Thân tại phòng riêng của mình tại lầu tân sinh khoa Chỉ Qua, phóng mắt nhìn ánh sao trên bầu trời đêm ngoài học viện và những dãy núi xa xa qua cánh cửa sổ bằng gỗ, Lâm Tịch không ngừng chuyển động mô phỏng theo những động tác được vẽ trên cuốn sách nhỏ ở đằng trước: duỗi chân, cúi người, xoay eo, bước nhanh, gập khuỷu tay, ra quyền, thu vai...
Giống như một con báo đang vặn eo bẻ cổ, kéo thân giãn cốt, giơ nanh giương vuốt trong bóng đêm, đôi mắt sáng quắc nhìn rõ mọi vật.
Đây là hai mươi bốn thức thể thuật của học viện Thanh Loan, mặc dù thoạt nhìn không phức tạp và huyền bí lắm, nhưng qua nhiều năm vất vả nghiên cứu, những giảng viên suốt ngày ở trong một căn phòng phía sau những dãy núi học viện, chuyên xử lý các thông tin đến từ khắp nơi, được mọi người gọi là Dải Ngân Hà giảng viên, đã cho ra một kết luận rằng phần lớn những kỷ năng phản xạ và ứng phó kết tinh từ trong chiến đấu trên sa trường đều bao hàm trong những động tác này.
Ngoài ra, trong hai mươi bốn thức thể thuật học viện Thanh Loan còn có những động tác giúp da thịt và dây chằng người tập luyện đạt đến một giới hạn mới, thân thể ngày càng dẻo dai, linh hoạt và mạnh mẽ hơn. Một khi luyện tập các động tác này nhuần nhuyễn, vào lúc nguy cấp thân thể sẽ dựa theo trực giác tạo thành những phản xạ chính xác nhất để né tránh hoặc phản công lại đối thủ.
Sau khi liên tục thực hiện hai mươi bốn thức thể thuật này mười mấy lần, toàn thân Lâm Tịch đổ đầy mồ hôi, một tầng mồ hôi nóng hổi thấp thoảng ngoài làn da hắn. Nhưng Lâm Tịch lại không nghỉ ngơi, đầu tiên là tập luyện hai tư thế quái dị La Hầu Uyên đã dạy cho hắn, sau đó lấy một nhánh cây dài thô to ở dưới cái giường bằng đá lên, không ngừng vung chém.
Rõ ràng hắn đã hoàn toàn xem nhánh cây này là một thanh trường đao, khi hắn vung "đao" lên, đường đao như tạo thành một quỹ tích trong không trung, giống như một đường vòng cung vậy. Phối hợp với chuyển động của thân thể, cánh tay và cổ tay, từng đường "đao" không những nối tiếp nhau mà tốc độ còn rất nhanh, gây cho người ta cảm giác "đao" nãy giờ vẫn liên miên vẽ đường vòng cung trên không trung, không đứt quãng hay ngừng lại. Mặc dù những động tác này của hắn có vẻ rất mới lạ, nhưng từ những tiếng xé gió liên tục phát ra khi nhánh cây ma sát với không khí, có thể nhận thấy tốc độ xuất đao của hắn đã nhanh hơn rất nhiều.
Sau mười mấy phút luyện tập, động tác của Lâm Tịch càng lúc càng mạnh hơn, nhưng đây cũng là lúc hắn sức cùng lực kiệt không thể nào kiên trì được nữa, khuôn mặt phủ đầy mồ hôi, cứ thế nằm ngã xuống giường.
Thời gian hắn tiến vào học viện chưa lâu, tính đến nay, từ lúc An Khả Y dạy hắn những động tác xuất đao dùng trong chiến trường chưa quá bốn ngày. Hôm qua học môn vũ kỹ, giảng viên Từ Sinh Mạt dường như có ác cảm đặc biệt với hắn rốt cuộc đã dạy các tân đệ tử khoa Chỉ Qua hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan, nếu như so sánh với thời gian ban đầu tới tham gia nhập thí, thân thể gầy yếu lúc trước của Lâm Tịch đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cơ thể tráng kiện, các cơ thịt trên người hơi nổi lên, giống như có một cỗ lực lượng bất phàm súc tích bên trong.
Nhưng cảm giác duy nhất của hắn hiện giờ chính là toàn thân đau nhức không chịu nổi, nhất là các cơ thịt ở bắp tay và bắp chân càng nhức nhối dị thường, mồ hôi chua tuôn ra như suối. Vào lúc hắn cố gắng điều chỉnh nhịp thở, các cơ thịt trên tay khẽ lên xuống đều đặn như một quả tim đang đập, sau một lúc, hắn có cảm giác ngay cả một đầu ngón tay mình cũng không thể nào cử động được...
...
- Xem ra ngày mai mình phải gặp lão sư Mộc Thanh mới được, hỏi thử lão sư có thể cho mình một trường đao được không, nếu được thì chắc chắn hiệu quả luyện tập sẽ hơn hẳn.
Sau khi điều chỉnh được nhịp hô hấp, Lâm Tịch thở ra một hơi, đưa mắt nhìn những vì sao sáng bên ngoài bầu trời đêm, lầm bầm:
- Thật sự không có nhiều thời gian...
Lâm Tịch thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến việc ngày mai mình có thể vào sơn cốc thí luyện lại.
Mấy ngày nay, trừ việc tu hành thì hầu hết tâm trí của hắn đều tưởng nhớ đến sơn cốc thí luyện cùng trận pháp "mâu đánh thẳng" trong khu huấn luyện vũ kỹ, nhưng đặc huấn Phong Hành Giả lại quá quan trọng, hắn không thể nào lơ là việc luyện tập thêm sau khi đã học với Đông Vi, càng không thể không luyện tập hai mươi bốn thức thể thuật cùng những động tác chiến đấu An Khả Y đã dạy, với khối lượng công việc nhiều như vậy, dĩ nhiên hắn không thể nào vào sơn cốc thí luyện được. Thậm chí cả thời gian minh tưởng một ngày cũng ít hơn trước.
Điều duy nhất hắn cảm thấy thỏa mãn chính là dường như tu vi của mình đã tăng lên, dòng khí lưu trong đan điền tựa hồ lớn mạnh hơn trước, mấy vết thương sau lần vào sơn cốc thí luyện đầu tiên cũng hoàn toàn bình phục.
- Thời gian không đủ...đúng vậy...lãng phí chính là lãng phí đấy, dù sao đại thúc cũng nói rằng cái bánh xe kia không thể biến mất được...
Hắn đang tính nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc nhưng đột nhiên nghĩ đến một việc gì đó, đôi mắt sáng lên như những vì sao, cuối cùng là vội vã ngồi dậy.
- Trở về!
Lâm Tịch hô to hai chữ này.
Cảnh vật trước mặt chợt biến đổi, hắn đã quay về thời điểm mười phút trước, tay đang nắm một nhánh cây không nhẹ lắm. Nhưng vừa nhìn thấy nhánh cây này lại, vẻ hưng phần và thần sắc đắc ý trên mặt hắn bỗng nhiên biến mất hoàn toàn, thay vào đó là buồn rầu, cười khổ:
- Tự mình bắt mình chịu khổ một lần nữa...thật là đau khổ mà...
...
Ánh nắng chiều dần bao phủ khắp sơn cốc, sắc màu hoàng hôn hiện rõ trên trời cao.
Đâu đó tại một góc rừng yên tĩnh...
Những ngày qua Khương Tiếu Y đều tích cực vào trong sơn cốc thí luyện đau khổ tìm kiếm, thật đáng khâm phục sự kiên trì này khi hơn ba phần tư sơn cốc đã bị hắn tìm qua, cặn kẽ cả từng góc rừng, nhưng tiếc thay hắn không thể nào tìm thấy đối thủ "Chồn Bạc" vô cùng thần bí và cổ quái kia. Tuy không gặp phải đối thủ mình mong đợi nhưng chiến tích của Khương Tiếu Y trong mấy ngày vừa rồi có thể nói là tương đối tốt, từng hai lần đạt được thành tích năm sao, nhưng hôm qua hắn bất cẩn bị một đối thủ đánh lén, người này dùng một thanh chiến phủ cán dài đập mạnh vào sau lưng, làm cho hắn hoàn toàn mất sức chiến đấu, nguyên cả thời gian còn lại không thể nào khôi phục được, cuối cùng là bị các đối thủ lấy hết huy chương.
Lúc này, vũ khí Khương Tiếu Y đang sử dụng là một sợi roi chín khúc và một tấm chắn, ngoài ra, trên lưng của hắn còn một thanh đoản đao. Đột nhiên hắn ngừng lại, dường như ở đâu đó gần đây có âm thanh kim loại va vào nhau, có người đang chiến đấu? Hắn lập tức rảo chân bước nhanh tới trước, tuy đi nhanh nhưng lại rất lặng lẽ, dần dần áp sát khu vực phát ra âm thanh.
Ngay lúc tới gần, cả người Khương Tiếu Y đột nhiên run lên, giống như bị sét đánh trúng.
Chồn Bạc!
Hắn nhìn đằng trước, một người cầm trường kiếm đang giằng co với người khác cầm trường côn. Trong đó, trên ngực bộ áo giáp của người cầm trường kiếm có một dấu hiệu, chính là dấu hiệu Chồn Bạc hắn tìm kiếm mấy ngày hôm nay!
"Keng!"
Một tràng âm thanh chói tai vang lên, trường kiếm của Chồn Bạc mạnh mẽ chém lên trên trường côn, khiến cho thân thể của đệ tử đang cầm trường côn lảo đảo, thiếu chút nữa đã không thể khống chế thăng bằng cơ thể.
- A!
Nhưng "Chồn Bạc" lại không vì thế mà ngừng tay, tiếp tục tung một cước đá mạnh vào bụng tân đệ tử này. Ngay lúc trường côn rời tay, thân thể ngã xuống đất, trường kiếm trong tay Ngân Hồ lại một lần nữa vung lên, chém mạnh vào người hắn.
Khương Tiếu Y nhất thời ngây người! Đằng sau tấm mặt nạ bằng bạc, đôi mắt hắn mở to, sự ngạc nhiên hiện rõ.
Sao có thể như vậy?
Mình không thể nào nhìn lầm được, rõ ràng ký hiệu trên ngực bộ áo giáp tên đệ tử đang cầm trường kiếm đúng là Chồn Bạc, nhưng mấy ngày trước, lúc mình giao thủ với người này thì ngoại trừ tài bắn cung bất phàm ra, kỹ thuật cận chiến của Chồn Bạc rất kém...tại sao? Tại sao bây giờ lại ngược như vậy? Vừa rồi...vừa rồi...Chồn Bạc đã sử dụng những chiêu thức vô cùng gọn gàng để giải quyết đối thủ.
Nếu như đang ở trên chiến trường, một kiếm này tuyệt đối chém được đầu của đối phương!
Chẳng lẽ trong mấy ngày qua, hắn vẫn luôn khổ luyện bên trong sơn cốc thí luyện sao?
Nhưng cho dù là khổ luyện trong sơn cốc thí luyện thì thực lực của hắn cũng không thể nào tăng nhanh đến như vậy được. Hơn nữa, khi nhìn thấy đường kiếm của Chồn Bạc chém xuống cổ của tên đệ tử kia, bỗng nhiên hắn có cảm giác lạnh cả người, tim đập nhanh hơn.
- Hử?
Vào lúc này, sau khi lấy đi một quả huy chương từ trên ngực trái bộ áo giáp của tên đối thủ vừa bị chém ngã xuống đất, Lâm Tịch đã phát hiện Khương Tiếu Y đang đi đến. Dĩ nhiên "Chồn Bạc" tay đang cầm kiếm này chính là Lâm Tịch.
Hôm qua, sau khi cảm thấy vết thương trên thân thể đã bình phục hoàn toàn, hơn nữa bản thân đã nắm vững những động tác chiến đấu An Khả Y dạy, nên vừa mới kết thúc đặc huấn Phong Hành Giả hôm nay, Lâm Tịch liền vào sơn cốc thí luyện. Tính đến lúc này, thời gian hắn tiến vào cũng không lâu lắm.
Người đệ tử mặc bộ áo giáp màu đen có ký hiệu "hạc trắng" bị hắn chém ngã xuống đất đến mức choáng váng cả đầu óc, đến giờ vẫn không thể ngồi dậy nổi chỉ mới là đối thủ đầu tiên hắn gặp.
Mặc dù thành công đánh ngã tên đối thủ vừa gặp này xuống đất, nhưng vừa nhìn thấy bóng người Khương Tiếu Y xuất hiện trong khu rừng, Lâm Tịch bỗng nhiêu nhíu mày lại, xen lẫn trong niềm hưng phấn vừa lấy được một quả huy chương chính là một thoáng rùng mình. Hắn cũng nhận ra Khương Tiếu Y, đây chính là đệ tử cầm trường thương hắc hoa mình đã gặp lần trước. Tên đối thủ tự xưng là đệ tử khoa Thiên Công, trên ngực có ký hiệu hình hoa tường vi này sử dụng trường thương rất đáng sợ, lợi hại hơn đối thủ vừa bị hắn đánh bại rất nhiều.
Xem ra tình thế hơi bất lợi cho Lâm Tịch, mặc dù vừa rồi hắn đã dùng kiếm để thay trường đao đánh bại "hạc trắng", nhưng lại có cảm giác không thuận tay lắm. Dù sao đặc điểm của trường kiếm chính là vừa cứng vừa thẳng, khác hẳn với trường đao cong và sắc bén.
Thời gian và không gian ở khu vực này nhất thời như dừng lại, chỉ còn tiếng động thở hồng hộc của tên đệ tử đang nằm trên đất.
- Lại gặp rồi, hôm nay rất công bằng, chúng ta đều có bốn sao.
Khương Tiếu Y là người đầu tiên lên tiếng, hắn ta hít sâu một hơi, tiến tới gần Lâm Tịch.
Tuy nói đến bây giờ đối phương vẫn khiến mình có một cảm giác rất kỳ quái, nhưng nếu như đã thấy, sao mình có thể bỏ qua dễ dàng vậy được?
Lâm Tịch chỉnh tư thế đứng thẳng người lại, trường kiếm từ từ đưa ra trước ngực, mắt nhìn Khương Tiếu Y đang tới gần. Sau khi nhìn thấy rõ trên vai Khương Tiếu Y cũng có bốn miếng huy chương ngũ giác, hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Đúng là rất công bình.
Khương Tiếu Y không nói thêm, hắn ta lấy tấm chắn chắn ở trước người, sau đó cả người phóng nhanh tới Lâm Tịch. Đôi mắt của gã nhìn chằm chằm vào trường kiếm trong tay Lâm Tịch, nhưng Lâm Tịch lại cười cười, bàn tay phải đang cầm kiếm còn chưa động đậy gì thì bàn tay trái nãy giờ vẫn để sau lưng bỗng vung ra phía trước. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Vèo!"
Một tảng đá lớn như đầu đứa trẻ nít quăng tới Khương Tiếu Y!
Khương Tiếu Y giật mình, thâm tâm bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn thật không ngờ tên đệ tử này lại dùng y nguyên chiêu thức mình đã dùng trong lần đầu tiên gặp gỡ. Về việc Lâm Tịch lấy tảng đá này ở đâu thì hắn không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là lúc cúi người xuống lấy quả huy chương, Chồn Bạc đã tiện tay nhặt lấy.
Trong lúc thế tới của hắn hơi chậm lại, lấy tấm chắn chặn tảng đá này, Lâm Tịch bỗng nhiên phóng nhanh tới trước, trường kiếm trong tay theo thế nhảy lên cao vung xuống chém mạnh vào tấm chắn.
"Keng!"
Một tràng âm thanh chói tai vang khắp khu rừng, Khương Tiếu Y cầm sợi roi chín khúc vung lên, va chạm mạnh vào trường kiếm trong tay Lâm Tịch, vô số ánh lửa theo đó bắn ra tung tóe khắp nơi. Nhưng điều làm cho Khương Tiếu Y sợ hãi đến mức gần như phải nín thở, hai mắt mở to ra chính là hắn còn chưa kịp tung chiêu thứ hai thì trường kiếm Lâm Tịch đang nắm trong tay giống như những giọt nước từ trên cao rớt xuống mái ngói vậy, nhanh chóng đâm vào lồng ngực hắn với một tốc độ không thể nào tưởng tượng được.
- A!
Khương Tiếu Y bị đánh bay ra sau. Một chiêu này của Lâm Tịch thật sự không quá mạnh, chỉ làm cơ thể mất đi sự ổn định chứ không làm Khương Tiếu Y mất hết sức chiến đấu, nhưng, Lâm Tịch đâu rồi?
Lâm Tịch bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh người hắn như quỷ mị!
- A!
- A!
Trong cùng một lúc, cánh tay phải và cổ họng của hắn đều bị trúng chiêu!
Một cơn đau đớn nhanh chóng lan khắp toàn thân, Khương Tiếu Y té ngã xuống đất, tấm chắn trong tay cũng rơi ra.
- Sao có thể như vậy...sao chiêu thức của ngươi lại liên miên không dứt, nhanh đến như vậy? Chẳng lẽ hôm trước ngươi cố tình giấu thực lực?