Diệp Thiểu Phong đứng yên trong đại sảnh, mùi máu tanh vẫn phảng phất trong cổ họng hắn, thâm tâm có nỗi khổ khó diễn tả.
Ngay từ lúc ra tay, vị giảng viên mặc áo bào đen đã không có ý định giết chết hắn, cho nên, hai đầu ngón tay chỉ điểm ngay cổ hắn rồi dừng, khiến cho cổ họng hắn hơi bị thương.
Những tu hành giả có tu vi đạt đến Đại Hồn Sư đã được coi là cường giả ở bên ngoài, nhưng Diệp Thiểu Phong dù rất kiêu ngạo vẫn biết những người như vậy ở trong học viện Thanh Loan có rất nhiều, nói một cách khó nghe là không đáng nhắc tới. Nhưng bởi vì vị giảng viên mặc áo bào đen này chỉ là Đại Hồn Sư giống như hắn, nên thâm tâm hắn mới có nỗi khổ khó diễn tả.
Đối phương đã nói rằng mình chỉ là giảng viên khoa Văn Trì, trong hàng ngũ các giảng viên học viện Thanh Loan, có thể nói chiến lực của hắn là tệ hại nhất. Hiện tại, những lời nói đó hiển nhiên đã trở thành sự thật.
Nhưng Diệp Thiểu Khanh thân là nhân tài kiệt xuất trong hoàng thành, những tu hành giả đồng trang lứa khó là đối thủ của hắn, nhưng hắn lại không để đánh thắng được một giảng viên khoa Văn Trì, thực lực rất bình thường ở học viện Thanh Loan? Hơn nữa, hắn còn bị đánh bại trong nháy mắt, bại một cách thảm thương, bại một cách nhanh chóng.
Thì ra câu nói cuối cùng đối phương cố ý nói ra không phải là sợ đấu với hắn, mà đang nhắc nhở hắn: Khi đã thua một giảng viên có thực lực rất bình thường ở học viện Thanh Loan, hắn càng mất mặt mũi hơn.
Bả vai đối phương rõ ràng bị thương không nhẹ, nhưng nếu đây là quyết đấu sinh tử trên chiến trường, kết quả cuối cùng chính là đối phương vẫn còn sức chiến đấu, còn mình sẽ là người chết.
Thân hình hơi run rẩy, mắt nhìn vị giảng viên mặc áo bào đen đang từ từ đi về cửa ra vào, Diệp Thiểu Phong rốt cuộc hiểu vì sao đối phương lại kiêu ngạo, vì sao học viện Thanh Loan kiêu ngạo đến thế. Bởi vì cho dù là tu hành giả có tu vi ngang hàng nhau, nhưng học viện Thanh Loan vẫn khác với mọi người bên ngoài.
Học viện kiêu ngạo, chính là vì học viện có tự tin tuyệt đối và thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Cho nên, nếu như muốn khuất phục học viện Thanh Loan thì ngươi phải có thực lực trấn áp họ, nếu không, không thể có cách nào làm sự kiêu ngạo vốn có của học viện mất đi.
Đứng yên đấy trong một chốc lát, sau khi đã hiểu được rất nhiều lý lẽ, Diệp Thiểu Phong mới khổ sở nuốt một ngụm nước miếng đầy mùi máu tanh ở cổ họng xuống, tiếp đó thi lễ với vị giảng viên đang đứng tựa vào cửa ở đầu đại sảnh, nói:
- Hôm nay nhờ tiên sinh mới học được nhiều điều, ngày khác có cơ hội, tất nhiên sẽ thỉnh giáo tiên sinh tiếp. Nhưng thiên hạ này vẫn có thánh thượng, bất kỳ ai dù có mạnh đến đâu vẫn là thần tử đương kim thánh thượng, nếu như các cường giả đều cậy tài khinh người...Vân Tần ta...liệu còn là Vân Tần sao?
Vị giảng viên học viện này không nhìn Diệp Thiểu Phong, cũng không lên tiếng, chỉ thầm nghĩ: đây là suy nghĩ của ngươi, liên quan gì đến ta?
"Đúng là người trẻ tuổi...Thiên hạ này vẫn có thánh thượng, câu này đúng là không sai. Nhưng một nửa giang sơn Vân Tần này là do ai giành lấy?"
Giảng viên mặc áo bào đen không nói, Nhan Thiểu Khanh và Phong Thiên Hàn cũng chỉ nhếch miệng cười mỉm mai, trong lòng bỗng nghĩ như thế. Hoàng đế muốn quản học viện Thanh Loan, nhưng nếu học viện Thanh Loan thật sự không muốn quản thiên hạ này, vậy còn ai có thể ngăn chặn cường địch bên ngoài....Hơn nữa, nếu như Trương viện trưởng còn ở học viện Thanh Loan, cho dù là đương kim thánh thượng đích thân tới, sợ rằng thánh thượng cũng không dám hành xử như bây giờ: Muốn học viện Thanh Loan phải giao ra phương pháp tu luyện cùng những phương thuốc bí truyền.
Cho nên, hết thảy mọi việc có xảy ra hay không cũng phải coi học viện Thanh Loan có muốn hay không.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể chờ.
Thật ra, ngay cả Nhan Thiểu Khanh, người trẻ tuổi được coi là thiên tài ở hoàng thành Trung Châu, cũng không biết rằng việc đương kim thánh thượng muốn nhúng tay vào học viện Thanh Loan chính là một chuyện vô căn cứ và vô cùng hoang đường. Nhưng sau này, khi chức quan đã lớn hơn, khi đã biết nhiều người quyền to chức trọng hơn, hắn sẽ biết được nguyên nhân vì sao vị hoàng đế đang ngự trên long sàn, vì sao những người hùng tài đại lược hay tính toán âm mưu ở sau những bức màn che luôn luôn muốn làm chuyện vô căn cứ này. Đó là bởi vì học viện Thanh Loan quá mạnh, quá kiêu ngạo, hiện giờ học viện Thanh Loan vẫn không nhúng tay vào hoàng quyền, nhưng liệu có ai có thể đảm bảo sau này họ sẽ không làm thế nữa?
Mọi chuyện trên thế gian luôn biến hóa như dòng nước chảy, không ai biết nó sẽ trôi về đâu, mà lòng người lại là thứ khó phán đoán nhất trên thế gian.
Nếu như hỏi toàn bộ triều thần đế quốc Vân Tần, sợ rằng phần lớn các triều thần sẽ nói học viện Thanh Loan tuyệt đối không làm những chuyện bất lợi cho đế quốc Vân Tần, nhưng chỉ sợ cũng không có người nào dám đảm bảo học viện Thanh Loan sẽ mãi mãi như thế, chỉ sợ không có người nào dám đảm bảo học viện Thanh Loan sẽ vĩnh viễn trung tâm với thánh thượng.
Vừa muốn dựa vào, lại muốn cảnh giác, đây chính là một chuyện vô cùng mâu thuẫn.
...
Hoàng hôn phủ xuống học viện Thanh Loan, đêm dài đi qua, ánh rạng đông lại chiếu rọi khắp vùng đất thần thánh đế quốc Vân Tần, thắp sáng từng ngọn núi nguy nga cổ xưa ở đằng xa, người khác từ dưới nhìn lên lại có cảm giác chúng tựa như những cung điện lơ lửng trên không.
Ở học viện Thanh Loan, bây giờ đã là đầu mùa hè, nhưng phần lớn các nơi ở sơn mạch Đăng Thiên vẫn bị các luồng khí lạnh bao phủ, cỏ cây khô vàng.
Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, Lâm Tịch và tất cả đệ tử khoa Chỉ Qua đã phải xuất phát, đi vào một dãy núi hướng tây bắc học viện Thanh Loan. Cũng giống như mọi ngày khác, bọn họ chỉ được trang bị một phần nước đủ dùng trong một ngày và một tấm áo choàng màu đen để ngăn cản gió lạnh, ngoài ra, còn có một quả "trứng thối" để sử dụng khi gặp phải tình huống vô cùng nguy hiểm.
"Trứng thối" là một viên thuốc đặc biệt được học viện chế tạo từ vài loại dược thảo. Chỉ cần bóp nát phần vỏ bên ngoài, lập tức sẽ có một luồng khói màu vàng dày đặc bốc lên cao báo động. Bởi vì viên thuốc này có kích thước như quả trứng gà, khói vừa dày lại vừa thối, nên các đệ tử học viện đã đặt tên cho nó là "trứng thối".
Theo thông báo từ học viện, môn học dã ngoại cầu sinh lần này kéo dài bảy ngày. Hai ngày đầu là tự do đi vào, xâm nhập vào khu vực cầu sinh có tên "thảo nguyên xanh bán tuyết", ba ngày sau đó phải ở khu vực đấy mà đến giờ đám người Lâm Tịch vẫn không biết hoàn cảnh nơi đó như thế nào, hai ngày sau cùng là thu xếp đi về.
Bởi vì là tự do đi vào, hơn nữa bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, theo quy định học viện thì mỗi người chỉ được phép dùng thức ăn do chính mình kiếm được, cho nên, việc mọi người tụ tập lại chung một chỗ hiển nhiên không phải là việc làm sáng suốt. Biết được điều này, ngay từ lúc bắt đầu xuất phát, các tân đệ tử khoa Chỉ Qua đã tản ra, từng người từng người tiến vào khu vực trước mặt. Cho dù là những người rất thân như Lâm Tịch, Đường Khả hay Hoa Tịch Nguyệt, bọn họ cũng tách ra, khoảng cách giữa hai người ít nhất là một trăm bước, vừa đi lại vừa xem thử có thứ gì ăn được hay không.
Nhưng vừa mới vượt qua được một ngọn núi ở hướng tây bắc học viện, chính thức tiến vào một hoang nguyên cỏ lá khô vàng, Lâm Tịch và các tân đệ tử khoa Chỉ Qua đang tản ra bỗng nhiên sững người, cả bọn đồng loạt dừng lại.
Từng nhóm người cũng đang tản ra, trên người khoác một tấm áo choàng màu đen nổi bật ngay trên vùng hoang nguyên xơ xác này, lốm đốm xuất hiện trong tầm mắt họ.
- Khoa Thiên Công?
- Cả khoa Văn Trì, khoa Nội Tương nữa...
- Chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ lại ở đây?
...
Lâm Tịch kinh ngạc dừng bước trong bụi cỏ hoang, nhanh chóng phát hiện được rất nhiều người quen đang xuất hiện trong tầm mắt mình: Mông Bạch mập mạp, Trương Bình chững chạc...thậm chí còn có cả người bên khoa Ngự Dược. Nhìn về phương hướng khoa Ngự Dược, Lâm Tịch liền nhìn thấy Cao Á Nam và Khương Ngọc Nhi.
- Sáng sớm như vậy các ngươi đến đây làm gì? Các ngươi sẽ đi đâu?
Theo một con đường nhỏ trên hoang nguyên, Lâm Tịch nhanh chóng chạy tới chỗ Mông Bạch, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi.
- Ủa, các ngươi không biết gì à?
Thần sắc Mông Bạch rầu rỉ không vui, nhìn Lâm Tịch đang thở hổn hển trước mặt mình, nói lại:
- Lần này không chỉ riêng gì khoa Chỉ Qua các ngươi, toàn bộ các khoa khác đều phải tới đây để lịch luyện.
Lâm Tịch vỗ vỗ đầu vai Mông Bạch, nói:
- Vậy các ngươi phải cùng bọn ta đi tới "thảo nguyên xanh bán tuyết sao?"
Mông Bạch thật sự không thể hưng phấn chào hỏi như Lâm Tịch được, buồn rầu gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng ta cảm thấy thật không công bằng. Lâm Tịch, môn dã ngoại này là môn học bắt buộc bên khoa Chỉ Qua các ngươi, hơn nữa, các ngươi đã học môn này mấy hôm rồi, bây giờ lại bắt chúng ta phải tìm đồ ăn chung một khu vực với bọn ngươi, làm sao mà giành được? Ngoài ra, ta không thể nói ngươi tìm đồ ăn giùm ta. Nếu cứ như thế, vậy chẳng phải đệ tử khoa Chỉ Qua các ngươi sẽ no bụng, còn mấy khoa khác như ta lại đói meo đấy.
"Muốn ăn no à? Tên mập nhà ngươi lạc quan thật đấy." - Lâm Tịch cười thầm trong lòng, nhưng nghĩ tới việc mình nói ra như vậy nhất định sẽ làm Mông Bạch bị tổn thương, nên hắn chỉ khẽ cười, an ủi Mông Bạch:
- Yên tâm đi, trên đường đi ta sẽ dạy ngươi vài thứ. Còn nữa, theo kinh nghiệm học mấy lần trước, ta có thể nói rằng đối với sơn mạch Đăng Thiên khổng lồ này, chúng ta chỉ là những con kiến rất nhỏ mà thôi, quan trọng nhất là chính mình tìm được, có thêm vài khoa khác cũng không sao cả. Hoang nguyên thật sự rất lớn...trong quá trình cầu sinh, phần lớn các đệ tử chúng ta không thể gặp nhau được. Nếu như may mắn, chúng ta sẽ gặp lại khi quay về học viện đấy.
- Trương Bình.
Trong lúc nói chuyện, Trương Bình cũng chạy tới chỗ hai người, Lâm Tịch mỉm cười chào hỏi người bạn tốt.
Kể từ lúc danh tiếng Thiên Tuyển chín mươi cân truyền khắp, phần lớn các tân đệ tử trong học viện đều không muốn có quan hệ gì với Lâm Tịch. Nhưng hiện giờ Trương Bình lại không do dự tiến tới chào hỏi, tất nhiên là không cố kỵ người khác, coi Lâm Tịch là bằng hữu thật sự.
Bởi vì Trương Bình không giống như Mông Bạch, vừa vào được mấy hôm đã chọn môn giống như Lâm Tịch rồi học chung với nhau, cho nên, Lâm Tịch đã lâu rồi không gặp Trương Bình. So sánh với lúc mới vào học viện, nước da Trương Bình dường như đen hơn một chút, tuy nhiên, khí chất trên người càng chững chạc và khí khái hơn xưa.
- Lâm Tịch, ta có nghe nói ước định giữa ngươi và Liễu Tử Vũ. Ngươi tự tin trong một tháng có thể hơn hắn sao?
Sau khi chào hỏi xong, Trương Bình hơi lo lắng nhìn Lâm Tịch, trực tiếp hỏi.
Sau khi phất phất tay với Cao Á Nam và Khương Ngọc Nhi cách đấy không xa, Lâm Tịch mới ôn hòa nhìn Trương Bình, nhẹ giọng hỏi:
- Tu vi ngươi hiện giờ thế nào?
Trương Bình ngẩn người, khó hiểu nhìn Lâm Tịch nói:
- Khí lực khoảng một trăm năm mươi cân, thiếu chút nữa sẽ đến Hồn Sĩ trung giai.
Lâm Tịch lại cười cười, vươn tay ra đồng thời nói:
- Ngươi dùng hết sức nắm chặt tay ta đi, xem thử thế nào.
Trương Bình dùng sức nắm chặt, chợt thấy hơi kỳ lạ. Sau đó, hắn rõ ràng vận sức mạnh hơn, khuôn mặt đã ửng đỏ, nhưng Lâm Tịch vẫn mỉm cười. Thần sắc vô cùng kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Trương Bình.
- Lúc khảo nghiệm ngươi cố ý không dùng hết sức? Vì sao?
Một lúc sau, Trương Bình hít sâu một hơi rồi thả tay Lâm Tịch ra. Hắn ta nhìn bàn tay đã ửng đỏ của mình trước, sau đó mới cau mày hỏi.
Lâm Tịch rút bàn tay vẫn trắng hồng của mình về, nhìn Trương Bình nói:
- Nếu như ta nói rằng bởi vì lão sư dạy lớp vũ kỹ không thích ta, nhân lúc ta không còn chút sức nào mới tiến hành khảo nghiệm, ngươi có tin không?
Trương Bình cau mày, chưa kịp nói gì thì Mông Bạch đã xen vào, kinh ngạc nhìn Lâm Tịch không thôi:
- Lâm Tịch, thì ra khí lực của ngươi không chỉ có chín mươi cân...Nếu thế, ngươi có thể thắng Liễu Tử Vũ thật sao?
Nghe Mông Bạch nói như vậy, Trương Bình nhất thời hơi ngẩn ngươi, thở ra một hơi rồi nói:
- Mông Bạch, ngươi hay gặp Lâm Tịch như vậy, nhưng ngươi không hỏi han gì hắn cả, bây giờ lại hỏi như vậy, ngươi có quan tâm đến bạn bè không? Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi cảm thấy thứ gì đáng quan tâm nhất?
Mông Bạch u sầu nhìn mảnh hoang nguyên mênh mông vô bờ ở đằng trước, lầm bầm:
- Liên quan gì chứ...Đáng quan tâm nhất? Tất nhiên là mỗi ngày được ăn no hay không, ngủ ngon hay không.
Lâm Tịch bật cười.
Đúng vậy, Mông Bạch nói không sai! Nếu như mỗi người trên thế gian này đều suy nghĩ đơn giản, vậy thứ đáng quan tâm nhất không phả là mỗi ngày có thể ăn no hay không, ngủ ngon hay không sao.
- Mông Bạch, ngươi nghĩ như vậy, nhưng ta đảm bảo tên kia không nghĩ như thế đâu.
Lý Khai Vân vừa lúc đi tới, khi nghe Mông Bạch nói như vậy liền nháy mắt với mọi người, ý bảo hãy nhìn sang kia kìa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhìn theo hướng Lý Khai Vân vừa chỉ, Lâm Tịch thấy một thiếu niên có sắc mặt tái nhợt đang một mình đi lại trong hoang nguyên. Mái tóc người này có màu vàng óng tựa như ánh mặt trời rực rỡ, quang minh và chói mắt.
Lâm Tịch liền nhận người đệ tử này, đây là người nhà Vũ Hóa khoa Linh Tế.
...
- Rượu ngon đồ ăn ngon sẽ làm ý chí và linh hồn sa ngã, chỉ có dũng khí và trung trinh, thương đau và ma luyện mới là vinh quang chói mắt nhất.
Vũ Hóa Thiên Cực, người thiếu niên có sắc mặt tái nhợt, vóc người gầy yếu này đứng cách xa những đệ tử học viện đang oán trách mấy ngày tới nhất định sẽ rất đau khổ, thầm nói đi nói lại câu trên. Hắn đi xuống một vũng bùn dưới đất gần đấy, rút mấy rễ cỏ có thể ăn ra, bỏ vào trong miệng từ từ nhai. Đối với người khác, đây là những thứ rất khó ăn, nhưng đối với hắn lại chính là vị ngọt ngon nhất.