng mình, mọi chuyện không thể diễn ra như con người toan tính.
Chỗ khác nhau chính là cả nàng và Lâm Tịch đều có trái tim muốn quan sát toàn bộ thế giới.
Có lẽ chính vì trái tim đầy rung cảm có thể phát hiện được bất cứ vẻ đẹp nào dù đấy là nơi xa lạ đến đâu, nên giữa hai người mới được sự hấp dẫn xuất phát từ thâm tâm.
...
Thiếu nữ cao gầy mặc thanh sam không ham tranh giành quyền thế bước đi trên con đường đá ướt nhẹp.
Đột nhiên nàng cảm thấy kinh hãi, đằng trước có một bóng người nàng vô cùng quen thuộc.
Nếu như hiện giờ Lâm Tịch có mặt ở đây, nhất định hắn ta cũng sẽ rất giật mình.
Đó là một cô gái trông hơi ngờ nghệch, mặt mũi thanh tú, dáng vẻ như một người đọc sách lâu năm - Nữ giáo sư trẻ tuổi nhất học viện Thanh Loan khoa Ngự Dược, An Khả Y.
Khi còn ở học viện An Khả Y không tham gia dạy bất cứ môn học nào, nhưng Cao Á Nam là đệ tử khoa Ngự Dược, hiển nhiên không thể nào nhận lầm.
Thấy An Khả Y từ xa gật đầu với mình, Cao Á Nam kinh ngạc đi theo.
An Khả Y đi vào một ngõ hẻm, dừng lại trước giếng nước.
- Lão sư, sao lão sư lại ở đây?
Cao Á Nam nhìn nữ giáo sư mặc một bộ y phục vải xanh bình thường, chân đeo đôi giày vải, kinh ngạc hỏi.
Vải xanh bình thường, giày thêu thô thiển, đây là những trang phục chỉ có các cô gái sống trong núi mới dừng đến, nhưng khi An Khả Y mặc lên lại không toát vẻ quê mùa như người khác vẫn nghĩ, chỉ là nàng ta thiếu đi sự trầm lãnh và trang nghiêm vốn có của những giảng viên mặc áo bào đen. Đây cũng là lần đầu tiên Cao Á Nam kinh ngạc phát hiện vị nữ giáo sư dáng vẻ ngờ nghệch này còn có một loại khí tức rất khó tả như thế.
- Bắt đầu từ hôm nay, ta và các ngươi sẽ cùng đi lên phía tây.
Cũng giống như bao nhiêu giảng viên học viện Thanh Loan khác, nữ giáo sư trẻ tuổi nhất khoa Ngự Dược cũng là một người không nhiễm bụi bậm nhân gian, nhưng so với nhiều người khác trong học viện, sợ rằng nàng ta là người trả lời vấn đề rõ ràng nhất, không có bất kỳ lời dư thừa nào. Nghe thấy Cao Á Nam hỏi như thế, nàng rất bình tĩnh đáp lại, giống như đang xác nhận vậy.
Cao Á Nam tất nhiên hiểu rõ một nữ giáo sư học viện Thanh Loan mạnh mẽ như thế nào, nên nàng rất vui mừng khi biết An Khả Y gia nhập thương đội.
Chẳng qua nàng cảm thấy mọi việc hơi khó hiểu, trông An Khả Y cũng không có gì phải dặn dò đặc biệt, vậy tại sao phải cố ý dẫn nàng tới đây?
Cao Á Nam rất muốn hỏi câu này, nhưng nàng đột nhiên nhìn thấy An Khả Y đang không nhìn nàng, mà là đang chăm chú nhìn một miệng giếng tam giác ở ngay trước mặt, trông nàng ta nghiêm túc như khi đang đọc sách vậy.
Cái giếng tam giác của thị trấn rừng núi này được nối thông với nhau, miệng giếng thứ nhất chỉ dùng để uống nước, miệng giếng thứ hai để dành cho việc lấy gạo rửa rau, miệng giếng thứ ba được người dân dùng khi muốn giặt quần áo. Có thể dễ dàng nhìn thấy nước giếng trong miệng giếng thứ nhất và thứ hai vô cùng trong suốt, thậm chí còn có vài con cá chép du động.
Cao Á Nam nhìn thấy nữ giáo sư có dáng vẻ ngờ nghệch đang tập trung nhìn một con cá chép ở miệng giếng thứ hai. Nàng kinh ngạc nhận ra xung quanh con cá chép này có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt trông như cát mịn, nhưng khi đuôi cá chép này du động, tầng ánh sáng này càng ngày càng nhạt dần hơn. Chỉ một hồi sau, con cá chép này đã nhẹ nhàng bơi đi, mà tầng ánh sáng đó cũng hoàn toàn biến mất, trông không khác gì những con cá chép bình thường khác.
...
Trong thành Tân Dương có một ngọn núi cao.
Ngay lúc hoàng hôn buông xuống, bốn người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm và Mông Bạch đã đi lên tới đỉnh.
Trên núi có không ít trái cây, nhưng vẫn chưa chín lắm, chỉ có vài quả nhỏ còn chưa lớn hẳn.
Mông Bạch nhìn những quả trái cây còn nhỏ chưa ăn được, đồng thời cảm nhận từng luồng gió núi mát thổi qua người, hỏi Lâm Tịch bên cạnh:
- Lâm Tịch, ngươi đến nơi này muốn thử bắn tên sao?
Lâm Tịch lắc đầu, tự giễu nói:
- Dù sao ta đã nhìn kỹ qua, bảy cây tên kia đều là "gió", phù văn ở trên thân tên sẽ giúp lực bắn đạt tới uy lực mạnh nhất, đường bay lại vô cùng ổn định...Một khi phối hợp với "tiểu hắc" sẽ giúp uy lực cây tên do ta bắn ra đạt tới tình trạng mạnh nhất, nhưng điều quan trọng nhất là mỗi lần bắn như vậy sẽ làm hồn lực tiêu hao kinh khủng...Nếu đã như vậy, còn không bằng giữ lại, tiết kiệm hồn lực.
Mông Bạch thấy hơi khó hiểu, nghĩ thầm ngọn núi nhỏ này không có gì đặc biệt, phong cảnh cũng không hữu tình, ngươi không bắn tên thì lên đây làm gì? Nên hắn nhìn Lâm Tịch, không nhịn được hỏi:
- Vậy ngươi muốn làm gì?
- Tới đây tu hành.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua Mông Bạch, nói:
- Chúng ta cùng tu hành.
- Cùng tu hành?
Mông Bạch nghĩ mãi vẫn chưa hiểu. Cho dù Lâm Tịch có vũ kỹ đặc biệt gì đấy muốn dạy cho bọn hắn, vậy chỉ cần ở trong phòng khách sạn dạy là được rồi, cần gì phải xa xôi chạy tới đây? Nếu như chỉ là tu hành hồn lực, Mông Bạch càng cảm thấy lo sợ hơn, bởi vì ở trên núi rất lạnh, sợ rằng rất khó nhanh chóng tiến vào minh tưởng tu hành.
- Trước khi gặp lại ngươi, ta đã nói với Tiếu Y và Lăng Hàm rằng đối thủ lần này của chúng ta rất mạnh, ngay cả học viện cũng không chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn cho chúng ta được. Nên ta từng nói sẽ nhẫn tâm ép Tiếu Y và Lăng Hàm tu hành.
Lâm Tịch nhìn Mông Bạch, nói:
- Tiếu Y và Lăng Hàm tiếp nhận sự sắp xếp của ta, chẳng qua không biết bây giờ ngươi có muốn tu hành với chúng t a hay không...Mặc dù ta cảm thấy tu vi là của mình, bất kể làm gì đi nữa thì quan trọng nhất vẫn là chạy trốn, hiển nhiên tu vi cao hơn không phải là chuyện xấu. Tuy nhiên, ta không thể ép buộc ngươi tu hành, nên ngươi hãy suy nghĩ rồi trả lời.
Tuy nói Mông Bạch rất nhát gan, nhưng hắn lại cực kỳ thông minh, nếu không muốn nói là thiên phú cực cao. Cũng vì lý do này nên một vị giáo sư khoa Nội Tương mới ép hắn thi hành nhiệm vụ lần này, hi vọng sau này hắn có thể trưởng thành hơn, không lãng phí thiên tư trời phú.
Hiện giờ tên mập này rất nhạy cảm phát hiện ý vị khác thường trong lời Lâm Tịch nói, nên hắn nhất thời cảm thấy bận tâm, hỏi: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
- Rốt cuộc là tu hành gì?
- Khoa Nội Tương các ngươi luôn luôn nghiên cứu làm thế nào để thân thể người tu hành mạnh hơn, hoặc là giúp tu vi tăng nhanh hơn...ta có một phương pháp.
Lâm Tịch ôm lấy Cát Tường từ bên trong tay áo ra ngoài, sờ sờ đầu của Cát Tường, ý nói Cát Tường có thể tự mình chơi đùa xung quanh, quan sát phong cảnh khác với vùng đất hoang vu. Đồng thời, hắn cũng chân thành nói:
- Khi đối mặt với sinh tử thật sự, bất cứ kẻ nào cũng bị ép đến mức tiềm lực bộc phát dữ dội. Hơn nữa, một khi vượt qua được cực hạn đó, người tu hành sẽ nhận được ma luyện tốt nhất, hiệu quả tu hành còn tốt hơn lúc bình thường rất nhiều.
Lâm Tịch không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói:
- Chúng ta có thể nhảy từ trên đây xuống.
- Lâm Tịch, ngươi điên à?
Mông Bạch chợt tái mặt, đặt mông ngồi xuống đất:
- Từ đây nhảy xuống...không phải tự sát sao?
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm khẽ biến sắc, nhìn về phía trước...đằng trước bọn họ chính là sơn cốc duy nhất của ngọn núi này.
Ngọn núi duy nhất trong thành Tân Dương không cao lắm, nhưng sơn cốc này sâu ít nhất đến bảy tám chục thước, mà đáy cốc lại là bùn đất và sỏi đá.
- Nếu cứ như vậy nhảy thẳng xuống, đừng nói là chúng ta, ngay cả người tu hành Quốc sĩ cũng chưa chắc sống được.
Lâm Tịch bất đắc dĩ nhìn Mông Bạch, nói:
- Ta muốn tu hành, không muốn tự sát...Điều ta muốn làm chính là nhảy từ trên đây xuống, nhưng phải tìm cách sống.
- Nếu như ta bị người đuổi giết rơi vào tuyệt cảnh tới tận đây, nhất định phải nhảy, ta nhất định sẽ chọn những cây tùng kia.
Lâm Tịch đưa tay ra chỉ, nhìn về trong sơn cốc.
Dưới đáy sơn cốc có rất nhiều cây tùng chọc trời, cao to và thẳng, cánh là xòe ra bên ngoài như những cánh quạt rộng lớn.
Dù là Mông Bạch, Khương Tiếu Y hay Biên Lăng Hàm, cả ba đều hiểu ý Lâm Tịch, chỉ có Cát Tường không biết hiện giờ Lâm Tịch đang nói gì với những cây tùng kia, thậm chí nó còn nghi ngờ không biết những cây tùng kia có thể ăn được hay không.
Tuy nhiên, ngay cả Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm cũng cảm thấy những gì Lâm Tịch vừa nói thật quá điên cuồng.
Bởi vì khoảng cách giữa những cây tùng kia và ngọn núi bọn họ đang đứng không gần, chỉ sợ bọn họ phải nhảy hết sức mới có thể chạm tới phần trên của cây tùng. Ngoài ra, mặc dù những cây tùng này rất cao, nhưng từ đỉnh ngọn cây xuống dưới mặt đất lại cách đến mười sáu mười bảy thước...mà điều quan trọng nhất chính là phần ngọn của cây tùng lại rất dễ gãy.
Phải nhảy hết sức, cố gắng chạm đến đỉnh cây tùng, lúc rơi xuống phải lựa chọn những cành cây to khỏe có thể chịu sức nặng được, như vậy họ mới có thể sống, không trực tiếp ngã chết.
Bọn họ là người tu hành, việc này tất nhiên có thể làm được, nhưng điều kiện là không được có sơ suất, hơn nữa trong việc này lại có yếu tố may mắn, không ai dám chắc chắn lúc đập mạnh vào cây tùng có bị thương hay không? Lúc ngã từ trên cao xuống, liệu cành cây đỡ mình có chắc chắn hay không? Có khi nào cái cây đó đã bị côn trùng ăn mục?
Đây là một việc vô cùng nguy hiểm, mới chỉ đứng ở trước vách đá tưởng tượng thôi, bọn họ đã cảm thấy rất nguy hiểm.
Thật sự không khác gì đang liều mạng.
- Việc này đúng là rất nguy hiểm, nhưng các ngươi đã hứa sẽ tuyệt đối tin tưởng ta...Lần này các ngươi phải tin tưởng ta, cùng nhảy với ta, ta đảm bảo chúng ta có thể làm được những gì ta đang nghĩ đến. Chẳng qua ngọn núi này chưa đủ cao, còn chưa tạo thành áp lực thật sự với chúng ta.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, hỏi:
- Các ngươi định cùng nhảy với ta không?